Thiên Tuấn hùng hổ lao xuống dưới lầu, nhìn thấy Thiên An đang ngồi trên ghế đọc báo thì hỏi ngay.
- em có nhìn thấy Thanh Hà không?
Thiên An bỏ tờ báo xuống bàn, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
- em có thấy đâu? Mà sao anh hỏi vậy? Thanh Hà không phải đang hôn mê chưa tỉnh hả?
Thiên Tuấn không trả lời mà gấp gáp lao ra ngoài tìm kiếm Thanh Hà.Anh điều động người tìm mấy ngày liẻn tục nhưng không tài nào tìm ra tung tích của cô.
Thiên Tuấn mơ hồ sợ hãi...không được gặp cô trong mấy ngày anh khó chịu, anh nhớ nhung cô muốn phát điên...
Cô gái ngốc nghếch? Tại sao lại tự dưng bỏ đi như vậy chứ? Rốt cục lí do là gì?
Thiên Tuấn nghĩ mãi cũng không ra lú do khiến Thanh Hà đột ngột bỏ anh mà đi không 1 lời giải thích.
3 ngày tiếp theo.vào sáng sớm Thiên Tuấn bất ngờ đạp tung cửa phòng Thiên An, tức giận nói.
- Đặng Thiên An? Thanh Hà rốt cục đang ở đâu?
Thiên An bình tĩnh ngồi trên giường ngáp 1 cái.
- mới sáng sớm anh muốn làm loạn trong phòng em chắc, làm ơn nhìn lại đi đây là phòng em đấy.
- trả lời câu hỏi của anh?
- Thanh Hà ở đâu em làm sao biết được.
Thiên Tuấn gằn giọng.
- người của anh đã tra ra rồi, em là người mang cô ấy đi.
- ái chà...nếu vậy thì anh tiếp tục điều tra đi xem cô ấy ở đâu? Anh tưởng em sẽ nói cho anh biết chắc.
- em...
- muốn biết Thanh Hà đang ở đâu thì anh trả Văn Vũ lại cho em.
- em vì cậu ta nên mới trả thù anh sao?
- anh em ta ăn miếng trả miếng thôi mà..thế nào? Anh đồng ý chứ?
Thiên Tuấn im lặng xem như thỏa hiệp.lần đầu tiên anh chịu thua Thiên An.anh vì Thanh Hà chấp nhận thỏa hiệp.
Trên bờ biển, Thanh Hà ngồi trên cát ngắm thủy triều dâng, cô mặc váy màu trắng, tóc xõa theo làn gió mà tung bay.
Bình minh trên biển thật đẹp vô cùng, 2 mặt cô lim dim, trong tim bỗng dưng trào dâng nỗi buồn man mác khôn nguôi.
Cô nhớ đến cậu chủ??
Giờ này không biết cậu ấy đang làm gì nhỉ.?cô đi như vậy liệu cậu ấy có đi tìm không?
Nhưng cô có thể ở lại sao?
Những lời Thiên An nói vẫn còn hiện rõ trong đầu cô.
Mấy ngày trước.
Khi cô vừa tỉnh dậy từ trên giường, Cô chủ Thiên An vào gặp cô, cô ấy nói.
- tuy cô đã cứu anh tôi nhưng 2 người không thể nào đâu? Anh ấy nói với tôi rằng không hề yêu cô, chỉ muốn giỡn với cô 1 chút, tôi nghĩ cô nên rời khỏi đây,tôi vì lo cho cô mới đề nghị như vậy?
Thanh Hà không nghĩ ngợi gì liền tin ngay, kết quả là cô chọn cách nghe theo lời Thiên An.
Lời Thiên An nói không sai? Cô chỉ là 1 người có thân phận thấp kém, cô không nên ảo tưởng điều gì cả? Thế giới của cô và cậu chủ hoàn toàn khác biệt, cậu chủ làm sao thật lòng với người như cô cơ chứ.
Thanh Hà tự dưng nở nụ cười khổ sở...cô khổ sở lắm.khổ sở vì nhận ra lòng mình đã hướng về cậu chủ tự bao giờ...cô không muốn nhưng vẫn không thể làm khác được.trái tim nhỏ bé không nghe theo lí trí được nữa rồi.1 giọt nước mắt âm thầm rơi ra từ khóe mắt cô, rơi thấm bờ môi nghe mặn chát...
Sau lưng vang lên tiếng nói lạnh lùng quen thuộc.
- Thanh Hà...thì ra em trốn ở đây?
Thanh Hà giật mình quay lại, nhìn thấy Thiên Tuấn đang tức giận nhìn mình thì lắp bắp, cô vội bật dậy.
- cậu...cậu chủ?
Thiên Tuấn từ từ đi tới trước mặt cô, lừ mắt hỏi.
- tại sao lại trốn tôi? Hả?
Cô vội tránh ánh mắt anh.
- tôi...tôi có để lại thư.
- chỉ mấy chữ xấu hoắc đó mà muốn chấm dứt với tôi sao?em cho rằng tôi sẽ để em đi à?
Thanh Hà cúi đầu, đau lòng không thôi.
- cậu giữ tôi lại làm gì chứ? Muốn trêu đùa tôi nữa sao?
Thiên Tuấn nheo mắt.
- trêu đùa? Ai nói tôi trêu đùa với em vậy?
Cô lí nhí.
- là...cô Thiên An nói.
Thiên Tuấn chợt gầm lên.
- Thiên An nói em liền tin sái cổ à? Sao em ngốc quá vậy?
Thanh Hà cũng hét to không kém.
- tôi ngốc thì sao? Cho dù tôi có ngốc tôi cũng vẫn biết mình là ai, địa vị thân phận mình như thế nào? Cậu cao quý như vậy tôi thật sự không với nổi,
Lòng cô rất đau...cô không muốn bản thân động lòng với anh.
Thiên Tuấn nhìn cô đau lòng, anh kích động kéo cô vào lòng ôm chặt,
- địa vị thân phận cái gì chứ? Tôi yêu em, thích em chỉ đơn giản là vì trái tim tôi rung động trước em, định mệnh đã sớm sắp đặt từ cái ngày em vô tình cứu tôi, em là của tôi.
Thanh hà thốt lên hỏi.
- cậu...cậu biết rồi ư?
- đúng vậy, tôi biết hết rồi, nói em ngốc đúng là không sai, tại sao không nói cho tôi biết, tại sao âm thầm chịu đựng như vậy? Nếu em sớm nói ra thì đã không xảy ra bao nhiêu chuyện.
Thanh hà úp mặt vào ngực anh khóc rấm rức.ngực anh rộng quá, lại ấm áp vô cùng...cô bất giác vùi mặt vào sâu trong ngực anh.nghe tiếng tim anh đang đập mạnh.
- hứa với tôi từ này không được tin lời ai khác ngoài tôi ra, có nghe không?
- tại sao?
- tại vì tôi yêu em, cả đời này tôi sẽ chỉ yêu mình em, đối xử với em thật lòng...tôi sẽ không bao giờ phụ em, tôi hứa đấy.
- cậu nói thật không? Người như cậu sao có thể yêu em chứ? Có phải em đang nằm mơ không?
- em không nằm mơ,
Dứt lời, Thiên tuấn cúi xuống ngậm lấy môi cô, dịu dàng hôn, 2 người hôn nhau say đắm.tiếng sóng biển rì rào vang lên bên cạnh.mãnh liệt giống như nụ hôn của họ.
Cùng lúc đó tại bến xe, Thiên an xách hành lí trên tay bắt đầu hành trình đi tìm Văn Vũ, tìm lấy tình yêu mà cô luôn khát khao có được...
The end.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...