Đỗ Mạn Linh đã mệt muốn chết rồi, hai lần của họ, vậy mà kéo dài mấy giờ liền, hiện giờ cô động cũng không muốn động, oán giận nói thầm: “Mình điên rồi mới cho anh là không được.”
-“Hửm! Không được, thì ra là vậy, tiểu Linh không hài lòng với năng lực của anh sao ?”
Gương mặt Đỗ Mạn Linh lập tức trắng bệch. Quả nhiên, người đàn ông kia lại nói tiếp: “Anh vốn sợ em mệt, cho nên không muốn ép buộc em nữa, nhưng thì ra..cô vợ nhỏ của anh lại nhiệt tình như vậy. Đã vậy, anh không thể làm em thất vọng rồi.”
- “Không, em không thất vọng, em rất hài lòng.”
- “Phải, anh đang cố gắng làm cho em hài lòng đây. Nào giờ thì nâng cái mông lên.”
-“Ưm…Mục Cẩn…a, anh…đúng là…cầm thú…ưm !”
*-*
Ngoài khu vườn của dinh thự Mục gia là những cây cổ thụ rất lớn, bóng cây che mát cả một vùng, cộng thêm đây là trên núi, gió thổi nhiều hơn, vì vậy, buổi trưa mà ra đây ngồi hóng mát thì không còn gì tuyệt bằng.
Đỗ Mạn Linh ngồi tại một cái bàn đá dưới một cây tùng to lớn, vừa nhìn quyển tiểu thuyết viễn tưởng tiếng Anh, vừa phiên dịch lại, nghỉ ngơi cũng lâu như vậy rồi, cô cũng không muốn cái gì cũng không làm, để sức lực cho người nào đó hoành hành.
Nghĩ đến đây, cô lại tức giận, nhìn qua bên cạnh mình, đêm đó, người đàn ông này vẫn tiếp tục, không tha cho cô, cô cũng không biết mình bị làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ là khi cô bất tỉnh, thì trời cũng tờ mờ sáng.
Mấy ngày tiếp theo, anh lúc nào cũng dính lấy cô, không biệt thời gian, chỉ cần anh muốn, anh lại “muốn” cô, khiến cho người có da mặt mỏng như Đỗ Mạn Linh xấu hổ không thôi, nhìn cái vẻ đường hoàng đạo mạo của anh, ai mà nghĩ anh lại…cầm thú đến như vậy.
Mục Cẩn xem xong tài liệu trên máy tính, quay đầu qua, thì thấy cô vợ nhỏ đang nhìn mình, anh mỉm cười dịu dàng, sau đó cúi đầu xuống, cho cô một nụ hôn sâu.
Đỗ mạn Linh bị động tiếp nhận, đấy thấy chưa, anh lại có hành động thân mật với cô. Đỗ Mạn Linh oán giận quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn anh.
Mục Cẩn nhìn nhìn, mỉm cười, đôi tay vuốt nhẹ lên tóc cô. Anh sao lại không biết cô đang giận mình, nhưng bây giờ, anh chỉ cần muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, muốn “yêu”, thì “yêu”,…làm tất cả những gì anh muốn với cô.
Cái cảm giác cô hoàn toàn thuộc về mình khiến anh rất hạnh phúc.
Bất chấp sự phản đối của cô, Mục Cẩn ôm lấy cô, bế lên, khiến cô ngồi trên đùi mình.
Chợt, tiếng điện thoại vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh. Mục Cẩn bật điện thoại, đưa lên tai, Đỗ Mạn Linh thừa dịp này, vùng khỏi vòng tay anh chạy đi. Trước khi đi, còn làm mặt xấu với anh, khiến Mục Cẩn cười ha hả.
Ngươi ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng cười cũng hơi bất ngờ, thử dò hỏi: “Có chuyện gì sao ?”
Mục Cẩn tùy ý trả lời: “Không có gì, nói tiếp đi !”
Bên kia cười ha ha: “Lão đại, anh cũng biết đấy, lâu rồi anh em chúng ta không gặp nhau, anh về tỉnh T cũng không báo một tiếng, nếu không phải trợ lí Đường nói, chắc tụi em cũng không biết. Lần này, chúng ta tụ tập một bữa, sẵn tiện chúc mừng em sắp thoát khỏi cuộc sống độc thân.”
*-*
Khi Mục Cẩn tìm được Đỗ Mạn Linh, cô đang ở trong phòng bếp, vừa nếm món bánh hoa mai của thím Trần. Vừa lấy tay xếp bánh vào đĩa. Xếp xong, cô quay lại, nhìn thấy anh, Đỗ Mạn Linh mỉm cười, giơ đĩa bánh lên trước mặt anh:
- “Cái này ngon lắm, em đang định đem ra cho anh.”
Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô, Mục Cẩn cũng cầm một cái nếm thử, thật ngọt, sau đó không quên nhắc nhở: “Em ăn ít thôi, nếu không lát nữa không ăn nổi cơm.”
Đỗ Mạn Linh gật đầu, trả lại đĩa bánh cho thím Trần cất, nhưng không quên lấy thêm một cái bỏ vào miệng. Mục Cần cười sủng nịch, lấy tay nhéo mũi cô: “Đúng là con mèo tham ăn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...