Ngay khi Simon và Annabelle trở lại Anh, họ đương đầu với sự tương tác không thể tránh được giữa hai gia đình vốn không thể có nhiều khác biệt hơn nữa. Mẹ Simon, Bertha, yêu cầu mời gia đình Annabelle đến dùng bữa tối để tìm hiểu, vì hai bên chưa có dịp gặp nhau trước đám cưới. Mặc dù Simon đã cảnh báo Annabelle đừng mong đợi gì nhiều, và đổi lại nàng chuẩn bị cho mẹ và em trai với nghi ngại buổi gặp mặt sẽ kết thúc cùng những kết quả trái chiều.
Cảm ơn rằng Jeremy hạnh phúc với cái tin Simon đã thành anh rể cậu. Trong vài tháng gần đây Jeremy dần phát triển và giờ đã cao lêu nghêu, cậu hơn hẳn Annabelle khi họ ôm nhau trong phòng khách. Mái tóc nâu vàng của cậu sáng hơn vì những hoạt động ngoại trời, và đôi mắt xanh rạng ngời và tươi tỉnh trên khuôn mặt rám nắng. “Em không thể tin vào mắt mình khi đọc thư của Mama nói rằng chị đã lấy Simon Hunt” cậu nói “Sau những gì chị đã kể về anh ấy suốt hai năm qua – ”
“Jeremy” Annabelle quắc mắt “Khỏi cần em nhắc lại!”
Jeremy cười cười, tiếp tục vòng tay quanh người chị trong lúc đưa tay kia cho Simon “Chúc mừng anh” Khi họ bắt tay, cậu tiếp tục một cách láu lỉnh “Thật ra mà nói em không ngạc nhiên lắm đâu. Chị em rất thường than phiền về anh đến mức em biết chị ấy có cảm giác mạnh mẽ dành cho anh”
Tia nhìn ấm áp của Simon chuyển sang cô vợ đang sửng cồ. “Anh chẳng biết cô ấy có gì để than phiền” chàng ôn tồn
“Em tin là chị ấy đã nói – ” Jeremy bắt đầu, và nháy mắt khoa trương khi Annabelle thúc mạnh vào be sườn “Được rồi, em sẽ im lặng” cậu nói, cong tay tự vệ và cười rũ rượi “Em chỉ vừa nói chuyện phiếm với anh rể mới thôi mà”
“ ‘Nói chuyện phiếm’ là về thời tiết hoặc thăm hỏi sức khỏe” Annabelle cho biết “Chứ không phải những nhận xét có nguy cơ khiến chị gái mình xấu hổ”
Vòng tay qua thắt lưng Annabelle, Simon kéo nàng dựa vào ngực chàng và cúi đầu thì thầm vào tai nàng “Anh có một ý tưởng công bằng về những chuyện em đã nói. Sau cùng, em đã sẵn sàng nói ngay trước mặt anh”
Nghe thấy giọng điệu buồn cười của chàng khiến Annabelle cảm thấy nhẹ lòng.
Chưa từng thấy chị gái thoải mái với một người đàn ông, và nhận ra những thay đổi của chị, Jeremy cười. “Em phải nói rằng hôn nhân có vẻ rất hợp với chị, Annabelle”
Ngay lúc đó Philippa vào phòng, và bà nhanh nhảu chào đón con gái “Con yêu, mẹ nhớ con quá!” Bà ôm hôn nồng nhiệt con gái, rồi quay sang Simon với nụ cười thân thiện “Ông Hunt thân mến, mừng trở về. Con có thích Paris không?”
“Hơn cả mong đợi” Simon thư thái đáp, hôn phớt lên má bà. Chàng không nhìn Annabelle khi nói thêm “Con đặc biệt thích sâm panh ở đó”
“Tại sao, tất nhiên rồi” Philippa đáp “Mẹ chắc ai cũng..Annabelle, con yêu, con đang làm gì vậy?”
“Chỉ mở cửa sổ thôi” giọng Annabelle nghèn nghẹn, mặt nàng quay ra cửa để che dấu mấy đốt đỏ lấm tấm vì nhớ lại cái đêm chàng đã đặt ly sâm panh vào vị trí vô cùng sáng tạo. “Ở đây nóng khủng khiếp – tại sao cửa sổ lại đóng vào thời điểm này trong năm?” Giữ mặt ngoảnh đi, nàng vật lộn với then cài cho đến khi Jeremy đi đến giúp nàng
Trong khi Simon và Philippa trò chuyện, Jeremy đẩy khung cửa kính bật ra và toe toét nhìn Annabelle ngửa bên má nóng hừng hực ra ngoài luồng gió mát lạnh. “Một chuyến đi trăng mật thú vị phải không chị” Cậu nhoẻn miệng cười
“Em không nên biết mấy chuyện như thế” Annabelle thì thầm
Jeremy khịt mũi thích thú “Em 14 rồi, Annabelle, không phải 4” Đầu cậu nghiêng nghiêng gần chị hơn “Vậy…tại sao chị lấy Hunt? Mama nói đó là vì anh ấy đã khiến danh tiếng của chị bị tổn hại, nhưng em biết chị mà, phải có chuyện gì khác. Có một điều em tin chắc – là chị sẽ không để bản thân bị tổn hại trừ khi chị muốn như vậy” Vẻ hài hước rời khỏi mắt cậu thay vào đó là vẻ rầu rĩ “Có phải vì tiền của anh ta không? Em đã thấy tài khoản của nhà mình – rõ ràng chúng ta còn không có hai đồng cọ vào nhau”
“Không hoàn toàn là vì tiền” Annabelle luôn thẳng thắn với em trai, nhưng lần này thì thật khó để thú nhận sự thật, ngay cả với chính bản thân nàng “Chị bị bệnh lúc ở Stony Cross, và Hunt đã tử tế đến mức đáng ngạc nhiên. Và rồi khi chị bắt đầu dễ chịu với anh ấy, và chị phát hiện ra anh ấy và chị có …à…quan hệ gần gũi…”
“Về tinh thần hay thể xác” Nụ cười quay lại với Jeremy khi cậu đọc ra câu trả lời trong mắt chị gái “Cả hai hả? Tốt đó. Kể em nghe đi, có phải chị - ”
“Hai con to nhỏ chuyện gì vậy?” Philippa vừa cười vừa hỏi, vẫy tay kêu họ rời bậc cửa
“Con đang cầu xin chị đừng bắt nạt chồng” Jeremy đáp và Annabelle trợn tròn mắt
“Cảm ơn em” Simon trang trọng nói “Như em có thể hình dung, chịu đựng một cô vợ giống thế này đòi hỏi sự cố gắng ghê gớm, nhưng đến giờ anh vẫn xoay xở được – ” Chàng cười rạng ngời khi bắt gặp cái liếc mắt hăm dọa của Annabelle “Anh có thể thấy rằng em trai em và anh sẽ chia sẻ một số kinh nghiệm đàn ông bên ngoài trong lúc em kể mẹ nghe về Paris. Jeremy – em có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Em trai nàng không cần thêm một lời thúc giục nào nữa “Để em lấy nón và áo choàng – ”
“Khỏi cần nón” Simon khuyên ngắn gọn “Em sẽ không thể giữ nó trên đầu nhiều hơn một phút”
“Ông Hunt” Annabelle gọi với theo “nếu anh tổn thương hoặc giết em trai em thì anh sẽ không được ăn tối đâu đấy”
Simon ném ra sau lưng câu nói mơ hồ nào đó rồi cả hai biến mất khỏi lối vào
“Xe ngựa rất nhẹ và nhanh, và cũng dễ lật úp lắm” Philippa thoáng chút lo âu “Mẹ hy vọng Hunt có khả năng điều khiển tốt”
“Cực kì” Annabelle cười trấn an “Anh ấy đã điều khiển xe ngựa dễ dàng trong lúc chúng con ở Paris làm con còn nghĩ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa bốn bánh cũ kĩ. Con hứa với mẹ là Jeremy không thể an toàn hơn”
Trong một giờ kế tiếp, hai người phụ nữ ngồi trong phòng khách và cùng uống trà trong lúc thảo luận mọi chuyện đã xảy ra suốt hai tuần qua. Đúng như Annabelle mong đợi, Philippa không hỏi những câu liên quan đến chủ đề tế nhị của tuần trăng mật, kiên nhẫn không xâm phạm sự riêng tư của cặp đôi. Tuy nhiên, bà nhiệt tình thăm hỏi họ đã gặp bao nhiêu người nước ngoài, và dự bao nhiêu vũ hội. Những thương gia giàu có không mấy quen thuộc với Annabelle, và bà chăm chú lắng nghe khi Annabelle cố gắng miêu tả bọn họ
“Rất nhiều người tìm đến nước Anh” Philippa nhận xét “để kết hợp tài sản của họ với tước hiệu”
“Như nhà Bowman” Annabelle nói
“Đúng. Mỗi mùa lễ hội đều có tình trạng đó, chúng ta đang dần bị những người Mĩ đẩy lui – và có Chúa biết, tiền chưa hẳn đã đủ cho một quý tộc. Chúng ta chắc chắn không cần tăng thêm đối thủ. Mẹ sẽ rất vui khi lòng nhiệt tình của mấy thương gia đó cuối cùng cũng ổn định, và mọi chuyện trở lại quỹ đạo của nó”
Annabelle nhăn nhó cười khi nàng tự hỏi làm thế nào giải thích với mẹ nàng rằng từ những gì nàng thấy và nghe, thì quá trình bành trướng của thương nghiệp chỉ vừa bắt đầu…và mọi chuyện sẽ không bao giờ trở lại quỹ đạo trước kia. Annabelle vừa mới hiểu một mảng nhỏ trong sự chuyển mình của tàu lửa, tàu chân vịt, và nhà máy cơ giới hóa sẽ tác động nước Anh và cả thế giới. Đó là những chủ đề được Simon và những người quen biết chàng thảo luận trong bữa tối thay vì săn bắn và hội hè của giới quý tộc
“Kể mẹ nghe đi, mọi chuyện giữa con và Hunt vẫn tốt chứ?” Philippa hỏi “Mẹ thấy có vẻ vậy”
“Ôi, vâng. Dù con phải nói rằng Hunt không giống bất kì người đàn ông nào mẹ con mình đã biết. Những quý ông chúng ta đã quen thuộc…đầu óc của anh ấy hoạt động khác họ mẹ à. Anh ấy…anh ấy cấp tiến…”
“Trời đất ơi” Philippa tỏ vẻ chán ghét mơ hồ “Con muốn nói đến phạm vi chính trị sao?”
“Không…” Annabelle tạm ngừng và nặn ra một khuôn mặt hài hước vì nàng cũng không biết chồng mình thuộc đảng phái nào “Thật ra mà nói thì sau khi nghe một vài quan điểm của anh ấy con nghĩ anh ấy thuộc đảng Whig , hoặc thậm chí là đảng Tự do – ”
“Trời ơi. Có lẽ đã đến lúc con thuyết phục chồng con đi theo đường lối khác”
Annabelle phì cười. “Con không tin tưởng lắm. Nhưng chuyện đó không thực sự là vấn đề, bởi vì…Mama, con bắt đầu tin rằng một ngày nào đó ý kiến của giới thương nhân sẽ có trọng lượng hơn tầng lớp quý tộc. Những ảnh hưởng tài chính của họ - ”
“Annabelle” Philippa dịu dàng ngắt lời “Mẹ nghĩ việc con ủng hộ chồng là rất tuyệt vời. Nhưng một người đàn ông làm việc buôn bán sẽ không bao giờ có sức ảnh hưởng như một quý tộc. Chắc chắn không phải ở Anh”
Bất thình lình cuộc chuyện trò bị cắt ngang bởi tiếng bước chân huyên náo của Jeremy. Cậu trông có vẻ bù xù và hoang dại
“Jeremy?” Annabelle lo lắng ré lên, nhảy khỏi ghế “Chuyện gì vậy? Ông Hunt đâu?”
“Dắt ngựa đi lòng vòng để hạ nhiệt cho chúng” Cậu lắc đầu và hổn hển nói “Con người đó bị loạn trí rồi. Chúng tôi gần như bị lật xe ít nhất ba lần, suýt giết nửa tá người, và em choáng váng cho đến khi phần dưới cơ thể em có màu đen và xanh. Nếu em còn hơi thì em đã dùng để cầu nguyện vì gần như là chết tới nơi. Hunt là một tay nài ngựa ác ý nhất em từng thấy, anh ấy chửi thề bậy bạ đến mức chỉ một từ trong số đó cũng đủ khiến em bị đá khỏi trường – ”
“Jeremy” Annabelle kinh hãi xin lỗi vì Simon đã đối xử tệ hại với em trai nàng“Chị rất – ”
“Không nghi ngờ gì nữa đây là buổi chiều tuyệt nhất trong đời em!” Jeremy hân hoan nói tiếp “Em đã van nài Hunt ngày mai dẫn em ra ngoài lần nữa, và anh ấy nói nếu anh ấy có thời gian – ôi chao, anh ấy là một thợ đào lò, Annabelle! Em sẽ đi lấy ít nước – có cả inch bụi đất bám vào cổ em nè” Cậu bỏ đi với vẻ vui sướng thiếu niên, trong lúc mẹ và chị gái cậu nhìn theo bóng cậu với cái miệng há hốc
Tối đó Simon đưa Annabelle, Jeremy và mẹ vợ đến ngôi nhà nằm sau cửa hàng thịt, nơi cha mẹ chàng vẫn sống. Gồm ba phòng chính và một cầu thang hẹp dẫn lên gác xép, căn nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Ngay cả như vậy, Annabelle có thể đọc được vẻ bất đồng phức tạp trên mặt mẹ nàng, vì Philippa không hiểu nổi tại sao gia đình Hunt không chọn sống trong một căn hộ ngay trong thành phố hoặc một dinh thự nào đó. Annabelle càng cố giải thích rằng gia đình Hunt không cảm thấy nghề nghiệp của họ có gì đáng phải hổ thẹn và cũng không muốn ra khỏi nơi đánh dấu tầng lớp lao động chân tay thì Philippa càng trở nên bối rối. Ngờ rằng vẻ cáu bẳn của mẹ nàng sẽ trở nên âm ỉ, Annabelle đã ngăn cản mọi nỗ lực thảo luận về gia đình Hunt và ngầm chỉ đạo Jeremy giữ Philippa không nói hớ hênh những câu khinh miệt trước mặt mọi người
“Em sẽ cố” Jeremy nghi ngại nói “Nhưng chị biết là Mama chưa từng giao tiếp tốt với những người khác chúng ta”
Annabelle cáu tiết thở dài “Lạy trời cho chúng ta có thể ở chung một tối với những người không giống y hệt chúng ta. Chúng ta có thể học được vài điều. Hoặc tệ hơn, chúng ta có thể vui thích,…ôi trời, xấu hổ thật!”
Nụ cười tò mò chạm đến môi Jeremy “Đừng gay gắt với mẹ, Annabelle. Cũng không lâu trước đây chị đã có cùng sự khinh khi với những người ở tầng lớp thấp”
“Chị không có! Chị…” Annabelle quắc mắt hung dữ, rồi thở dài “Em nói đúng, chị có làm vậy. Mặc dù bây giờ chị không thể biết lý do. Lao động đâu phải là chuyện đáng hổ thẹn. Chắc chắn đáng kính trọng hơn là những người ăn không ngồi rồi”
Jeremy tiếp tục mỉm cười “Chị thay đổi rồi” cậu nhận xét đơn giản, và Annabelle đăm chiêu đáp
“Có lẽ đó không phải chuyện xấu”
Bây giờ, khi họ đi lên cầu thang hẹp dẫn từ cửa hàng thịt đến nhà Hunt, Annabelle nhận ra sự thận trọng bí ẩn của Hunt, dấu hiệu duy nhất của cảm giác ngờ vực. Chắc hẳn chàng đang lo lắng không biết gia đình hai bên sẽ ‘trò chuyện’ theo cách nào đây. Quyết tâm có một buổi tối thành công, Annabelle đóng khung nụ cười tự tin lên mặt, không nao núng ngay cả khi nàng nghe thấy tiếng rì rầm trong nhà Hunt…giọng người lớn chói tai, trẻ con quấy khóc, và tiếng đồ gỗ lật nhào ồn ào.
“Lạy Chúa” Philippa kêu lên “Nghe giống như…như…”
“Một cuộc ẩu đả?” Simon thêm vào “Có thể lắm. Trong gia đình con không phải lúc nào cũng dễ dàng phân biệt giữa tán gẫu trong phòng khách với trao đổi bằng nắm đấm”
Khi họ vào phòng lớn, Annabelle cố điểm qua hết những khuôn mặt…có chị gái Simon, Sally, mẹ của nửa tá con đang trấn giữa phòng như con bò trong rạp xiếc…chồng Sally và cha mẹ Simon cùng ba em trai, một em gái trên Meredith, người có vẻ ngoài điềm tĩnh đối nghịch với khung cảnh náo loạn xung quanh. Từ những gì Simon đã kể, Annabelle biết chàng đặc biệt thân thiết với Meredith, cô khá khác biệt với những anh chị thô lỗ, cô nhút nhát và mê đọc sách
Những đứa trẻ bủa vây Simon, chàng chơi đùa với chúng dễ dàng đến kinh ngạc, ném bổng chúng lên trời vừa kiểm tra răng sữa và nhét khăn vào một cái mũi đang sụt sịt. Vài phút đầu tiên diễn ra trong sự lúng túng của đôi bên, với một loạt tiếng la hét giới thiệu, và những đứa trẻ chạy loạn xạ ngược xuôi, và tiếng mèo kêu nghêu ngao vì bị một con chó tọc mạch cắn phải. Annabelle đã mong mỏi mọi chuyện sẽ lắng dịu sau đó, nhưng không khí thận trọng vẫn tiếp tục suốt buổi tối. Nàng nhìn thoáng qua nụ cười gượng gạo của mẹ nàng, và trạng thái hồn nhiên thích thú của Jeremy, và sự cáu giận oái ăm của Simon khi những nỗ lực hóa giải cái cảnh hỗn loạn ồn ào chỉ là công cốc
Cha Simon, Thomas, là một người đàn ông khổng lồ, bệ vệ, với nét mặt dễ khiến mọi người liên tưởng đến sự khắc khổ nhiều năm. Thỉnh thoảng khuôn mặt và đôi mắt ông dãn ra với một nụ cười tuy không quyến rũ bằng Simon nhưng cũng có sức hút riêng. Annabelle cố trò chuyện được vài câu với Thomas khi nàng ngồi kế ông trong bữa ăn. Rủi thay, hai bà mẹ lại không giao tiếp tốt gì lắm. Nguyên do của chuyện đó có vẻ là vì họ không tìm thấy một điểm chung nào. Cuộc sống của họ, tích lũy từ kinh nghiệm đã định hình quan điểm mỗi người, không thể trái ngược hơn được nữa
Bữa tối bao gồm bò bít tếch dày cui, bên cạnh bánh pudding và rau trộn. Nén tiếng thở dài tiếc nuối nền ẩm thực Pháp, Annabelle cần mẫn cắt thịt bò
Sau đó, Meredith tham gia tán gẫu với nàng, “Annabelle, chị phải kể cho mọi người nghe về Paris đó. Em và mẹ sắp đi du lịch châu Âu rồi”
“Tuyệt vậy sao” Annabelle kêu lên “Khi nào hai người khởi hành?”
“Tuần sau. Chúng tôi sẽ đi ít nhất một tháng rưỡi, bắt đầu ở Calais và kết thúc ở Rome…”
Những câu chuyện du lịch tiếp tục đến tận lúc bữa ăn kết thúc, và đầu bếp đi ra dọn đĩa trong lúc cả gia đình vào phòng khách uống trà và ăn đồ ngọt. Với sự thích thú của lũ trẻ, Jeremy ngồi với chúng trên sàn gần lò sưởi, chơi rút bài và giúp giữ con chó con. Annabelle ngồi gần đó, quan sát sự điên loạn nháo nhào của họ trong lúc trò chuyện với chị gái Simon. Nàng không thể không nhận thấy Simon đã biến mất với mẹ chàng, người mà nàng đoán có rất nhiều câu hỏi cho cậu con trai lớn nhất về đám cưới chớp nhoáng và tình trạng hiện tại của cuộc hôn nhân vội vã đó
“Trời đất!” Jeremy hét toáng “con cún con ‘làm bậy’ trên lò sưởi rồi”
“Ai đó đi tìm cô hầu và nói cho cô ta biết đi” Sally nói, trong lúc những đứa trẻ cười chú cún xấu nết om sòm
Vì Annabelle ngồi gần cửa ra vào nhất nên nàng đi ngay tức thì. Vào phòng kế bên, Annabelle nhận thấy người giúp việc vẫn đang dọn bàn. Sau khi thông báo sự cố nho nhỏ, cô gái đó nhanh chóng đi vào phòng khách với một nùi giẻ rách. Lẽ ra Annabelle sẽ theo sau cô ta, nhưng nàng nghe có tiếng nói chuyện vọng từ gian bếp, và thế là nàng dừng lại nghe giọng nói khàn khàn bất mãn của Bertha
“…vậy cô ta có yêu con không, Simon?”
Annabelle chết đứng, chăm chú lắng nghe tiếng Simon đáp “Người ta kết hôn vì nhiều lý do khác”
“Vậy là cô ta không yêu con phải không” Bertha thẳng thừng tuyên bố “Mẹ không ngạc nhiên đâu. Phụ nữ như cô ta không bao giờ - ”
“Cẩn thận” Simon lẩm bẩm “Mẹ đang nói về vợ con đấy”
“Cô ta giống một vật trang trí xinh đẹp trên tay con” Bertha khăng khăng “khi con đi giữa giai cấp quý tộc. Nhưng liệu cô ta có lấy con nếu con không có tiền? Cô ta có ở bên cạnh con trong những lúc con khó khăn hoặc có muốn không? Phải chi con chịu liếc thêm một lần mấy cô gái mẹ đã cố giới thiệu cho con. Như Molly Havelock, hoặc Peg Larcher…những cô gái tốt, khỏe mạnh sẽ là một trợ thủ thực thụ…”
Annabelle không thể nghe thêm được nữa. Kiểm soát nét mặt, nàng quay lại phòng khách huyên náo và sáng trưng. À, từ một lần nghe trộm, nàng cau có tự bảo mình, tự hỏi liệu ý kiến của Bertha về nàng còn có thể trầm trọng hơn nữa không. Lời chỉ trích làm nàng đau…nhưng Annabelle biết đó không phải lý do nổi trội cho gia đình Simon, hoặc mẹ chàng, để thích nàng. Annabelle nhận ra những toan tính dựa trên lợi ích từ việc kết hôn với Simon đã khiến nàng đặt ra câu hỏi liệu nàng có thể cho chàng cái gì
Nàng bối rối không biết có nên nói cho Simon biết những gì nàng vô tình nghe lỏm được và ngay lập tức bác bỏ ý định này. Khoan sâu vào chủ đề sẽ chỉ buộc chàng đưa ra một vài sự đảm bảo, hoặc lời xin lỗi cho mẹ chàng, mà cả hai việc đều không cần thiết. Nàng biết sẽ tốn khối thời gian trong việc chứng minh rằng nàng xứng đáng với Simon, và gia đình chàng…và có sẽ đến bản thân nàng nữa.
Khuya hôm đó, khi Annabelle và Simon đã trở về Rutledge, chàng choàng tay qua vai nàng, khẽ cười “Cảm ơn em” chàng nói
“Tại sao?”
“Vì đã cố hòa hợp với gia đình anh” Kéo nàng lại gần, chàng đặt môi lên trán nàng. “Và chọn cách bỏ qua sự thật là họ quá khác biệt với em”
Annabelle đỏ mặt sung sướng vì được chàng tâng bốc, đột ngột nàng cảm thấy khá hơn “Em thích tối nay lắm” nàng nói dối, và Simon cười rũ
“Em không cần làm quá vậy đâu”
“Ôi, có lẽ trong một hoặc hai thời điểm, khi cha anh bàn về bộ ruột của thú vật…hoặc khi chị anh nói về những gì đứa bé làm trong bồn tắm…nhưng nhìn chung thì họ rất, rất…”
“Ồn ào?” Simon đỡ lời, mắt chàng long lanh cười cợt
“Em sắp nói là ‘tốt’”
Simon trượt tay ra sau lưng nàng, xoa xoa bờ vai gồng cứng của nàng “Em đóng vai vợ thương nhân khá đạt rồi đó”
“Cũng không hẳn là tệ” Annabelle mơ màng. Nàng chạy bàn tay nhẹ tễnh, tán tỉnh khắp mặt trước cơ thể chàng rồi liếc mắt gợi tình “Em có thể bỏ qua khá nhiều, đổi lại cái này…ấn tượng…phong phú…”
“Tài khoản ngân hàng hả?”
Annabelle cười và luồn tay vào cạp quần chàng “Không phải tài khoản ngân hàng” nàng thì thầm, chỉ trước khi miệng chàng khóa lấy miệng nàng
Ngày tiếp theo, Annabelle hồi hộp tái ngộ với Lillian và Daisy, hóa ra dãy phòng của họ cùng mạn với dãy của nàng. Cười ré lên khi ôm nhau, cả ba ồn ào đến mức Bà Bowman phải cho người hầu qua kêu họ im lặng
“Mình muốn gặp Evie” Annabelle phàn nàn, khóa tay với Daisy khi họ đi vào phòng khách. “Cậu ấy thế nào rồi?”
“Evie dính vào rắc rối lớn 2 tuần trước vì cố gặp mặt cha cậu ấy” Daisy thở dài “Bệnh tình của ông ấy ngày càng nặng, và giờ đã nằm liệt giường. Nhưng Evie bị bắt quả tang đang trốn khỏi nhà, và giờ thì bị Dì Florence và cả gia đình nhốt lại
“Trong bao lâu?”
“Không chắc nữa” lời đáp nhát gừng
“Những con người đáng ghét” Annabelle càu nhàu “Mình ước gì chúng ta có thể đi và giải cứu Evie”
“Không phải thú vị lắm sao?” Daisy suy tư, ngay lập tức bị ý kiến kia dẫn dắt “Chúng ta nên bắt cóc cậu ấy. Chúng sẽ sẽ đem theo một cái thang và đặt nó bên dưới cửa sổ, và - ”
“Dì Florence sẽ xua chó ra cắn chúng ta” Lillian ảm đạm nói “Họ có hai con chó lớn chuyên giữ nhà vào buổi tối”
“Chúng ta sẽ dụ chúng đi bằng một vài miếng thịt” Daisy phản công “Và trong lúc mọi người say ngủ - ”
“Ôi trời, bỏ cái kế hoạch nông nổi của em dùm đi” Lillian kêu lên “Chị muốn nghe Annabelle kể chuyện trăng mật”
Hai cặp lông mày nâu quan sát Annabelle với vẻ quan tâm không đoan chính lắm “Sao?” Lillian hỏi “Nó như thế nào? Có đau như người ta thường nói không?”
“Nói đi, Annabelle” Daisy hối “Nhớ là tụi mình đã hứa sẽ kể cho nhau nghe mọi chuyện!”
Annabelle toét miệng cười, khá thích thú với vị thế hiểu biết về một chuyện vẫn còn vô cùng bí ẩn với hai cô bạn. “À thì, cũng có vài thời điểm khá khó chịu” nàng thừa nhận “Nhưng Simon rất tốt, và…ân cần…và mặc dù mình không có kinh nghiệm trước đây để so sáng, mình không thể hình dung bất kì người đàn ông nào có thể tuyệt vời hơn anh ấy”
“Ý cậu là sao?” Lillian hỏi
Một vệt hồng lượn lờ trên má Annabelle. Ngập ngừng, nàng tìm từ ngữ giải thích điều gì đó đột ngột có vẻ không thể mô tả. Ai đó có thể kể từng chi tiết một cách máy móc, nhưng rất khó truyền đạt sự dịu dàng thầm kín đi kèm. “Sự thân mật vượt xa những gì các cậu có thể hình dung…lúc đầu các cậu muốn chết đi trong xấu hổ, nhưng rồi có vài lúc chuyện đó tuyệt diệu đến nỗi cậu muốn quên đi bản thân, và việc cậu quan tâm là gần anh ấy hơn nữa”
Hai chị em im lặng nghiền ngẫm câu nói của Annabelle
“Chuyện đó kéo dài bao lâu?” Daisy đánh bạo
Annabelle đỏ hết cả mặt “Thỉnh thoảng chỉ vài phút….có khi là vài giờ”
“Vài giờ?” cả hai lặp lại cùng một lúc, nhìn nhau ngỡ ngàng
Lillian chun mũi chán ghét “Chúa ơi, nghe dễ sợ quá”
Annabelle cười nắc nẻ “Không dễ sợ lắm đâu. Thật ra thì rất đáng yêu”
Lillian lắc đầu. “Mình sẽ tìm ra cách khiến chồng mình nhanh chóng kết thúc chuyện đó. Còn nhiều thứ để làm hơn là nằm trên giường nhiều giờ chỉ để làm chuyện đó”
Annabelle khúc khích “Nói với quý ông bí ẩn một ngày nào đó sẽ trở thành chồng cậu ấy…chúng ta nên bắt đầu dự tính cho chiến dịch tiếp theo. Mùa lễ hội sẽ không bắt đầu cho đến tận tháng giêng, vậy là chúng ta có rất nhiều thời gian chuẩn bị”
“Daisy và mình cần một quý tộc bảo trợ” Lillin thở dài “Chưa đề cập đến những bài học giao tiếp. Và rủi thay, Annabelle à, vì cậu đã kết hôn với một người bình thường, nên cậu sẽ không có ảnh hưởng xã hội sâu rộng, và chúng ta sẽ gặp khó khăn để bắt đầu” rồi nàng vội vã nói thêm “Không có ý châm chích đâu nha”
“Không sao” Annabelle ôn tồn đáp “Nhưng mà, Simon có một vài người bạn trong giới quý tộc – chẳng hạn như Ngài Westcliff”
“Ôi, không” Lillian nói thẳng “Mình không muốn dính líu gì với anh ta cả”
“Tại sao không?”
Lillian nhướng mày như muốn nói ‘chuyện-này-mà-cũng-cần-giải-thích-nữa-sao’. “Vì anh ta là người đàn ông đáng ghét nhất mình từng gặp”
“Nhưng Westcliff có địa vị cao” Annabelle dỗ ngọt “Và anh ta là bạn thân của Simon. MÌnh có thích anh ta đâu, nhưng anh ta có thể là một đồng minh hữu dụng. Người ta nói tước vị của Westcliff thuộc hàng cổ xưa nhất nước Anh. Không dòng dõi nào danh giá hơn anh ta đâu”
“Và anh ta cũng biết như thế” Lillian chua chát nói “Bất chấp mấy bài nói chuyện dân túy của anh ta, ai đó có thể thấy trong thâm tâm anh ta thích thú được làm quý tộc với rất nhiều kẻ bợ đỡ xung quanh chờ anh ta ra lệnh”
“Mình tự hỏi tại sao Westcliff vẫn chưa kết hôn” Daisy thích thú “Bỏ qua mấy thói xấu thì cũng phải thừa nhận anh ta là một con cá voi”
“Chị sẽ rất vui khi có ai đó móc câu được anh ta” Lillian cau có, làm cả hai phì cười
Mặc dù Luân Đôn thường vắng lặng ‘xã hội tốt đẹp’ trong những tháng nóng nhất mùa hè thì cuộc sống thành phố không có nghĩa bị đình trệ hoàn toàn. Cho đến khi Nghị viện dời phiên họp vào 12 tháng 8, trùng hợp vào đúng ngày khai mạc mùa săn gà gô, một dịp hiếm hoi có các quý tộc vẫn còn ở lại vào buổi chiều. Trong lúc những người đến Nghị viện hoặc vào câu lạc bộ, vợ của họ sẽ đi mua sắm, tán gẫu và viết thư. Vào buổi tối, họ đến những bữa ăn tối, vũ hội thường kéo dài đến tận hai ba giờ sáng. Đó là lịch trình của một quý tộc, hoặc những người được xếp vào hàng có nghề nghiệp đáng kính trọng như giáo sĩ, sĩ quan hải quân, hoặc bác sĩ
Với vẻ chán nản, rõ ràng chồng nàng không được xếp vào nhóm người có nghề nghiệp đáng kính, bất chấp sự giàu có và thành công không thể chối cãi. Vì lẽ đó, họ thỉnh thoảng bị cách ly khỏi những sự kiện quý tộc mà nàng đã từng là một phần trong đó. Chỉ khi một người nào đó có liên quan đến vấn đề tài chính, hoặc anh ta là bạn thân của Ngài Westcliff, thì anh ta sẽ mời Hunt đến nhà. Annabelle nhận được rất ít lời mời của những phụ nữ có chồng đã từng là bạn nàng, và mặc dù nàng chưa từng bỏ đi khi đến thăm thì cũng thật khó để có thể quay lại. Muốn bước qua anh giới của giai cấp và địa vị xã hội là chuyện không thể. Ngay cả vợ một tử tước bị nghèo túng vì thói cờ bạc và hoang phí của chồng, sống trong căn nhà tồi tàn với hai người giúp việc vẫn tỏ vẻ vênh váo với Annabelle. Sau hết, chồng cô ta, dù có những khiếm khuyết, là một quý tộc, và Simon Hunt là một nhà buôn đáng ghét
Nổi đóa vì vẻ tảng lờ của vợ tử tước kia, Annabelle đi về phía Lillian và Daisy, để trút bớt những tức giận nàng vừa nhận được. Cả hai lấy làm thích thú và đồng cảm khi lắng nghe những lời than phiền đầy cảm xúc của nàng. “Lẽ ra cậu phải thấy phòng khách của cô ta!” Annabelle nói, đi qua đi lại trước mặt hai chị em đang ngồi trên trường kỷ trong phòng. “Mọi thứ đều bám bụi và xác xơ, có vết rượu trên thảm, và những gì cô ta có thể làm là hếch mũi nhìn và tiếc nuối cho mình vì đã kết hôn với tầng lớp thấp kém. Thấp kém, cô ta nói trong lúc ai cũng biết chồng cô ta là một kẻ nghiện rượu ngốc nghếch ném của cải lên bàn xúc xắc! Anh ta có thể là tử tước, nhưng còn không đáng liếm giày của Simon, và mình phải cố gắng nín nhịn không nói cho cô ta biết điều đó”
“Sao cậu phải nhịn?” Lillian uể oải hỏi “Minh sẽ nói ngay vào cái mặt sỉ diện hão của cô ta”
“Vì cãi nhau với loại người đó chẳng có lợi gì” Annabelle quắc mắt “Nếu Simon có cứu một tá người khỏi cơn túng quẫn thì anh ấy cũng không được kính nể như một lão quý tộc già nua béo phệ chỉ ngồi và không thèm nhấc tay giúp đỡ”
Daisy khẽ nhướng mày “Có phải cậu thấy tiếc vì không kết hôn với quý tộc?”
“Không” Annabelle nói ngay, và gục đầu xấu hổ “Nhưng mình cho là..cho là có một vài lúc mình đã ước Simon là quý tộc”
Lillian tỏ vẻ quan tâm “Nếu cậu có thể quay ngược thời gian và thay đổi, liệu cậu có chọn Ngài Kendall thay vì Hunt không?”
“Lạy Chúa, không” Thở dài, Annabelle ngồi xuống tay vịnh, phần váy xòe điểm hoa nhỏ xíu bồng bềnh xung quanh nàng “Mình không hối hận. Nhưng mình thấy tiếc vì không được dự vũ hội ở Wymark. Hoặc dạ hội ở nhà Gilbreath. Hoặc những sự kiện của tầng lớp quý tộc. Thay vào đó, Hunt và mình thường đến những buổi tiệc với những loại người rất khác”
“Loại người thế nào?” Daisy hỏi
Vì Annabelle ấp úng, Lillian trả lời thay với giọng điệu nặng trĩu vì thất vọng “Chị có thể đoán Annabelle đang ám chỉ những kẻ trèo cao. Những người chỉ có tiền mới, giá trị của giai cấp thấp, và tính cách thô tục. Nói cách khác, những người giống chúng ta”
“Không phải” Annabelle đính chính ngay tức thì làm hai chị em bật cười
“Đúng mà” Lillian dịu dàng nói “Cậu đã kết hôn với người giống tụi mình, và cậu không còn thuộc giới quý tộc, nếu tụi mình không kiếm được một người chồng có tước hiệu thì cũng sẽ như vậy. Sự thật là, mình không chịu nổi phải hòa nhập với mấy người ở Wymark hay Gilbreath, họ ngu ngốc và chỉ biết có bản thân họ thôi”
Annabelle sững sờ quan sát Lillian, bất ngờ thấy được vị trí của nàng từ một góc nhìn mới. “Mình chưa từng thắc mắc là họ có ngốc hay không” nàng lẩm bẩm “Mình cho rằng mình luôn muốn trèo lên thật cao mà không thèm biết mình có thích quan cảnh bên dưới hay không. Nhưng bây giờ câu hỏi đó chỉ là thừa, tất nhiên rồi. Và mình phải tìm ra cách thích ứng với một cuộc đời khác cái mình đã nghĩ mình muốn” Thả khuỷu tay xuống gối, Annabelle chống cằm và nhăn nhó nói thêm “Khi nào một bà vợ tử tước quá quắc nào đó hếch mũi với mình mà mình không cảm thấy đau thì mình thành công rồi đó”
Trớ trêu thay, Hunt được mời đến vũ hội trong tuần đó của Ngài Hardcastle - người bí mật mang ơn Simon cho những lời khuyên cân bằng kinh tế suy thoái của gia đình. Đó là một sự kiện lớn, và dù Annabelle kiên quyết không quan tâm đến những vũ hội giai cấp quý tộc tổ chức, thì nàng cũng không khỏi háo hức. Chọn bộ áo đầm màu vàng chanh bằng vải sa tanh, tóc nàng bó xoăn trong tấm vải nhung, Annabelle khoát tay Simon vào phòng khiêu vũ. Căn phòng gồm những cột trụ cẩm thạch, và tắm mình trong ánh sáng rạng ngời từ tám ngọn đèn treo, mùi nước hoa từ vô số hoa hồng và mẫu đơn. Đón lấy một ly sâm panh ướp lạnh, Annabelle hào hứng gặp gỡ bạn bè và người quen, đắm mình trong sự trang trọng thanh bình. Có một số người nàng đã luôn thấu hiểu và cố ganh đua – lịch sự, kiểu cách, hiểu biết về âm nhạc, nghệ thuật và văn chương. Những quý ông không bao giờ nói chuyện chính trị hay kinh doanh trước mặt phụ nữ, và bất kì ai trong số họ thà chọn bị bắn còn hơn thảo luận giá cả của những món hàng nào đó hoặc nghiên cứu công khai giá trị của một người nào đó
Nàng nhảy thường xuyên, với Simon hoặc những người khác, cười đùa và chuyện trò thoải mái và tế nhị làm chệch hướng những lời khen dành cho nàng. Giữa tối, nàng liếc trộm Simon phía bên kia phòng đang nói chuyện với bạn, và nàng trải qua một cơn thúc bách muốn được đến bên chàng. Xoay xở tách khỏi hai vị khách trẻ tuổi cố chấp, nàng từ tốn đi quanh phòng khiêu vũ, có một lối đi hơi tối đằng sau những cột trụ. Giữa những cây cột, trường kỷ và một số ghế nhỏ cho phép khách khứa thư giãn và nói chuyện. Nàng đi ngang một nhóm mệnh phụ…rồi một nhóm cánh-hoa-cô-đơn phiền muộn vừa mỉm cười cảm thông. Tuy nhiên, khi nàng đứng sau lưng hai phụ nữ nọ, thì có vài câu của họ khiến nàng ngừng lại, lòng bàn tay nắm chặt
“…không biết tại sao họ được mời đến đây tối nay” một trong hai người giận dữ nói. Annabelle nhận ra đó là giọng của một người bạn cũ của nàng, giờ là Phu nhân Wells-Troughton, người vừa trò chuyện với nàng vài phút trước đây với sự ăn ý dễ vỡ. “Cô ta thật thiển cận quá đi, khoe khoang viên kim cương tầm thường trên ngón tay và người chồng vô giáo dục đó, thật không còn gì đáng xấu hổ hơn”
“Cô ta sẽ không tự mãn được mãi đâu” bạn cô ta đáp. “Cô ta còn có vẻ chưa nhận ra họ chỉ được mời đến những buổi tiệc mà chủ nhà có quan hệ tiền bạc với chồng cô ta. Hoặc những người là bạn của Westcliff”
“Westcliff là một đồng minh quan trọng” Phu nhân Wells-Troughton thừa nhận. Sự thật là, họ nên biết thân biết phận mà không áng ngữ ở những nơi họ không thuộc về. Cô ta đã kết hôn với một người bình dân, và vì vậy cô ta nên hòa nhập với bọn họ. Mặc dù tôi cho là cô ta còn nghĩ cô ta quá tốt so với họ…”
Cảm thấy muốn bệnh và trống rỗng, Annabelle lùi lại tránh mặt hai người đàn bà kia và tiến về góc phòng. Tôi thật sự phải chữa thói quen nghe trộm thôi, nàng khổ sở hài hước, nhớ lại buổi tối nàng đã nghe những nhận xét của Bertha Hunt về nàng. Tôi luôn nghe trộm những chuyện không tốt về tôi
Những tin đồn về nàng và Simon không làm nàng ngạc nhiên – cái làm nàng ngỡ ngàng chính là giọng điệu cay nghiệt của hai người phụ nữ. Thật khó đo lường nguyên do gây ra mối ác cảm như vậy…ngoại trừ, có lẽ, đố kỵ. Annabelle đã giành được một người chồng đẹp trai, sung sức, giàu có, trong khi Phu nhân Wells-Troughton phải lấy một quý tộc già hơn cô ta ít nhất 30 tuổi, người có đủ đức tính của một cây trong chậu. Việc đó khiến Phu nhân Wells-Troughton và người cùng hội cương quyết bảo vệ một đặc quyền họ đang sở hữu…tư cách thành viên của giai cấp quý tộc.
Annabelle nhớ lại lời nhận xét của Philippa “Một thương nhân sẽ không bao giờ có sức ảnh hưởng như một quý tộc…” Nhưng với nàng thì có vẻ giới quý tộc đang e sợ sức mạnh đang trỗi dậy của giới thương nghiệp. Rất ít người trong số đó thông minh như Ngài Westcliff để nhận ra phải làm nhiều hơn là bấu víu vào quyền lực từ sở hữu đất đai. Băng qua hai cây cột, Annabelle nhìn quanh đám đông quý tộc…quá tự mãn, quá sa đà trong lối suy nghĩ và hành xử truyền thống…quá kiên trì phớt lờ thế giới đang đổi thay xung quanh. Nàng vẫn thấy họ dễ chịu hơn những đồng nghiệp thô lỗ, thẳng thắn của Simon. Tuy nhiên, nàng không còn nhìn họ với con mắt ngưỡng mộ hoặc trầm trồ. Mà thật ra –
Dòng suy nghĩ của nàng bị cắt ngang khi một quý ông tiến đến gần, cầm theo hai ly sâm panh ướp lạnh. Ông ta hói đầu và béo tốt, ngấn thịt quanh cổ lồi ra khỏi cổ áo. Annabelle thầm than trời khi nàng nhận ra ông ta – Ngài Wells-Troughton, chồng của người phụ nữ vừa khinh miệt nàng dữ dội. Từ cách nhìn thèm thuồng của ông ta xuống bầu ngực được vải sa tanh xanh nhạt che kín, có vẻ ông ta không có cùng ý kiến với vợ là Annabelle nên bị xua đuổi khỏi vũ hội
Wells-Troughton, người có xu hướng thích ngoại tình nổi tiếng, đã tiếp cận Annabelle vào một năm trước, lập lờ việc ông ta sẵn sàng giúp đỡ nàng vượt qua những khó khăn tài chính, đổi lại có nàng bên cạnh bầu bạn. Việc nàng từ chối ‘thiện ý’ của ông ta dường như không làm tổn hại hứng thú của lão chút nào. Ngay cả tin nàng đã kết hôn cũng không. Với những quý tộc như Wells-Troughton, hôn nhân không phải là chướng ngại cho ngoại tình – nếu có, thì đó là sự khuyến khích. “Không bao giờ ngủ với gái chưa chồng” là một quan điểm thường gặp trong giới quý tộc…và những mối quan hệ ngoài luồng là đặc quyền của những quý ông quý bà. Không gì hấp dẫn một quý tộc bằng cô vợ trẻ của một người đàn ông khác.
“Bà Hunt” Wells-Troughton vui vẻ nói, đưa tận tay nàng ly sâm panh, Annabelle cười nhạt nhẽo “Cô đẹp như hoa hồng mùa hè tối nay”
“Cảm ơn ngài” Annabelle e dè nói
“Tôi có được phép biết do đâu mà cô có vẻ mãn nguyện đó không?”
“Do đám cưới gần đây của tôi thưa ngài”
Wells-Troughton tặc lưỡi “À, tôi nhớ lại những ngày đầu mới cưới. Tận hưởng niềm vui trong lúc nó còn đó, vì nó chỉ là phù du mà thôi”
“Có lẽ đối với ai đó. Còn những người khác có khi sẽ kéo dài đến suốt đời”
“Cô gái yêu quý của tôi, thật là ngây thơ” Ông ta nhếch miệng cười khẩy, tia nhìn lại rơi xuống ngực nàng lần nữa. “Nhưng tôi sẽ không phá hỏng những ý niệm lãng mạn của cô đâu, vì chúng sẽ biến mất theo thời gian”
“Tôi nghi ngờ chuyện đó” Annabelle nói khiến ông ta cười nắc nẻ
“Vậy Hunt chứng tỏ anh ta là một người chồng đáng hài lòng phải không?”
“Trên mọi phương diện” nàng cam đoan
“Đến đây, tôi sẽ làm người bạn tâm tình của cô, và chúng ta sẽ tìm một góc nào đó thuận tiện để nói chuyện. Tôi biết nhiều chỗ lắm”
“Tôi tin chắc ngài biết” Annabelle nhẹ nhàng đáp “Nhưng tôi không cần tìm một người bạn tâm tình thưa ngài”
“Ta chỉ yêu cầu cô đi cùng ta một lúc thôi mà” Wells-Troughton đặt bàn tay ú núc ra sau lưng nàng “Cô không ngốc đến mức làm rối tung mọi chuyện lên chứ hả?”
Biết rằng cách tự vệ duy nhất là phớt lờ sự dai dẳng của ông ta, Annabelle mỉm cười và lùi bước, nhấp một ngụm sâm panh với vẻ vô tâm cố ý “Tôi không dám đi với ngài đâu. Tôi sợ rằng chồng tôi là người hay ghen”
Nàng nhảy dựng lên khi nghe thấy giọng Simon từ phía sau “Lý do hay đó” Mặc dù chàng nói lặng lẽ, có một mối nguy trong giọng cảnh báo Annabelle. Nàng nhìn đăm đăm chàng với vẻ van xin câm lặng, mong chàng đừng gây chuyện không hay. Ngài Wells-Troughton khiến người ta bực bội nhưng ông ta vô hại, và Simon sẽ biến mọi người thành đề tài đàm tiếu nếu chàng cư xử thái quá
“Hunt” lão quý tộc béo phệ lẩm bẩm, cười cười vì xấu hổ “Anh là người may mắn được sở hữu một giải thưởng quý giá như vậy”
“Đúng thế” Tia nhìn của Simon giờ chỉ còn nét giết người công khai “Và nếu ông còn tiếp cận cô ấy một lần nữa – ”
“Anh yêu” Annabelle cắt ngang với nụ cười nhăn nhở “Em yêu tính thẳng thắn của anh. Nhưng hãy giữ lại chúng sau vũ hội”
Simon không trả lời nhìn trừng trừng Wells-Troughton cho đến khi cơn giận tím tái của chàng thu hút đám đông gần đó. “Tránh xa khỏi vợ tôi” chàng êm ái nói, nhưng đủ khiến người đàn ông kia trắng bệch
“Chào buổi tối, thưa ngài” Annabelle nói, uống cạn ly sâm panh và gượng cười “Cảm ơn ly sâm panh của ngài”
“Rất hân hạnh, Bà Hunt” Wells-Troughton cáu kỉnh đáp, và vội vã bỏ đi
Đỏ mặt xấu hổ, Annabelle né tránh những cái nhìn tọc mạch của những vị khách xung quanh và rời phòng với Simon theo sát gót. Ra ngoài ban công, nàng đặt ly xuống và để cơn gió cuốn làm dịu hai má nóng bừng
“Hắn đã nói gì với em?” Simon cộc cằn hỏi, đứng lù lù bên cạnh nàng
“Không có gì quan trọng”
“Hắn ta ép buộc em – ai cũng thấy vậy”
“Chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì với ông ta, hoặc bất kì người nào ở đây. Bọn họ là như thế đó – anh biết vấn đề này không bao giờ bị xem là trầm trọng. với họ chung thủy chỉ là …quan điểm của tầng lớp trung lưu. Và nếu một người nào đó tiếp cận vợ người khác như của Ngài Wells-Troughton đã làm, thì cũng chẳng có gì đáng nói – ”
“Anh thấy nó đáng nói vì vợ anh là người bị tiếp cận”
“Còn anh tỏ ra hiếu chiến như vậy sẽ biến chúng ta thành trò cười – bên cạnh đó, việc đó không thể hiện lòng chung thủy trong sự trung thực của em”
“Em vừa nói giai cấp của em không tin vào sự trung thực”
“Họ không phải giai cấp của em” Annabelle cáu kỉnh “Không phải vì em đã lấy anh. Em không biết em thuộc về nơi nào – không phải với những người đó, không phải với những người của anh”
Nét mặt chàng không thay đổi, nhưng nàng có cảm giác chàng bị tổn thương. Hối hận tức thì, nàng thở dài và xoa trán “Simon, em không có ý ám chỉ - ”
“Được rồi” chàng cộc lốc “Vào trong thôi”
“Nhưng em muốn giải thích – ”
“Em không cần giải thích”
“Simon…” nàng cau mày và khép miệng khi chàng đưa nàng quay lại phòng khiêu vũ, trong lúc nàng ước nguyện bằng cả con tim rằng nàng có thể rút lại mấy câu nói bốc đồng vừa nãy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...