Dù Đông Chí đáp ứng vậy nhưng cũng biết chuyện này có chút phiền toái. Những người mình quen biết cũng đều là những người có điều kiện kinh tế khá giả, thình lình nói muốn mở một hiệu đồ cổ, chắc cũng có nhiều người không tin. Huống chi chuyện này cũng không thể tùy tiện tìm người, chẳng may sau này hại chết Tiểu Thất thì anh cũng rất khó xử.
Đông Chí về tới nhà việc đầu tiên là rón ra rón rén nhìn Anh Đào và nhóm Đậu Đậu nhà nó, sau đó tới phòng bếp pha một ấm trà, cắt một đĩa hoa quả bê tới thư phòng Trang Châu. Trang Châu đang ngồi trước máy tính xem biên bản cuộc họp hôm nay, dư quang khóe mắt nhìn thấy Đông Chí đi vào, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đợi anh khoảng mười phút, sắp xong rồi.”
Đông Chí đáp ứng một tiếng, bưng khay sang một góc sô pha ngồi chờ hắn. Bình thường Đông Chí không chủ động tiến vào thư phòng của Trang Châu, người làm ăn mà, luôn không muốn người ngoài tiếp cận tài liệu kinh doanh hoặc đồ riêng của mình. Dù quan hệ giữa cả hai có thân cận đến mấy nhưng tình ngay lý gian, có một số chi tiết nhỏ vẫn phải chú ý. Ngược lại mỗi khi bận rộn trong phòng vẽ, Trang Châu cũng sẽ không chủ động tiến vào phá rối công việc của Đông Chí, chuyện này tựa hồ đã trở thành sự ăn ý giữa hai người.
Trang Châu nắm chắc thời gian hoàn thành công việc của mình, ngẩng đầu thấy Đông Chí cau mày không yên lòng ngồi đó gẩy gẩy đĩa trái cây, bộ dạng như có tâm sự.
“Làm sao vậy?” Trang Châu tắt máy tính, đi tới ngồi xuống cạnh Đông Chí.
Đông Chí nói lại chuyện của Tiểu Thất cho Trang Châu nghe, còn nói thêm: “Lúc đầu em định mượn danh nghĩa của anh đứng tên, sau đó lại cảm thấy không thích hợp, anh là người yêu em, em tin anh là chuyện bình thường nhưng trong mắt người khác, quan hệ của hai chúng ta không được công nhận, người ta có thể tin anh sao? Đổi lại là em, em cũng không dám chắc, vạn nhất có một ngày hai người làm ăn thất bại, vậy em đứng giữa biết phải làm sao? trở mặt hay tiếp tục, kiểu nào cũng không xong.”
Trang Châu mỉm cười: “Có lý.”
“Sau đó em nghĩ hay là tìm dì An Ny hỗ trợ, nhưng Tiểu Thất và di ấy lại không quen biết, hai bên đều không thích hợp.” Đông Chí thở dài: “Làm sao vừa không để Tiểu Thất tự mình đứng tên mở cửa tiệm, vừa không để ai hoài nghi đây?”
Trang Châu nghĩ nghĩ, hỏi lại: “Trong thành phố này cơ hồ mỗi ngày đều có người tự gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, anh không hiểu vì sao cậu ta lại băn khoăn nhiều như vậy?”
“Bởi vì đích tôn của Mộ Dung gia cũng đang ở Tân Hải thị, anh cũng biết, gia tộc như bọn họ, Tiểu Thất là con nuôi không có tư cách học nghề gia truyền của nhà bọn họ, Tiểu Thất chẳng những học được mà dường như còn rất có trình độ, em đoán phỏng chừng tiền vốn cậu ta có cũng là lén kiếm được từ chuyện này. Nếu để Mộ Dung gia chú ý, Tiểu Thất sẽ có phiền toái.”
Trang Châu đột nhiên hỏi: “Đích tôn của Mộ Dung gia có phải Mộ Dung Cẩm không?”
“Mộ Dung Cẩm?” Đông Chí nghĩ nghĩ cái tên này, lắc đầu nói: “Không biết, Tiểu Thất không nói.”
Trang Châu nhíu nhíu mày: “Nếu thật sự là Mộ Dung Cẩm thì mọi chuyện không dễ làm đâu, mẹ Mộ Dung Cẩm là con cháu Tào gia, tính ra bà ta chính là dì của chị em Tào Minh Châu. Đối đầu với Mộ Dung gia và cả Tào gia nữa, thật sự nếu có chuyện gì, người bình thường chống đỡ không nổi.”
Đông Chí nghe tới Tào gia kinh doanh trang sức châu báu, không khỏi lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trang Châu trầm mặc một khắc: “Thế này đi, em hỏi Tiểu Thất xem có phải là Mộ Dung Cẩm không, anh đi tìm ông nội, nhờ ông nghĩ cách xem sao.”
Đông Chí vừa nghe nhắc tới Trang gia gia, trong lòng lập tức áy náy, trong lúc ăn cơm với Tiểu Thất, anh cũng đã cân nhắc những người có tiền một lần, đối tượng lý tưởng nhất chính là Trang lão gia tử. Vừa có quyền vừa có thế vừa có chí khí vừa có kinh nghiệm, hơn nữa lúc này lại nhàn rỗi ở nhà, cả ngày không có việc gì làm.
Nghĩ như vậy, nhưng lại không muốn Trang Châu biết được dụng tâm của mình, vì thế quanh co lòng vòng trước cùng Trang Châu ồn ào cổ vũ, sau mới sờ gót chân lão gia tử. Không ngờ Trang Châu lại tự mình tới tìm Trang gia gia cầu giúp đỡ, toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì mình như vậy, nhất thời khiến Đông Chí áy náy vô cùng.
“Hay là thôi đi,” Đông Chí kéo tay Trang Châu lại: “Em và Tiểu Thất bàn lại xem sao, tìm biên pháp khác…”
Trang Châu vươn tay xoa xoa đầu người yêu: “Đối với lão nhân mà nói, con cháu có chuyện không giải quyết được tới cửa cầu giúp đỡ, bọn họ mới càng cao hứng đó. Với quan hệ giữa em và Tiểu Thất, nhìn thế nào cũng có liên quan tới Trang gia. Với người như Tào gia, nếu thật sự có vấn đề gì, dù ba anh có ra mặt cũng chưa chắc giải quyết được. Sớm nói cho ông nội biết trước một tiếng, không có gì không tốt.”
Người xưa có câu ‘phú không cùng quan đấu’, Trang lão gia tử hiện tuy rằng đã lùi ra sau màn, nhưng uy lão hổ vẫn còn, nhân mạch trong quân đội càng không thể khinh thường. Có một pho tượng phật tọa trấn như vậy, thực sự dù có tiểu tâm muốn động tới cũng nên hảo hảo suy nghĩ cho kỹ. Cáo mượn oai hùm không phải là chuyện tốt nhưng nếu thật sự có thể mượn được oai hùm, đó cũng là vận khí.
Đông Chí nghĩ nghĩ: “Vậy em bớt thời gian hỏi Tiểu Thất xem, miễn cho lúc đó lão gia tử hỏi mối quan hệ giữa cậu ấy và Mộ Dung gia, em cái gì cũng không biết.”
“Không cần đâu.” Trang Châu có chút buồn cười nhìn dáng vẻ khẩn trương của người yêu: “Cho dù em có nói ông nội cũng không nhất định sẽ tin tưởng, nếu ông ấy muốn làm, chắc chắn sẽ tìm người điều tra rõ ràng.”
Đông Chí trong lòng lo sợ, bên này còn chưa giúp đỡ cho Tiểu Thất được cái gì ngược lại nháo cho Trang lão gia tử đi điều tra cậu ấy. Nếu Tiểu Thất biết được, có cảm thấy ăn trộm gà không thành còn mất một nắm gạo hay không?
Trang Châu an ủi: “Em đừng nghĩ nhiều, chuyện này ông nội có thái độ gì còn khó nói, có đồng ý giúp đỡ được không còn chưa chắc.”
Đông Chí không lên tiếng, trong lòng thoáng có chút không được tự nhiên. Anh cảm thấy như mình đang chiếm tiệm nghi Trang gia vậy.
Trang Châu không đồng tình với tâm tư mất tự nhiên này của người yêu: “Đã bảo em đừng nghĩ nhiều rồi, chúng ta là người một nhà, Tiểu Thất có quan hệ gần gũi với em như vậy, cho dù là thân thích bình thường, có thể giúp đỡ cũng không phải chuyện gì khó khăn. Nếu ông nội cảm thấy chuyện này khiến ông thêm phiền toái, ông sẽ trực tiếp cự tuyệt.”
Đông Chí nghĩ nghĩ cảm thấy lời này cũng có lý, Trang lão gia tử nổi danh cáo già, lại từng đứng đầu cả một gia tộc, tự nhiên sẽ không làm ra quyết định ảnh hưởng tới lợi ích toàn gia tộc mình. Hơn nữa dù chỉ là đầu tư phổ thông cũng cần hiểu rõ tình hình cụ thể không phải sao? Nghĩ như vậy, việc có khả năng sẽ điều tra tình hình của Tiểu Thất cũng không phải là chuyện gì cổ quái.
“Vậy đi, anh gọi điện cho ông nội, ngày mai chúng ta về nhà một chuyến, nói thẳng chuyện này với ông.” Trang Châu nói tiếp: “Cho dù ông không vui lòng hỗ trợ thì mình xin ý kiến của ông cũng không tồi, với tuổi tác và kinh nghiệm của ông trong phương diện này rất đáng tin.”
Đông Chí ngẫm lại càng thấy hợp lý: “Được.”
Hôm sau mọi chuyện quả nhiên như Trang Châu sở liệu, Trang gia gia nghe xong chỉ thản nhiên gật đầu, rồi nói: “Để ta suy nghĩ chút.” Rồi không nói gì nữa. Đông Chí không rõ thái độ của ông là gì nhưng Trang Châu cảm thấy ông không một hơi từ chối ngay chứng tỏ sự tình còn có hy vọng. Đông Chí lúc này cảm thấy có vẻ phức tạp, chính bản thân anh cũng không biết rõ rốt cuộc chuyện này có thể làm được không. Nhưng đã nói ra miệng rồi thì không thể thu hồi, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.
Cơm nước xong lại cùng dì An Ny xử lý một số chuyện của quỹ, khi hai người dẹp đường hồi phủ cũng sắp tới giờ cơm chiều. Vốn Trang Châu muốn cọ thêm bữa nữa nhưng Đông Chí thật sự lo lắng mấy con mèo con mới sinh trong nhà, cuối cùng quyết định về nhà ăn tối.
Khi hai người đang đi đường tắt về Ngự Cảnh Uyển bất ngờ bị một chiếc xe chặn đường.
Chiếc xe việt dã màu đen so với xe của Đông Chí trông càng hầm hố hơn. Khi Đông Chí thấy ba bốn thanh niên dáng vẻ lưu manh từ trên xe bước xuống còn thầm nghĩ nếu hôm nay bọn họ đi chiếc xe cao cấp của Trang Châu ra ngoài, không biết mấy tên côn đồ này còn có mắt như mù mà chạy tới chặn đường nữa hay không?
Mấy người này tay cầm theo gậy gộc, vừa xuống xe liền hùng hùng hổ hổ đi tới, Đông Chí không dám dừng xe lúc này, rất nhanh quay đầu xe, ý muốn rời khỏi chỗ này, không ngờ xe vừa lùi lại đằng sau lại có một chiếc khác chặn ngang, muốn chặn hai đầu tiến lùi của bọn họ.
Đông Chí tâm đột nhiên trầm xuống: “Hướng chúng ta mà tới?”
Trang Châu lấy di động ra rất nhanh gọi cảnh sát, điện thoại nối thông, Trang Châu vừa nói xong địa điểm, chợt nghe một tiếng rầm thật lớn, kính chắn gió bị phang một cái nứt toang như mạng nhện, sau đó lại một tiếng rầm nữa nện ngay trên nóc xe. Một cây gậy bóng chày đập vào cửa kính xe ô tô, ngay sau đó lại hướng về phía Đông Chí đang ngồi trên ghế lái.
Trong tay Trang Châu không có vũ khí gì, dưới tình thế cấp bách ném ngay cái di động của mình qua, thừa dịp gã nam nhân kia còn chưa định thần lại, liền nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn, vươn người ra tóm chặt tay cái tên đang cầm gậy bóng chày, dùng sức hất gậy một phát khiến tên bên cạnh ngã lăn quay ra bãi cỏ. Trang Châu dùng tay còn lại đấm thẳng vào mặt tên đang cầm gậy thuận thế cướp được cây gậy bóng chày về tay.
Nam nhân kia kêu thảm một tiếng, máu mũi chảy ròng ròng.
Choang một tiếng, cửa kính thủy tinh phía bên ghế lái cũng bị đập nát, mảnh vụn thủy tinh bay tứ tung, một miếng lớn còn bay tới rạch một đường trên cổ áo Đông Chí. Lúc này Đông Chí cũng kịp phản ứng, mở cửa xe đẩy mạnh ra ngoài hất văng cái tên đã đập vỡ kính xe ra xa. Đồng thời rút thanh chủy thủ vẫn luôn giấy ở ống giày mình ra.
Đông Chí cảm thấy, con dao này của mình cuối cùng cũng có lúc dùng tới, lúc này nhất định nó đang kích động muốn rơi lệ. Mẹ nó, bị nhét trong ống giày bao nhiêu năm ngửi mùi chân thối, cuối cùng cũng được uy vũ một phen.
Đông Chí tuy rằng chưa từng chính thức luyện qua nhưng dầu gì anh cũng là đại nam nhân cao mét tám, trong tay cầm dao sắc, thoạt nhìn rất dọa người. Hai tên côn đồ liếc nhau, nhất thời thật sự không dám manh động xông lên. Trang Châu cũng nhân lúc này mà nhảy xuống khỏi ghế lái phụ, cầm gậy vụt vào tên tóc vàng, rồi cùng một tên to con khác đánh tay đôi.
Ngoại trừ tên đô con đang đánh nhau với Trang Châu ra, còn có thêm hai tên từ xe đằng sau nhảy xuống, tất cả có năm tên, mỗi bên đang phải đối phó hai tên, còn một tên định chộp lấy chủy thủ của Đông Chí định đánh ngã anh từ bên cánh. Đông Chí phát hiện động tĩnh của tên này, cảnh giác liếc mắt nhìn một trong hai chiếc xe chặn hai bên đường, trong xe dường như còn có người chưa xuống. Đông Chí âm thầm kêu khổ.
Tên côn đồ cầm gậy tuy rằng cố kỵ trong tay Đông Chí có dao, nhưng cũng chỉ là một con dao ngắn dùng trong dã ngoại sinh tồn, không có ưu thế đánh nhau, so với gậy gộc dài ngoằng của mấy tên kia thực không đáng nhắc tới. Giằng co vài giây đồng hồ, hai tên cầm gậy một trái một phải đánh tới, Đông Chí vốn không có kinh nghiệm thực chiến, lắc mình tránh được một bên, vừa mới vung dao khiến tên đó thối lui mấy bước, thì một cỗ sức mạnh từ phía còn lại bất ngờ đánh tới, vai trái một trận đau nhức, đau đến nỗi không nhấc cánh tay lên được. Thân thể lảo đảo ngã về sau, trượt dài theo thân xe, ngã ngồi dưới đất.
Tên đánh lén thực hiện thành công nhe răng cười hô hố đi tới, vừa mới vung gậy định đánh thêm phát nữa thì một bóng đen từ bên cạnh gã phóng tới. Trang Châu một cước đá thẳng vào sườn gã, đem gã cơ hồ đánh bay ra ngoài. Trang Châu đuổi theo một gậy đập mạnh vào đùi gã, dường như chưa hết giận, còn liều mạng đạp thêm vài nhát lên ngực tên đó, rồi hung tợn xoay người nhìn chằm chằm chiếc xe hơi cách đó không xa: “Lũ khốn không từ thủ đoạn, mày tự xuống hay chờ lão tử lôi mày xuống?!” nói xong cũng không ngẩng đầu lên mà cầm gậy vụt vào chân một tên đô con khác, đánh cho tên đó kêu cha gọi mẹ mới thôi.
Chiếc việt dã chặn ở đầu đường mở cửa xe, hai tên nam nhân vẻ mặt hung tợn một trái một phải đi xuống, cửa xe còn chưa đóng lại, động tác hai tên đó cứng lại một chút, lập tức liếc nhau, lại nhanh chóng lủi trở về trên xe.
Xa xa truyền tới tiếng xe u oát của cảnh sát.
Chiếc xe việt dã quay đầu chạy nhanh như chớp. Trang Châu tức giận không thở được, dùng hết sức ném cây gậy bóng chày về phía chiếc xe đang bỏ chạy như điên đó. Xe đột nhiên lách sang một bên tránh được cây gậy, lập tức tăng tốc biến mất khỏi con đường, không thấy bóng dáng. Trang Châu căm giận quay đầu lại, chiếc xe chặn đằng sau bọn họ cũng đã chạy thoát.
“Một đám khốn nạn!” Trang Châu cả giận nói: “Vĩnh viễn chậm một bước. Mẹ nó.”
Đông Chí bám tay Trang Châu cẩn thận đứng dậy, còn đắc ý dào dạt lắc lắc chiếc di động trong tay: “Không sợ, em đều chụp được biển số hai chiếc xe của chúng! Nếu cảnh sát không giúp được, em liền tung lên mạng!” tóc tai lộn xộn, trên mặt còn bị bầm tím một mảng lớn, bộ dáng chật vật bất kham, nhưng khi cười rộ lên hai mắt vẫn long lanh sáng ngời như trước, còn kèm theo một chút sung bái: “Anh yêu, vừa rồi anh thật oách!”
Trang Châu nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của Đông Chí, vừa đau lòng vừa có chút buồn cười: “Hồi còn trẻ trâu, cũng do đầu đường cuối ngõ thực chiến mà luyện ra!”
Đông Chí đá người yêu một cái: “Mới khen một câu đã lại lên mặt!”
Trang Châu thật cẩn thận chạm vào vết thâm tím trên mặt Đông Chí, kéo đầu Đông Chí tựa vào vai mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ anh tìm ra được là thằng nào, nó đừng hòng sống yên được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...