Chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói, điều đáng sợ hơn là hôm sau tỉnh lại nó phát hiện mình không nằm trên giường lớn ở phòng ngủ chính mà nằm trên một tấm nệm in hình Spider-man trong một căn phòng xa xôi hẻo lánh. Quá xấu!! Nó tức giận vung móng vuốt hung hăng cào mấy cái, nhảy khỏi nệm tiến về phía phòng ngủ chính. Cửa phòng đóng chặt, nó lại dùng vuốt cào mấy lần lên cửa mà không có kết quả, đành phải ngồi chờ trước cửa bằng một ánh mắt trông mong.
Đợi nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, hậm hực bỏ đi, ở trong phòng nó ngủ có một bát sữa bò, bụng ùng ục sôi, Kiên Quả quyết định tự xử.
Sắc trời bên ngoài còn sớm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ có rèm chiếu sáng một góc phòng. Diện tích phòng khách không quá lớn, bây giờ nó mới để ý, ghế sofa đã đổi màu, nó nhớ lúc trước là màu trà, bây giờ đã thành đỏ nhung sọc trắng, mềm mại đến mức dẫm một cước liền hiện ra hình chân mèo. Kiên Quả tự chơi hai phút, dần dần cảm thấy mất hứng, ánh mắt bị chiếc thảm ở cửa phòng bếp hấp dẫn, đến gần xem xét, lại là hình Spider-man giống nệm ngủ của mình. Tức giận bước qua, phòng bếp sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn khác lúc trước, mấy cái bát ăn của nó được rửa sạch úp cho ráo nước, không thấy cá hộp và bánh quy đồ ăn cho mèo đâu, nhất định là bị giấu vào một cái tủ nào đó. Sau khi xác định mục tiêu, nó mượn nắp thùng rác làm bàn đạp nhảy lên kệ, đu lên cửa tủ rồi nhảy xuống, cửa tủ bị mở ra, Kiên Quả ngửa đầu quan sát, trong tủ có rất nhiều các loại nhãn hiệu bột yến mạch, cà phê, trà, nhưng không có đồ ăn của nó. Bi thương vì cảnh còn người mất, nó lui vài bước, meo meo chạy trối chết ra khỏi phòng bếp, không muốn tiếp tục nhìn khung cảnh đau lòng này nữa.
Lúc quay về cửa phòng ngủ đụng phải một đôi chân, dép lê vải bông màu xám đi vòng qua nó, chủ nhân đôi dép để trần nửa thân trên, chỉ mặc một cái quần đùi, đầu tóc loạn như tổ chim, lúc lắc ung dung như vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Hắn quen cửa quen nẻo lấy sữa tươi ở trong tủ lạnh ra, với thêm cái cốc treo ngược trên giá in hình SpongeBob, đổ đầy sữa ra cốc, hai mấy ngụm hết sạch. Hắn đi đi lại lại trong phòng bếp hồi lâu mới phát hiện cánh cửa tủ bị mở, nghiêng đầu suy tư, ngái ngủ nhìn quanh tìm kẻ phạm tội. Kiên Quả đứng ở cửa bếp lộ ra nửa cái đầu, tránh không kịp, đối phương nhìn thấy nó cũng chẳng có phản ứng gì, lấy bột yến mạch và hai quả trứng gà trong tủ ra, mắt nhắm mắt mở tiếp tục làm việc.
"Chào buổi sáng, Kiên Quả."
Ah~ Quả nhiên là kẻ hai mặt, tối qua còn dịu dàng gọi tên nó, hôm nay baba không có ở đây đã lộ ra bản chất rồi.
Hắn bưng chén cháo yến mạch và cốc sữa SpongeBob đi một mạch vào phòng ngủ chẳng thèm quay đầu lại nhìn, mắt thấy cửa có khả năng lại bị đóng vào, Kiên Quả nhảy mấy bước dài, chui vào phòng trước khi cửa đóng.
Trong phòng hơi lạnh, thấp hơn phòng khách mấy độ, rèm cửa kéo kín mít chỉ chừa lại một khe hở cực mảnh, nắng sớm chiếu vào phòng qua cái khe đó.
Trên giường gồ lên một đống chăn, đó chính là Tiêu Chiến – baba không có quan hệ máu mủ với nó, chỉ để lộ đỉnh đầu và một cánh tay, hô hấp đều đều tựa như đang ngủ say. Đèn ngủ sáng lên, là do người cầm cốc SpongeBob bật, sau đó ngồi ghé vào đầu giường, động tác so với Kiên Quả còn nhẹ nhàng rón rén hơn.
Hắn ngồi trên giường ngây ngốc một hồi, ngáp lên ngáp xuống, tay vò tóc mấy lần, quyết định đứng dậy vào nhà vệ sinh. Bên trong truyền ra tiếng cởi quần áo, tiếng nước chảy, loáng thoáng vài tiếng hát, Kiên Quả ngửa đầu, hướng về khe sáng trên cửa sổ hắt hơi một cái rõ to.
Nó nhảy lên giường lớn của Tiêu Chiến, đứng ở cuối giường thăm dò một phen, chăn lông mềm mại thuộc riêng về nó đã không thấy tăm hơi, Kiên Quả thất vọng tràn trề, meo meo khẽ gọi hai tiếng, không muốn tức giận với baba, giẫm chân mèo bước lên đống chăn hình người, vuốt mèo chuẩn xác tìm được khuôn mặt người trong chăn, cào cào đùa giỡn hai cái, ngửi ngửi một chút rồi dùng đuôi mèo huơ qua huơ lại gây ngứa.
Tiêu Chiến nhăn mày, thầm thì vài tiếng không rõ, nửa mơ nửa tỉnh kéo chăn xuống một chút, để lộ thêm một cánh tay, giọng hàm hồ: "Cún con, đừng nghịch."
Cái đuôi cứng ngắc, móng vuốt cạn lực, tai mèo cụp xuống.
Kiên Quả là một con mèo Munchkin chân ngắn, huyết thống thuần khiết, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, không kiêu ngạo không tự ti, ông nội bà nội xem nó là hòn ngọc quý trên tay, hàng xóm gặp nó đều khen một câu "nhìn rất xinh đẹp nha", thế mà ngày đầu tiên quay trở lại nhà baba đã bị nhầm thành chó.
Vô cùng nhục nhã!
Kiên Quả tổn thương, thất hồn lạc phách nhảy xuống khỏi đống chăn, lúc này Tiêu Chiến mới tỉnh, giọng nói rõ ràng hơn, "À, là con à Kiên Quả, tới đây nào."
Sức chống đỡ của mèo rất yếu.
Tiêu Chiến mũi cọ mũi với nó, hôn thêm vài cái, nói: "Ngủ thêm hai phút nữa đi."
Mèo nhỏ mềm lòng, ghé vào ngực baba, tủi thân nhắm mắt lại.
Kiên Quả phát hiện Tiêu Chiến không giống trước kia. Hồi còn nhỏ sống với baba, nửa đêm nó thường tỉnh lại, mượn ánh trăng trộm nhìn baba, khi đó baba ngủ rất không ngon, cuộn người trong chăn, bọc kín cả người từ đầu tới chân, có bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng sẽ bừng tỉnh, nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, đều thức dậy trước khi đồng hồ báo thức kêu vài phút, chưa bao giờ dám ngủ thêm, chỉ sợ ngủ mất quên đi làm. Bây giờ lại có thể nghiêng người tức khắc chìm vào mộng đẹp, một đống mèo to nằm trên người cũng không quan tâm, có cảm giác như thế giới ngoài kia trời long đất lở cũng chẳng sao, baba vẫn có thể nằm trong góc nhỏ này ngủ ngon lành.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Kiên Quả nhảy xuống giường, mắt lớn trừng mắt nhỏ với người đối diện.
"Nhất Bác" đang trùm trên đầu một cái khăn lau, tóc vẫn còn ẩm ướt nhỏ vài giọt, hắn lấy một bộ quần áo trong tủ mặc vào, ngồi ở mép giường uống thêm một hớp sữa tươi.
Trong tủ treo rất nhiều quần áo màu sắc đơn giản trắng đen, họa tiết khó hiểu, không giống phong cách của baba nó.
Lúc này Kiên Quả mới nhận ra, người này tại sao lại có thể công khai vào phòng ngủ chính, chiếm một nửa giường ngủ, một nửa tủ quần áo, tự nhiên như ở nhà, yên tâm thoải mái như vậy?
Hắn vừa lau tóc vừa cúi đầu nhìn Kiên Quả, hỏi: "Làm sao con vào đây được?"
Không đợi Kiên Quả meo meo đáp lại đã ném khăn lau sang một bên, vùi cái đầu ẩm ướt vào gối, chân dài tay dài quấn lên người baba như bạch tuộc, giọng nói trầm thấp gợi cảm, "Chiến ca, dậy thôi."
Tay Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa mặt hắn, mắt chưa mở đã hôn lung tung lên mặt người kia mấy cái, ngữ khí vẫn mơ màng giống hết lúc nãy, "Buổi sáng tốt lành, cún con."
"Cún con" chui vào trong chăn. Đống chăn hình người bỗng chốc hóa thành một con quái vật to đùng động đậy lung tung, nó không nhìn được baba nữa, chỉ nghe thấy giọng nói của baba không biết là đang cười hay đang mắng, "Vương Nhất Bác! Mới sáng ra không được phát tình!"
Thế giới quan của mèo Kiên Quả chính thức sụp đổ.
Suy đoán nửa ngày, hóa ra thân phận của Vương Nhất Bác không khác nó là mấy.
Bởi vì sáng sớm bị nhận đả kích quá mãnh liệt, tới trưa đầu óc vẫn còn choáng váng, ăn uống không vào. Baba lo lắng, muốn bắt nó lại đo nhiệt độ, Kiên Quả cực kỳ chán ghét vật dụng kêu tít tít kia, Tiêu Chiến cách khoảng hai mét nó đã co giò bỏ chạy, một người một mèo chạy loạn khắp nhà.
"Em thấy sáng nay nó rất có tinh thần." Vương Nhất Bác ở bên cạnh "châm ngòi thổi gió".
"Đêm qua đã không ăn gì, sắp 12 giờ trưa rồi."
"Buổi sáng em thấy nó ở trong phòng bếp."
Trời! Vậy là cũng mách lẻo cho được? Kiên Quả không thể tin nổi "meo" một tiếng, nhắm chuẩn xác người ngồi trên sofa nhảy sang tấn công nhưng tầm với quá xa, giữa đường máy bay gãy cánh, rơi xuống lăn trên thảm hai vòng tới chân Vương Nhất Bác. Lần này khó chạy thoát, động tác bắt mèo của Vương Nhất Bác thuần thục, giơ nó lên trước mặt nhìn chằm chằm hỏi: "Có muốn uống sữa bò nữa không?"
Kiên Quả uy danh lừng lẫy, vậy mà phải khuất phục dưới sự uy hiếp của "cún con" này, quả nhiên là sự tương khắc của mèo và chó.
.....
Buổi chiều Tiêu Chiến có việc phải đi ra ngoài, trước khi đi có dặn: "Hai đứa ở nhà hòa thuận nhé."
Vương Nhất Bác chiếm được một cái hôn tạm biệt, Kiên Quả chỉ được sờ đầu. Trong lòng nó cảm thấy rất không công bằng, một mình chạy ra chỗ cửa sổ giận dỗi phụng phịu, Vương Nhất Bác cũng mặc kệ, đổ đầy nước vào bát nó rồi đi vào thư phòng.
Thư phòng này vốn là phòng vẽ tranh của baba, thỉnh thoảng rảnh rỗi baba sẽ đi vào, vẽ rất nhiều chân dung cho Kiên Quả, còn đóng thành một quyển album cất trên giá.
Kiên Quả nghĩ thầm, lần này ta sẽ cho ngươi biết ai mới là người mà baba thương nhất!
Trong lòng đắc ý, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn, uốn éo mông đi vào thư phòng, muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngồi trước máy tính, đeo tai nghe. Kiên Quả lấy đà nhảy lên mặt bàn máy tính lạ lẫm, màn hình đủ loại màu sắc khiến mắt mèo chói muốn ngất, lảo đảo đạp lên bàn phím, giẫm lung tung một trận.
Dòng chữ "Game Over" màu đỏ chậm rãi hiện ra, Vương Nhất Bác thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp. Kiên Quả tự biết mình làm sai, đứng im tại chỗ không động đậy, một cái tay to duỗi đến, Kiên Quả nhắm mắt, tội nghiệp cụp tai ưm ưm mấy tiếng.
Tương kế tựu kế, dùng khổ nhục kế hay diễn trước mặt baba để đối phó.
Bàn tay kia chạm vào lưng nó, lành lạnh, vuốt ve mấy cái.
"Sao vậy? Muốn ta chơi cùng à?"
Meo meo meo?
Tình huống này phát triển không giống dự tính cho lắm?
"Tranh này là con đúng không?" Vương Nhất Bác lấy một quyển album ở trên giá sách xuống, trên bìa viết một dòng chữ xiêu vẹo "Nhật ký trưởng thành của Kiên Quả", bên cạnh in một dấu chân mèo màu xanh lam, nhỏ hơn móng vuốt hiện tại của nó một nửa.
Nói nhảm, không phải ta chẳng lẽ là ngươi?
Bên trong album không chỉ có ảnh baba vẽ mà còn có ảnh chụp của Kiên Quả, ảnh lăn lộn lật bụng, nháy mắt, lúc ngủ say, được Vương Nhất Bác lật qua từng tờ từng tờ, thỉnh thoảng còn lộ ra một nụ cười, mặt mèo bỗng nhiên đỏ lên vì xấu hổ, dùng móng vuốt che tranh lại.
"Vẫn là khi còn bé đáng yêu hơn." Vương Nhất Bác nói.
"Meo?" Kiên Quả híp mắt phản bác.
"Bây giờ cũng khá ổn." Hắn rất không có lòng bù thêm một câu.
Vốn là album chiếm riêng một ô trên giá, bây giờ lại bị nhét chung với một quyển album khác, bìa da, bên ngoài không viết gì, Kiên Quả tò mò vươn người ra chọc chọc lên gáy album.
"Muốn xem cái này?" Vương Nhất Bác nghiễm nhiên xem mình là chủ nhân, thoải mái khoe khoang lấy album xuống, mở ra.
Trang đầu tiên là ảnh chụp baba đứng giữa vườn hoa cải dầu, cười dương quang xán lạn.
Meo meo! Tấm hình này nó đã được nhìn qua, chỉ là khuôn mặt đẹp trai của baba thôi, chẳng có gì ghê gớm, mỗi ngày nó đều được nhìn rồi.
"Đây là ta." Ngón tay Vương Nhất Bác khớp xương rõ ràng chỉ vào một khối màu đỏ đậm trên ảnh, căn bản nhìn không ra dáng người.
Kiên Quả hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, tại sao ngươi lại có thể nhìn một cái chấm đỏ ra hình người được hay vậy? Thật đáng sợ!
Lật sang trang tiếp theo, là ảnh chụp baba tham gia một chương trình tạp kỹ, nhìn kỹ thì thấy bên cạnh có cả thân ảnh của Vương Nhất Bác, đường cong sườn mặt mềm mại, nhìn trẻ hơn nhiều so với bây giờ, hai người đứng cách xa nhau, dường như không quen biết.
Lật thêm nữa là ảnh chụp chung đủ mọi nơi, bối cảnh có phòng trang điểm, lều bạt màu xanh, hành lang, mái nhà, núi cao sông dài, hẻm núi, phần lớn là chụp từ xa, hai người mặc đồ một đen một trắng, tóc cũng dài, trong tay cầm kiếm hoặc sáo, không phải đang đánh nhau thì là đang cười, ngẫu nhiên có vài người qua đường dính vào.
Lại lật trở về thế giới hiện thực.
Kiên Quả mơ hồ nhớ lại tạo hình baba tóc dài mặc đồ đỏ đen, nó nhớ bà nội đã từng ngồi xem bộ phim đó, có nhiều đoạn còn cảm động rơi nước mắt, nó không thích mấy thể loại phim truyền hình bay tới bay lui, mỗi ngày chỉ lo vụng trộm lục tủ tìm cá.
"Phim baba con đóng đó, xem chưa?" Vương Nhất Bác vuốt ve khuôn mặt trên bức ảnh, ngữ khí tự hào.
"Thôi bỏ đi, dù con có xem cũng chẳng hiểu." Nhìn Kiên Quả chẳng có phản ứng gì, Vương Nhất Bác lắc đầu.
Đằng sau còn có vài bức ảnh chụp baba tham gia chương trình giải trí hoặc là phỏng vấn, có cả Vương Nhất Bác, hai người đứng rất gần nhau.
Ảnh chụp bỗng nhiên trở nên lộng lẫy hoành tráng, một hình người đầu to cưỡi trên một khối sắt màu xanh lục, nghiêng sát đất, tư thế quỷ dị.
Trông khá đẹp trai.
"Meo?"
"Đây là xe motor." Vương Nhất Bác chỉ chỉ khối sắt, lại chỉ chỉ vào cái đầu to, "Đây là ta."
Kiên Quả đã hiểu, là Vương Nhất Bác biến hình, không khỏi đối với hắn thêm vài phần kiêng kỵ.
"Đây là ảnh baba con chụp." Hắn nói tiếp, "Baba con đi xem ta thi đấu, không biết có được mang thú cưng theo không, buổi tối ta sẽ đi hỏi thử."
Kiên Quả vuốt tai một cái, không được, không được biểu hiện ra dáng vẻ chờ mong.
Vẻ đẹp tỏa sáng của Vương Nhất Bác chiếm mất mấy trang, cởi mũ hất tóc, bưng cúp cười tươi, ảnh chụp chung với khối sắt, Kiên Quả nhìn đến mức sắp chán thì một bức ảnh trắng muốt hiện ra.
"Đây là ảnh mùa đông năm ngoái bọn ta đi Phần Lan trượt tuyết."
Đằng sau là tuyết trắng xóa, phủ kín cả núi cao, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, baba mặc một thân trang bị, đầu đội mũ len màu đỏ, giơ biểu tượng "hai" về phía máy ảnh, miệng ngoác đến mang tai, cười không kiêng kỵ gì cả.
1
Người chụp hình chắc chắn là cái vị đang ngồi ôm nó trong lòng ở đây.
"Meo meo..." Kiên Quả hụt hẫng, nó lớn vậy rồi còn chưa được nhìn thấy tuyết lần nào, thật muốn giẫm thử vuốt mèo lên mặt tuyết, nhất định còn mềm hơn cả thảm lông.
"Muốn đi không? Mùa đông năm nay dẫn con đi."
Thành giao, chuyện buổi sáng bổn đại nhân rộng lượng bỏ qua.
Kiên Quả thỏa mãn hài lòng, cọ cọ lên bàn tay của Vương Nhất Bác.
Tư thái trượt tuyết của Vương Nhất Bác rất giống lúc cưỡi motor, bông tuyết bắn tung tóe, tốc độ cực cao, có cảm giác một giây sau sẽ xuất hiện ngay trước mặt, ai ngờ cảnh tượng đầy soái khí này còn chưa nhìn đủ thì trang kế tiếp là ảnh chụp hắn ngã sõng xoài, vùi đầu vào tuyết, mũ len bay đâu mất tiêu, khắp mặt mũi toàn là tuyết, hai mắt nhắm chặt, biểu cảm đau đớn.
Tim Kiên Quả thắt lại. Tuy rằng nó và Vương Nhất Bác là quan hệ cạnh tranh nhưng nhìn đối thủ thảm như vậy trong lòng cũng có chút sợ hãi, dù sao nó cũng là một con mèo Muchkin chân ngắn giàu lòng từ bi.
Vương Nhất Bác bật cười thành tiếng.
"Baba con tưởng chân ta bị gãy." Hắn hồi tưởng lại, ngón tay vô thức vuốt ve bức ảnh, "Sau đó anh ấy còn cõng ta về."
...Meo?
Hóa ra là ngươi giả làm một con cún nhỏ lang thang bị gãy chân, bảo sao được baba nhặt về, ăn ở cùng một chỗ, còn chụp ảnh cho ngươi, dùng khổ nhục kế thật giỏi!
Kiên Quả ném một ánh nhìn khinh thường về phía Vương Nhất Bác.
"Thực ra không bị gãy, chỉ hơi đau một chút thôi."
Tấm hình tiếp theo là ảnh chụp hai người nằm trên nền tuyết, tháo kính bảo hộ ra, một người cười ra răng thỏ, một người cười ra dấu ngoặc nhỏ, dùng điện thoại tự sướng, chất lượng ảnh chụp hơi thấp, baba còn đưa máy ảnh lại rất gần, hai người chen chúc trong bức ảnh.
Vương Nhất Bác dừng lại hồi lâu, lâu đến mức Kiên Quả nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn lưu luyến chăm chú nhìn gương mặt đang cười của người trong lòng.
"Meo..." Nó lên tiếng nhắc nhở.
Vương Nhất Bác như tỉnh lại từ trong mộng, hắng giọng một cái, lật tiếp một trang nữa.
Những ảnh chụp tiếp theo đều là những khung cảnh sinh hoạt bình dị hằng ngày.
Tiêu Chiến mặc áo khoác lông dày đứng dưới ánh đèn đường uống cà phê.
Vương Nhất Bác chăm chú chơi game.
Tiêu Chiến uống phải socola nóng, biểu cảm nhăn nhó.
Vương Nhất Bác đứng giữa ánh đèn sân khấu làm động tác ending.
Tiêu Chiến kéo vali hành lý đứng trước cửa nhà vẫy tay.
Vương Nhất Bác ngồi xếp bằng trên ghế sofa ăn dưa hấu.
Có cả ảnh chụp của hai người với bạn bè...
Lật tiếp trang nữa, màu sắc vừa hé lộ ra đột nhiên Vương Nhất Bác gập "bộp" một tiếng đóng album lại, biểu cảm hơi mất tự nhiên, "Những ảnh còn lại mèo nhỏ không được nhìn."
1
Dựa vào cái gì? Kiên Quả không phục, lăn trong ngực hắn mấy vòng, quên mất quan hệ đối nghịch của mình và người kia, nhất định là do trên người Vương Nhất Bác có một mùi hương có thể mê hoặc tâm mèo.
1
Vương Nhất Bác nhấc tay bế nó lên, một tay nâng mông nó, mặt đối mặt hỏi: "Có muốn ăn cá hộp không?"
Trời đất bao la, cá hộp là lớn nhất! Kiên Quả ăn mềm không ăn cứng, meo meo hai tiếng đồng ý.
Trước khi đi ra khỏi thư phòng còn lưu luyến quay đầu liếc nhìn album ảnh thêm một cái, cùng lắm thì hôm nào tìm cơ hội tự mở ra xem.
.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...