Thời gian còn lại trong ngày ở cơ quan là một không khí như trẩy hội. Nhưng tôi chỉ ngồi đây, không có khả năng tin nổi chuyện vừa xảy ra.Và khi tôi về nhà tối đó, trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch không chắc mọi thứ là thật. Mọi thứ thật bất công.
Anh ta là một người xa lạ. Anh ta được cho là một người xa lạ. Điểm chung nhất về những người xa lạ là, họ biến mất vào hư vô, không bao giờ gặp lại nữa. Không phải là đến cơ quan. Không hỏi bạn 8 lần 9 là bao nhiêu. Không biến thành ông chủ sếp-sòng của bạn.
Được rồi, tất cả tôi có thể nói là, chuyện đó đã dạy cho tôi bài học. Ba mẹ đã luôn bảo không bao giờ được nói chuyện với người lạ, và họ đã đúng. Tôi sẽ chẳng bao giờ hàn huyên với với một người lạ nữa. Mãi mãi.
Tôi đã sửa soạn để đến chỗ căn hộ của Connor tối nay, và khi tôi tới nơi tôi cảm thấy cơ thể mình giãn ra khuây khoả. Thoát khỏi cơ quan. Thoát khỏi mọi câu chuyện không ngừng nghỉ về Jack Harper. Và Connor đã đương nấu ăn. Ý tôi là, chuyện này hoàn hảo làm sao ? Phòng bếp tràn ngập một mùi cần tỏi thơm tuyệt , và đã có một ly rượu đương chờ tôi trên bàn.
" Chào ! " Tôi nói, và tặng anh ấy một nụ hôn.
" Chào, em yêu dấu ! " anh ấy nói, nhìn lên từ cái lò.
Chết. Tôi đã hoàn toàn quên mất phải nói Anh yêu dấu. OK, làm sao tôi sẽ ghi nhớ chuyện này được chứ ?
Tôi biết rồi. Tôi sẽ viết nó vào tay.
" Hãy xem qua 1 lượt đống này. Anh đã tải chúng từ Internet. " Connor ra hiệu về 1 xếp tài liệu trên bàn với một nụ cười rộng mở. Tôi mở nó ra, và thấy bản thân mình đang nhìn vào một bức hình đen trắng sần của một căn phòng với một chiếc sofa và một chậu cây cảnh.
" Bản kê chi tiết căn hộ ! " Tôi nói, sửng sốt. "Wow. Nhanh thế. Em thậm chí còn chưa nhận thức được nữa."
"Tốt thôi, chúng ta cần bắt đầu xem xét," Connor nói. "Nhìn này, cái này có một cái ban công. Còn cái này với một cái lò sưởi đang hoạt động!"
"Choài!"
Tôi ngồi xuống một cái ghế gần đó và soi kỹ bức ảnh mờ, cố tưởng tượng ra cảnh tôi và Connor sống chung trong đó. Ngồi trên chiếc sofa đó. Chỉ hai chúng tôi, mỗi tối chỉ có 2 người.
Tôi tự hỏi chúng tôi sẽ nói về chuyện gì.
Ừ! Chúng tôi sẽ nói chuyện về ... bất cứ thứ gì chúng tôi hay nói tới.
Có lẽ chúng tôi sẽ chơi Cờ tỷ phú (Monopoly). Chỉ nếu chúng tôi thấy buồn chán hoặc gì đó.
Tôi giở sang tờ sau và cảm thấy nhói lên kích động.
Căn hộ này có sàn gỗ và cửa chớp! Tôi đã luôn muốn có sàn nhà bằng gỗ và những cánh cửa chớp. Và nhìn cái phòng bếp hay ho này mà xem, với tất cả mặt bếp được ốp đá granit...
Ôi, cái này sẽ rất tuyệt. Tôi không thể chờ nổi!
Tôi nhấp một ngụm rượu vui vẻ, và chỉ lắng lại thoải mái khi Connor nói, "Thế! Việc Jack Harper đến có gây náo động không."
Ôi Trời. Làm ơn đi. Đừng có nói thêm nữa về Jack Harper chết tiệt.
"Em có gặp ông ta không?" anh ấy thêm vào, đi tới với một bát lạc. "Anh nghe được là ông ta đã vào Bộ phận Marketing."
"Ừm, có, em đã gặp ông ta."
"Anh đã tới bộ phận Nghiên cứu chiều nay, nhưng anh có 1 cuộc họp." Connor nhìn tôi sốt ruột. "Vậy ông ta như thế nào?"
"Ông ta... Em không biết nữa. Tóc sẫm mầu... Người Mỹ... Vậy cuộc họp thế nào?"
Connor hoàn toàn lờ đi nỗ lực thay đổi chủ đề của tôi.
"Chuyện đó không hồi hộp sao?" Mặt anh ấy nhiệt tình. "Jack Harper!"
"Em cho là vậy." Tôi nhún vai. " Dầu sao... "
"Emma! Em không bị khích động sao?" Connor nhìn tôi kinh ngạc. "Chúng ta đang nói về người sáng lập ra công ty! Chúng ta đang nói về người đàn ông đã thành công với khái niệm của Panther Cola. Người đã lấy một thương hiệu vô danh, bao bì nó lại và bán nó ra thế giới! Ông ta đã biến một công ty phá sản thành một nghiệp đoàn khổng lồ và thành công. Và giờ tất cả chúng ta đang được gặp ông ta. Em không thấy chuyện đó xúc động sao?
"Có," cuối cùng tôi nói. "Nó thật... xúc động."
"Chuyện này có thể là cơ hội cả cuộc đời của tất cả chúng ta. Để học hỏi được từ thiên tài ông ta! Em biết đấy, ông ta chưa bao giờ viết sách, ông ta chưa bao giờ chia sẻ suy nghĩ của mình với bất kỳ ai ngoại trừ Pete Laidler..." Anh ấy với vào trong tủ lạnh lấy một lon Panther Cola và kéo mở nó ra. Connor phải là nhân viên trung thành nhất trên thế giới. Có lần tôi đã mua một lon Pepsi khi chúng tôi ra ngoài picnic, và anh ấy đã suýt sặc.
"Em có biết cái anh yêu thích hơn hết thảy không?" anh ấy nói, đang nhấp một ngụm. "1 cuộc gặp riêng 1-1 với ông ta." Anh ấy nhìn tôi, mắt anh sáng lên. "1 cuộc gặp riêng 1-1 với Jack Harper! Đó chẳng phải là động lực thúc đẩy sự nghiệp tuyệt vời nhất sao?"
1 cuộc gặp riêng 1-1 với Jack Harper.
Ừa, nó đã thúc đẩy sự nghiệp của tôi rất tuyệt.
"Em cho là vậy," Tôi nói miễn cưỡng.
"Tất nhiên nó phải thế! Chỉ là có cơ hội được lắng nghe ông ta. Để nghe được những gì ông ta nói! Ý anh là, gã đó đã ẩn cư trong 3 năm. Ý tưởng nào khiến ông ta phải dồn toàn bộ thời gian đó? Ông ta hẳn phải có rất nhiều quan niệm và lý thuyết, không chỉ về marketing, mà còn về kinh doanh... về phương thức làm việc... về bản thân cuộc sống."
Giọng nói hăng say của Connor như sát muối lên vết thương ngoài da của tôi. Vậy, chúng ta hãy chỉ xem tôi đã làm chuyện sai lầm này ngoạn mục thế nào. Tôi đang ngồi trong máy bay ngay cạnh Jack Harper, thiên tài sáng tạo và khởi nguồn của tất cả kiến thức về kinh doanh và marketing, không kể đến những bí ẩn bản thân cuộc sống.
Và tôi làm gì? Tôi có hỏi anh ta những câu hỏi sâu sắc? Tôi có thu hút sự chú ý của anh ta bằng một cuộc trao đổi thông minh? Tôi có học hỏi được từ anh ta bất cứ điều gì chăng?
Không hề. Tôi bi bô về kiểu quần lót mà mình ưa chuộng.
Một bước đi sự nghiệp tuyệt vời, Emma. 1 bước đi tuyệt nhất!
Ngày hôm sau, Connor đi ra ngoài cho 1 cuộc họp quan trọng, nhưng trước khi đi anh ấy bới ra một bài tạp chí cũ về Jack Harper.
"Đọc cái này đi," anh ấy nói, miệng nhồm nhoàm bánh mì. "Nó là thông tin nền hữu ích."
Tôi không muốn có bất kỳ thông tin nền nào hết! Tôi cảm thấy muốn cãi lại, nhưng Connor đã đi ra khỏi cửa rồi.
Tôi bị xúi giục để nó ra đằng sau và không thèm nhìn vào nó, nhưng đó là một chặng đường khá dài từ chỗ Connor đến cơ quan, và tôi chẳng có bất cứ tờ tạp chí nào bên mình hết. Thế là tôi mang tờ tạp chí theo mình, và bất đắc dĩ bắt đầu đọc nó trên metro, và tôi phải công nhận đó là một bài viết khá thú vị. Làm sao mà Harper và Pete Laidler trở thành bạn bè, và họ đã quyết định tham gia vào lĩnh vực kinh doanh, và Jack đã là một người sáng tạo còn Peter là một tay chơi hướng ngoại, và họ đã trở thành hàng triệu phú cùng nhau, và họ đã rất gần gũi, gần như là anh em. Và rồi Peter bị giết trong một vụ đâm xe. Và Jack đã quá tan nát đến nỗi anh ta tách mình khỏi thế giới và nói rằng anh ta đang phải sốc lại mọi thứ khá hơn.
Và đương nhiên là bây giờ đọc tất cả thứ này, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngu ngốc. Tôi đã phải nên nhận ra Jack Harper. Ý tôi là, tôi chắc chắn nhận ra Pete Laidler. Bởi một điều anh ta nhìn – có vẻ – chỉ là giống như Robert Redford. Và 1 lý do khác, anh ta đã lên tất cả mặt báo khi anh ta chết. Bây giờ tôi có thể nhớ lại việc đó rõ mồn một, cho dù tôi có không làm cho nghiệp đoàn Panther đi chăng nữa. Chiếc Mercedes của anh ta bị đâm, và mọi người đều nói rằng chuyện đó giống như Công nương Diana vậy.
Tôi quá bận đọc, tôi sắp lỡ bến và phải ngớ ngẩn lao ra cửa, ở đó mọi người nhìn tôi như thể : Mày hoàn toàn bị đao, mày không biết đã đến bến của mày hay sao chứ ? Và rồi, khi cửa đóng lại, tôi nhận ra là mình đã để lại bài báo trong metro.
Ôi được thôi. Tôi đại loại cũng đã nắm được nội dung chính của nó rồi.
Đây là một buổi sáng mặt trời toả nắng rực rỡ, và tôi tiến vè phía quầy bar nước hoa quả, nơi tôi thường tạt qua trước khi làm việc. Theo thói quen tôi lấy một cốc sinh tố xoài mỗi sáng, bởi nó tốt cho sức khoẻ.
Và cũng bởi ở đó có một anh chàng người New Zealand rất dễ thương sau quầy thanh toán, tên là Aidan. (Trên thực tế, tôi đã từng đôi chút mê đắm anh ta, trước khi tôi bắt đầu đi chơi với Connor.) Khi anh ta không làm ở quầy sinh tố, anh ta học khoá khoa học thể thao, và anh ta luôn nói với tôi vớ vẩn về những khoáng chất chủ yếu, và về tỷ lệ carbonhydrat mà bạn cần phải.
"Chào nha," anh ta nói khi tôi đi vào. " Tập kích bốc thế nào rồi ? "
" Ồ ! " Tôi nói, hơi ửng mặt. "Nó tuyệt, cảm ơn."
"Em đã thử cái mẹo mới mà anh đã nói với em chưa?"
"Vâng! Nó thực sự giúp ích!"
"Anh đã nghĩ nó sẽ thế mà," anh ta nói, nhìn có vẻ hài lòng, và đi khỏi để làm cốc sinh tố xoài của tôi.
OK. Thì sự thật là, tôi thực sự không chơi kích bốc. Tôi đã thử một lần, ở trung tâm giải trí địa phương của chúng tôi, và thành thật thì, tôi đã bị sốc! Tôi đã không có ý tưởng nào về việc nó sẽ rất bạo lực cả. Nhưng Aidan đã quá hăng hái về nó, và vẫn cứ nói rằng nó sẽ biến đổi cuộc đời tôi ra sao, tôi không thể để bản thân thú nhận rằng tôi đã từ bỏ chỉ sau 1 buổi được. Nó chỉ có vẻ quá không thoả đáng. Vậy nên tôi đại loại... đã bịa đặt. Và ý tôi là, nó không giống chuyện đó. Anh ta sẽ không bao giờ biết được. Nó không phải như thể tôi luôn luôn gặp anh ta bên ngoài quầy sinh tố.
"Một cốc sinh tố xoài đây," Aidan nói.
"Và 1 bánh sôcôla hạnh nhân." Tôi nói. "Cho... đồng nghiệp của em." Aidan lấy cái bánh lên và bỏ bịch vào trong một cái túi.
"Em biết không, người đồng nghiệp này của em cần để tâm đến hàm lượng tinh đường của cô ta," anh ta nhăn trán nói. "Đó phải là... bốn cái bánh sôcôla hạnh nhân trong tuần này?"
"Em biết," Tôi nói nghiêm túc. "Em sẽ nói với cô ta. Cảm ơn Aidan. "
" Không có gì ! " Aidan nói. "Và nhớ là: một-hai-xoay!"
"Một-hai-xoay," Tôi nhắc lại tươi cười. " Em sẽ nhớ ! "
Khi tôi đi tới văn phòng, Paul ra khỏi phòng ông ta, chộp tay vào tôi và nói. " Thẩm định. "
Dạ dày tôi chao đảo dã man, và tôi gần như bị tắc thở với miếng cắn cuối cùng của cái bánh sôcôla hạnh nhân. Ôi Trời. Nó đây rồi. Tôi không sẵn sàng đâu.
Có tôi có. Coi nào. Tự tin lên. Tôi là một phụ nữ ở chỗ nào đó trên con đường của cô ta.
Đột nhiên tôi nhớ tới Kerry và bước đi " Tôi là một phụ nữ thành đạt " của cô ta. Tôi biết Kerry là một con bò đáng ghét, nhưng cô ta đã có văn phòng du lịch của riêng mình và kiếm được vô số đồng bảng mỗi năm. Cô ta phải làm vài thứ đúng đắn nào đó. Có lẽ tôi phải thử nó một lần. Thận trọng, tôi ưỡn căng ngực, ngẩng đầu và bắt đầu sải bước qua văn phòng với một biểu hiện cảnh giác không đổi trên gương mặt mình.
" Cô đã trải qua quãng thời gian đau khổ hay gì đó à ? " Paul nói thô lỗ khi tôi đi đến cửa phòng ông ta.
" Không ! " Tôi nói trong sự choáng váng.
" Được rồi, cô có vẻ rất kỳ cục. Giờ ngồi xuống đi. " Ông ta khép cửa lại, ngồi xuống bàn làm việc và mở một bản mẫu đề nhãn Bình luận Thẩm định Nhân viên. " Tôi rất tiếc không thể gặp cô ngày hôm qua. Nhưng với việc Jack Harper tới, mọi thứ mệt nhoài ra."
" Việc đó OK mà. "
Tôi cố mỉm cười nhưng miệng tôi đột nhiên khô khốc. Tôi không thể tin nổi tôi lại cảm thấy lo lắng như thế này. Chuyện này còn tệ hơn cả bản thành tích học tập ở trường. "
" OK. Vậy ... Emma Corrigan." Ông ta nhìn vào bản mẫu và bắt đầu đánh dấu các ô. " Nói chung, cô làm tốt. Cô nói chung gần đây đã không... cô hiểu nhiệm vụ được giao cho mình... cô khá có năng lực... cô làm việc OK với các đồng nghiệp của mình... blah blah... blah... Có bất cứ vấn đề nào không ? " ông ta hỏi, nhìn lên.
" Ờ... không. "
"Cô có cảm thấy bị phân biệt đối xử không?"
"Ờ... không."
"Tốt." Ông ta đánh dấu một ô khác. "Được rồi. Tôi cho là đã xong. Hoàn thành tốt đẹp. Cô có thể nhắn với Nick vào gặp tôi không ? "
Cái gì ? Ông ta đã quên rồi à ?
" Ừm, thế việc thăng chức cho tôi thì sao ? " Tôi nói, cố không cất tiếng quá lo âu.
" Thăng chức ? " Ông ta nhìm chằm chằm vào tôi. "Thăng chức nào?"
"Lên Thi hành viên Marketing."
"Cô đang nói cái mẹ gì thế?"
"Nó đã nói. Nó đã nói trong từ quảng cáo công việc là..." Tôi rút tờ quảng cáo nhàu nát ra từ túi quần jeans mà tôi vừa nhét vào hôm qua. "Có thể thăng chức sau 1 năm." Nó nói ngay đây này." Tôi đẩy nó qua bàn, và ông ta nhìn vào với một cái cau mày.
"Emma, đó chỉ dành cho những ứng cử viên ngoại lệ. Cô vẫn chưa sẵn sàng để được thăng chức. Cô trước hết sẽ cần phải chứng tỏ bản thân mình."
"Nhưng tôi đang làm mọi thứ tốt nhất mà tôi có thể! Nếu ông chỉ cho tôi một cơ hội thôi..."
"Cô đã có cơ hội ở Glen Oil." Paul nhướng mày nhìn tôi và tôi cảm thấy nhức nhối vì bẽ mặt.
"Emma, bên cạnh đó là, cô chưa sẵn sàng cho một vị trí cao hơn. Chúng ta sẽ xem xét trong 1 năm nữa.
"1 năm ư?"
"Ok? Giờ thì chuồn đi."
Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi phải bình tĩnh chấp nhận chuyện này, một cách đường hoàng. Tôi phải nói cái gì đó như là "Tôi tôn trọng quyết định của ông, Paul", bắt tay ông ta và rời khỏi phòng. Đấy là việc tôi phải làm.
Rắc rối duy nhất là, tôi có vẻ không thể đứng dậy khỏi ghế nổi.
Sau một vài phút, Paul nhìn tôi bối rối. "Xong rồi, Emma."
Tôi không nhúc nhích nổi. Một khi tôi rời khỏi căn phòng này, chuyện xong đứt.
"Emma?"
"Làm ơn thăng chức cho tôi đi," Tôi nói liều. "Làm ơn. Tôi phải được thăng chức để gây ấn tượng với gia đình mình. Nó là thứ duy nhất tôi muốn trên toàn bộ thế giới này, và tôi sẽ làm việc rất chăm chỉ, tôi hứa, tôi sẽ tới vào dịp cuối tuần, và tôi sẽ... tôi sẽ mặc trang phục bảnh bao..."
"Cái gì?" Paul đang nhìn chằm chặp vào tôi như thể tôi biến thành một con cá vàng í.
"Ông không phải tăng lương thêm chút nào cho tôi! Tôi sẽ làm tất cả những công việc cũ như trước kia. Tôi thậm chí sẽ trả tiền cho các visit mới in của tôi! Ý tôi là, việc này không tạo nên bất kỳ khác biệt nào với ông. Ông thậm chí sẽ không biết là tôi đã thăng chức!'
Tôi sững lại, thở nặng nhọc.
"Tôi cho là cô sẽ nhận thấy rằng đó không hoàn toàn là mục đích của sự thăng chức, Emma," Paul chế nhạo. "Tôi sợ câu trả lời là không. Cho dù hơn nữa."
"Nhưng..."
"Emma, 1 lời khuyên này. Nếu cô muốn tiến lên phía trước, cô phải tự tạo ra những cơ hội cho bản thân. Cô cần phải tạo ra những thời cơ cho chính mình. Giờ thì nghiêm túc. Cô có thể làm ơn ra mẹ nó khỏi phòng tôi và bảo Nick tới cho tôi?"
Khi tôi rời khỏi, tôi có thể thấy ông ta đang ngước mắt nhìn lên trời và viết vội cái gì đó khác vào bản mẫu của tôi.
Tuyệt. Ông ta nhất định đang viết "Kẻ điên loạn trí, yêu cầu giúp đỡ y khoa".
Khi tôi thất thểu quay về bàn làm việc, Artemis tròn mắt nhìn lên. "Ồ, Emma," cô ta nói, "chị họ Kerry của em vừa gọi đến cho em."
"Thật sao?" Tôi hỏi ngạc nhiên. Kerry chưa bao giờ gọi cho tôi ở chỗ làm việc. Trên thực tế, chị ta chưa bao giờ gọi cho tôi lần nào hết. "Chị ấy có để lại lời nhắn không?"
"Có, chị ta có. Chị ta đã muốn biết em đã được đề bạt thăng chức chưa ? "
OK. Giờ thì chính thức. Tôi ghét Kerry.
" Ồ phải rồi, " Tôi nói, cố lên tiếng như thể chuyện này khá nhàm chán, một sự thẩm vấn hằng ngày. " Cảm ơn. "
"Em mới được thăng chức à, Emma? Chị không biết điều đó!" Cô ta cao giọng và the thé, và tôi thấy một đôi nghếch đầu lên chú ý. "Vậy, em sắp trở thành thi hành viên marketing à?"
"Không," Tôi thì thầm, mặt tôi nóng bừng với sự nhục nhã. "Em không."
"Ồ! Artemis thể hiện một vẻ mặt bối rối-khinh khi. " Vậy tại sao chị ta lại... "
" Im đi, Artemis, " Caroline nói. Tôi nhìn sang cô ấy biết ơn và ngồi sụp xuống ghế.
Trọn vẹn 1 năm nữa. Trọn vẹn 1 năm nữa là một phụ tá marketing dớ dẩn, và mọi người đang nghĩ là tôi là kẻ vô dụng. 1 năm nữa nợ nần Ba, còn Kerry và Nev thì cười nhạo tôi, và cảm giác như thất bại hoàn toàn. Tôi bật máy tính và chán nản gõ một đôi từ. Nhưng đột nhiên mọi năng lượng của tôi bay hết.
"Tôi nghĩ là tôi sẽ đi lấy 1 cốc cà phê," Tôi nói. "Có ai muốn một cốc không?"
"Em không thể lấy 1 cốc cà phê được đâu," Artemis nói, bắn cho tôi một cái nhìn kỳ cục. "Em không thấy sao?"
"Cái gì?"
"Họ đã mang máy cà phê đi," Nick nói. "Trong lúc em đang ở cùng Paul."
"Mang nó đi sao?" Tôi nhìn vào anh ta, không hiểu. "Nhưng tại sao?"
"Hem bít," anh ta nói, đang đi khỏi về hướng văn phòng của Paul. "Họ chỉ tới và chở nó đi khỏi."
"Chúng ta sắp có một cái máy mới!" Caroline nói, đi qua với một xấp chứng từ. "Ở tầng dưới bọn họ nói thế. Một cái thực sự hấp dẫn, với thứ cà phê ra trò. Được đặt mua bởi Jack Harper, hình như thế."
Cô ấy đi khỏi, và tôi nhìn chằm chằm theo sau cô ta.
Jack Harper đã đặt mua một cái máy cà phê mới?
"Emma!" Artemis nói sốt ruột. "Em có nghe thấy không thế? Chị muốn em đi tìm tờ rơi mà chúng ta đã làm cho đợt quảng bá của Tesco 2 năm trước. Xin lỗi, Má," chị ta nói trong điện thoại. "Chỉ đang bảo phụ tá của con vài thứ."
Phụ tá của cô ta. Trời, việc này làm tôi cáu tiết khi cô ta nói thế.
Nhưng thành thật thì, tôi đang cảm thấy hơi choáng váng vì bực bội.
Chẳng có gì xảy ra với tôi cả, tôi kiên quyết tự nhủ khi tôi chôn chân quanh chỗ cuối tủ lưu trữ. Thật nực cười khi nghĩ là tôi đã làm được bất kỳ việc gì với nó. Dầu sao anh ta chắc chắn đã lên kế hoạch đặt mua máy pha cà phê mới. Anh ta chắc đã...
Tôi đứng dậy với một chồng hồ sơ trên tay và gần như sắp làm rơi hết chúng xuống sàn.
Và anh ta ở đây.
Đứng ngay đối diện tôi.
" Lại chào cô. " Anh ta cười qua khoé mắt. "Cô có khoẻ không?"
"Ờ... tốt, cảm ơn." Tôi nuốt khó nhọc. "Tôi vừa nghe được về cái máy pha cà phê mới.. Ừm... cảm ơn."
"Không có gì."
"Bây giờ mọi người!" Paul sải bước tới sau anh ta. " Ông Harper sẽ ngồi đây trong bộ phận này sáng nay. "
" Làm ơn. " Jack Harper mỉm cười. "Gọi tôi là Jack."
"Anh có lý. Jack sẽ ngồi đây sáng nay. Anh ấy sẽ quan sát các bạn làm gì, tìm hiểu các bạn hoạt động như mội đội ra sao. Cứ xử sự bình thường, đừng làm cái gì đặc biệt cả." Mắt Paul chiếu vào tôi và ông ta mỉm cười lấy lòng. "Ở đây, Emma! Cô sao rồi? Mọi thứ OK chứ?"
"Ơ, vâng cảm ơn, Paul," Tôi lẩm bẩm. "Mọi thứ đều tuyệt."
"Tốt! Một nhân viên vui vẻ, đó là cái chúng ta muốn. Và, trong khi tôi đang có sự chú ý của các bạn," ông ta đằng hắng một tiếng nhỏ tự hào, "hãy chỉ để tôi nhắc nhở các bạn rằng Ngày Gia đình Nghiệp đoàn đang tới, thứ bảy tuần sau. 1 cơ hội cho tất cả chúng ta xuềnh xoàng tự nhiên, vui vẻ gặp gỡ gia đình của nhau, và đùa giỡn!"
Tất cả chúng tôi hơi ngây ra nhìn chằm chằm vào ông ta. Cho tới lúc này, Paul đã luôn quy cho nó là Ngày Nghiệp đoàn Khốn nạn và bảo rằng ông ta thà bị hoạn còn hơn dẫn bất cứ ai trong gia đình tới đó.
"Dầu sao, quay lại làm việc đi mọi người! Jack, để tôi đưa anh một cái ghế."
"Cứ lờ tôi đi," Jack Harper nói vui vẻ khi anh ta ngồi xuống một góc. "Xử sự bình thường đi."
Xử sự bình thường. Phải. Tất nhiên rồi.
Vậy đó phải là ngồi xuống, bỏ giày ra, kiểm tra email, bôi chút kem lên tay, ăn một ít Smarties, đọc tử vi của mình trên iVillage, đọc tử vi của Connor, viết "Emma Corrigan, Giám đốc điều hành" vài lần bằng chữ bay bướm lên sổ ghi chép của mình, thêm vào một đường viền hoa hoét, gửi một email cho Connor, chờ vài phút để đọc nếu anh ấy trả lời, uống một hơi nước khoáng và rồi kết thúc với việc đi quanh tìm tờ rơi Tesco cho Artemis.
Tôi không nghĩ vậy.
Khi tôi ngả lưng ở chỗ bàn làm việc, tâm trí tôi đang hoạt động lẹ làng. Hãy tạo ra cơ hội cho chính bản thân. Dựng nên những thời cơ cho chính mình. Đó là những gì Paul đã nói.
Và nó là gì nếu không phải một thời cơ chứ?
Bản thân Jack Harper đang ngồi đây, theo dõi tôi làm việc. Jack Harper vĩ đại. Ông chủ của toàn bộ nghiệp doàn. Chắc là tôi có thể gây ấn tượng với anh ta thế này hay thế khác?
OK, có lẽ tôi đã bỏ lỡ một sự khởi đầu chói sáng nhất với anh ta. Nhưng có thể đây là cơ hội của tôi để chuộc lại bản thân! Nếu tôi có thể phô bày như thế nào đó rằng tôi thực sự toả sáng và năng động...
Khi tôi ngồi lật qua hồ sơ tác phẩm quảng cáo, tôi nhấn thấy rằng mình đang giữ đầu hơi cao hơn thông thường, như thể tôi dang trong 1 buổi học tư thế. Và khi tôi liếc quanh văn phòng, mọi người khác có vẻ cũng đang ở 1 buổi học tư thế. Trước khi Jack Harper tới, Artemis đang nghe diện thoại với mẹ cô ta, nhưng giờ cô ra đeo kính gọng sừng và đang đánh máy mạnh tay, thỉnh thoảng dừng lại mỉm cười về cái mình đang viết theo kiểu "Tôi mới xuất chúng làm sao". Nick đã đương đọc phần thể thao của tờ Telegraph, nhưng giờ tôi có thể thấy anh ta đang nghiên cứu vài tài liệu với biểu đồ trên đó, trán hằn sâu lại.
"Emma?"Artemis nói với giọng ngọt ngào giả dối. "Em đã tìm được cho chị tờ rơi mà chị đã hỏi em chưa? Không cần vội vàng đâu..."
"Vâng, em đã!" tôi nói. Tôi đẩy ghế ra sau, đứng dậy, và đi qua bàn cô ta. Tôi đang cố nhìn tự nhiên nhất có thể. Nhưng Trời, chuyện này như lên tivi hay gì đó vậy. Chân tôi không hoạt động đúng đắn còn nụ cười của tôi thì dán chặt trên mặt và tôi có một nhận thức kinh dị rằng tôi có thể la lên đột ngột "Pằng!" hoặc gì đó.
"Của chị đây, Aremis," Tôi nói, và cẩn thận đặt tờ rơi lên bàn cô ta.
"Cầu Trời phù hộ em!" Artemis nói. Mắt cô ta nhìn tôi rực sáng và tôi nhận thức được cô ta cũng đang diễn. Cô ta đặt tay lên tay tôi, và tặng tôi một nụ cười lấp lánh. " Chị không biết chúng ta sẽ phải làm gì nếu không có em, Emma ! "
" Chuyện ổn cả mà ! " Tôi nói, bằng giọng phù hợp với tông giọng cô ta. "Bất cứ lúc nào!"
Mẹ, tôi nghĩ khi quay về bàn làm việc của mình. Tôi đã phải nói thứ gì đó sáng suốt hơn. Tôi đã phải nói, "Làm việc nhóm là cái giữ nghiệp đoàn này lại với nhau."
OK, không hề gì. Tôi có thể vẫn còn gây được ấn tượng với anh ta.
Cố hành động bình thường nhất có thể, tôi mở 1 tài liệu và bắt đầu gõ nhanh và hiệu quả nhất tôi có thể, lưng tôi thẳng tưng. Tôi chưa bao giờ biết văn phòng lại im lặng thế này. Mọi người đang đánh máy, không ai buôn chuyện cả. Nó như thể đang trong giờ kiểm tra. Chân tôi ngứa ngáy, nhưng tôi không dám gãi.
Làm sao trên đời người ta làm được những phim tài liệu quay trộm đó? Tôi cảm thấy hoàn toàn mệt lử, và đó mới chỉ khoảng 5 phút thôi đấy.
"Ở đây rất yên lặng," Jack Harper nói, giọng lúng túng. "Sự yên lặng này là bình thường à?"
"Ơ..." Tất cả chúng tôi nhìn nhau hoài nghi.
"Làm ơn, đừng để ý đến tôi. Cứ làm như các bạn thường làm. Các bạn phải có những cuộc trao đổi ở văn phòng chứ." Anh ta mỉm cười thân thiện. "Khi tôi làm việc trong 1 cơ quan, chúng tôi đã nói chuyện về mọi thứ trên trời dưới biển. Chính trị, sách vở... Ví dụ, các bạn vừa đọc cái gì gần đây nhất?"
"Thực tế, tôi mới đang đọc quyển tiểu sử mới của Mao Trạch Đông," Artemis nói ngay lập tức. "Một thứ lôi cuốn."
"Tôi đang ở đoạn giữa của 1 quyển lịch sử Châu Âu thế kỷ 14," Nick nói.
"Tôi vừa đọc Proust," Caroline nói, với một cái nhún vai khiêm tốn. "Bằng nguyên bản tiếng Pháp."
"À." Jack Harper gật gù, gương mặt khó hiểu. "Còn... Emma, là gì? Cô đang đọc cái gì ? "
" Ừm, thực ra... " Tôi nuốt xuống, câu giờ.
Tôi không thể nói quyển Nguệch ngoạc người nổi tiếng – Nó có nghĩa gì ? Cho dù nó thực sự rất hay. Nhanh nào. 1 quyển sách nghiêm chỉnh nào đây?
"Em đang đọc Những dự tính vĩ đại, không phải sao, Emma?" Artemis nói. "Cho câu lạc bộ sách của em. "
" Phải ! " Tôi nói khuây khoả. "Phải, đúng đấy..."
Và rồi tôi dừng lại đột ngột khi tôi bắt gặp cái nhìn chằm chặp của Jack Harper.
Mẹ.
Trong đầu tôi, giọng của chính tôi trên chuyến bay đang bi bô ngây thơ.
>>>"... chỉ đọc lướt qua bìa sau và giả vờ là tôi đã đọc nó...."> "... thỉnh thoảng, khi tôi cáu giận với Artemis..."> "Tôi đã làm vỡ cái ca của ông chủ tuần trước và giấu những mảnh vỡ vào trong túi xách của mình..."> "... Tôi có hơi quá chén đợt party Giáng sinh lần trước..."> "...chúng tôi có mật mã khi cô ấy vào và nói, "Tôi có thể đi hoàn thành mấy số liệu với cô được không, Emma?" và điều đó thực sự có nghĩa là "Chúng ta sẽ chuồn ra ngoài tới Starbucks chứ ..."'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...