Taehyung tựa mình vào lồng ngực của Jungkook, nhẹ nhàng cảm nhận làn khí nóng của đối phương chạm lên một bên sườn mặt, bất giác khiến cậu thấy vô cùng dễ chịu.
-Hôm nay Kibam lại đi nữa...chẳng biết dạo này con bé bận gì.
Taehyung khẽ nói khi lật xem giấy tờ trong tay, nhận ra việc xuất kho của Min gia vẫn bình thường không trục trặc thì mới đặt sấp giấy ấy qua một bên, xoay người ôm Jungkook.
-Sáng nay Namjoon đã gọi cho em.-quản gia họ Jeon nhẹ giọng
-Em biết, em là người nghe máy mà.
-Và hắn đã nói gì nào?
Jungkook hỏi nhưng không ngăn được sự tò mò của chính mình, và kèm theo một chút ghen tuông vô cớ mà hắn chẳng biết mình lấy từ đâu ra.
Thú thực Jungkook đã phát ngấy với cái việc phải đóng giả làm bầy tôi trung thành của em và cứng nhắc với mọi cử chỉ thân mật của cả hai trước mắt đám người trong nhà. Nhưng xét cho cùng đó là lệnh của Taehyung, mà như em nói đó, quản gia chỉ nghe theo chứ không có quyền ý kiến.
-Anh ấy bảo Hyunsuk đã quyết định cho người vớt xác...nhưng lão ta có chết cũng sẽ không ra mặt.
Nghe Taehyung trả lời thì Jungkook liền trầm ngâm, hắn nghi vấn.
-Từ khi nào hội anh trai của em đứng hết về bên ta vậy?
-Em không biết...em đoán là do Namjoon áy náy, bởi anh ấy đã từng làm rất nhiều chuyện tệ hại với em...
Taehyung nói xong thì khẽ liếm môi, cảm thấy mình đối với người anh cay nghiệt kia từ bao giờ đã không còn bài xích như trước nữa liền không biết bản thân nên vui hay nên buồn.
-Đây có thể là một cái bẫy Taehyung...
-Đây không thể là một cái bẫy.-Taehyung quả quyết, lại ngước mắt lên nhìn Jungkook như muốn lý giải cho hắn hiểu-Em đã gọi điện hỏi Seokjin, anh ta khẳng định thông tin này là thật.
-Em tin à?-Jungkook khẽ cứng giọng
Taehyung bấy giờ hít sâu một hơi, ngồi dậy khỏi giường như muốn cùng đối phương nói rõ về quan điểm của mình.
-Anh không tin nhưng em thì có...Seokjin là người duy nhất trong nhà coi em là máu mủ, em tin anh ấy...Và nếu anh ấy không ủng hộ em thì cũng sẽ không hại em, em biết rõ điều này.
Jungkook tuy không yếu về mặt lý lẽ nhưng rồi cũng phải chịu thua đầu hàng, bởi hắn cũng muốn tin vào trực giác của Taehyung, vì em từng dựa vào nó và thành công rất nhiều lần.
...
Thấy người tình của mình đã chịu ngoan ngoãn không ý kiến nữa thì Taehyung lần nữa hạ người bên cạnh hắn, đầu lại tựa vào vai Jungkook, chán nản nói.
-Giờ em phải tìm cách dụ chuột khỏi hang...
Jungkook mân mê từng ngón tay dài của Taehyung trong tay mình, sau đó lại nghiêng mặt sang mà nói với cậu.
-Tôi nghĩ thế này, nhưng có chút mạo hiểm.
Taehyung nghe đến đây liền bật ra tiếng cười khúc khích, cậu dụi đầu vào vai Jungkook, lại dùng móng gãi vào lòng bàn tay kia khiến hắn phát nhột.
-Anh nghĩ đến nước này em còn ngại mạo hiểm sao?
.
..
...
...
...
..
.
Hôm đó là một chiều tháng chín, gió trời se se lạnh, Yoongi sau một ngày làm việc mỏi mệt liền nổi hứng ghé qua Min gia để ăn tối với cặp vợ chồng son. Vả lại Taehyung cũng đã nói em muốn cùng gã bàn chuyện kế hoạch, gã đối với em không thể thất lễ được.
Min gia dạo nay khác hơn thường ngày. Nó không còn cái vẻ âm u, thâm trầm, lúc nào cũng thoát ra một loại tử khí doạ người nữa. Ngược lại ánh sáng được thắp lên khắp nơi trong nhà đã khiến dinh thự trở thành một toà thành cao sang ngập ngụa trong sung túc và sức sống từ mạch suối vàng. Yoongi đoán là do sự hiện diện của Taehyung đã tạo nên khác biệt này.
...
Taehyung lúc bấy giờ đang ở dưới bếp, nấu thứ gì đó với cái nồi cao quá bụng cậu. Hương thơm và làn khói toả ra từ chiếc nồi thoáng chốc khiến Yoongi thấy đói dù trước đó khi gặp đối tác gã đã nhai hết hai chiếc sừng bò.
-Súp à?-gã hỏi, từng bước tiến đến gần đối phương
-Không, là bò hầm, làm theo kiểu Taehyung.
Taehyung vui vẻ trả lời, mắt cậu híp thành một đường như đang vô cùng cao hứng.
Yoongi trông theo biểu cảm này của cậu thì ngăn không được lòng mình mềm ra một chút, lại quay đầu quan sát một loạt nhà bếp chẳng có mấy ai.
-Em đuổi người làm đi hết rồi?
-Em cho họ nghỉ sớm, không phải 'đuổi'.
Taehyung vặt lại gã, xoay người tiến về phía bàn bếp đối diện, nơi cậu đã đặt sẵn một chiếc thớt cùng bó hành baro chẳng thể nào xanh hơn.
-Kibam và Jungkook?
-Jungkook đi đón con bé ở nhà nội, sẽ sớm về thôi.-Taehyung trả lời, thuần thục hạ dao xuống theo từng nhịp đều đặn
Yoongi nghe đến đây thì liền nắm chắc một điều rằng không gian riêng tư lúc bấy giờ là của bọn họ, hay rõ ràng hơn là của riêng gã. Nghĩ vậy gã liền không chần chừ mà tiến đến, vòng tay ôm lấy Taehyung từ phía sau.
-Em chưa ký giấy li hôn, Yoongi.-Taehyung giữ nguyên tư thế làm việc của mình, dao vẫn nện xuống thớt
-Em gọi anh bằng tên kìa, nghe thích thật đấy.
Taehyung khẽ nhíu mày khi đối phương cố tình bỏ qua trọng điểm trong câu nói của cậu, khiến cậu ba phải tiếp tục cảnh cáo bằng một thái độ nghiêm túc hơn rất nhiều.
Sau cùng Yoongi cũng không muốn mình trong mắt người nọ trở nên khó coi nên đành buông Taehyung ra, lại lái chủ đề sang nồi bò hầm của cậu.
-Thế 'công thức của Taehyung' có gì đặc biệt vậy?
-Em cho rượu vào.
-Và?-Yoongi hỏi
-Tiêu xanh.
-Và?-Yoongi tiếp tục hỏi
-Những gì cần có trong một nồi bò hầm.
-Và gì nữa?-Yoongi lần nữa hỏi
Taehyung lúc này đã có chút mất kiên nhẫn vì trò đùa dai này của đối phương, nhưng cậu cũng không phải loại người miễn nhiễm với những câu hỏi ngu ngốc. Thế nên Taehyung xoay người, móc trong áo ra một cái gì đó mà Yoongi chẳng thể thấy rõ rồi thả vò nồi bò hầm, lại chủ động cầm muôi lên khuấy mấy vòng.
Và Yoongi thề là bản thân mình đã quan sát rất kĩ từng chuyển dịch của đối phương nhưng gã vẫn không thể biết được Taehyung vừa cho thứ gì vào trong ấy. Bất đắc dĩ, gã hỏi.
-Em bỏ gì vào vậy bé?
-Tình yêu.-Taehyung cười, vui vẻ đáp
Nghe đến đây Yoongi liền phải đứng hình mất mấy giây để tiếp thu câu trả lời đó, sau thì lại bật cười như vô cùng thích thú trước lối suy nghĩ ấy của cậu và việc Taehyung đã khiến gã bất ngờ như thế nào.
Yoongi khẽ tiến tới, cầm lên tấm thớt chứa những mẩu hành và rau thơm mà Taehyung vừa cắt, lại đưa đến cho cậu, trên miệng vẫn không dừng được ý vui.
-Công thức nghe có vẻ ngon đấy.-gã nói đùa
-Đúng không?-Taehyung đáp, tay lại thuận tiện nhận lấy tấm thớt từ gã
Sau khi đảm bảo những miếng bò đã đạt đến độ mềm chuẩn không cần chỉnh, Taehyung tắt bếp, múc ra một tô riêng cho Kibam rồi mới cho hết phần hành kia vào nồi.
Yoongi bấy giờ áp sát cậu, ánh mắt lại không dừng được thích thú khi trông thấy lớp nước dùng sền sệt, có màu nâu đỏ với những lá hành xanh lấp lánh dưới ánh đèn. Taehyung miễn cưỡng lắm mới không đưa tay đẩy gã ra.
-Đừng cướp chồng em khi em không ở đây Yoongi, chẳng ra thể thống gì hết.
Tiếng nói quen thuộc của nữ nhân vang lên, khiến Taehyung và Yoongi có chút giật mình quay sang, lại trông thấy hình ảnh quý cô với một chiếc váy voan hai dây màu tím đang chống nạnh nhìn họ. Bên cạnh nàng là Jungkook vẫn luôn đứng nghiêm như cảnh trước mặt chẳng hề phiền đến lòng hắn.
-Tiểu công chúa, người ta cứ vô sỉ tiếp cận, anh không cản được.
Taehyung bấy giờ thuận theo vở diễn, nhanh trí đóng vai nạn nhân mà chạy về phía Kibam, nhấc bổng cô trên đôi tay hữu lực của mình.
-Bảo bối, thiệt thòi cho anh rồi.-Kibam nói, lại nựng yêu má Taehyung
-Hai đứa nói nữa anh liền bắt Taehyung đi.-Yoongi trông theo cảnh mùi mẫn giả tạo của cặp đôi kia liền nổi lên một tầng da gà, lại bước chân về phía họ
Taehyung lúc này cười đến vô cùng vui vẻ, nhanh chóng bế Kibam chạy khỏi nhà bếp, Yoongi lại đi theo sau.
Trong phòng bếp vốn rôm rả lúc này còn lại một mình Jungkook, hắn im lặng không phản ứng trước sự trêu đùa của các cậu và tiểu thư.
Sau đó hắn bước chân về phía nồi bò hầm, điềm tĩnh lấy tô chén ra bày trí bữa tối như thể đây là một nhiệm vụ mà Jungkook đã quá quen thuộc, mặc cho tiếng cười của Kibam vẫn vang lên từ phòng khách và hắn chẳng biết Taehyung đang làm gì với hai người họ...
.
..
...
...
...
..
.
Vì trước đó Taehyung đã cho phụ bếp nghỉ sớm thế nên công việc rửa chén sau bữa tối thuận tiện rơi vào tay Jungkook, và với một quản gia dày dặn kinh nghiệm như hắn đây thì việc này quá đỗi bình thường.
Rồi khi hai tay Jungkook còn đang đầy trong bọt xà phòng, Taehyung lại xuống bếp để lấy kẹo theo lời nhờ vả của Kibam khi cô nàng đang bận xem chương trình ti vi yêu thích.
-Máy rửa chén hư rồi à?-cậu ba hỏi khi thấy Jungkook đang dùng phương pháp thủ công
-Không hẳn, nhưng lực nước quá yếu, rửa không sạch, mai tôi sẽ gọi người qua xem.
Taehyung gật đầu như nghe hiểu, sau lại nhân ra bóng lưng cặm cụi của Jungkook có gì đó khác với mọi ngày, dù chỉ là một chút xíu thôi nhưng cậu vẫn nhìn ra hắn đang không quá thoải mái.
-Nếu anh thấy mệt có thể nghỉ sớm, em dọn phòng khách cho.
Jungkook mỉm môi, lắc đầu nói.
-Tôi không sao, em không phải lo.
Taehyung nghe xong câu trả lời này liền khẳng định rằng tình nhân của mình đang không hề ổn. Thế nên cậu nhất quyết đi đến tắt vòi nước, mắt lại nhìn hắn.
-Nói với em, anh sao vậy?
Jungkook khẽ buông một hơi thở dài khi nhận ra mình không thể thoát khỏi sự truy hỏi của Taehyung. Hắn đảo mắt một vòng quanh nhà bếp, miễn cưỡng đáp lời cậu.
-Tôi thấy...có chút cô đơn.
Taehyung đến đây liền không dừng được mỉm môi cười, cậu nói.
-Nhưng anh luôn cô đơn mà?
Taehyung vừa dứt câu thì đèn trong nhà bếp vụt tắt, vòi nước cũng thoáng thời chảy mạnh rồi dưới áp lực mà dần nứt ra. Rồi từ tứ phía của căn phòng bắt đầu rỉ ra một thứ chất lỏng đen quánh đặc sệt, càng lúc càng nhiều hơn.
Jungkook run rẩy mắt nhìn, cố gắng bắt lấy từng đợt hô hấp của bản thân nhưng lại nhận ra mình hoàn toàn không thể làm được việc đó, cả trái tim cũng như đã ngừng đập.
Taehyung lúc này đưa tay chạm vào một bên mặt hắn, từ hốc mắt, khoé miệng, cánh mũi và hai tai của cậu bắt đầu chảy ra thứ nước xám đen tanh tưởi kia, nhỏ xuống từng giọt rồi bao phủ cả nền nhà.
-Anh đâu cần em đâu?
Nói rồi thân ảnh kia chồm đến mà hôn lên môi hắn, đem theo biết bao nhiêu kinh tởm truyền vào trong miệng Jungkook, khiến hắn thoáng thời phát nôn.
Taehyung mỉm môi cười, lại tiếp tục đẩy lưỡi vào thật sâu rồi sau đó vỡ vụn, tan xác thành một đám thịt nhầy nhụa trên hai tay Jungkook...
...
Đến nước này Jungkook chẳng thể chịu được nữa mà choàng mình tỉnh giấc. Mồ hôi của gã túa ra như tắm, thấm ướt mảnh áo trước và sau lưng, kể cả mảnh ga giường phía dưới cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
Jungkook khẽ co gối lại rồi vò tóc mình, cố gắng tỉnh táo để tìm kiếm những hơi thở mà bản thân đã để mất qua cuống họng khô khốc, trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh kinh hoàng kia.
Mãi đến khi đã bình ổn được đôi chút thì hắn mới với tay lấy điện thoại bên gối, run rẩy tìm thật nhanh cái tên Taehyung nơi màn hình loá sáng.
'Tôi nhớ em quá Taehyung.'
Sau tin nhắn đó Jungkook đã lịm đi trên giường, trong khi chờ đợi hồi âm chẳng bao giờ tới vào lúc nửa đêm...
...
..
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...