“Vì sao giống biến thái?” Tiểu Xám hiểu nhiên không hiểu được ý của Đông Chí, đôi mắt mèo xinh đẹp thực rõ ràng toát ra thần sắc hoang mang: “Có rất nhiều người nửa đêm cũng không ngủ được mà. Lần trước khi tôi đuổi theo một con chuột chạy tới con hẻm phía sau chợ đêm. Thấy có rất nhiều người đi qua đi qua ven đường cái, ai nấy đều đi giày cao gót, thiếu chút nữa còn giẫm phải tôi nữa, meo.”
Đông Chí thiếu chút nữa muốn phun một búng máu. Dù không tự trải nghiệm nhưng cũng không có nghĩa là anh cái gì cũng không biết, ở thành phố Tân Hải này ngõ hẻm phía sau chợ đêm khu đông nổi danh là ‘phố vẫy’, Tiểu Xám cư nhiên lấy cái phố vẫy đó làm ví dụ cho anh…
“Không được.” Đông Chí rất coi trọng thân phận nhà giáo nhân dân của mình, anh không muốn các chú cảnh sát cảm thấy anh là một tên bại hoại giả danh nhà giáo: “Nếu không tao gửi nặc danh qua. A, cũng không được.” cảnh sát cũng có thể căn cứ vào dấu vân tay trên bức tranh để tìm ra anh mà! Đến lúc đó chẳng phải càng khó giải thích sao?
Tiểu Xám dùng móng vuốt cào cào đệm ghế xe: “Anh không thể nói anh đi tản bộ sao? Hoặc là không ngủ được ấy. Anh cũng có thể nói là… tìm linh cảm gì đó cũng được?”
Đông Chí cảm thấy da mặt mình cũng phải run rẩy. hơn nửa đêm không ngủ được ra ngoài tản bộ tìm linh cảm? cái này không giống chuyện nghệ sỹ hay làm mà giống bệnh thần kinh.
“Cứ nói vậy đi.” Thanh âm Tiểu Xám mềm nhũn: “Cứ nói anh đi tản bộ thấy bọn họ chạy tới, như vậy không được rồi sao?”
Đông Chí cùng nó nhìn nhau trong chốc lát, xoa xoa đầu nó thở dài. Anh đối với tiểu động vật làm nũng bán manh đều không có sức chống cự, càng đừng nói chuyện Tiểu Xám hiện tại đang năn nỉ anh làm, thực sự là một chuyện tốt. những phần tử nguy hiểm như vậy nhởn nhơ ở bên ngoài, nói không chừng còn có thể tiếp tục hại người.
Ông già trong phim Người Nhện không phải đã từng nói, có bao nhiêu năng lực sẽ gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm đó sao. nếu cứ giả bộ không biết, Đông Chí sẽ hổ thẹn với lương tâm bản thân.
Khi nghe nói Đông Chí hơn nửa đêm ra ngoài tản bộ tìm linh cảm, vô ý nhìn thấy bọn cướp đang chạy trốn, các đồng chí cảnh sát quả nhiên đều dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh nhìn anh. Nhưng việc anh xuất hiện, xác thực khiến bọn họ kinh diễm một chút, không ngờ người có bộ dạng xinh đẹp như vậy, đầu óc cư nhiên lại có vấn đề.
Cảnh viên Tiểu Ngô cũng có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, ý đồ cứu lại một chút hình tượng của Lăng Đông Chí: “Thầy Lăng là họa sĩ, tác phẩm của anh ấy thường xuyên đoạt giải, rất lợi hại đó.”
Cả phòng cảnh sát từng đồng chí dần thu hồi tầm mắt, yên lặng oán thầm giới nghệ sỹ thật thần kỳ, quả nhiên đều là sinh vật ngoài hành tinh. Chỉ có vị đại đội trưởng Tả hạc đầy hứng thú tiếp tục đánh giá anh: “Thầy Lăng hiện tại có thể phác họa chân dung lại cho chúng tôi không?”
Đông Chí trong lòng nhịn xuống một búng máu kẹt trong cổ họng, yên lặng lôi tập ký họa từ trong ba lô ra, bắt đầu phác thảo chân dung hai tên cướp.
Bề ngoài Lăng Đông Chí vẫn thực có tính lừa gạt, hơn nữa khi anh cầm bút vẽ an an tĩnh tĩnh ngồi đó, miệng gắt gao mím lại, bên trái gương mặt có một lúm đồng tiền hơi nhạt. Lông mi cong dài đen nhánh rũ xuống, tựa như một đôi cánh mỏng đang vỗ nhẹ, che đi tầm mắt đạm mạc. Ánh mắt cùng màu tóc của anh so với người bình thường nhạt hơn một chút, hơn nữa con ngươi anh có màu trà, lộ ra vẻ sáng bóng thủy nhuận, nhìn bất cứ cái gì dường như cũng tạo ra vẻ rất xa cách.
Quả thực tựa như thiên sứ.
Các đồng chí cảnh sát ít nhiều cũng đã bình thường trở lại. Nhìn bộ dạng người ta tư thế chuyên nghiệp, quả nhiên là nghệ thuật gia. Đươc rồi, nghệ thuật gia ai chả có chút kỳ quái, hơn nửa đêm ra đường tản bộ hình như cũng không tính là chuyện kỳ quái với bọn họ. Nói không chừng mấy người bọn họ trong đêm khuya thanh tĩnh mới là lúc tìm được linh cảm sáng tác.
Cảnh viên Tiểu Ngô khẽ thở phào một hơi. Thầy Lăng chủ động tới giúp đỡ cảnh sát phá án, nếu như bị người chê cười, anh sẽ cảm thấy có lỗi với người dân tốt bụng như vậy.
Đầu năm nay, có bao nhiêu người sẽ nguyện ý rước phiền toái vào mình cơ chứ?
Lăng Đông Chí lúc đầu không biết nên tìm ai để cung cấp manh mối nên đã gọi cho anh, cảnh sát khu vực. Bởi vì vụ án phát sinh ở khu kí túc nhân viên trong trường, Tiểu Ngô rất muốn phối hợp với nhân viên điều tra, mấy ngày nay cũng rất đau đầu về chuyện này. Sau khi nghe Đông Chí nói tự nhiên vui mừng quá đỗi, lập tức liền kéo anh chạy tới tìm đội trưởng đội hình cảnh Tả Hạc.
Tả Hạc và Ngô Thành là bạn học trong học viện cảnh sát, sau khi tốt nghiệp đồng thời được phân tới đội hình sự thành phố. Sau đó trong một lần tham gia nhiệm vụ Tiểu Ngô bị trọng thương, liền xin chuyển sang làm cảnh sát khu vực, còn Tả Hạc vẫn làm ở phòng hình sự. Tả Hạc kỳ thật tuổi tác không lớn, nhưng hàng năm đều tiếp xúc với phần tử tội phạm, cộng thêm thân thể cường tráng nên cả người thường toát ra vẻ hàn khí bức người. Nhưng mỗi khi vụ án có tiến triển mới, vẻ mặt hắn sẽ hòa hoãn xuống tựa như bây giờ.
“Thật tốt quá.” Tả Hạc tiếp nhận hai bức ký họa nghi phạm từ trong tay Đông Chí, hai chân mày rậm khẽ giãn ra: “Tiểu Trần, mang đi photo.”
Đông Chí do dự một chút, lại tiết lộ thêm chút manh mối: “À, Tả đội trưởng, còn chuyện này nữa…khi cái tên mập mập đen đen chạy qua, tôi ngửi được trên người gã có mùi… ừm, mùi dầu khói.”
Tả Hạc lập tức lĩnh hội ý anh: “Ý anh là, cái gã béo này có khả năng là đầu bếp?”
Đông Chí lắc đầu: “Đó giống như một mùi hương liệu gia vị tẩm ướp, hơi giống mùi cánh gà nướng hay thịt nướng…”
“Tôi hiểu rồi.” Tả Hạc vỗ vai anh: “Cám ơn anh, đồng chí họa sĩ. Tiểu Ngô, cậu phụ trách đưa anh ta về nhà, có tình huống gì nhớ liên hệ với chúng tôi.” Vừa nói, vừa vội vội vàng vàng dẫn người đi.
Đông Chí sợ mình gây trở ngại cảnh sát hành động, nhanh chóng kéo Tiểu Ngô rời đi.
Tiểu Xám nôn nóng bất an nằm trên ghế phó lái, thấy bọn họ trở về, đôi mắt lam mở lớn thật lớn. Đông Chí vỗ vỗ đầu nó, trấn an mỉm cười.
Tiểu Xám cọ cọ lòng bàn tay anh, nho nhỏ meo một tiếng.
Vài ngày sau Tả Hạc gọi điện lại cho Đông Chí, nói toàn bộ băng cướp đã bị bắt gọn, rồi khẳng định những thông tin anh cung cấp hoàn toàn chính xác, cuối cùng còn đề nghị mời anh ăn cơm để cảm tạ. Đông Chí hoàn toàn không có hứng thú với việc ăn cơm với người lạ, nên uyển chuyển từ chối.
Sau khi chuyện này qua đi, Tiểu Xám mới trở nên hoạt bát một chút, dù Tiểu Dạng Nhi không đi cùng thì thi thoảng nó cũng dạo một vòng trong nhà Đông Chí, cọ một bữa cá chiên hoặc đơn thuần chỉ tới ban công nhà anh ngủ một giấc. Đôi mắt lam xinh đẹp hấp háy, cái đuôi cụt khẽ lay động ở sau lưng. Đông Chí cảm thấy Tiểu Xám bây giờ so với trước đây tựa hồ càng ngày càng làm biếng hơn.
Đông Chí mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của nó trong lòng đều cảm thấy có chút khổ sở, anh biết Tiểu Xám cũng đã già rồi. Nếu tính ra tuổi loài người thì Tiểu Xám cũng đã khoảng 50 tuổi. Đông Chí rất muốn giữ nó lại để nuôi nhưng anh không dám nói. Bởi vì Tiểu Xám là một tên nhóc cực kỳ kiêu ngạo, trước kia có lần nghe thấy Đông Chí nói muốn tìm một chủ nhân mới cho nó, ba tháng liền nó không thèm xuất hiện trước mặt anh luôn.
Đông Chí đối với sự biến mất của những động vật xung quanh mình thực không thấy thoải mái gì. Hồi còn nhỏ, trong nhà từng nuôi một con cún Shar Pei, đó là giống chó cực kỳ ôn hòa, bình thường rất yên lặng mà cùng anh chạy tới chạy lui ở cánh đồng hoang gần nhà. Sau đó lại bởi vì ăn nhầm bả chuột mà nổi điên, bị hàng xóm liên thủ đánh chết. Đó là ký ức tồi tệ nhất trong tuổi thơ của Đông Chí, cách một bức tường, tiếng con chó sủa thê lương, tiếng người la hét ầm ĩ, tiếng gậy gộc đánh vào da thịt trầm đục đồng thời vang lên, tựa như một cơn ác mộng tiêu hao hết mọi sinh lực khiến anh không thể nào quên được.
Trừ bỏ Đông Chí, không một ai biết rằng thật sự không phải nó bị điên, mà nó chỉ đang kêu đau. Chất độc ở trong thân thể bỏng rát ăn mòn từng tế bào trong bụng nó, nó chỉ là… đau đến không chịu nổi.
Nhưng không ai có thể cứu nó, Đông Chí cũng không thể.
Anh chỉ có thể cầm chặt cái khăn co người trong góc tối, không tiếng động mà rơi lệ.
Chính từ lúc đó, tính cách Đông Chí dần trở nên đạm mạc, bắt đầu hữu ý vô ý mà tạo khoảng cách với tất cả mọi người bởi vì anh rốt cục ý thức được tất cả người trên thế giới này không ai giống mình. Trừ anh ra, không một ai có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật, không một ai có thể hiểu được hỉ nộ ái ố của chúng, cũng không hiểu được những gì chúng nó muốn biểu đạt, chúng nó không chỉ là sủng vật cùng chơi đùa với anh mà còn là một người bạn chân chính.
Cho nên, trên đời này tuyệt đối sẽ không có người nào thực sự có thể hiểu được anh.
Hết chương 6
Tác giả: Ừm, nội tâm Đông Chí là thập phần cô độc. Loại cô độc này đã định trước là khó hiểu.
Chó Shar Pei: có nghĩa là da cát là giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc, được nuôi làm chó giữ nhà với bản tính sinh động, dễ thương.