Ngày hôm sau, khi Shuichi kéo mở bức màn đen che phủ lớp kính ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài, cái nhà nhỏ của anh như được san sẻ những tia sáng tường hòa cùng bình minh. Trái ngược với cuộc sống nhộn nhịp diễn ra ngoài kia, nó vẫn đắm chìm trong sự yên tĩnh.
Trên chiếc ghế dài cạnh bàn uống nước, một thân ảnh nhỏ nhắn của cô gái đang nằm sấp, xoay qua xoay lại vì khó chịu. Nhưng hai mắt của cô còn chưa chịu mở, đôi lông mày còn thỉnh thoảng cau có.
Tấm lưng của Shuichi đi đi lại lại, bận rộn lục tìm thùng thuốc sơ cứu và lấy thêm một đống thứ, rồi cầm nó qua chỗ cô. Anh ngồi quỳ một chân dưới sàn, tiếp tục giúp cô xử lí vết thương, thay thuốc mới. Shuichi vừa làm nó hết sức nhẹ nhàng vừa mở lời hỏi cô.
- Tomoko, em không muốn kể cho tôi nghe thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?
Nhìn vết thương này, Shuichi cũng cảm thấy khó chịu theo cô, cứ như bị ai đó nghẹt trái tim. Trong suốt thao tác, anh vẫn chưa thể giãn ra lông mày, giọng nói cũng có chút nghiêm nghị.
Tomoko vẫn nhắm mắt, cố gắng để mình thoải mái, một phần vì cô không ngủ yên được cả đêm khi vết thương được sơ cứu nhưng vẫn tản mạn đau đớn âm ỉ và ran rát, một phần vì không thể đối diện với Shuichi khi cô sắp nói dối anh. Nghe anh hỏi, hai hàng lông mi của cô hơi giật giật, một lúc sau mới đứt quãng nói.
- Tomoko bảo là bị ngã rồi mà... Anh Shuichi luôn chẳng chịu tin.
- Em đang coi thường sự quan sát của tôi đó sao?
- Chưa bao giờ, Akai-san.
- Aiz. Tôi chỉ biết khi mình tìm thấy cô gái nào đó, cô ấy đã ở trong ngực tôi khóc đến đáng thương, vừa kêu đau liên tục vừa trách tôi tới muộn. Và... còn nói rằng cô sợ hãi nhìn thấy người chết.
Shuichi chưa dừng động tác trên tay, chỉ chậm rãi nhắc nhở cô. Anh muốn cô biết chính mình cũng rất lo lắng.
Đêm qua, anh về nhà không lâu, chợt thấy điện thoại trong túi áo vừa kêu một tiếng đã ngừng hẳn. Màn hình hiện tên của cô, gọi lại thì tín hiệu hoàn toàn không chuyển được, máy của cô tắt nguồn. Điều đó khiến anh dự cảm bất ổn.
Tomoko vốn rất tự chủ, không có việc thì sẽ không gọi. Anh tạm thời đốt cho mình điếu thuốc, ở nhà chờ đến thời điểm bình thường cô trở về, nhưng anh cũng đã lo lắng đến mức chẳng thể yên ổn nổi. Kết quả, chưa tới giờ, anh đã phóng xe đi tìm rồi.
Qua nhà hàng, lão già quản lí làm Shuichi gần như mất hết kiên nhẫn, hắn run cầm cập trong lúc trả lời câu hỏi của anh, nói mãi không hết một câu. Thật sự vô dụng, mà chỉ tóm gọn được thông tin tất cả nhân viên tan ca từ lâu.
Trong lòng trầm đến đáng sợ, anh có một lát không thể nghĩ ra cái gì. Rời đi với tâm trạng rối loạn, và chỉ biết chạy xe vô mục đích. Mọi thứ chưa bao giờ ngoài tầm kiểm soát của anh đến thế. Đặt ra đủ các giả thiết, nghĩ tới cô gặp nguy hiểm, thì dường như những mặt trái cảm xúc trong Shuichi đều xuất hiện cùng lúc. Vậy mà... hắn duy nhất làm được chỉ là chờ đợi thôi.
Nhận được cô liên lạc lại, anh vội vàng nghe, rồi vội vàng tới chỗ cô, trong khi phải cố giữ bình tĩnh nói lời trấn an cô. Tomoko khóc... đó là điều còn lại sau cùng trong đầu hắn. Mèo con nhỏ từ lúc hắn biết đều là hung hăng, mạnh mẽ và kiên cường. Nhóc con đáng yêu đến thế, chính hắn chỉ dám giỡn một chút, rồi lại ôn nhu dỗ dành.
Tận mắt thấy cô tủi thân ngồi khóc bên đường, cả trái tim của hắn cũng đã đau quặn lại đến khó thở. Nhẹ ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang run rẩy, hắn sau đó chỉ im lặng để cô làm càn trong lòng mình, cho dù bức thiết muốn biết chuyện gì xảy ra. Về nhà, nhanh chóng cho cô xử lí vết thương, rồi để cô nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, giờ thì sự nôn nóng, tức giận hay lo lắng của Shuichi đều bất đắc dĩ đổi thành phiền não khó nói. Rõ ràng là Tomoko cũng tin tưởng hắn, nhưng hỏi thế nào vẫn chỉ giữ nguyên nói mình bị ngã. Vì sao cô không để hắn biết được sự thật?
- Ui ui... đau đó Akai-san.
Nghe tiếng gọi của cô mới làm Shuichi không tiếp tục nghĩ ngợi. Anh thở dài nhìn cô.
- Tôi sẽ cẩn thận, nhưng em đừng né tránh vấn đề chính của chúng ta.
Tomoko lập tức im bặt, nằm im như cá chết, không nói. Shuichi nếu biết được toàn bộ chuyện thì khả năng có cuộc ẩu đả xảy ra sẽ rất cao. Tomoko chẳng dám nghĩ tiếp.
Quá mất mặt, cô lúc này chỉ muốn mất trí nhớ về dáng vẻ chật vật của bản thân trước mặt Shuichi. Nhưng cũng đúng thôi, lần đầu tiên cô tận mắt thấy cách một người chết ngay trước mắt mình. Sự ám ảnh bởi dòng máu đỏ tươi tuôn trào, cùng thi thể bị chôn vùi trong đám lửa cuồng nộ khiến cô chưa thôi run sợ. Tomoko vẫn luôn là cô gái bình thường tính đến hiện tại, ngay cả huấn luyện của chú Shikamaru cũng chỉ dùng ảnh ảo.
Có lẽ tương lai cô sẽ phải quen dần với việc này, bởi những người cô quen biết xung quanh mình.
Suy cho cùng, tất cả tại tên tàn bạo kia, tưởng thế là dọa được cô lâu á? Lần sau chắc chắn bảo hắn chịu trách nhiệm, nếu vết thương để lại sẹo chẳng phải rất phiền toái?
- Haiz! Tomoko, vậy sau này em không thể giận lẫy lên tôi được đâu đó.
-...
- Nếu em không chịu nói, tôi sẽ hôn em đấy.
-...
Bước cuối cùng, dán lên băng cá nhân cho cô. Shuichi đứng dậy, nhưng vịn tay vào mép đệm trên ghế, khom lưng, ánh mắt bí hiểm theo sát mỗi biểu cảm của cô.
Tomoko đơ một chút và buộc phải mở mắt. Ánh sáng bị bóng lưng của anh che khuất, cùng mái tóc dài không chút ràng buộc xòa xuống bên cạnh. Dù trông anh thực sự nguy hiểm, vậy mà Tomomo chẳng thấy sợ hãi hay ngượng ngùng gì. Cô thở nhẹ một hơi, nhìn thẳng vào mắt Shuichi.
- Anh nói thật đấy hả?
- Phải!
Cô chống một tay dựng nửa người dậy, rồi nghĩ ngợi một chút. Đột nhiên vươn tay trái lên kéo mặt Shuichi lại gần. Cô cụp mắt nhìn anh hồi lâu, bất chợt đặt một nụ hôn lên má của anh. Lần này không phải một nụ hôn thoáng chạm liền rời đi nữa.
Shuichi thật sự không kịp tự hỏi điều gì vào lúc này. Cảm nhận rõ ràng nhất chỉ có đôi môi mềm mại, cùng hơi thở nóng ấm của cô mà thôi. Chưa hết, bên tai vừa nhột vừa hồng thấu khi nghe cô thì thầm.
- Ý của Akai-san là như này sao?
-...
- Thế nhưng, Tomoko mới 15 tuổi. Theo luật pháp, anh đang có hành vi quấy rối trẻ chưa vị thành niên đấy. Hơn ai hết, anh hiểu rất rõ điều này mà... Điệp viên FBI, Shuichi Akai! Hay anh thật sự là ông chú biến thái ngầm nào đó?
Shuichi bất giác thu chặt tay bên mép ghế, anh không dám cử động dù chỉ một chút, thở mạnh cũng không dám. Tuy trên mặt lạnh nhạt như thường, nhưng anh biết trái tim mình đập nhanh cỡ nào.
Nói hết, cô rời mặt anh một khoảng cách, thản nhiên chớp mắt nhìn anh cười rất vui vẻ. Cô không biết hành động của mình mang đến ảnh hưởng cỡ nào cho người đối diện, nằm trở lại trên ghế như thường. Cô đặt một chân lên ngực của Shuichi, đẩy nhẹ anh lùi ra. Rồi quay mặt vào trong thành ghế, giọng nói có chút lười biếng, xin xỏ.
- Giờ anh để Tomoko ngủ tiếp đi, Tomoko còn chưa ngủ đủ.
Đứng thẳng dậy, Shuichi tròng mắt đen kịt, thâm thúy. Mèo con nhỏ của anh quả thật hư hỏng. Và điều đáng lo nhất là chính anh ngay cả lời nói nặng cũng chưa từng có cơ hội và khiến cho...
Giác quan nào đó trên cơ thể anh đều đang xao động. Nhanh chóng áp chế chúng, rồi nhìn cô thở dài chẳng biết lần thứ mấy chục. Hắn lại thua rồi! Thua cam tâm tình nguyện.
Shuichi bắt đầu hoài nghi bản thân. "Chẳng lẽ thật sự giống như cô nói ư? Biến thái sao..."
- Thôi được rồi, việc này tôi sẽ cho qua. Em về phòng ngủ sẽ tốt hơn, Tomoko. Tôi phải đi làm rồi.
FBI liên hệ với anh, đề cập về một địa điểm xảy ra cháy lớn đêm qua. Điều đặc biệt là có một người vô gia cư ở tầng hai của nhà kho kịp thời thoát khỏi nó. Trước vụ cháy, anh ta nghe được loáng thoáng vài tiếng xưng hô, Vodka, Kir và... Gin! Có lẽ đây là manh mối giúp anh.
- À quên, tối nay em không đi làm, nhưng ra ngoài chơi cùng bạn... anh đừng lo lắng quá, Akai-san
- Ừ?! Nhớ không được lại tham gia mấy thứ nguy hiểm nữa đâu đấy.
~~~~~~~~~~~~~
Broadway, con đường dài nhất NewYork, hay là tên gọi của quần thể 40 nhà hát lớn thuộc quận Threatre, ở trung tâm Lincoln, Manhattan. Tại Phantom Threatre, một trong số những nhà hát đó, khiến người ta phải ngây ngất trước những hoạ tiết trang trí được mạ vàng cô cùng tinh tế. Nó đã làm hài lòng vô số vị khán giả trong sự hoành tráng, lộng lẫy, ấn tượng, và choáng ngợp vì không gian, kiến trúc, âm thanh, ánh sáng, cách chuyển đổi sân khấu cho mỗi màn... cho đến dàn diễn viên tài năng. Từ phục trang, đạo cụ công phu và cầu kì, cho đến Đạo diễn, Biên đạo, kịch bản đều được sàng lọc kĩ càng bởi nghiệp đoàn.
Một nơi thật sự Đẳng cấp đến đáng ngưỡng mộ.
Sẽ là địa điểm hoàn hảo để thư giãn, nếu không xảy ra biến cố hãi hùng kia. Có thể sự việc xấu này sẽ làm nó lên đầu báo vào rạng sáng mai.
Tối nay, khán giả thay vì đến thưởng thức vở kịch "Trái táo vàng" thì họ lại phải chứng kiến cả e-kip tập trung trên sân khấu, cùng với sự có mặt của... cảnh sát! Ngay thời điểm hiện tại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai người đang nói nhiều nhất.
- Hung thủ thật sự chính là...
Đúng vậy, một án mạng ngay trong nhà hát.
Tomoko cùng Ran ngồi ở một bên, vừa than thở vừa xem Shinichi và Yukiko, mẹ cậu ta phá án.
Cô cứ tưởng đi chơi có thể giúp bản thân ra khỏi bóng ma của vụ việc tối qua chứ. Tới đây mới biết ý nghĩ đó hão huyền cỡ nào, cô quên mất mình đi cùng ai. Rút ra cho mình kinh nghiệm sâu sắc, lần sau muốn tìm chỗ giải khuây, với ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Shinichi Kudo.
Buổi chiều tối, trùng hợp là ngày mấy người họ đến NewYork. Đúng 6 giờ, Tomoko theo lời hẹn đến sân bay chờ họ. Sau đấy, bốn người di chuyển thẳng tới nhà hát Phantom để Yukiko không lỡ hẹn với một người bạn nhờ lấy vé, Sharon Vineyard.
Vở "Trái táo vàng" đó mới xem một nửa, đột ngột có diễn viên chết ngay trên sân khấu. Nên nói nó kịch tính hay xui xẻo đây? Một vụ án mạng, một tên hung thủ thực sự đang ẩn náu dưới lốt diễn viên, đồng nghiệp của nạn nhân.
Tomoko không có sức lo được việc đó, cô đang mệt mỏi ấn ấn cái đầu choáng váng của mình, trong khi bụng còn dai dẳng cơn cồn cào. Cho dù bên trong nó rỗng tuếch vì cô chưa ăn gì cả ngày nay, thì vẫn có cảm giác chực trào cả ruột gan.
Ran ngồi bên cạnh cô, nhíu mày lo âu, giúp cô vuốt nhẹ sau lưng, vừa đưa chai nước cho cô uống. Cô bé càng lớn càng hiền lành, hiểu chuyện và tốt bụng. Ran chăm sóc cho Tomoko ngay cả khi chính cô bé mới là người có chút ốm từ chiều tới giờ.
- Cậu đỡ hơn chưa? Cần tớ làm gì nữa không?
Ran khiến cô nhớ đến Yuki, người bạn duy nhất ở kiếp trước của mình, tuy cả hai đều quan tâm cô, nhưng tính cách trái ngược rõ ràng. Tomoko mỉm cười để Ran an tâm hơn.
- Cậu đừng lo cho tớ quá, nghỉ chút sẽ tốt thôi. Ran-chan mới là người nên chú ý sức khỏe bản thân hơn tớ đấy.
Tomoko dù sao vẫn tôi luyện ra chút tố chất thân thể từ bài tập của Shikamaru. Chỉ là say xe cũng không thể luyện được a. Và khi Tomoko hồi tưởng nguyên nhân khiến mình thành ra thế này thì lại khá là buồn bực.
Đoạn Yukiko tăng tốc lái xe qua cây cầu Brooklyn. Lần đầu tiên cô được thể nghiệm cái cảm giác muốn chết khi ngồi xe đua là thế nào. Tốc độ âm thanh chắc cũng không gì hơn thế này đi. Đặc biệt là cái tên thám tử cuồng Homles kia, dám lừa cô tới gần, rồi kéo cô thò ra ngoài cửa sổ xe,... hứng gió trời? Và Tomoko thật sự bị trúng gió.
Tomoko cắn môi, tìm kiếm thân ảnh của Shinichi, tập trung tất cả chú ý, cả người toát ra oán khí ngùn ngụt.
Ai đó đang phá án cũng dễ dàng cảm nhậm được, cậu ta bất giác thẳng lưng, sởn gai ốc. "Gì thế nhỉ? chẳng lẽ có chuyện gì xấu sắp xảy ra ư?"
Không lâu lắm, vụ án được làm sáng tỏ. Shinichi mỉm cười, chạy vội ra chỗ họ nghỉ. Cậu ta có vẻ thật vui, và chưa hết phấn khởi.
- Các cậu không cần phải lo nữa rồi, vụ án đã có câu trả lời sáng tỏ.
Shinichi hào hứng kể xong, bỗng nghĩ tớ cảm giác lạnh lẽo bởi ánh nhìn vừa rồi. Ngón tay chỉ vào bản thân, thắc mắc hỏi Tomoko.
- Mà Tomoko, sao cậu cứ nhìn mình mãi thế?
Cô từ từ nâng mí mắt xem cậu, chẳng quan trọng lắm trả lời.
- Sao là sao, thấy cậu trông cũng không tệ lắm nên nhìn._ Dừng một chút lại tiếp lời.
- Có được không? Shin-kun.
Tomoko quét mắt trên người cậu từ trên xuống dưới. Một câu nói vừa là đùa, vừa là thật.
Trong mắt cô, thiếu niên có bề ngoài rất đẹp trai. Dáng người cao gầy, mặc áo phông cùng khoác nỉ màu xanh lá, phối hợp quần ống rộng và giầy thể thao, năng động, thanh lịch và tràn đầy sức sống.
Nhưng đặc biệt là thần thái sở hữu của cậu ta trong lúc phá án, tự tin, nắm chắc mọi thứ, và một nụ cười luôn thường trực. Nó dường như khiến cho cậu ấy thu hút tất cả mọi người vào lời nói của mình.
Biểu cảm kiêu ngạo khi tìm ra câu trả lời chính xác nhất cũng chưa từng khiến Tomoko khó chịu. Đôi mắt màu lam đó sáng hơn bao giờ hết, trong vắt như bầu trời xanh đại diện cho thiên lí.
Tomoko chợt nhớ đến một câu nói của Homles. "Tôi không là luật pháp, nhưng tôi đại diện cho công lí trong quyền hạn nhỏ bé của tôi."
Có lẽ Shinichi đang làm điều đó, cậu học theo Homles rất nhiều.
Và ngay cả cô, cũng bị những câu chuyện câu ta lải nhải về Homles khiến cho tò mò và đọc chúng.
Shinichi mới đầu có chút ngượng ngùng, rất nhanh lấy lại tự tin, khoe khoang.
- Tất nhiên, giờ cậu mới nhận ra à? Nhưng... cũng chưa muộn lắm. Không đến nỗi ngốc hết thuốc chữa.
Bất giác, Tomoko bóp chặt đến méo mó chai nước khoáng trong ta. Cô thiếu mất, cậu ta quả nhiên vẫn là thiếu niên nông nổi, bồng bột.
- Cậu có thôi nói tớ ngốc được không?_ Cô lườm cậu bằng ánh mắt bén. Nếu cô chấm dứt cơn đau đầu, cùng cảm giác nôn nao trong người, chắc chắn cho thằng nhóc này một bài học. Tự thuyết phục bản thân, cô là người lớn, không chấp với đám trẻ.
- Tớ chỉ tự hỏi, tại sao cậu có thể suy luận được sự việc diễn ra như thế nào chứ? Tớ rõ ràng cũng nhìn thấy giống cậu mà.
Shinichi ho khan một tiếng, hắng giọng, khuôn mặt nghiêm túc giải thích.
- Homles đã nói rằng "Con người ta khi nghe được một chuỗi sự việc, hầu hết sẽ tiên đoán kết cục của nó. Khi ta tập hợp những sự kiện đó trong óc rồi suy ra điều sẽ phải xảy ra. Nhưng không có mấy người sau khi nghe nó đến cuối cùng, có khả năng suy ra những sự việc nào đã dẫn đến kết cục ấy."
Tomoko cứng họng, trừng mắt nhìn cậu ta. Cô hít vào thật sâu, ánh mắt hơi nheo lại, âm hiểm cười cười, từ tốn nói.
- Ý cậu là tôi không có khả năng suy luận?
- Một người ngốc đến mức ngã mà để bị thương trên mặt thì nghĩ sao được cơ chứ. _ Shinichi trả lời đương nhiên.
Tomoko lần nữa không thể nói gì. Cái lí do dùng để qua loa họ, không ngờ bị lôi ra chế giễu. Thế này tính là tự bê đá đập chân mình sao? Tên đáng ghét! Tomoko không chịu nổi tức điên, quá lắm rồi!
Quá lắm rồi! Cô không thể chịu nổi nữa. Tên này rõ ràng muốn tìm đường chết đây mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...