Bí Mật Của Đông Chí

Một đám mèo lớn mèo nhỏ gây họa xếp thành một hàng, đều cúi thấp đầu.

Đông Chí lia mắt nhìn một lượt: “Là ai nghĩ ra? Huh? Đây là chủ ý của ai? Lúc trộm đồ của người ta mấy đứa đều có mặt? là đồng phạm?”

Nhóm Miêu Miêu đầu cúi thấp hơn nữa. Tiểu Dạng Nhi vẻ mặt ủy khuất mà liếm liếm móng vuốt, rầm rì nói: “Trong nhà người kia có rất nhiều đồng hồ, bọn em chỉ nghĩ…”

Đông Chí hận không thể túm cái cổ nó lắc lắc vài cái cho tỉnh người ra: “Miêu ca ca, Miêu đại gia, người ta có nhiều đồng hồ là chúng ta có thể ăn trộm sao?”

Tiểu Dạng Nhi nào có nghĩ tới vấn đề phức tạp như vậy, vừa nghe Đông Chí nói không thể động vào, biểu tình lập tức trở nên tội nghiệp: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không… trả lại?”

Đông Chí tâm gặp trở ngại: “Trả lại thế nào?”

Chả lẽ cầm đồng hồ tới trước mặt người ta, nói là do mèo ăn trộm… ai sẽ tin?!

Tiểu Dạng Nhi ũ rũ nhìn anh: “Vậy phải làm sao bây giờ, meo.”

Chắc chắn vẫn phải trả lại, nếu không trả, mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nhưng cụ thể trả thế nào, đúng là một vấn đề khó giải quyết.

Đông Chí than ngắn thở dài một phen, rốt cục nhớ tới một vấn đề khác: “Mấy đứa lấy nó ở đâu?”

Tiểu Dạng Nhi trộm liếc nhìn anh một cái, giống như gặp cảnh khốn cùng than thở nói: “Chính là cái nhà ở sân phía nam hồ nhỏ, trên lan can có trồng giàn nho xanh.”

Tiểu Dạng Nhi không biết từ tiểu khu, nên nói là sân. Nhưng Đông Chí vừa nghe tới mấy chữ phía nam hồ nhỏ, đầu lại ân ân nhức đau. Cái khu nhà nó nói chính là khu đất đắt đỏ ở phía nam hồ Bích Ba, từ lúc có quy hoạch thì bất động sản khu đó đã bị đẩy lên thành giá trên trời. Hiện giờ giá trị một căn biệt thự nhỏ trong đó, với lương giáo viên còm cõi như Đông Chí dù có nhịn ăn nhịn uống tới cuối đời cũng không thể nào mua nổi. Hơn nữa điểm chết người chính là trị an khu vực đó cực kỳ an toàn, ngay cả nhân viên tạp vụ nếu không có thẻ cũng không thể đi vào.


Chứ đừng nói là muốn trà trộn vào mà trộm đồ nhà người ta.

Đông Chí lại thở dài. Tiểu Dạng Nhi nhìn bộ dạng phát sầu của anh, ánh mắt rốt cục tỏ ra áy náy.

“Anh Đông Chí…”

Đông Chí cầm gáy xách nó lên bế vào trong lòng mình, vật nhỏ này có tâm tư gì anh làm sao lại không biết được. Lại nói, giống mèo thực sự kiêu ngạo thành tính. Hơn nữa những con mèo hoang như Tiểu Dạng Nhi, không nhà, không chủ nhân, đối với bất luận chỗ nào đều không có lòng trung thành, tự nhiên cũng sẽ không thiếu nợ nhân tình của ai.

Cho dù có là Lăng Đông Chí.

Tiểu Dạng Nhi thành thành thật thật cuộn tròn người nằm trong ngực anh, thấy Đông Chí không nói gì, dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay anh, nho nhỏ meo một tiếng.

***

Đông Chí dạo một vòng quanh Ngự Cảnh Uyển, mệt đến độ chân cũng bắt đầu nhức mỏi, mãi vẫn không tìm được lỗ hổng một người có thể chui qua mà không bị phát hiện. Trừ bỏ các nhân viên an ninh từng tốp từng tốp đi qua đi lại liên tục, còn có cả camera theo dõi 24/24, đến ăn trộm chuyên nghiệp cũng không thể vào chứ đừng nói là người bình thường như Đông Chí.

Đông Chí từ trong áo khoác lôi Tiểu Dạng Nhi đang vô cùng ủ rũ ra, thở dài: “Chỉ còn cách là mày tự mình đi vào đi.”

Tiểu Dạng Nhi nghe xong lời này, biểu tình càng phát sầu hơn. Nó có thể thuận lợi mang đồng hồ ra nhưng không chắc có thể đem cái đồng hồ trả nguyên vẹn trở về. Lại nói, ngậm một cái đồng hồ từ dưới đất nhảy lên lầu hai còn khó hơn cả việc nhảy từ lầu hai xuống đất.

Đông Chí cũng biết tang vật không thể để nó chói lọi ngang nhiên mang theo bên người, cắn môi rầu rĩ thêm một chút, từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay. Là một chiếc khăn tay hình vuông mỏng loại bình thường, mấy đồng tiền một cái, cơ hồ ở bất cứ đâu đều có thể mua được. Hơn nữa cái khăn này anh mới dùng chưa được nửa ngày, anh không có thói quen dùng nước hoa, hôm nay cũng chưa tới phòng vẽ, hẳn sẽ không để lộ một dấu vết gây chú ý gì, cho dù Tiểu Dạng Nhi có bị phát hiện tại hiện trường, cũng sẽ không liên lụy tới anh.


Đông Chí dùng khăn quấn quanh cái đồng hồ, rồi treo cái đồng hồ lên cổ Tiểu Dạng Nhi. Không đến mức quá nặng khiến nó khó chịu, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bị rơi ra.

“Đi đi.” Đông Chí vỗ đầu nó: “Đưa đồ trả về chỗ cũ, tao ở đây chờ mày.”

Tiểu Dạng Nhi thật sâu liếc nhìn anh một cái, xoay người nhảy lên lan can đi vào trong, hai ba bước, thân ảnh màu nâu nhạt liền biến mất ở trong hoa viên rậm rạp.

Đông Chí lấy ra điếu thuốc châm lửa hút, trong lòng bỗng có chút chột dạ.

Nơi này là con đường phía sườn Ngự Cảnh uyển, đối diện đường cái chính là một tiểu khu khác, hai bên đường là một hàng cây xanh, cuối đường chính là hồ Bích Ba. Con phố này cũng là sau khi xây dựng Ngự Cảnh Uyển mới được tu sửa, có đôi khi người trong hai tiểu khu sau khi ăn cơm xong sẽ đi dọc con đường này ra hồ hóng mát, ban ngày có rất ít người đi ra đây. Mấu chốt chính là, đầu khu phố này có gắn một cái camera. Đó cũng chính là lý do khiến Đông Chí lựa chọn đứng ở chỗ này.

Nhưng cũng bởi vì ít người, nên anh, một người lớn đứng ở đây rất dễ bị nhìn thấy, bất luận ai đi ngang qua đầu đường tùy tiện liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh, giống như việc anh đứng ở chỗ này, khó hiểu liền trở thành một cái bia ngắm.

Loại cảm giác này Đông Chí không biết có phải có tên là có tật giật mình hay không, nhưng nó khiến anh thấy bất an.

Chuông di động vang lên, một tin nhắn mới được gửi tới, là Lăng Lập Đông gửi. Thói quen xấu của Đông Chí có rất nhiều, trong đó có một cái chính là không thích nghe tiếng chuông di động kêu, nói là sẽ cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Bình thường các cuộc điện thoại gọi tới hơn phân nửa anh sẽ không nhận, ngược lại nhắn tin anh sẽ nhanh chóng đáp lại.

[Quốc Khánh được nghỉ dài hạn 7 ngày, em không định về nhà mấy ngày sao?]

Đông Chí đúng là có ý định như vậy. anh muốn chờ kết thúc kỳ nghỉ, Lăng Bảo Bảo bị mẹ đưa đi nhà trẻ, anh sẽ về bồi hai bố mẹ. Nhưng bị Lăng Lập Đông vạch trần như vậy, trong lòng anh có chút ngại ngùng.


[Sao có thể, tối mai em về.] ban ngày không thể về, hoặc là tăng ca, hoặc là ở trong phòng vẽ, nói chung làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể dâng thân tới cửa để thằng nhóc Lăng Bảo Bảo coi như món đồ mà đùa giỡn.

Lăng Lập Đông không còn biện pháp, đành phải lui một bước: Đêm mai về thì ở lại mấy hôm đừng đi vội. ở nhà 2 ngày đi. Hôm nay em đi rồi, mẹ buồn lắm đấy, còn nói em gầy.

Đông Chí hừ hừ hai tiếng, ngón tay gõ gõ bàn phím nhanh như máy, ngạo khí mười phần hỏi một câu: [Ở lại cũng có thể, nhưng trong nhà có sườn heo không?]

[Có, chị dâu sẽ nấu cho em.]

[Thịt bò hầm?]

[Cũng làm luôn.]

[Cổ vịt nướng cay?]

[…Anh đi mua.]

[Còn có gà rưới mỡ của chú Hoàng ở lầu trên.]

[…Anh đi cầu xin chú ấy làm cho em…]

[Vậy em sẽ gắng gượng mà suy nghĩ một chút.]

Lăng Lập Đông nhìn cái tin nhắn của thằng em mà muốn hộc máu.

Đông Chí cầm di động cười hắc hắc, tâm nói: ai bảo con trai anh khi dễ em, cho anh nếm thử cái gọi là nợ con cha trả.


Anh cúi đầu cười ngây ngô, chợt nghe thanh âm một người ở phía sau đột ngột vang lên: “Tôi còn đang thắc mắc sao anh lại đi tới đây, hẳn là mải nhìn điện thoại không chú ý đường đi?”

Đông Chí hoảng sợ, cũng không chú ý mình đang đứng ở lề đường, bước hụt một bước, suýt nữa thì ngã xuống đường, may được người phía sau một phen đỡ lấy. Đông Chí vừa quay đầu liền thấy một gương mặt nam nhân phóng đại trước mắt, làn da ngăm đen, khuôn mặt mạnh mẽ, nhan sắc con ngươi so với người khác thâm sâu hơn một chút, mỗi khi chuyên chú nhìn người khác như xoáy sâu khiến người ta khó có thể nhìn gần.

“Anh… sao anh lại ở đây?”

Người đứng ở phía sau anh, là Tả Hạc, Tả đại đội trưởng. Đông Chí nhìn cặp mắt anh ta như có điều suy nghĩ, bất giác mà lạnh sống lưng. Người này có đôi mắt quá lợi hại, Đông Chí bỗng nhiên có chút lo lắng anh ta có thể đã nhìn ra được cái gì hay không?

Tả Hạc hơi cười cười hỏi lại: “Còn anh sao lại ở đây?”

Đông Chí nhìn lướt qua dãy hàng rào quấn đầy dây leo xanh mướt bao quanh Ngự Cảnh Uyển, lắp bắp nói: “Vào không được nên đứng ở bên ngoài nhìn.”

Tả Hạc nhướn mày: “Định mua nhà trong này sao?”

“Là anh tôi.” Đông Chí vừa rồi còn đang nhắn tin với Lăng Lập Đông, Tả Hạc vừa hỏi anh liền thuận miệng đẩy anh hai ra đỡ đạn, bất quá câu chuyện vừa mở ra, suy nghĩ của Đông Chí đã dần trở nên có trật tự. Bởi vì đó cũng không hoàn toàn là nói dối, công ty Lăng Lập Đông mở mấy năm gần đây ăn nên làm ra cũng kiếm được chút tiền, thời gian trước còn muốn mua nhà mới cho ba mẹ Lăng, kết quả bị hai ông bà một hơi cự tuyệt, ngại trong khu Ngự Cảnh Uyển cách xa nhà trẻ của Lăng Bảo Bảo, phương tiện đưa đón cũng không có; còn ngại căn nhà quá lớn, mà nhà trong tiểu khu lại thưa thớt, thoạt nhìn có chút thoáng đãng trống rỗng, không náo nhiệt; lại nói bọn họ cũng luyến tiếc hàng xóm láng giềng ở cùng với nhau bao nhiêu năm.

Tả Hạc cười nói: “Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn vào trong, có cần tôi dẫn anh vào xem không?”

“A? có án sao?” ánh mắt Đông Chí nhất thời mở lớn thật lớn, tâm nói: mẹ nó, mấy con mèo gây chuyện cũng không đến mức phải gọi cả đội trưởng đội hình sự tới điều tra chứ?

Tả Hạc bị vẻ mặt của anh chọc bật cười, ngoại lệ giải thích một vài câu: “Kỳ thật cũng không án tử tôi phụ trách, tôi chỉ tới xem náo nhiệt thôi. Nghe nói vụ án này khá kỳ lạ.”

Đông Chí đang muốn hỏi xem kỳ lạ như thế nào, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng còi ô tô vang lên, một thanh âm quen thuộc cao hứng phấn chấn gọi to: “Thầy Lăng!”

Hết chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui