Cho dù New York vốn nổi tiếng với danh từ "Thành phố không bao giờ ngủ", nhưng ở một số nơi, lượng người đi lại ngoài đường thời điểm hơn 11 giờ khuya quả thật không có mấy. Chỉ thỉnh thoảng có những tiếng rồ ga ầm ầm, đột ngột của vài người chạy moto lướt đi như chớp giật, len lỏi giữa dòng âm thanh đều đều từ động cơ vòng trục các loại xe bốn bánh êm ái ma sát trên mặt đất, phần lớn là taxi hoặc xe công. Chiếc Porche 365A cũng điệu thấp hòa vào số đông, di chuyển với tốc độ vừa phải, nhưng nó hết rẽ nơi này lại ngoặt vào chỗ khác. Ngồi ở ghế sau, Tomoko bị làm cho lẫn lộn, hoa hết cả mắt. Đã vậy, cô còn là đứa mù đường và chẳng rõ tí gì về điểm dừng sắp tới.
Hai bên đường cứ loang loáng xe cộ, rồi đủ loại đèn màu từ tấm biển quảng cáo, bên cạnh là các toà nhà san sát nhau cùng kiểu dáng, đậm nét đặc trưng cổ điển, hoa lệ.
"Gì đây nhỉ? Mê cung trong thành phố chắc?"
Tomoko nhìn như an tĩnh ngồi, thực chất suy nghĩ liên tục chuyển đổi, động tác nhỏ không ngừng. Đôi khi dáo dác nhìn ngoài cửa kính xe, đếm một lại một chiếc đèn đường nữa vừa bị bỏ lại đằng sau. Lưng ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đùi cùng nhau, gẩy gẩy ngón. Ngay lúc cô đánh bạo liếc nhìn sang người bên cạnh, thì tức khắc chạm phải tròng mắt màu xanh lá cây sâu thẳm, lạnh nhạt của hắn.
Hắn cũng đang nhìn cô.
Tomoko có tật giật mình quay phắt đi. Như nguyện nghe một tiếng hừ lạnh. Chỉ được một lát, cô lại quay trở vào, tự nhiên như không mỉm cười.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Đồng thời, Tomoko chậm rãi rời tay ra bên cạnh đến khi cô nghĩ là khuất mắt người đàn ông, rút chiếc điện thoại trong túi quần, lén mở lên.
- Ngươi đang lo sợ?! Yên tâm, sẽ không lấy tính mạng của ngươi.
Gin chuyển đường nhìn về phía trước, lúc lướt qua kính chiếu hậu, dường như có điều gì khiến hắn nhếch môi rất nhẹ, đôi mắt thâm trầm khẽ cụp mi.
- Tất nhiên phải lo chứ. Nhỡ đâu ngươi mang ta đi bán?
- Bán ngươi, đáng bao nhiêu đây? Gầy teo, không ngực, không mông, còn phiền toái. Đừng có suy nghĩ linh như vậy.
Gin trực tiếp đả kích, bởi hắn vốn đã thấy qua vô số kiểu cô gái xinh đẹp.
Tomoko lập tức nổi khùng, nhưng vừa chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của Gin đã khiến cô chùn bước. Bất mãn tỏ rõ trên mặt, mà chỉ dám phản đối trong im lặng. Đâu phải ai cũng tốt tính, nhẫn nại như Shuichi chứ. Thêm việc cô đang thừa cơ nháy máy cho anh.
- Đó là vì người ta chưa phát dục hết thôi.
- Cô nên ngừng mấy trò mờ ám trước khi ta hết kiên nhẫn, động tác quá vụng về._ Gin ngẫu nhiên thốt ra một câu có vẻ chẳng liên quan.
Nhưng người nghe hiểu thì giật thót, chẳng qua Tomoko rất nhanh bình tĩnh, tiếc nuối tắt đi máy. Nếu hắn đã phát hiện, cô nên thẳng thắn tốt hơn. Cô giơ điện thoại ra cho hắn thấy, nghiêm túc giải thích.
- Tôi muốn nhắn tin để người nhà bớt lo thôi. Thật!
Gin chưa ý kiến gì mà chỉ nhìn cô. Ánh mắt đã thay hắn cho cô biết, hắn không tin. Việc lần trước để hắn rút ra kinh nghiệm, con nhóc này chẳng những nói nhiều, còn chưa hẳn có thể tin, cực kì giảo hoạt. Hắn chỉ hài lòng một việc, lần này tính là biết nghe lời hơn chút, hắn tạm thời cho qua... lát nữa thì khó mà nói.
Sự im lặng của Gin làm Tomoko không dám biện minh thêm, cái cảm giác tưởng chừng như muốn nát cả xương cốt vẫn còn âm ỉ nơi cổ tay. Cô muốn liên lạc với Shuichi, ít nhất ám chỉ cho anh biết mình gặp rắc rối.
Tomoko khó chịu nhìn đoạn đường phía trước, thở dài thườn thượt. Hiện tại, cô chuẩn bị tinh thần đi cùng Gin e sợ nguy hiểm ngoài mức tưởng tượng. Những lúc như này, vậy mà cô nghĩ ngay đến Shuichi, mong anh đột nhiên xuất hiện thì tốt rồi.
"Oà, Shuichi, Tomoko chắc chắc sẽ ngoan, và nghe lời anh nói, sẽ nấu thật nhiều đồ ăn cho anh mà, chỉ cần anh ở đây thôi á. Tên Gin quá đáng sợ. À mà tôi còn sẽ không nhân lúc anh nghỉ ngơi mà nghịch tóc anh thành đủ các dạng nữa đâu. Hức!"
Đúng lúc này, xe ngừng lại, tiếng của Vodka làm Tomoko hồi thần.
- Đại ca, đến rồi... _ Tiếp theo, hắn ngập ngừng liếc Tomoko, gãi đầu khó hiểu hỏi.
- Cô ta đi cùng thật không ảnh hưởng việc của chúng ta ư? Hay để em thủ tiêu luôn cho rảnh nợ.
Tomoko nghệch mặt ra, cứng đờ người, cực độ hoang mang. "Không ngờ tên mập này trông ngốc ngốc vậy mà còn nguy hiểm chẳng kém Gin. Chết tiệt! Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong."
Cô quay sang Gin cầu cứu, luôn miệng thề thốt.
- Tôi chắc chắn sẽ giữ im lặng. Hôm nay sẽ coi như chẳng thấy gì cả.
- Ngươi không cần lo, Vodka. Chuyện này nói sau, xuống xe đi. _ Gin vẫn chẳng có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói.
Tomoko chân vừa chạm đất, trong mũi đã quanh quẩn mùi vị của nhựa cây, của gỗ và lá. Một bãi đất trống liền trước khu rừng công nghiệp quy mô nhỏ, gió luồn lách rung động xào xạc vô vàn tán lá, mài đi góc cạnh trước khi kịp chạm vào người Tomoko. Không xa có một nhà kho hai tầng bỏ hoang cũ kĩ, rách nát. Đây chắc hẳn là mục tiêu của bọn họ. Căn nhà có cầu thang ngoài, vôi vữa bong tróc thê thảm lộ cả gạch, xen lẫn những vết nứt toác chảy dài. Các ô cửa nối liền nhau đều vỡ toàn bộ kính. Điều khó hiểu là bên trong vậy mà vẫn có ánh đèn hắt ra.
Nhưng quan trọng hơn, hình như nơi này đã có người đến trước bọn họ...
- Đại ca! Nhìn xem, kia chẳng phải xe của Kir sao? Cô ta không nên ở đây! _ Vodka kinh ngạc chỉ vào chiếc moto dựng sau một cái cây ngay bìa rừng.
Gin từ vừa mới cũng đã cẩn thận quan sát xung quanh, đó là thói quen sẵn có của hắn. Vì vậy hắn phát hiện thêm vài đầu mẩu thuốc lá trước cửa chính khi tiến tới gần căn nhà. Chắc chắn có người đứng đó khá lâu, để làm gì? Đợi? Đợi ai đây...
- Cùng với lũ chuột nhắt trong tổ chức? Kir ư? Có thể lắm...
Gin thú vị nhướn mày. Nhưng ánh mắt dấy lên ý cười lạnh lẽo. Bờ môi hé ra hàm răng trắng toát, âm sâm. Biểu cảm như vừa thấy con mồi. Trái lại, Tomoko thì thấy nó khiến người vừa sợ vừa thích cơ đấy.
Một góc áo bỗng dững bị người cầm, khiến hắn hơi bất mãn quay qua nhìn.
- Hì hì, nơi này quá tối, tôi hơi sợ.
Sau lần trước, Tomoko đã tập cẩn thận quan sát thái độ của Gin, mới đụng vào hắn. Nghĩ nếu Gin đã nói sẽ không động thủ với cô, thì việc theo sát hắn lúc này là an toàn nhất, trong khi đối mặt với điều gì cô còn chưa chắc chắn.
Gin nhìn nụ cười rụt rè, ỷ lại hắn của Tomoko, cảm thấy cũng không quá tệ, trên mặt thoáng hòa hoãn. Hắn rất cách ứng khi người lạ chạm vào mình. Chỉ bởi một tuần này đủ để hắn biết tính cách của con nhóc bên cạnh, mới dần mất cảnh giác với một vài động tác nhỏ thân cận của cô ta. Cho dù hắn đã rất nhiều lần cảnh cáo, hoặc khí thế của hắn cũng chưa để con nhỏ đó thấy sợ sệt. Có lẽ là sức quyến rũ của bản thân quá lớn ư?
- Phiền toái!
Tomoko kéo thấp xuống mũ lưỡi trai, bĩu môi, nói nhỏ
- Phiền toái cũng là do anh dẫn theo chứ ai.
Gin hoàn toàn nghe thấy, nhưng không cùng cô chấp nhặt.
Ngay khi sắp bước qua cửa nhà kho, một âm thanh va chạm rất mạnh từ vọng ra, liên tiếp sau đó là tiếng súng. Gin và Vodka cảnh giác, cầm sẵn súng trên tay.
- Cẩn thận. Có mùi xăng thì phải??_ Gin không quá chắc chắn, vì nó rất nhẹ và khi có khi không.
--- -----
"Hự!" – "Rầm".
- Bố!?
Kir hết sức sửng sốt trước hành động của người đàn ông phía trước. Vì sao ông lại đột nhiên xuất thủ với cô? Lưng cô vừa bị đập mạnh vào thùng gỗ đằng sau, ngã ngồi trên đất, một tay đau đớn ôm lấy bụng. Hoàn toàn không thể hiểu nổi. Đó là bố của cô mà.
Chưa hết bàng hoàng, Kir nhăn mặt khổ sở rên rỉ. Trên tay cô lại trúng một phát súng từ người bố điệp viên CIA của mình, Hondo Ethan!
- Đây là cách duy nhất để cứu con. Hidemi!!! _ Bắn cô ấy, rồi ông tự cắn lên cổ tay mình đến khi máu chảy dàn dụa, liền đưa nó lên miệng của Kir, để nhìn như nó là vết thương do cô gây ra cho ông. Trái ngược với biểu cảm của Hidemi, ông cực kì bình tĩnh dàn xếp mọi mọi thứ. Nghiêm trọng dặn dò cô.
- Giờ con nghe cho kĩ ta nói. Hãy nói với Gin rằng con biết ta đang có hành động đáng ngờ, con đã bám theo nhưng bị lộ, bị trói và hỏi cung... Nhưng con đã cắn vào cổ tay của ba, cướp súng và bắn vào dưới cằm. Như thế chúng sẽ không nghi ngờ vết máu trên miệng ta.
Chứng kiến những giọt nước mắt trên mặt con gái, Hondo Ethan dù thương xót cũng chưa để cô có cơ hội phản đối mà nói tiếp. Bởi đây là nước cờ cuối cùng buộc phải đi của họ rồi.
- Biết trước sẽ có ngày này, ba đã chuẩn bị một cuộn băng ghi âm có giọng ta tra khảo con, bên trong túi áo phải. Con bảo chúng là đã không khai gì hết.
Ông cùng lúc đặt khẩu súng vào tay Kir, cầm tay cô chĩa súng về chính ông. Sau cùng, Hondo Ethan gửi gắm cô một nhiệm vụ lớn nhất của mình, một nhiệm vụ mà từ giờ ông không có cơ hội hoàn thành nó, nhưng đã đặt tất cả hi vọng nơi con gái. Tin tưởng cô, cùng đồng đội khác trong CIA.
- Đừng từ bỏ nó, Hidemi. Đồng minh sẽ xuất hiện nếu con kiên nhẫn chờ. Hãy hoàn thành nốt nhiệm vụ của ba!
Cả quá trình xảy ra quá nhanh, Hidemi không chút chuẩn bị, cô chỉ có thể đau khổ, lo sợ nhìn toàn bộ.
"Đoàng!!!" – "Không!- Ba ơi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...