Bí Mật Giao Ước Bóng Tối

"Grừ... Bà già có đó không?"
Một thế giới quái dị mở ra sau cánh cửa. Bốn bức tường trong phòng là giá sách làm từ gỗ xếp chật kín, cao đến ngút mắt. Trần nhà cao tới mức có đứng ở giữa phòng ngửa cổ lên nhìn cũng không thấy đâu. Giữa phòng có bàn lớn, xung quanh la liệt những dụng cụ pha chế, máy trộn phát ra tiếng rè rè. Trên bàn ngổn ngang xương động vật, cây cỏ hình thù gớm ghiếc, những cái chai dung dịch đủ màu toát mùi mờ ám. Một khung cảnh chỉ vừa nhìn thấy thôi đã muốn co cẳng bỏ chạy càng xa càng tốt.
Một bà lão xuất hiện sau cánh cửa cuối phòng chứa đồ, có lẽ từ một phòng khác ở bên trong.
"Ối chà ối chà. Đám các ngươi... có chuyện gì mà lại đến giờ này?"
Mang vẻ ngoài của những vụ phù thuỷ trong truyện cổ, bà lão nhìn Rin và gã tóc đỏ như bị làm phiền. Khuôn mặt dạ xoa ấy là của một người bình thường. Dù vậy, một người mang khả năng nhìn thấy được thiên thần và ác quỷ khó có thể nói là bình thường.
Vừa bắt được ánh nhìn của Rin, bà lão nhếch miệng cười khinh thường.
"Ồ ồ... đã lâu mới được thấy một thiên thần còn tươi sống thế này."
"Đáng yêu phải không?"
"Chà chà, rất đáng yêu."
Trong cái cách nói "đáng yêu" của bà ta như có cả khinh bỉ và cay nghiệt.
'Vậy quý cô đây... tìm ta có việc gì?"
Bà lão lắc lắc chiếc bình hình cầu đặt trên bàn, dung dịch đỏ quạch bên trong sóng sánh.
"..."
Thấy Rin nín thinh, ác quỷ liền đỡ lời.
"Ta nói rồi mà. Ngải yêu. Bọn ta đang cần cái đó."
"Ngải yêu à? Ta đã làm cái đó bao giờ đâu."
"Có làm mà~! Thế nào lại quên rồi, bà già này..."
"Ăn nói với người lớn thế hả. Thuốc ta đã từng chế qua sẽ không bao giờ làm lại nữa."
"Cái gì? Đừng có giở quẻ chứ."
"Không thương lượng."
"Mất cả công... sao giờ?"
Gã tóc đỏ liếc nhìn Rin vẻ áy náy. Dẫu sao chính gã đã chủ động đề nghị giúp cô, vậy mà cuối cùng...
"Tôi không cần thứ ngải đó. Vả lại..."
Vả lại... mình cần gì mà phải làm ngải yêu cho Miku uống. Có phải là yêu đương gì đâu.

Đã không chút đề phòng nghe theo hắn, còn đem chuyện của mình ra kể rồi cầu cạnh ngay chính kẻ thù, bản thân hiện tại chỉ có thể dùng bốn chữ hèn hạ bỉ ổi để nói.
"Quý cô này tâm tư của ngươi có vẻ phức tạp đây. Đâu đó còn có mùi cấm kị nữa..."
Nghe đến hai tiếng "cấm kị", tim Rin như muốn vọt khỏi lồng ngực.
"Ối chà.. là thật rồi. Lớn chuyện đây, lớn chuyện đấy."
Ác quỷ hai mắt tràn đầy nghi hoặc xua tay.
"Còn xua tay cái gì? Ác quỷ nhà ngươi rặt một đám không ra gì. Chỉ giỏi lợi dụng sự yếu đuối của đối phương, đến khi tỉnh táo lại thì đã rớt dưới đáy địa ngục."
Bà lão đay nghiến tên ác quỷ rồi chuyển hướng nhìn sang Rin.
"Cô gái nhỏ, mọi chuyện sẽ không đơn giản đâu. Nếu còn e ngại thì hãy về đi."
"Ý bà là...?"
"Cô thích con người đó đến vậy hả?"
"S-Sao bà..."
Lại nữa. Đúng như tên ác quỷ đã nói, ngay đến cả bà lão kia cũng nhìn ra mọi tâm tư của mình.
"Tôi đi đây. Rắc rối còn lại nhờ bà cả đấy. Cứ thong thả."
Gã tóc đỏ quay bước trở ra.
Này...! Khoan đã!"
Rin vội gọi hắn lại. Hắn dẫn cô tới đây chỉ vì muốn giới thiệu bà lão này cho cô thôi sao?
"Mọi việc còn lại em phải tự mình làm thôi. Nếu muốn về phe với bọn ta, lúc nào ta cũng chờ đón."
Gã chỉ nói vậy rồi biến mất sau cảnh cửa.
"Bọn ta" sao, nhưng bà lão chỉ là con người không phải ác quỷ, gã tóc đỏ kia rốt cuộc đang bày trò gì đây.
"Tên đó thích ngươi nên mới dẫn ngươi đến chỗ ta đấy. Không phỉ có ý muốn hãm hại ngươi đâu.
"N-Nhưng mà..."
"Chúng là lũ cà chớn ẩm ương mà. Tên đó không như bề ngoài, nó là đứa thích lo chuyện bao đồng, một đứa lập dị trong số đồng bọn của nó... Vậy cô bé..."
Bị nhìn một lượt từ đầu đến chân, Rin đột nhiên cảm thấy căng thẳng trước một người phàm rõ ràng ít tuổi hơn mình.

"Ngươi tên gì?" "...Rin."
Cô không nghĩ sẽ bị hỏi tên.. Bà lão này có giao thiệp với tên ác quỷ tóc đỏ, lúc nhìn thấy thiên thần cũng không tỏ vẻ sửng sốt, xem ra con người hiểu biết về thế giới này nhiều hơn những gì cô vẫn tưởng.
"Rin à. Hừm..."
"Vậy còn bà?"
"Ta đã quên tên mình từ lâu rồi."
"Ồ, tôi nghĩ chắc mình nhiều tuổi hơn bà..."
Vấn đề không phải bề ngoài, là vẻ thâm trầm của bà lão lấn át Rin khiến cô không thể thôi tò mò.
"Được rồi Rin. Sao ngươi tới đây?"
"Là vì hắn dẫn tôi tới."
"Ta không hỏi cái đó. Tại sao ngươi chịu nghe theo để cho hắn dắt tới đây. Ngươi không phải ngu dốt như vậy chứ?"
Rin cứng họng. Dù khó chịu nhưng thiên thần cũng hiểu người đàn bà này thực sự khôn ngoan và thông tuệ hơn mình nhiều lần. Thậm chí ở trước bà ta, có cái gì đó thôi thúc cô nói hết những điều vẫn giấu kín trong lòng. Hệt như một loại cám dỗ."
"Tôi đang yêu... một người phàm."
"Hừm... nhưng thiên thần không được phép có tình cảm với con người."
"Là như vậy nên..."
Rin vừa nói ra đã lại thấy hối hận.
"Được rồi, được rồi, luật lệ cũng chỉ là quy định được đặt ra mà thôi. Những thiên thần rời bỏ Thiên đường vì không muốn chịu sự trói buộc của thánh quy đâu phải là ít."
"Bà biết ư?"
"À ta có biết vài thiên thần như vậy."
Gương mặt của người đồng sự đã bỏ đi hai mươi năm về trước lại hiện ra từ trong kí ức. Không chừng người này cũng biết anh.
'Lần cuối ta gặp một thiên thần sa ngã đã bốn mươi năm trước. Nghe nói thánh quy cũng ngày càng khắt khe hơn."
"À, phải rồi."
Nếu là chuyện của hai mươi năm trước, có lẽ bà ta không biết anh. Nghĩ tới đó, Rin thất vọng.

"Vậy cái người mà ngươi mê mẩn đó nghĩ thế nào về ngươi? Còn nữa, người đó có thể nhìn thấy ngươi chứ?"
'Người đó... Miku đã cứu tôi. Một năm trước tôi bị thương trong lúc đọ súng với gã tóc đỏ khi nãy và không thể quay về Thiên đường. Miku tình cờ đi ngang qua nhìn thấy tôi, cô ấy đã nói có muốn cùng về nhà cô ấy không. Rồi tôi được cô ấy chăm sóc trong những ngày phải ở lại Nhân giới."
"Ra vậy, yêu từ cái nhìn đầu tiên."
"Không phải. Ban đầu chưa đến mức đó."
"Vậy tại sao ngươi không dưng chấp nhận sự giúp đỡ của một con người. Thiên thần có thể tự chữa lành cho mình, đúng chứ?"
"Đó là lần đầu tiên tôi được nói chuyện với một con người. Cô ấy cũng giống như bà. Có thể nhìn thấy các thiên thần, nên tôi..."
"Vậy nếu lúc đó là ta đi ngang qua chìa tay giúp ngươi, ngươi sẽ vui vẻ theo ta chứ?"
"Không. Tất nhiên. Ơ..."
"Thành thực lắm. Đó không phải bằng chứng rõ ràng nhất sao."
Rin bất giác tự nhủ với mình.
"Vậy đúng là yêu từ cái nhìn đầu tiên."
"Bắt đầu từ ấn tượng đầu tiên, trải qua năm tháng tình cảm trở nên sâu nặng. Tình yêu là như vậy đấy."
"Y-Yêu sao?"
Tình cảm mà Rin không muốn thừa nhận. Thiên thần không yêu. Không được phép yêu. Nếu có chỉ có thể là tình thương chúng sinh. Rin từng nghe tình yêu là cảm xúc mạnh mẽ đến mức có thể đem tất cả những gì mình có dành cho đối phương, coi đối phương là tất cả. Với thiên thần, những kẻ sống vì sứ mệnh và vì Thượng đế, bất kể có thân thiết với một thiên thần nào khác, lòng tôn kính Thượng đế vẫn là lớn nhất. Những thiên thần không nguyện cả đời vì Thượng đế sẽ bị coi là những kẻ lầm lạc cần được sửa chữa.
"Ngươi không hiểu cũng phải thôi. Thiên thần làm gì biết đến tình yêu. Nhưng giờ ngươi đã nhận ra rồi thì phải thừa nhận thôi. Bây giờ chỉ có hai con đường cho ngươi lựa chọn."
"Hai... con đường?"
Trước sự sắc sảo của người kia, Rin chỉ có thể ú ớ lặp lại những câu chữ rời rạc.
Có lẽ bản thân cô đã đi xa tới mức không thể quay lại được nữa rồi.
"Phải. Một là, tuân theo luật, linh hồn của ngươi sẽ trở lại thành nguyên khí. Trên Thiên đường có một nơi là 'cây sinh mệnh' đúng chứ. Linh hồn của ngươi sẽ quay lại đó. Những cảm xúc "thừa thãi" sẽ bị tẩy sạch để tái sinh lại một Rin hoàn toàn mới."
"Nếu, nếu vậy thì..."
"Ồ, ngươi không biết sao? Xưa kia những thiên thần lạc lối đều được cải tạo bằng cách xoá đi mọi kí ức. Linh hồn không thể chết. Chỉ có tình cảm mất đi thôi."
"Từ khi sinh ra tôi chưa từng nghe nói đến những thiên thần lạc lối."
'Không cần ngạc nhiên. Thứ ngươi nhìn thấy hạn hẹp lắm. Những phần đen tối đều bị những kẻ bề trên lấp liếm. Cả Thiên đường và Nhân giới về điểm này thật giống nhau."
"!!"
Rin không phải hoàn toàn không biết về chuyện này. Vài năm trước có một thiên thần bỗng nhiên mất trí nhớ rồi mất tích lúc nào không hay. Khi ấy Rin cũng như các thiên thần khác đều chẳng mảy may nghi ngờ lời giải thích rằng thiên thần đó có thể đã hy sinh hoặc gặp chuyện không may.
Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.
"Dù sao nếu chuyện ngươi tơ tưởng một con người bị lộ ra kết cục sẽ là vậy đấy. Quyết định thuộc về ngươi. Nếu không muốn bị lộ tẩy hãy cắt đứt mọi quan hệ với người đó là xong. Chỉ 'đơn giản' vậy thôi."

"..."
"Được rồi, là bà già này xấu tính. Nếu là thứ tình cảm có thể dễ dàng vứt bỏ đến thế đã chẳng có thiên thần nào đánh đổi đức tín bỏ xuống phàm trần rồi."
"...! Thiên thần sa ngã..."
"Phải, sa ngã... Lựa chọn thứ hai của ngươi đấy. Phần lớn các thiên thần đều chọn huỷ hoại bản thân vì tình yêu. Nếu không vì yêu, kẻ điên nào lại muốn lựa chọn con đường này chứ. Dù cũng có vài ngoại lệ hiếm hoi..."
Thiên thần sa ngã. Đó là những kẻ phản bội Thượng đế không thể dung thứ. Những thiên thần vứt bỏ sứ mệnh trốn xuống Nhân giới chính là thiên thần sa ngã.
"Ngươi muốn sa ngã cũng có nhiều cách lắm. Có kẻ bán linh hồn cho quỷ, nhuốm đen đôi cánh trắng. Có kẻ vẫn giữ nguyên hình dạng thiên thần nhưng phong ấn sức mạnh sống cuộc đời ẩn dật lén lút. Thường thì bọn họ chọn lập khế ước với ác quỷ chuyển đổi sức mạnh thần thánh trở thành sức mạnh bóng tối, bằng không sẽ bị Thiên đường tìm ra. Thêm nữa..."
"...?"
"Những kẻ mong được sống cùng con người phải hoà nhập với thế giới của con người. Vậy nên mới phải đến cầu cạnh bọn ta, những con người mang quyền năng hiếm có."
"...?"
"Bỏ chuyện đó qua một bên. Ta đã nói rồi, trước kia cũng có vài thiên thần vì muốn hoà nhập vào thế giới con người mà đến tìm ta."
"Tôi đã nghe rồi."
"Tránh sự truy lùng từ Thiên đường, yên ổn sinh sống ở nhân gian không dễ đâu. Chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân ngươi thì không thể được. Trước tiên để không bị tìm thấy, phải phong ấn toàn bộ sức mạnh thần thánh trong ngươi. Tuy nhiên... Nếu mất hết sức mạnh, thiên thần, mà không, con người cũng vậy thôi, chỉ có chết."
"Đúng, đúng là vậy."
"Nếu chết thì chẳng phải vô ích sao. Chỉ có hai cách để có thể vừa phong ấn sức mạnh vừa được sống. Một là sử dụng sức mạnh đối lập với sức mạnh thần thánh, chính là sức mạnh của ác quỷ. Ngươi cần lập giao ước với một ác quỷ, sử dụng sức mạnh của hắn để biến sức mạnh thần thánh trong người thành sức mạnh bóng tối. Có nghĩa là trở thành ác quỷ."
"Trở thành ác quỷ?"
"À, bề ngoài cũng không thay đổi nhiều đâu. Còn một ách nữa là dùng cái này."
Bà lão lấy ra một thứ cũ kĩ trên giá cạnh bàn.
"Một cái cân...?"
Nó trông như một cái cân nhưng chỉ có một bên đĩa.
"Đây là cân phán xét. Mỗi khi một điều ước thành hiện thực, cái cân sẽ lấy đi từ kẻ được toại nguyện một thứ tương đương để duy trì sự cân bằng."
"Cái này là...?"
"Có nghĩa là chỉ nên dùng nếu ngươi đã đến đường cùng. Ngay khi điều ước toại nguyện, sự thoả mãn sẽ đến cùng nỗi đau khổ."
"Cộng rồi trừ thì sẽ chẳng còn gì. Trước kia có một người đàn ông ước người vợ bị bệnh hiểm nghèo sắp chết của mình khoẻ lại. Dù biết có hoạ trong cái cân này, ý muốn cứu vợ vẫn khiến hắn bất chấp. Sức mạnh của cái cân đã khiến vợ hắn khỏi bệnh hoàn toàn. Nhưng cũng từ đó vợ hắn không yêu hắn nữa. Xét cho cùng mất vợ và không được yêu thương cũng đều như nhau. Đối với hắn người vợ là tất cả. Hắn bị vợ vứt bỏ, chỉ có thể than thân trách phận rồi tự vẫn."
"..."
"Cái cân là như thế đấy. Nếu ngươi dùng đến cái cân này thì sẽ ước cái gì, sẽ mất cái gì. Ngươi muốn cái gì. Ngươi sẽ chọn đi con đường nào?"
Con đường nào... Trung thành với Thượng đế, vứt bỏ mọi "tình cảm thừa thãi", tái sinh lại lần nữa. Hay là phản bội Thượng đế, trốn xuống nhân gian...
Chọn trở thành ác quỷ hay chọn trở thành con người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui