Đông Chí rời khỏi nhà hàng rồi mà vẫn không ngừng cảm thấy ghê tởm. Nghĩ tới đám ‘Mỹ thực’ bày đầy một bàn không biết đã bị gia công thế nào, quả thực có chút nghĩ mà sợ. Chú chó Bắc Kinh chỉ biết là đã ngâm qua nước thuốc, nhưng ai mà biết được nước thuốc đó là quái gì? Dân chúng chỉ biết chất tạo nạc clenbuterol Tô Đan Hồng*, nhưng không biết nó có thêm chức nghiệp khác kỳ thật chính là sửa cũ thành mới. (clenbuterol là chất tạo nạc giảm mỡ trong thịt, Tô Đan Hồng là chất nhuộm màu hóa học rất độc hại với cơ thể, có tác dụng trong dầu mỏ, dầu máy hoặc công nghiệp, làm cho màu sắc vật phẩm trở nên rực rỡ sáng bóng.)
Trí tuệ người trong nước, tiềm lực vô cùng.
Đông Chí quyết định về sau không bao giờ ra ngoài ăn cơm nữa.
Trang Châu đi theo sau Đông Chí, đầy hứng thú nhìn anh vỗ ngực trấn an, tiếp đó cau mày, rồi mới đứng thẳng thắt lưng thở phào một hơi dài, lúc này mới chịu đựng cười hỏi: “Đông Chí, em rốt cuộc đã nói gì vậy, tên quản lý kia không cần thanh toán đã để chúng ta đi?”
Đông Chí lúc này mới nhớ ra có người đi cùng mình, nhất thời cảm thấy nguy cơ trùng trùng. Anh vốn cảm thấy Trang Châu là một người rất lợi hại, luôn khiến người khác có xúc động kính nhi viễn chi (tôn kính nhưng không thể gần gũi) — vực dậy kinh tế của cả một đại gia tộc, có thể là đồ ngốc sao? Hôm nay không nên đi cùng hắn ra đây mới phải, đầu tiên trong nhà hàng chính mình vô lý đòi về trước, sau lại gặp phải con cún Bắc Kinh, trước mặt hắn không coi đâu vào đâu cùng nó thì thầm nói chuyện nửa ngày, nghĩ kỹ lại có không ít lỗ hổng, không biết Trang Châu có thể nhìn thấu cái gì không?
Trang Châu vừa thấy biểu tình trên mặt Đông Chí, trong lòng liền hiểu ra vài phần. Hắn hồi học đại học còn chưa tốt nghiệp đã vào công ty gia tộc làm, trên thương trường lăn qua lăn lại cũng đã được vài năm, không nói là tinh anh, thì cũng là cao thủ nhìn mặt đoán ý. Chút tâm tư đề phòng của Đông Chí thật sự không thể gạt được hắn.
Điểm này càng khiến hắn cảm thấy thú vị, đồng thời cũng có chút uể oải. Hắn tự nhận điều kiện bản thân không thua kém ai, tuy rằng phương thức tiếp cận có chút tận lực, nhưng lời nói cử chỉ cũng không có gì khiến đối phương mất hứng. Đông Chí cho dù không tính tiếp nhận, nhưng bề ngoài cũng có thể giả bộ bình thường lạnh nhạt cho qua, ánh mắt trừng đến tròn xoe như vậy để làm gì? Hắn cũng sẽ không ở giữa đường động tay động chân gì với em ấy…
Trang Châu xoa cằm, bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng này của Đông Chí thật đúng là khiến hắn muốn ôm lấy động tay động chân gì đó…
“Trang tiên sinh?” Đông Chí trong lòng càng không biết nên làm gì, hắn rốt cuộc có nhìn thấu cái gì không?
Trang Châu nghiêng đầu, ánh mắt hơi mang theo chút tà khí: “Đông Chí, em nói thật đi, rốt cuộc vừa rôi xảy ra chuyện gì? Nói muốn tới nơi này ăn cơm là em, đồ ăn đều được mang lên hết, rồi nói không ăn nữa cũng là em. Em không phải đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tôi với em đấy chứ?”
Đông Chí sửng sốt, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng lên: “Tôi không phải đang đùa giỡn anh, Trang tiên sinh…”
“Trang Châu.” Trang Châu ngắt lời: “Tiên sinh gì đó, nghe rất khách sáo.”
Đông Chí nuốt nước miếng: “Tôi không phải muốn đùa giỡn anh, là đồ ăn trong quán này không sạch sẽ.” Nói tới đây, trong lòng lại có chút bất lực, nói ra người ta sẽ tin sao?
Thần sắc Trang Châu quả nhiên trở nên nghiêm túc hơn: “Không sạch sẽ chỗ nào?”
“Mấy đĩa thịt còn có đậu hũ, đều có mùi thuốc nhàn nhạt.” Đông Chí nghĩ nghĩ, vẫn không nên nhắc tới chuyện con cún Bắc Kinh thì hơn: “Anh không cảm thấy màu sắc đồ ăn hơi lạ sao?”
Trang Châu hơi nhíu nhíu mày, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: “Em nói chuyện này với tên quản lý kia? Hoặc là uy hiếp gì đó khiến gã không dán ngăn cản chúng ta?”
Đông Chí gật đầu: “Tôi nói tôi là dược sỹ, mùi thuốc hóa học điều chế thế nào tôi có thể đoán ra được. Hoặc là để tôi yên lặng đi ra, hoặc là tôi sẽ báo công an ngay tại chỗ.” Cái gì cũng đều chưa động tới, Đông Chí tự nhiên không cam lòng mất trắng tiền ăn. Hơn nữa vừa nghĩ tới đống đồ còn nguyên trên bàn, tám chín phần mười sẽ được bưng ra cho khách hàng khác ăn, Đông Chí lại một trận buồn nôn.
“Có thể làm em im lặng, chứng tỏ thật sự có vấn đề.” Trang Châu kịp phản ứng, một phen giữ chặt Đông Chí: “Chúng ta mau đi thôi, đừng để đám người trong quán có thời gian giết người diệt khẩu.”
Đông Chí có chút há hốc mồm: “Không đến mức đó đi…”
Trang Châu thật vất vả mới cầm được tay Đông Chí, chỗ nào còn để ý anh nói cái gì, nhanh chóng kéo Đông Chí bỏ chạy, đến ven đường bắt taxi, còn cố ý ở trong nội thành đông rẽ tây quẹo lòng vòng một vòng lớn, cuối cùng mới về tới con phố phía sau phòng triển lãm mỹ thuật tạo hình gần nhà hàng của Hòa Khoan lấy xe.
Mãi tới khi ngồi trong xe Trang Châu, Đông Chí vẫn có cảm giác kinh hồn táng đảm. Lúc đầu anh dọa tên quản lý chỉ vì không muốn mất tiền oan, hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy. Bị Trang Châu dọa, trái tim nhất thời bất ổn, còn có chút nghĩ mà sợ.
Trang Châu khởi động xe, quay đầu thấy Đông Chí mặt mày ủ ê, lập tức bật cười: “Làm sao vậy? Mặt mày nhăn tít cả lại rồi kìa?”
Đông Chí cắn cắn môi: “Aiz, anh nói xem, tên quản lý có nhớ mặt chúng ta không? Nếu như quán ăn của gã bị điều tra, bọn họ có thể trả đũa chúng ta gì đó không…”
Trang Châu cắn răng cố nén cười trên mặt, giả bộ nghiêm túc muốn rút gân.
Đông Chí thấy hắn không nói lời nào, còn cho rằng chuyện này thực sự nghiêm trọng như mình đã phân tích, than thở tựa hẳn vào thành ghế, bả vai đều rũ xuống, trông uể oải cực kỳ.
Trang Châu khó khăn nhịn cười một hơi, cân nhắc trước sau chuyện này một phen, an ủi nói: “Chuyện này nếu chúng ta đã biết, tổng không thể giả bộ không biết. Nhưng muốn báo cảnh sát cũng phải chú ý cách thức báo tin, kẻo trước khi chưa lật đổ được cái tên quản lý lòng dạ hiểm độc kia lại khiến mình bị thua thiệt trước thì không ổn. Chuyện này cứ giao cho tôi, em đừng bận tâm.”
Đông Chí hỏi lại hắn: “Anh định làm thế nào?”
Trang Châu thản nhiên liếc mắt nhìn Đông Chí một cái: “Nếu như là cạnh tranh công bằng, dùng thủ đoạn quang minh chính đại đánh bại đối thủ cạnh tranh, hẳn là không ai có thể nhận ra điều gì. Em yên tâm, chuyện này tôi sẽ nói lại cho Hòa Khoan, hắn có cách làm riêng, đảm bảo không liên lụy gì tới em.”
Đông Chí cân nhắc trong chốc lát, gật đầu: “Quả thật anh suy nghĩ chu đáo hơn tôi.” Thật sự để mình đi làm, ngay cả tìm một phương pháp an toàn cũng không xong.
Trang Châu liếc mắt nhìn gương mặt nghiêng tinh xảo của Đông Chí, trong lòng cảm thán một tiếng không chu đáo không được a. Trong lòng hắn kỳ thật cũng có chút lo lắng gương mặt Đông Chí bắt mắt như vậy sẽ bị người ta nhớ kỹ, Tân Hải thị nói lớn không lớn, vạn nhất chuyện vỡ lở ầm ĩ bị niêm phong các kiểu, đến lúc đó tên chủ quán lòng dạ hiểm độc chó cùng rứt giậu, Đông Chí không khéo bị bọn chúng nhận ra, nói không chừng thật sự sẽ xảy ra chuyện không may gì đó. Hắn không thể chấp nhận loại tai họa ngầm này có ngày sẽ trở thành sự thật.
Trang Châu tính toán trong chốc lát, trong lòng dần yên ổn xuống, cũng có tâm tư trêu ghẹo Đông Chí, cười nói: “Em định đi báo công an đúng không?”
Đông Chí khẽ ừ một tiếng, thành thành thật thật gật đầu.
Trang Châu cảm thấy bộ dạng Đông Chí gật đầu đặc biệt nhu thuận, trong lòng có chút ngứa ngáy: “Ừ, tôi giải quyết xong chuyện này, có tính là giúp em một cái ân tình không?”
Đông Chí nhìn tia cười xấu xa trên khóe môi hắn, trong lòng nhất thời chuông cảnh báo reo vang mãnh liệt.
Trang Châu cươi nói: “Tôi không cần gì cả, em làm cho tôi một bữa cơm đi. Coi như cám ơn tôi một phen vất vả.”
Không ngờ hắn lại đem đề tài chuyển tới chuyện nấu cơm, Đông Chí ở trong lòng 囧 một chút. Vừa vì mình đa tâm, đồng thời cũng vì trình độ bếp núc không ra gì của mình: “Cũng không phải không thể được, nhưng cơm tôi nấu thật sự không thể ăn.”
Chỉ đủ trình cho mèo ăn thôi. Nửa câu sau Đông Chí nín nhịn không nói ra.
“Tôi không có yêu cầu đặc biệt gì với việc ăn uống, ăn ngon hay khó ăn tôi vẫn luôn không xoi mói.” Trang Châu che giấu lương tâm nói dối: “Nhưng từ góc độ sức khỏe suy xét, một ngày ba bữa cơm vẫn nên ăn đúng giờ thì hơn. Chúng ta vốn định tới chỗ Hòa Khoan ăn cơm chiều, sau em lại muốn ăn lẩu, kết quả gây sức ép một vòng, lẩu gì cũng ăn không xong…”
Đông Chí có chút áy náy. Bị hắn nói như thế, ngay bản thân Đông Chí cũng cảm thấy mình chính là đang cố ý quấy rối.
“Chỉ cần anh đừng ghét bỏ là được.” Đông Chí phẫn nộ.
Trang Châu hé miệng mỉm cười, trong lòng âm thầm nói câu: sao có thể chứ.
Xe còn chưa tiến vào sân nhà Trang Châu, con Husky tính cách ác liệt, đùa giỡn Đông Chí hai lần, vẫy đuôi mừng tít từ hậu viện biệt thự chạy vọt ra như gió lốc. Tốc độ nhanh tới nỗi đến Đông Chí cũng cảm thấy lo lắng nhỡ nó phanh không kịp, có thể tông thẳng vào cái xe luôn không.
“Cha, cha về rồi.. con sắp đói chết… gâu gâu… không có ai chơi với con… gâu gâu…. Bóng cao su bị cắn hỏng rồi, còn có… A! A! A!” Hắc Đường cách cửa sổ xe phát hiện Đông Chí đang ngồi ở ghế phụ, một tiếng sói tru, cơ hồ sắp vỡ giọng: “Vì sao cáo trạng tinh lại tới nhà chúng ta!!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...