Bí Mật Của Đông Chí

Vì được ăn điểm tâm thơn ngọt mỹ vị, chuột con Đản Đản không chút do dự chấp nhận lời ủy thác của Đông Chí. Nhưng sau khi ra khỏi nhà hầm liền bắt đầu hối hận.

Hòn đá thực nặng, cơ hồ nặng bằng toàn bộ cơ thể nó vậy, sợi dây kia còn vừa dài vừa cứng, quấn thiệt nhiều vòng trên cổ nó, khi chạy thít vào càng chặt khiến nó thở không nổi. Hơn nữa trên hòn đá còn đan mấy cái tua rua trùng xuống đất khiến nó dẫm phải vấp té lăn tròn mấy vòng.

Đản Đản còn chưa đi hết triền núi liền đã mệt tới độ tứ chi run rẩy, nằm bẹp bên thảm cỏ ven đường thở hổn hển không đứng dậy nổi. Từ khi sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên nó mệt rã rời tới vậy. Điều này khiến nó có chút ảo não, sớm biết hòn đá này nặng như vậy, nó hẳn nên chạy về gọi Mễ Đoàn tới đây trước cho rồi. Mễ Đoàn to hơn nó, càng có nhiều khí lực hơn nó. Có lẽ mình không nên đáp ứng nhanh như vậy, điểm tâm thơm ngọt so với trả giá hiện tại rốt cuộc cái nào đáng giá hơn đây?

Cả đầu óc Đản Đản đều là điểm tâm thơm ngọt, nên hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm sắp từ trên trời giáng xuống. Chờ tới khi nó phát hiện được thì khắp xung quanh đã tràn ngập hương vị nguy hiểm, nó đang bị một cái móng vuốt cường lực liều mạng ấn chặt xuống đất.

Đây là cái tình huống gì?!

Đản Đản sợ tới mức bay mất linh hồn: “Chi?”

Trong bóng tối, một bóng đen chậm rì rì từ phía sau lưng đi lại đây, một đôi mắt lam sắc trong suốt từ trên xuống dưới nhìn Đản Đản, có chút tiếc nuối lắc đầu: “Quá nhỏ, ít thịt như vậy chả bõ dính răng.”

Đản Đản cả người hoảng sợ, run run rẩy rẩy cầu xin: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi còn nhỏ, đừng… đừng ăn tôi.”

Sau lưng bóng dáng màu xám đen, một con ly miêu màu nâu đi ra, nó không chút hứng thú lắc lắc cái đuôi: “Thôi đi, Tiểu Dạng Nhi, nó thật sự quá nhỏ, không đủ cho chúng ta đâu.”

“Có còn hơn không.” Tiểu Dạng Nhi không phục: “Hai cậu không ăn vậy để tôi chén trước.” nói xong nó lấy móng vuốt chọt chọt chú chuột con đã sợ chết khiếp: “Tuy rằng vẫn còn nhỏ, nhưng bộ dạng có chút phì… Không Đúng!”

Tiểu Xám cùng Bồi Tây bị Tiểu Dạng Nhi đột nhiên cao giọng làm cho giật mình: “Sao vậy?”

Tiểu Dạng Nhi tiến lại gần Đản Đản dùng sức ngửi ngửi: “Mùi hương này… làm sao có thể… hai người tới đây ngửi thử xem, đây là mùi Đông Chí a.”

“Cái gì?”

“Thật là… mùi của Đông Chí…”

Tiểu Dạng Nhi nóng lòng như lửa đốt dùng chi kéo chuột con lại gần: “Yah, cậu gặp Đông Chí ở đâu? Trên người cậu sao lại có mùi của anh ấy?”

Chuột con đáng thương bị mèo kéo lại gần, trên mặt đất té lăn hai vòng mới có thể dừng lại, còn bị tảng đá đè lên bụng muốn lòi cả ruột, chỗ nào còn có thể mở miệng nói được.


Tiểu Xám một phen đè lại Tiểu Dạng Nhi nóng nảy, dùng bộ mặt ôn hòa nhất nói với chuột con: “Cậu yên tâm đi, chúng tôi không ăn thịt cậu đâu, nhưng cậu phải thành thật trả lời vài vấn đề của chúng tôi mới được.”

Chuột con Đản Đản nằm thẳng cẳng trên mặt đất hai mắt trợn trắng.

Bồi Tây cũng sốt ruột: “Tiểu Dạng Nhi đừng nóng nảy, nếu giết nó rồi, chúng ta biết hỏi ai đây, yah, cậu không có việc gì chứ?”

Đản Đản muốn khóc, cái này gọi là không có việc gì sao? Nó sắp tiêu đến nơi rồi.

Tiểu Xám cảnh cáo lườm Tiểu Dạng Nhi nóng nảy, chậm rì rì lại gần, cẩn thận dùng móng vuốt chạm vào Đản Đản, Đản Đản vừa động tảng đá kia lại lộ ra. Tiểu Xám khinh ngạc nhìn đồ vật quấn trên cổ nó, sán lại ngửi ngửi, đôi mắt mèo sáng quắc thần sắc mừng rỡ: “Đồ này ai đưa cậu?”

Đản Đản suy yếu kêu hai tiếng: “Là của nam nhân cho tôi điểm tâm.”

Tiểu Xám gợi ý: “Có phải nam nhân cao cao, lúc nói chuyện hay mỉm cười?”

Đản Đản gạt nước mắt gật đầu. So với ba con mèo hung tàn này, cầm hòn đá chạy đi gì đó tất cả đều yếu bạo!

Bồi Tây vội vã: “Cậu gặp anh ấy? giờ anh ấy đang ở đâu?”

Tiểu Xám vươn móng vuốt kéo nó lại gần mình, tiếp tục ôn hòa hỏi chuột con: “Vật này là anh ấy đưa cho cậu?”

Đản Đản rụt lui về sau, run run gật đầu. Nó sao cứ cảm thấy con mèo màu xám mắt lam này so với hai con kia càng thêm đáng sợ vậy chứ? Lúc nó trên đường đi tìm Đông Chí gặp phải con mèo xám chính là nó, khi đó nó trốn rất sâu trong bụi cỏ, con mèo này tựa hồ liếc nó một cái nhưng cũng không tới bắt nó…

Quả thật tránh được lần đầu không tránh được mười lăm sao?!

Tiểu Xám hé miệng hòa khí cười với Đản Đản: “Anh ấy đưa cho cậu lúc nào? Sao phải đưa cho cậu?”

“Vừa mới đưa.” Đản Đản tội nghiệp nhìn Tiểu Xám: “Anh ấy bảo tôi đi tìm Mễ Đoàn để đưa vật này cho người thân của anh ấy. Bởi vì anh ấy đang bị bắt…”

“Cái gì?!” Mấy cái miệng mèo đồng thời kêu lên.


Đản Đản sợ tới mức run lên một chút, run rẩy rụt người ra sau vài bước.

“Anh ấy đang ở nhà hầm trên núi phía trước, móng… móng vuốt đều bị trói.” Đản Đản nâng một cái chi của mình lên chỉ về phía nhà hầm: “Rất nhiều người, đều mang theo súng săn.”

Ba con mèo hai mặt nhìn nhau.

“Đông Chí gặp nguy hiểm.” móng vuốt Tiểu Xám nhẹ nhàng đặt xuống đất: “Vật nhỏ, dẫn đường, tôi đi xem Đông Chí. Hai người các cậu mau chạy về, mang theo đồ vật của Đông Chí tìm Hắc Đường và cha nó, gọi bọn họ tới hỗ trợ.” Tiểu Xám nói xong, liền lấy móng vuốt gẩy gẩy cái dây chuyền trên cổ Đản Đản xuống, ngậm lấy đeo vào cổ Tiểu Dạng Nhi: “Tôi đi đường sẽ lưu lại dấu hiệu, Tiểu Dạng Nhi, Bồi Tây, hai đứa phải nhanh một chút.”

Tiểu Dạng Nhi gật đầu, ngậm hòn đá chạy nhanh trở về. Bồi Tây quay đầu nhìn con chuột con ở cạnh Tiểu Xám, lại nhìn nhìn nó, cuối cùng theo thân ảnh Tiểu Dạng Nhi chạy biến mất dạng.

Tiểu Xám cúi đầu nhìn chuột con đang rét run: “Được rồi, vật nhỏ, giờ cậu dẫn tôi tới chỗ Đông Chí xem một chút.”

Đản Đản nào dám nói không, hai chi run rẩy bắt đầu dẫn đường. Nơi này giờ chỉ còn lại một con đại miêu hung tàn, tuy rằng nó nhìn qua luôn cười tủm tỉm nhưng cũng không thể xóa bỏ được sự thật nó vẫn là một con mèo. Hơn nữa giữa nơi hoang sơn dã lĩnh trống trải này chỉ có hai bọn nó, có bị ăn mất cũng không một ai biết.

Tiểu Xám cảm thấy vật nhỏ kia đã bị dọa sợ đến hai chân mềm nhũn, cứ đi thế này không được, căn bản không nhích được bao nhiêu.

“Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không thương tổn bằng hữu của Đông Chí.” Tiểu Xám thử trấn an nó một phen: “Bởi vì bọn tôi cũng là bằng hữu của Đông Chí, đúng rồi, cậu tên gì?”

Đản Đản hai chi lại run lên một chút: “Đản… Đản Đản.”

“Cậu tên… Đản Đản Đản?” Tiểu Xám nghi hoặc, cái này mà gọi là tên à? Có những ba chữ.

Đản Đản khóc ròng.

Nam nhân cho nó ăn điểm tâm đã đặt tên cho nó, cũng không phải biệt hiệu!

Tiểu Xám bị ánh mắt bi thống của nó đánh bại, thoáng có chút áy náy giải thích: “Cậu đừng sợ, tôi thật sự không ăn thịt cậu.”


Đản Đản khụt khụt cái mũi: “Tôi tên Đản Đản. Là người các anh nói tên Đông Chí đã đặt tên cho tôi.”

Tiểu Xám co giật khóe miệng, trái lương tâm mà ca ngợi: “Tên thực đáng yêu.”

Đản Đản hai mắt đậu xanh cuối cùng toát ra chút ánh sáng: “Thật không?”

Tiểu Xám nghiến nghiến răng hàm: “Thật.”

Đản Đản cuối cùng mới cao hứng hơn một chút: “Đi thôi, tôi dẫn anh đi.”

“Cậu chỉ đường đi, bước chân cậu thực sự quá chậm chạp.” Tiểu Xám cào cào móng vuốt xuống đất, há mồm ngậm cổ Đản Đản phóng vụt vào trong rừng.

Đản Đản bị hành động của Tiểu Xám dọa hồn phi phách tán, thẳng tới khi nó phát hiện Tiểu Xám không làm gì nữa thì linh hồn mới chậm rãi thu về. Mèo lớn tuy rằng đáng sợ nhưng dường như thật sự không có ý muốn ăn thịt nó. Hơn nữa bị nó ngậm chạy, quả thực so với bốn cái chân ngắn ngủi của nó nhanh hơn rất nhiều.

Thực sự là một đoạn kỳ huyễn. Đản Đản nghĩ, về sau khi khoác lác cùng với các anh chị em, nó cũng coi như có chút tài liệu sống.

Đáng ăn mừng nhất chính là, khi Bồi Tây và Tiểu Dạng Nhi từ trong thôn chạy tới miếu sơn thần, lại từ miếu sơn thần theo mùi còn vương lại chạy tới đây, một đường lại chạy ngược trở về, vì chúng nó cũng không biết đường nào khác, nếu chạy tắt về Thạch Lựu thôn vậy sẽ không gặp được bọn Trang Châu.

Từ xa đã thấy trong miếu sơn thần có động tĩnh, Tiểu Dạng Nhi cùng Bồi Tây đều hưng phấn. Hai con mèo một trước một sau nhảy lên bờ tường, ngó nghiêng nhìn vào trong. Nếu thật sự là người quen vậy chúng nó sẽ nhảy vào, còn nếu không phải, chúng nó mới không lỗ mãng như vậy đâu.

Trong chủ điện, Hắc Đường nằm ở gần đống lửa ấm áp đang lim dim ngủ lại rất nhanh đánh hơi thấy, khiến những người khác cũng giật này mình. Không đợi Trang Châu hỏi làm sao vậy, Hắc Đường liền chạy như điên tới cửa, cào cào muốn mở cửa ra, miệng còn sốt ruột gâu gâu kêu lên. Trang Châu vội vàng đứng dậy mở cửa cho nó, Hắc Đường không đợi cửa mở ra đã vọt ra ngoài, hướng về phía góc tường gâu gâu sủa lên.

Dưới ánh trăng sáng ngời, hai con mèo nhẹ nhàng dẫm lên ngói đỏ bờ tường, đôi mắt sáng lấp lánh cực kỳ giống những con vật thần thông tinh quái trong các câu chuyện truyền thuyết.

Hắc Đường phẫn nộ gâu gâu sủa: “Phản đồ! Xấu xa! Không nghĩa khí!”

Bồi Tây không chút thành ý trấn an nó: “Ngoan, tụi tôi chỉ là đi dò đường, dò đường mà thôi, không phải đã trở về rồi sao?! Meo.”

Hắc Đường nhảy dựng lên, hai móng vuốt với lên bờ tường tiếp tục gào thét: “Không rên một tiếng liền chạy mất, hại tôi lo lắng, về sau sẽ không cho các cậu uống sữa chua! Thịt bò cũng cắt luôn!”

Tiểu Dạng Nhi đã sớm hiểu rõ bản tính ngoài nghiêm trong mềm của nó, từ trên bờ tường nhảy xuống, dùng đầu Hắc Đường làm đệm nhảy xuống đất, sau đó chạy tới chân Trang Châu, cào cào ống quần hắn meo meo kêu lên.

Trang Châu thập phần kinh ngạc cúi người bế Tiểu Dạng Nhi lên: “Đây là cái gì vậy? của ai thế?” hắn tò mò cầm sợi dây chuyền trên cổ Tiểu Dạng Nhi xem xét.

Mấy người đang ngồi trong chủ điện nghe thấy động tĩnh cũng chạy ra xem, biểu cữu của Đông Chí đã gặp qua hai con mèo này, hiện tại thấy chúng nó trở về cũng thập phần ngạc nhiên. Tới khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nó, nhịn không được kêu lên: “Đây là dây chuyền của Đông Chí, là sợi dây do dì út đan… từ chỗ nào tìm được?”


Trong lòng Trang Châu có chút dự cảm, nhưng khi thật sự nghe thấy lời biểu cữu nói cũng lắp bắp kinh hãi: “Tụi mày tìm được Đông Chí? Em ấy bị đưa đi đâu?”

Tiểu Dạng Nhi quay đầu về phía Hắc Đường cùng Bồi Tây meo meo kêu mấy tiếng, Hắc Đường vẫy vẫy đuôi không cam lòng lại gần, Bồi Tây cũng nhảy xuống, ba con vật túm lại ngồi cùng một chỗ, ba cặp mắt sáng quắc đồng thời nhìn Trang Châu.

Trang Châu: “…”

Đại biểu cữu nhìn tư thế quái dị của ba con vật, do dự nói: “Đây là có ý gì? Ngồi túm lại một chỗ.. bọn họ có rất nhiều ngươi?”

Ba con vật lại tản ra, Tiểu Dạng Nhi hướng về phía Hắc Đường giơ lên một móng vuốt, miệng meo một tiếng. Hắc Đường kỳ quái lăn đùng ra đất, tứ chi run rẩy, lưỡi thè hết ra lệch sang một bên. (Jer: =)))) tui đi chớt đây, mấy bạn này nên đi đóng phim =))) moe qtqđ.)

Trang Châu: “…”

Đại biểu cữu một chút liền hiểu ra: “Bọn họ có súng?!”

Hắc Đường lăn lốc đứng dậy, cái đuôi vẫy tít, vẻ mặt cầu biểu dương đắc thắng cọ cọ tới gần cha nó. Trang Châu xoa xoa đầu nó, lần đầu cảm thấy ngốc nhi tử nhà mình cũng rất có suy nghĩ.

Biểu tình kinh ngạc trên mặt đại biểu cữu vẫn chưa tiêu tan, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc: “Mùa này lên núi, còn mang theo súng, hẳn là săn trộm. Chúng ta phải hảo hảo tìm cách.” Ông quay đầu hỏi hai con mèo: “Biết bọn họ đang ở đâu không?”

Tiểu Dạng Nhi liếm liếm móng vuốt: “Meo.”

“Công an ngày mai mới lên núi được, lão Ngô dẫn người về thôn tiếp ứng.” đại biểu cữu lên tiếng chỉ đạo: “Tôi cùng cậu Trang đi trước xem tình hình, đến lúc đó mọi người theo dấu hiệu tôi để lại mà đi.”

Một nhóm nam nhân đáp ứng.

Trang Châu cũng gật đầu nói: “Khi nào chúng ta đi?”

“Qua hai giờ nữa trời cũng gần sáng, khi đó sẽ đi.” Đại biểu cữu nhìn nhìn hai con mèo, an ủi Trang Châu: “Đừng coi thường chó mèo, nuôi bên người lâu chúng nó đều có linh tính.”

Trang Châu nóng lòng như lửa đốt, nhưng cũng biết hành động trên núi, nóng vội là vô dụng.

Đại biểu cữu ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Tiểu Dạng Nhi, thực cảm khái nói một câu: “Các cụ thường nói người tốt sẽ có phúc. Đông Chí thiện tâm như vậy, khó trách động vật đều giúp đỡ nó. Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ cứu được nó ra.”

Tiểu Dạng Nhi liếm liếm đầu ngón tay ông, mềm mại kêu một tiếng: “meo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui