- Chồng của mình thì đâu? - Dường như tất cả mọi người đều lảng tránh đề tài này.
Đối mặt với câu hỏi này, Vưu Chi Hân do dự, nhìn Mạnh Yên Phấn, ý muốn để cho cô ấy tiếp lời.
Mạnh Yên Phấn không kiên nhẫn được nữa bèn nói:
- Cậu và chồng cậu gặp nhau ở một nhà hàng, sau đó yêu nhau, mặc dù trước đó mình đã thật lòng khuyên cậu rất nhiều lần rằng không nên lấy người đàn ông hay lăng nhăng ấy, loại đàn ông cứ không có tình yêu thì sẽ tàn lụi đó vốn không thích hợp với kiểu người của gia đình như cậu, nhưng cậu cứ không nghe mà phải lấy cho bằng được, bây giờ thì tốt rồi, cậu thì nằm ở đây, còn anh ta lại…
- Yên Phấn!
Nghe người bạn thân suýt nữa thì nói ra bí mật, Vưu Chi Hân liền ngăn lại.
- Không phải cậu nói Thiếu Thanh vừa mới tỉnh lại, chẳng lẽ cậu muốn cô ấy hôn mê lại sao?
Mạnh Yên Phấn nhận ra bản thân lỡ lời, lập tức im lặng.
Ánh mắt của Lương Thiếu Thanh dừng lại trên khuôn mặt của hai người bạn, cuối cùng cũng xác định được một điều, họ có chuyện giấu cô.
- Anh ấy làm sao? - Cô đoán điều này có liên quan đến chồng cô.
Cô và chồng cùng bị tại nạn, chồng cô lại vì việc công ty mà phải rời đi, cộng thêm những lời Mạnh Yên Phấn nói, cô có thể chắp vá sơ qua được một ít, có lẽ người đàn ông mà cô cố chấp muốn lấy thực sự không tốt đẹp gì, bây giờ mối quan hệ giữa bọn họ chỉ e là đã đến bước đường cùng, vì vậy anh ta đến một chút tình nghĩa vợ chồng cũng không quan tâm mà bỏ mặc cô. Đây ắt hẳn là sự thật mà họ giấu cô.
Thực sự là làm khó cho họ rồi.
- Các cậu nói đi, mình không yếu đuối như vậy đâu, bác sĩ chẳng phải nói mình tỉnh lại đã là một kỳ tích sao, còn có điều gì tệ hơn được nữa, các cậu nói đúng không?
Cô cố gắng làm dịu đi bầu không khí trong phòng bệnh, kể cũng lạ, đương sự là cô đều đã không quan tâm, tại sao họ lại lo lắng hơn cả cô.
- Yên Phấn, cậu nói đi. - Sau cùng Vưu Chi Hân vẫn trốn tránh vấn đề này.
- Được.
Mạnh Yên Phấn cũng không vòng vo nữa:
- Vậy thì mình nói. Thiếu Thanh, cậu nằm ở đây khổ sở đến sống dở chết dở, còn không biết đến lúc nào mới nhớ lại được, kết quả chồng cậu không biết là mang theo nhân tình thứ bao nhiêu đi du lịch ở Châu Âu, hoàn toàn không quan tâm cậu sống hay chết, yêu phải loại đàn ông như vậy, mắt cậu thật sự là bị mù rồi.
Lương Thiếu Thanh nghe xong liền sững sờ.
Vẻ mặt Vưu Chi Hân không dám tin nhìn về Mạnh Yên Phấn, dường như là cô đã nói ra sự thật vô cùng khủng khiếp vậy, nhưng cô cũng không thèm nhìn lại, còn ánh mắt sáng trong của Lương Thiếu Thanh thoạt nhìn như không có gì quan trọng.
Thì ra chồng cô mang theo tình nhân đi công tác!
Chẳng trách bọn họ lại tức giận như vậy, nếu đổi lại bản thân không mất đi trí nhớ chỉ e cũng sẽ buồn, vẫn may, lúc này cô cảm thấy vui mừng vì đã quên tất cả, thậm chí đó là người chồng thân thiết nhất thì cô đối với anh ta cũng không có tình cảm gì, không có tình cảm thì sẽ không đau khổ, nếu có điều gì cần kết thúc cũng có thể cùng giải quyết triệt để một lượt, vậy mới không hối tiếc.
Vưu Chi Hân nhìn thấy Lương Thiếu Thanh trầm tư, cho rằng cô bị đả kích, sau khi trừng Mạnh Yên Phấn một cái liền vội vàng an ủi cô:
- Thiếu Thanh, cậu đừng nghĩ quá nhiều, tất cả đều đặt sức khỏe lên hàng đầu, sớm chút ra viện, sớm đưa cuộc sống của cậu trở lại bình thường, đây mới là điều đầu tiên cần làm, còn về những việc khác…sau này sẽ nghĩ tiếp.
- Mình biết, cám ơn các cậu, nếu như không có các cậu, chỉ e mình vẫn còn đang mù mờ, cái gì cũng không rõ, bây giờ đại khái đã biết được, cũng vui mừng vì mình đã quên hết mới không tốn thời gian để thương tâm buồn bã, giờ đầu tiên mình phải để cho sức khỏe sớm hồi phục lại, các cậu yên tâm. - Lương Thiếu Thanh ngoan ngoãn gật đầu đáp.
- Thiếu Thanh…cậu thực sự cái gì cũng không nhớ sao? Đến một chút ít cũng không nhớ được gì sao? - Mạnh Yên Phấn bỗng nhiên tò mò hỏi, ánh mắt nghi ngờ chất vấn.
Lương Thiếu Thanh nhìn vào mắt của cô ấy, bình thản, không chút trốn tránh.
Ôi, chuyện này giống như những gì diễn ra trong phim vậy, cho dù đương sự có nói thế nào, bác sĩ có chứng minh thế nào, người xung quanh cũng khó có thể tin được, chính cô cũng không thể tin nổi mình đã quên tất cả, nhưng mà đúng là cô đã quên sạch.
Vưu Chi Hân không vui vẻ gì giúp Lương Thiếu Thanh giải thích:
- Yên Phấn, cậu đang nói cái gì vậy! Chẳng lẽ cậu giỏi hơn cả bác sĩ sao? Bác sĩ đã nói cậu ấy quên rồi chính là đã quên rồi, đây là vấn đề về yếu tố tâm lý, loại chuyện này vốn dĩ khó giải quyết, chúng ta nên cho cậu ấy thêm thời gian, hơn nữa, nếu Thiếu Thanh nhớ lại rồi thì cũng đâu cần giấu chúng ta làm gì không phải sao?
So với Mạnh Yên Phấn lý trí lạnh lùng, Vưu Chi Hân rõ ràng đứng về phía Lương Thiếu Thanh động viên cô.
- Xin lỗi, mình thực sự không nhớ ra được điều gì.
Lương Thiếu Thanh áy náy nói, về việc này, cô cũng bất lực, chỉ có thể nghe theo ý trời, dù cho đầu óc thuộc về mình, nhưng cô cũng không thể nào khống chế được nó.
Vưu Chi Hân vội an ủi Lương Thiếu Thanh:
- Cậu đừng để ý Yên Phấn làm gì, cậu ấy là luật sư, chính là loại tính cách chỉ có một vẻ mặt, không lạnh không nóng, nhưng khi nghe cậu xảy ra chuyện, cậu ấy lập tức bỏ lại công việc để đến ngay bệnh viện, không chỉ giúp cậu lo liệu mọi chuyện, còn giúp cậu đóng viện phí, thậm chí mỗi ngày đều đến thăm cậu, chỉ là gần đây cậu ấy nhận một vụ án lớn nên không có cách nào đến thăm cậu, hôm qua tớ vừa về lại Đài Loan, nhận được điện thoại của Yên Phấn nên hôm nay mới có thời gian đến thăm cậu được.
Vưu Chi Hân nói một hồi, lại thấy mình vô cùng hổ thẹn, vì công việc bận rộn lại thường xuyên đi đi lại lại các nước, khi về nước chỉ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, thế mà không bằng được với những gì mà Mạnh Yên Phấn lạnh lùng đã bỏ ra.
- Mỗi tối đến thăm mình là…cậu ấy?
Có chút không thể tin, Mạnh Yên Phấn lạnh lùng thế mà lại quan tâm đến mình, cô vẫn nghĩ rằng đó chính là Vưu Chi Hân.
- Yên Phấn là có chút lạnh lùng, nhưng các cậu vốn lớn lên cùng nhau, cậu đối với cậu ấy mà nói đương nhiên đặc biệt, cho dù thế nào, bên cạnh cậu luôn còn có chúng mình, chúng mình nhất định giúp cậu, vì vậy ngàn vạn lần đừng có nghĩ quẩn!
Vưu Chi Hân mặt mày lo lắng nhìn cô, sợ cô nghĩ không thông.
Lương Thiếu Thanh chớp mắt, cuối cùng cũng nở nụ cười thật lòng đầu tiên từ khi tỉnh lại đến nay.
- Cậu nghĩ nhiều rồi, cho dù mất trí nhớ, mình cũng không nghĩ rằng bản thân muốn tự sát.
Vưu Chi Hân nghe xong, cuối cùng cũng yên tâm nói:
- Cũng đúng, tính cách cậu tuy yếu đuối nhưng rất biết thích nghi hoàn cảnh, nói thật ra, mình vẫn không cách nào tưởng tưởng ra cái bộ dạng lúc cậu hoảng hốt lo sợ hay là chân tay luống cuống, mình nhớ lúc nào cậu cũng nho nhã ôn hòa, giống như là không có chuyện gì có thể làm cậu phiền lòng, mình rất ngưỡng mộ cậu như vậy.
Cô cười khẽ, nói đùa theo:
- Kiểu như vậy sau này mình tin rằng cậu sẽ thường xuyên được nhìn thấy.
- Tốt nhất là không nên thấy, mình chỉ hi vọng cậu mãi mãi hạnh phúc, bởi vì, ôi… - Vưu Chi Hân nói lưng chừng.
Lương Thiếu Thanh không truy hỏi nữa, cô vừa tỉnh lại, một lúc tiếp nhận quá nhiều thông tin cũng khó mà tiêu hóa hết, dù sao những gì cần biết sẽ có một ngày cũng biết rõ, biết sớm quá chỉ thêm áp lực.
Giống với lúc rời đi, lúc Mạnh Yên Phấn bước vào cũng yên tĩnh như vậy.
- Xin lỗi, mình phải quay về văn phòng rồi. Thiếu Thanh, cậu nghỉ ngơi cho tốt, đây là danh thiếp của mình, có chuyện gì cứ gọi cho mình.
Vưu Chi Hân nghe cậu ấy phải đi, cũng cầm túi xách lên:
- Thiếu Thanh, cậu nghỉ ngơi cho tốt, mình còn có chút chuyện cần nói với Yên Phấn, ngày mai mình lại đến thăm cậu.
Thế là họ người trước người sau rời khỏi bệnh viện.
Ra khỏi bệnh viện, Vưu Chi Hân không đợi được bèn hỏi:
- Yên Phấn, vì sao lúc nãy cậu lại nói dối Thiếu Thanh? Cậu nghĩ rằng gạt cậu ấy như vậy được bao lâu? Sẽ có một ngày cậu ấy biết được chân tướng sự việc.
- Mình không có ý muốn giấu cậu ấy, dù sao đợi đến lúc cậu ấy nhớ lại cũng sẽ biết thôi, không phải cậu nói bây giờ không được để cho cậu ấy bị kích động sao, mình chỉ là phối hợp với cậu mà thôi. - Mạnh Yên Phấn nhàn nhạt nói, đem trách nhiệm đẩy đi.
- Nhưng mà việc lớn như vậy, cậu ấy rất nhanh sẽ biết…ơ…?
Vưu Chi Hân dường như nghĩ ra điều gì bèn hỏi tiếp:
- Đúng rồi, lúc nãy cảnh sát sao lại không nhắc đến việc này? Cậu đã nói với họ những gì?
- Mình đã đưa họ đến chỗ bác sĩ để hiểu rõ ngọn ngành tình trạng của Thiếu Thanh trước, nhưng họ vẫn không tin, vì vậy mình mới đưa họ đến trực tiếp hỏi, mình cũng nói với bọn họ việc đó tạm thời không nói đến tránh cho Thiếu Thanh bị kích động, chỉ làm cho cô ấy càng không thể nhớ lại được, dù sao bây giờ ngoài việc để cho tâm tình của cậu ấy ổn định ra, chính là việc để cho cậu ấy sớm nhớ lại tất cả.
Vưu Chi Hân không khỏi thở dài:
- Xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy không nhớ được cũng không phải là chuyện xấu, mình lại hi vọng rằng cậu ấy đều quên hết tất cả để tránh khỏi phải đau lòng.
- Lúc nãy cậu không nghe cảnh sát đã nói rằng xe cậu ấy bị người ta động tay động chân vào hay sao, nếu như cậu ấy không cố gắng nhớ lại, nói không chừng sẽ gặp tình huống nguy hiểm hơn nữa, chúng ta không thể luôn ở mãi bên cạnh để chăm sóc cậu ấy, cậu ấy phải học cách tự chăm sóc bản thân mình.
Lời nói Mạnh Yên Phấn có vẻ lo lắng nhưng sắc mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như đang nói về người thứ ba không liên quan đến mình vậy.
- Đúng vậy…Nhưng mà Thiếu Thanh lương thiện lại không kết oán với ai, là ai muốn hại cậu ấy? - Vưu Chi Hân không thể không nghi ngờ.
- Nhưng cho dù chúng ta có gấp gáp cũng không có tác dụng gì, cậu nghĩ rằng trí nhớ có thể nói nhớ lại là nhớ lại được sao.
- Mình có cách. - Cô bình tĩnh nói.
- Cách gì? - Tuy rằng cô rất khâm phục Mạnh Yên Phấn không gì là không thể, nhưng đến công việc của bác sĩ cũng có thể thay thế thì quá phi thường rồi.
- Mình phải về văn phòng rồi, sau mấy ngày nữa mình sẽ nói với cậu, dù sao cũng phải đợi một người nữa trở về mới có thể thực hiện được. - Mạnh Yên Phấn đưa tay vẫy xe taxi.
Vưu Chi Hân nghe đến hồ đồ:
- Người nào?
- Sắp tới cậu sẽ biết thôi, gần đây mình hơi bận, làm phiền cậu chăm sóc cho cậu ấy.
Để lại câu này xong, Mạnh yên Phấn đóng của, chiếc taxi lái lên làn đường.
******************
Mất trí nhớ trừ những việc đã xảy ra trong quá khứ không thể nhớ lại được ra, đối với hiện tại dường như không có ảnh hưởng gì lớn.
Vì hai người bạn thân ban ngày phải đi làm, thế nên cô chỉ dựa vào việc xem tivi để giết thời gian, hoặc là trò chuyện cùng bệnh nhân phòng kế bên, nhờ đó mà cô dần dần hiểu được tính cách mình thì ra rất dễ gần gũi, có thể nói rằng rất khó có chuyện gì có thể làm cho cảm xúc của cô thay đổi lớn, cô trầm ổn, giống như một dòng sông đang chảy, thuyền qua nước không lưu lại dấu vết, căn bản không có điều gì có thể lưu lại dấu ấn trong lòng cô.
- Mất trí nhớ thật tốt, ta thật muốn quên đi những chuyện không hay trong quá khứ giống như cháu, như vậy ta có thể thật thanh nhàn.
Nằm ở phòng bệnh kế bên là Bà Trương đã năm mươi mấy tuổi, gần đây bị bệnh cần phải đi kiểm tra sức khỏe, bà ấy rất thích nói, thường tìm cô để tán gẫu, Lương Thiếu Thanh vui mừng khi có người nói chuyện cùng mình, bởi vì chỉ có một mình thì sẽ cô đơn, cô rất ghét cảm giác đơn độc ấy, mơ hồ nhận ra bản thân mình thích những nơi náo nhiệt, nhưng sẽ không đứng ở vị trí trung tâm, mà sẽ chọn đứng ở một góc để hòa cùng mọi người.
- Không nên nói như vậy, mất đi trí nhớ cũng có mặt xấu của nó. - Cô chân thành đáp.
- Quên đi cái lão già vô đạo đức hay đi ngoại tình ấy, quên đi số phận bi thảm có con cái bất hiếu ấy, như vậy có gì là không tốt? - Bà Trương trách móc.
Lương Thiếu Thanh biết tuy bà Trương mắng như vậy, nhưng khi chồng con đến thăm, bà vui mừng vô cùng.
- Nhưng cháu không nhớ được những người cháu đã từng yêu thương hay những người đã yêu thương cháu, tuy rằng có bạn bè bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy cô đơn, nửa đêm thấy lạnh cũng không có ai đắp chăn cho, cháu không khỏe cũng không có ai quan tâm đến, như vậy thực ra rất đáng thương, cháu mới ngưỡng mộ bà Trương có chồng quan tâm, có con cái hiếu thuận.
Bà Trương nghe xong, nghĩ lại dường như cũng đúng, nhưng mà nghe thấy Lương Thiếu Thanh khen chồng lại muốn phun ra ngụm nước.
- Quan tâm? Ông ta chỉ là muốn làm cho người khác xem mà thôi, lão ta có ý gì, ta còn không biết sao.
- Ít nhất ông ấy còn đến thăm bà…
Lương Thiếu Thanh nói xong, nở nụ cười cùng vẻ mặt hiển nhiên, kiểu như muốn có bao nhiêu sự vô tội thì có bấy nhiêu vậy.
Bà Trương lúc này mới phát hiện mình nói quá nhiều, bà nghe y tá nói, chồng cô Lương này cùng người tình đi du lịch nước ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến cô, nếu so sánh lại, bản thân mình dường như hạnh phúc hơn rất nhiều, tuy chồng có ngoại tình, nhưng sau cùng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn về bên cạnh mình sao.
- Kìa…
Bà Trương vội đổi giọng, khéo léo nói:
- Thôi bỏ đi, loại đàn ông như vậy không cần phải suy nghĩ, cháu xinh đẹp trẻ trung, còn sợ không có cơ hội hay sao? Loại đàn ông không biết là mang theo cô nhân tình thứ bao nhiêu đi du lịch nước ngoài ấy, có lần một sẽ có lần hai, có lần hai sẽ có lần ba, vậy phải khổ vì điều đó làm gì, chi bằng giải quyết một lần đi, ta ủng hộ cháu!
Lương Thiếu Thanh nghe xong, chớp mắt, dở khóc dở cười, đến bà Trương này cũng khuyên chia tay mà không khuyên hòa hợp, tại sao cô lại phải tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này? Nhưng cô đương nhiên không ngốc nghếch gặng hỏi tiếp.
Thực ra trong lòng cô đã có quyết định, đợi khi chồng trở về, sẽ chủ động đề nghị ly hôn, đã không có tình cảm, hà tất phải ràng buộc đối phương làm cho đôi bên đều không vui, không biết trước khi mất trí nhớ bản thân nghĩ như thế nào, nhưng cô của bây giờ sẽ làm như vậy, một vụ tai nạn, cô mất đi trí nhớ nhưng lại nhặt được về mạng sống, đã là trong họa có phúc, nếu còn so đo tính toán quá nhiều, thực sự quá lãng phí thời gian rồi, chi bằng để cho tất cả mọi người đều được hài lòng.
- Ta có quen một luật sư giỏi, nếu cháu có ý định ly hôn, có thể tìm ông ấy, hãy nhớ đòi tiền trợ cấp nhiều một chút, đừng để bản thân chịu thiệt thòi, hiểu không?
- Cháu hiểu. - Cô nhịn cười trả lời.
- Tôi nghe hình như có người đang khuyến khích ly hôn, như vậy không tốt cho lắm?
Cốc cốc--Sau tiếng gõ cửa nhẹ là giọng nói đầy thu hút của một người đàn ông vang lên, thực sự rất ngọt ngào quyến rũ.
Giọng nói người đàn ông này như một hòn đá trong giây lát phá tan mặt hồ tĩnh lặng.
Lương Thiếu Thanh ngẩng đầu lên, bà Trương quay qua, hai người cùng lúc nhìn thấy một người đàn ông tướng mạo khôi ngô tuấn tú đang đứng ở của, miệng đang nở nụ cười, ánh mắt tuy đã cố ý che giấu đi nhưng vẫn không giấu nổi tà khí; Anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen được cắt may rất vừa vặn, làm cho người anh trông càng thon cao, mang theo khí chất nhã nhặn, nhìn chung rất thu hút người khác.
Sự xuất hiện của anh thu hút sự chú ý của Lương Thiếu Thanh, trong giây lát, cô không rời mắt được, ngẩn người nhìn người đàn ông dường như từng quen biết…Anh ấy là ai?
- Thiếu Thanh, không nhớ anh nữa sao?
Lương Thiếu Thanh lắc đầu, đối với người đàn ông tuấn tú này cũng chỉ có sự xa lạ.
- Anh là chồng em--Tôn Ký Viễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...