Đông Chí dẫn Tiểu Lục Tiểu Thất đi ăn cơm, nhân lúc còn nhiều thời gian cũng dẫn bọn họ tới trung tâm thương mại dạo một vòng, sau đó mới chở bọn họ trở về phụ cận tiểu khu, làm quen hoàn cảnh chung quanh. Đồ đạc trong nhà Đông Chí đã sắm đầy đủ, chỉ cần mua thêm chút gạo, đồ gia vị, thức ăn là hai anh em họ có thể trực tiếp sinh hoạt.
Cách khai giảng còn khoảng vài ngày, Đông Chí quyết định nhân lúc này đưa hai anh em họ đi chơi một vòng quanh Tân Hải, khi chỉ còn hai ngày nghỉ liền hẹn Hòa Thanh đi ăn một bữa cơm, rồi quyết định công việc của Tiểu Lục. Thấy Tiểu Thất có chủ ý riêng, anh cũng không quan tâm nữa, thực sự cậu ta cần giúp đỡ gì cứ nói là được.
Viện hải dương học, núi Trân Châu, vườn bách thú… Đông Chí dựa vào những lần đưa Lăng Bảo Bảo đi chơi suy tính những thắng cảnh nổi tiếng của Tân Hải, lại lên mạng sưu tầm gợi ý du lịch xem những người nơi khác tới đây thường làm gì, còn tìm ra được những địa điểm ăn vặt nổi tiếng mà chính anh cũng không biết.
Vài ngày vui chơi du lịch, Tiểu Thất nói muốn tới phố đồ cổ nhìn xem. Nơi này Đông Chí chưa từng tới bao giờ, đi theo Tiểu Thất xác thực đại khai nhãn giới. Hóa ra những cửa hàng bán đồ cổ kia đồ thật đồ giả lại đa dạng như vậy, hóa ra những thứ bầy trên kệ đều là đồ lừa gạt dân ngoài nghề, Tiểu Thất cùng người ta trao đổi mấy câu mà Đông Chí nghe không hiểu, sau đó người trong cửa hàng liền dẫn bọn họ vào trong viện. Người tiếp đón là một nhóm người khác, nói gì đó mà Đông Chí vẫn nghe không hiểu, có đôi khi còn lôi ra một ít đồ vật bình bình lọ lọ, trong đó có một lão nhân râu tóc bạc phơ vỗ vai Tiểu Thất, cười đến thập phần hiền lành. Đông Chí tuy rằng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng biết Tiểu Thất có chút trình độ, được người ta khen ngợi.
Đông Chí vì thế yên tâm hơn rất nhiều, cảm thấy mình không nhìn lầm, Tiểu Thất quả nhiên là thâm tàng bất lộ, cũng không biết chuyện này có liên quan tới nghề nghiệp mà cậu ta chưa nói hay không.
So với Tiểu Thất thì chuyện của Tiểu Lục thuận lợi hơn nhiều. Hòa Thanh vừa gặp mặt, liền có ấn tượng rất tốt, cảm thấy con người cậu ấy đặc biệt chân thật, đặc biệt đáng tin. Ngày hôm sau liền sắp xếp cậu ta tới bệnh viện chính để làm quen công việc trước. Bởi vì bệnh viện chính cách thành nam khá xa nên mấy ngày này Tiểu Lục ở luôn trong bệnh viện. Trong bệnh viện của Hòa Thanh cũng có rất nhiều sủng vật được gửi nuôi, theo thường lệ mỗi đêm đều phải có người trực trông coi.
Đông Chí lại cố ý hỏi Tiểu Thất, nghe cậu ta nói đã có an bài, lúc này mới an tâm về nhà. Mấy ngày nay, trong nhà cũng có chuyện, hôm trước Hòa Thanh đã tới kiểm tra cho Anh Đào, tính ngày sinh con. Tuy rằng bây giờ cách ngày Hòa Thanh nói còn khoảng mười ngày, nhưng Đông Chí thấy bộ dạng lặc lè nặng nề của Anh Đào, cứ cảm thấy nó lập tức liền sinh con, trong lòng vẫn luôn có chút khẩn trương.
Trong khoảng thời gian này biểu hiện của Bồi Tây khiến Đông Chí cảm thấy thực kinh hỉ. Ngốc tiểu tử này trước nay chỉ biết chơi đùa chạy nhảy khắp nơi, từ khi đưa Anh Đào về nhà liền trở nên ổn trọng hơn rất nhiều, tựa như một nam nhân đã kết hôn gánh vác chuyện gia đình, đối với Anh Đào đang mang thai chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ. Trước kia ăn ngon bao nhiêu cũng không đủ, hiện tại cư nhiên biết nhường đồ ăn lại cho lão bà, ngay cả Trang Châu cũng bị nó cảm động, nói rằng đứa nhỏ này quả thực chính là ông chồng kiểu mẫu, ừm, quả thực sắp bắt kịp hình tượng của hắn rồi. (ặc)
Người một nhà lớn nhỏ đều vây quanh Anh Đào, điều này khiến Hắc Đường có chút ăn dấm chua. Mỗi lần thấy cha nó từ ái nhìn con mèo béo ú kia, nó nhịn không được cào cào ống quần cha nó, tạo cảm giác tồn tại của bản thân. Có đôi khi còn lầm bầm linh tinh ‘lão tử còn xinh đẹp hơn nó’ gì gì đó.
Đông Chí tương đối hiểu tâm tư của nó, nhưng Anh Đào là bà bầu trong nhà, cẩn thận chăm sóc là điều phải làm. Đông Chí cảm thấy Hắc Đường cái tên tiểu tử to béo vô tâm này có thể sẽ tổn thương tới Anh Đào, bởi vậy cần thiết phải tiến hành một chút… khụ, bổ túc sinh lý học thường thức cho nó.
“Nè, mày xem, trên máy tính nói, bây giờ là giai đoạn Anh Đào dễ bị thương nhất.” Đông Chí làm bộ làm tịch chỉ chỉ trên màn hình máy tính giảng đạo lý cho Hắc Đường: “Yêu cầu thích hợp vận động, nhưng nếu vận động quá độ hoặc là nhảy từ trên cao xuống, hoặc là bị va chạm mạnh…” Đông Chí càng nói càng nhấn mạnh ngữ khí: “Vậy có khả năng sẽ sinh non, khụ, sinh non chính là tiểu bảo bảo còn chưa sinh ra đã chết.”
Hắc Đường toát ra biểu tình kinh hách: “Ch…Chết?”
Đông Chí thật mạnh gật đầu: “Trong khoảng thời gian này phải chuẩn bị nhiều đồ ăn tươi ngon cho Anh Đào, cá này, thịt này… Bởi vì nếu chúng ta không chăm sóc tốt, hoặc cho Anh Đào ăn đồ ôi thiu không dinh dưỡng, rất có thể nó sẽ bị tiêu chảy. Mèo mang thai bị tiêu chảy rất nguy hiểm, cũng có khả năng sẽ bị sinh non.”
Hắc Đường hai mắt lộ rõ vẻ bất an, sáng nay nó còn oán giận Đông Chí làm thịt cá tươi cho Anh Đào mà không hầm xương cho nó ăn, tuy rằng lúc ấy quả thực rất ghen tị nhưng hiện tại nghe Đông Chí nói như thế, Hắc Đường bỗng cảm thấy phản ứng lúc đó của mình cũng không quá… ừm, không quá đàn ông.
Hắc Đường có chút mất tự nhiên giật giật móng vuốt trên mặt đất: “Nghe có vẻ rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy.” Đông Chí khẽ xoa đầu nó: “Rất nguy hiểm, Anh Đào sắp làm mẹ, hiện tại nó ăn nhiều như vậy cũng là vì muốn tiểu bảo bảo trong bụng được khỏe mạnh. Mày nghĩ xem, về sau trong nhà sẽ có mấy nhóc con lông xù chạy qua chạy lại, chơi rất vui a.”
Hắc Đường tưởng tượng hình ảnh như vậy, cảm thấy tựa hồ cũng không tồi.
Phổ cập khoa học xong, Đông Chí bắt đầu chuốc thuốc mê nó: “Mày xem, trong nhà tính cả Anh Đào tổng cộng có năm hài tử, nhưng trong số đó, chỉ có mày là được cha mày sủng ái nhất, đúng không?”
Hắc Đường kiêu ngạo ưỡn ngực.
Đông Chí cười nói: “Mày là chủ nhân nhà này, từ nhỏ đã được cha mày chiếu cố, nhưng nhóm miêu miêu trước khi tới đây không có chủ nhân, không ai chiếu cố, cũng không có người dẫn chúng nó đi tản bộ, không có ai mua đồ ăn ngon cho chúng nó, cho nên kỳ thật trong lòng chúng nó rất hâm mộ mày.”
Hắc Đường hỏi lại Đông Chí: “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Đông Chí tiếp tục xoa xoa đầu nó: “Tiểu Dạng Nhi còn nói, từ khi nó vào nhà này, tiểu chủ nhân là mày đã chăm sóc tụi nó rất tốt, tựa như gia trưởng vậy, khiến chúng nó cảm thấy rất ấm áp.” Đông Chí mới không nói nguyên văn câu nói của Tiểu Dạng Nhi cho nó nghe đâu: con ngốc cẩu kia chỉ hơn bọn em là được đầu thai vào chỗ tốt, mỗi ngày đi ra đi vào tự mãn vô cùng, cứ như nó là gia trưởng nhà người ta vậy.
Hắc Đường quả nhiên ngại ngùng: “Kỳ thật cũng không…”
“Trong nhà về sau sẽ càng náo nhiệt,” Đông Chí nói: “Khi bọn tao không có nhà, vẫn còn tụi nhỏ chơi với mày mà.”
Hắc Đường lỗ tai nhất thơi dựng thẳng, hóa ra, sự tồn tại của nhóm miêu miêu là vì làm bạn với nó a. Hóa ra địa vị trong nhà của nó lại cao như vậy… cha nó yêu nó như vậy nha…
Hắc Đường nhất thời cảm động.
Đông Chí lừa dối Hắc Đường xong lại chuyển sang lừa dối Anh Đào, phổ cập khoa học mà, đối với nhóm miêu miêu cẩu cẩu chưa từng tới trường đều rất trọng yếu đó.
Đông Chí cầm laptop ngồ xếp bằng bên cạnh Anh Đào đang nằm trong ổ mèo, để nó nhìn màn hình máy tính: “Nào, Anh Đào, chúng ta tìm hiểu một chút thường thức sức khỏe.”
Bồi Tây ở đằng sau ổ mèo nhảy ra: “Thường thức gì?”
Đông Chí hỏi hai chúng nó: “Bọn mày có từng nghĩ sẽ sinh mấy đứa con không?”
“Dạ?” Bồi Tây nháy mắt mấy cái, lại nhìn bà xã nhà mình, ánh mắt có chút mê mang.
Anh Đào tựa hồ có chút rung động, tuổi nó còn rất nhỏ, lần đầu động dục, đối với chuyện về sau còn muốn sinh con nữa hay không căn bản nó chưa từng nghĩ tới.
Đông Chí đọc đống chữ loằng ngoằng trên màn hình cho tụi nó nghe: “Mèo cái trong độ tuổi trưởng thành không ngừng động dục khả năng tử cung sẽ bị biến chứng gây u nang hay u tuyến sữa… chậc chậc, đây đều những vấn đề rất phiền toái, nếu nghiêm trọng thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng.”
Anh Đào và Bồi Tây liếc nhau, hai tiểu tử đều có chút lo sợ bất an.
“Chú Hòa lần trước tới kiểm tra, anh ấy nói khả năng lần này mày sẽ sinh ba đến bốn đứa. Nhân loại bọn tao cùng lắm là sinh hai đứa, sinh nhiều quá, bố mẹ tinh lực hữu hạn không thể chăm sóc hết được, đối với con nhỏ mà nói, điều này thập phần không công bằng. Bọn mày cũng thế thôi, nếu chỉ có ba bốn đứa con, hai đứa bọn mày có thể thay phiên chăm sóc, nhưng nếu nhiều hơn, vạn nhất không trông coi được, chạy ra ngoài rồi biết tìm thế nào? Tìm không được nó lại trở thành mèo hoang lưu lạc khắp nơi…”
Đông Chí không nói tiếp, nhưng Bồi Tây và Anh Đào đều là mèo hoang, sao có thể không hiểu rõ ý Đông Chí. Cảnh màn trời chiếu đất, sinh hoạt không đảm bảo, còn bị con người ác ý tổn thương…
Hai con mèo lòng đầy bi ai.
“Chú Hòa là một bác sỹ thú y ưu tú, anh ấy đề nghị sau khi Anh Đào sinh con xong sẽ làm giải phẫu triệt sản.” Đông Chí khẽ vuốt ve lưng bụng Anh Đào: “Rất tốt đối với thân thể mày mà còn có thể kéo dài tuổi thọ của mày nữa.”
Anh Đào cho tới bây giờ chưa từng nghe những lời này, ánh mắt lo sợ bất an: “Thật không?”
Đông Chí bắt đầu tìm kiếm những ca bệnh của mèo vì sinh dục quá độ tạo thành tổn thương sinh lý, Anh Đào lúc đầu còn chút do dự, bán tín bán nghi, sau lại không chịu nổi đủ loại tai họa ngầm được công bố trong tư liệu tuyên truyền, nghe qua quá mức hung tàn, trong lòng run sợ dựa vào người Bồi Tây, lệ nóng doanh tròng gật đầu.
Đông Chí vuốt ve lỗ tai bông xù của nó: “Yên tâm đi, đây là ca giải phẫu đơn giản, kỹ thuật cũng thành thục, không có nguy hiểm đâu.”
“Về sau tụi mày sẽ sống thực khỏe mạnh, sống rất nhiều năm, đồng thời cùng chăm sóc các con, vui vui vẻ vẻ, sinh hoạt đến già.”
Anh Đào trong một đêm bão táp thuận lợi sinh ra ba con mèo con.
Hòa Thanh bị Đông Chí mạnh mẽ ép buộc giữ lại ở Ngự Cảnh Uyển hai ngày, cuối cùng Anh Đào cũng sinh thuận lợi, anh mới khẽ thở phào một hưi. Canh cá đều đã hầm sẵn, Đông Chí bưng ra cho Anh Đào uống bồi bổ khí lực. Bộ dạng nó ủ rũ mệt mỏi khiến cả nhà đều có chút đau lòng.
Đông Chí còn rửa tay mình thật sạch sợ trong móng tay mình có vi khuẩn gì đó ảnh hưởng tới đám mèo con, cuối cùng còn chưa yên tâm mà xin một đôi bao tay y tế của Hòa Thanh đeo vào, lúc này mới thật cẩn thận vuốt ve đám mèo con mấy cái. Thân mình nhỏ xinh, bao trùm bởi một đám lông mao mỏng manh. Mắt còn chưa mở, tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt khiến con người ta từ tận đáy lòng mềm nhũn đến tan nát.
Hòa Thanh lấy một miếng vải phủ bên ngoài ổ mèo, lại chỉnh ánh sáng tương đối mờ nhạt để Anh Đào nghỉ ngơi, vừa nhẹ giọng nói với Đông Chí: “Hai con mèo đực, một con mèo cái.”
Tên nhóm bảo bảo thì Anh Đào và Bồi Tây đã sớm nghĩ xong: Đậu Đỏ, Đậu Xanh, Đậu Đường. Cái tên cuối cùng là do Đông Chí đặt, lúc đầu Bồi Tây còn đặt là Đậu Đen, Anh Đào thì thích tên Đậu Tương. Đông Chí cảm thấy Đậu Đỏ, Đậu Xanh còn nghe tạm được, nhưng Đậu Đen và Đậu Tương gi đó 囧 thực rất khó nghe, dứt khoát đặt là Đậu Đường, vừa ngọt ngào vừa thơm thơm, rất hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...