Đông Chí ôm tâm tình xem náo nhiệt đi theo Trang Châu về nhà chính ăn cơm.
Bọn họ tới sớm, khi vào cửa, Trang gia gia vừa mới cùng Trang Lâm tới hậu sơn đi dạo, Trang Thành Ngôn vẫn đang ở công ty, ít nhất phải nửa tiếng nữa mới có thể trở về. Vì thế, dì An Ny vứt Trang Châu cho Thất bá, còn mình kéo ngay Đông Chí vào thư phòng. Đông Chí mặc dù là ông chủ bàng quan, nhưng có một số vấn đề về việc chi phí quỹ anh vẫn phải nắm rõ.
Chờ hai người bận bận rộn rộn từ trong thư phòng của Trình An Ny đi ra, Trang lão gia tử đã trở lại, ngồi trên ghế sa lông chậm rãi chờ uống trà. Trang Lâm ngồi bên cạnh ông, thật cẩn thận mày mò đống trà cụ giúp ông rót trà. Thấy mẹ và Đông Chí đi ra, vội vàng đứng lên chào hỏi.
Trình An Ny khẽ nhíu mày, nói thật, bà có chút không tiếp thu được con trai mình biến thành bộ dạng con cừu non thế này. Bà cũng biết lão gia tử luôn chướng mắt hai mẹ con bọn họ cho nên phàm là lão gia tử ở nhà, hai mẹ con bọn họ có thể né được bao xa thì né. Gần đây, không hiểu lão gia tử bị cái gì kích thích, giống như bị động kinh mà cứ lúc nào rảnh rỗi liền xách thằng út ra ngoài cùng ông ấy, nào là đi dạo, nào là tới chợ hoa, thậm chí tới nhà lão chiến hữu làm khách cũng kéo nó theo… Trang Lâm vốn nhanh nhẹn hoạt bát, trong khoảng thời gian này do luôn ở bên lão gia tử, nhìn qua cư nhiên… ổn trọng hơn rất nhiều.
Trình An Ny thở dài, bà vẫn thấy con trai mình sôi nổi bát nháo như trước kia càng đáng yêu hơn một chút.
“Mẹ, thầy Lăng, con mời hai người uống trà.” Trang Lâm nhu thuận rót hai tách trà đưa tới trước mặt hai người.
Đông Chí liếc mắt nhìn Trang lão gia tử đang nhìn đâu đâu, thành thành thật thật ngồi xuống sô pha đối diện ông: “Ách, sao khách còn chưa tới ạ?”
Trình An Ny tay cầm tách trà dừng một chút, nghi hoặc hỏi lại anh: “Khách nào? Hôm nay nhà mình có mời khách sao?”
Đông Chí không còn gì để nói nhìn bà, thầm nghĩ: rốt cuộc đây là có chuyện gì a?
Trang Châu cũng sửng sốt một chút, sau đó có chút bất mãn nhìn lão gia tử: “Ông nội, trong nhà mời khách, sao ông không nói cho dì An Ny một tiếng?”
Trình An Ny có chút bất an, bà biết có một khoảng thời gian Trang lão gia tử và Trang Châu gây nhau không thoải mái, thẳng tới khi ông Trang chạy tới Ngự Cảnh Uyển ăn ké hai bữa cơm mới thoáng dịu đi. Nếu là Trang lão gia tử muốn mời khách, không nói cho bà tựa hồ cũng không có gì bất thường. Ông ấy không phải vẫn luôn như vậy sao?
Trình An Ny đang định nghĩ xem nên nói cái gì để hòa hoãn không khí trong phòng khách, chợt nghe Trang lão gia tử ho khan hai tiếng, có chút mất tự nhiên nói với Trình An Ny: “Ta bảo Hạ Mạt đưa bạn gái nó về nhà ăn cơm, cô gái kia là người Tào gia.”
Trình An Ny giật mình, lập tức gật đầu: “Vậy để con tới phòng bếp thương lượng với Thất bá thực đơn buổi chiều.” Lúc đứng dậy trong lòng khó tránh khỏi có chút rối rắm, khách nhân sắp tới cửa, lúc này mới đi nghiên cứu thực đơn thật sự vẫn còn kịp sao? Hay là nói lão gia tử căn bản không coi vị Tào tiểu thư này vào mắt?
Trang Thành Ngôn an bài chuyện công ty xong, cũng dẫn cả Emily trở về. Emily và lão gia tử có tình cảm rất tốt, đám tiểu bối trong nhà cũng đều có mặt, lão gia tử cũng đồng ý cho cô tới đây náo nhiệt náo nhiệt. Hơn nữa, lúc trước vì ông vô duyên vô cớ loạn dắt tơ hồng khiến Emily và Trang Châu trở thành hai người xa lạ, nếu như có thể nhân cơ hội này hảo hảo nói chuyện, Trang lão gia tử vẫn thích ý nhìn thấy đám tiểu bối trong nhà vui vẻ hòa thuận.
Emily bị Đông Chí cho ăn mệt, giờ thấy anh cũng có mặt, căn bản không dám đối diện với Đông Chí, vừa vào nhà chào hỏi trưởng bối xong liền nhanh như chớp chạy tới phòng bếp hỗ trợ cho Trình An Ny.
Đông Chí nhìn về phía Trang Châu có dụng ý khác làm một cái mặt quỷ.
Trang Châu: “…”
Trang Châu quyết định không để ý tới bà xã xấu tính nhà mình, xoay người hỏi ba mình: “Hạ Mạt có liên lạc với ba không?” hắn kỳ thật vẫn luôn muốn gọi là Trang Mặc, sau đó lại cảm thấy người ta không chấp nhận cái tên đó, tự lừa mình dối người gì đó thật không có ý tứ.
Trang Thành Ngôn lắc đầu. Ông không biết những người khác có cảm giác gì, nhưng con trai mình rời nhà này đi hơn hai mươi năm, đây là lần đầu quay trở về, tâm tình ông có chút nửa vui nửa buồn.
Thất bá tiến vào thông tri cho mọi người: “Đại thiếu gia và Tào tiểu thư tới.”
Trang Thành Ngôn khẽ ho khan hai tiếng, tựa hồ muốn mượn động tác này để che dấu khẩn trương trong lòng. Trang Châu phát hiện điểm này, trong lòng khẽ thở dài.
Kỳ thật hắn cũng có chút khẩn trương.
Nhưng chờ tới khi Hạ Mạt dẫn theo Tào Minh Châu đi vào phòng khách, Trang Châu lại cảm thấy mình khẩn trương có chút không cần thiết. Bởi vì Hạ Mạt thoạt nhìn rất tự nhiên, thật giống như hơn hai mươi năm qua anh ta vẫn sinh sống ở đây vậy. Anh ta mỉm cười vấn an Trang lão gia tử, lại chào hỏi Trang Thành Ngôn, thậm chí còn cười với Trình An Ny, gọi bà một tiếng “Trang phu nhân”, vì thế tất cả mọi người kể cả Trang Lâm đều có chút thụ sủng nhược kinh.
Trang Châu tâm tư một đường lay động, rớt xuống tận đáy cốc.
Khi Hạ Mạt đeo mặt nạ hảo hữu xuất hiện ở nhà chính Trang gia, những phỏng đoán trước đó về anh ta, vào giờ khắc này hết thảy đều được chứng thật.
Tào Minh Châu và người Trang gia là lần đầu gặp mặt, nơi chốn đều toát ra phong thái thiên kim tiểu thư, rụt rè vô cùng. Sau đó thấy thái độ của người Trang gia đối với Hạ Mạt, cũng thoáng thả lỏng một chút. Chắc là băn khoăn cảm thụ của Hạ Mạt nên mỗi khi nói chuyện cô đều cố ý tránh né Trình An Ny, còn lại đối với mấy người khác trong nhà, đặc biệt là thân phận của Emily – cô gái duy nhất cùng tuổi cô ở đây, thập phần tò mò.
Emily mặc kệ tính cách thế nào thì diện mạo cũng không thể chê vào đâu được. Cao gầy xinh đẹp, lời nói cử chỉ thành thục khéo léo, so ra diện mạo của Tào Minh Châu lại khá bình thường, mắt nhỏ, môi dày, trang điểm lại đậm, trông có vẻ không mấy thân thiện. Emily cùng cô hàn huyên vài câu, thấy bộ dạng cô ta tỏ ra xa cách, cũng không bắt chuyện nữa.
Chiêu đãi nữ khách vốn là trách nhiệm của nữ chủ nhân, nhưng người mời khách hôm nay không phải là Trang Thành Ngôn, mà là Trang lão gia tử. Trình An Ny là người hiểu mình hiểu người, bà ở trong Trang gia vừa không được lòng Trang lão gia tử vừa không được lòng Hạ Mạt, Tào Minh Châu lại tỏ ra chướng mắt với bà, bà cũng chả thừa hơi mà đi xu nịnh loại người như vậy. Căn cứ vào nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Trình An Ny an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh Trang Thành Ngôn, ngẫu nhiên múc canh cho ông xã, lại gắp thức ăn cho Trang Lâm và Đông Chí, một phản ứng dư thừa cũng không có.
Đông Chí vốn chính là tới xem náo nhiệt, ngồi trong phòng ăn tráng lệ của Trang gia hết nhìn đông tới nhìn tây, lại ghé sang bên dì An Ny nói thầm: “Dì An Ny là người đẹp nhất trong số mấy người này.” Ăn ngay nói thật, vợ chưa cưới của Hạ Mạt quả thực không ưa nhìn, Đông Chí cảm thấy cô ta chỉ đẹp mặt hơn Thất bá một chút mà thôi, thậm chí còn kém hơn cả Trang lão gia tử. Đương nhiên mỗi người đều nói tướng mạo là không quan trọng, nhưng Đông Chí nghĩ tới thằng em trai ác hình ác trạng của cô ta, liền không thể nào yêu thương nổi cả nhà cô ta.
Trình An Ny mỉm cười, lại sắng giọng nói: “Bướng bỉnh.”
Tào Minh Châu ngồi ở đối diện tò mò nhìn cảnh này, nhịn không được hỏi Hạ Mạt: “Vị này là?”
Cậu thanh niên xinh đẹp này tựa hồ rất quen thuộc với người Trang gia, Trang lão gia tử luôn gọi anh ta là tiểu tử thối, Trang tam thiếu gọi anh ta là thầy Lăng, Trang nhị thiếu vẫn luôn ân cần gắp đồ ăn cho anh ta, bộ dáng thập phần che chở.
Hạ Mạt đang định mở miệng, chợt nghe Trình An Ny thản nhiên đáp: “Đông Chí là chủ đầu tư quỹ từ thiện tôi đang làm, xem như cấp trên của tôi đi.”
Tào Minh Châu nghe bà nói như vậy, càng không thể nào đoán ra được thân phận của Đông Chí. Theo bản năng nhìn sang Hạ Mạt, thấy một tia lãnh ý lóe lên trong mắt hắn, tựa như đối với sự tồn tại của Đông Chí thập phần không chấp nhận được. Tào Minh Châu lòng hiếu kỳ nổi lên, nhịn không được dưới gầm bàn đá Hạ Mạt một cái, Hạ Mạt liếc mắt nhìn cô, mặt không đổi sắc nói: “Nếu muốn biết Lăng Đông Chí là ai, tự cô trực tiếp đi hỏi nhị thiếu.”
Trong phòng ăn nhất thời một mảnh an tĩnh.
Đông Chí cười lạnh liếc nhìn Hạ Mạt đầy thâm ý, không phải là muốn bọn họ không xuống đài được sao, việc gì phải bí mật như vậy? Anh giữ lại Trang Châu đang định lên tiếng, khẽ mỉm cười nhìn Hạ Mạt nói: “Mặc kệ tôi là gì của Trang Châu, nhưng tôi muốn nói một câu: cho dù Trang Châu chỉ còn một cái quần cộc trên người, tôi cũng vui vẻ đi theo anh ấy, có cháo ăn cháo, có cơm ăn cơm, bất ly bất khí cả đời. Còn anh thì sao, Hạ thiếu gia? anh có dám thổ lộ một câu như vậy với vị tiểu thư bên cạnh hay không?”
Không khí bàn ăn càng ngưng đọng.
Hạ Mạt mặt không đổi sắc gườm gườm nhìn Đông Chí, ánh mắt sâu kín chuyển lãnh.
Tào Minh Châu nhìn Đông Chí, lại nhìn Hạ Mạt toát ra lãnh khí, có chút không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đông Chí cười càng vui vẻ: “Anh xem, chỉ có thế cũng không làm được, anh so ra còn kém cỏi hơn tôi. Vậy anh có cái gì mà xem thường tôi? Anh cảm thấy có chút tiền tài gia sản là đủ chiếm ưu thế nhưng đối với tôi nó lại chả là cái gì, ngay cả Trang Châu cũng chướng mắt, tôi lại càng không cần tới. Trong mắt tôi, ít nhất anh ấy sống quang minh chính đại, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với ai, chỉ riêng điều này so với loại người vương bát đản khẩu thị tâm phi, ra vẻ đạo mạo đã bỏ xa mấy con phố rồi.”
Trang Châu cầm chặt tay Đông Chí ở dưới gầm bàn, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, vừa chua vừa ngọt, còn có cảm giác nóng cháy, vô pháp dùng lời để hình dung.
Trang Thành Ngôn ho khan một tiếng, muốn nói gì đó lại cảm thấy Trang lão gia tử đang ngồi đó, ông cụ còn còn chưa lên tiếng, thì chỗ nào tới lượt ông? Hơn nữa ông làm cha cũng thật đáng xấu hổ, Hạ Mạt không nghe lời ông, còn Đông Chí, nó không phải con ruột ông, bình thường cũng chỉ hàn huyện qua lại mấy câu, nếu muốn quở trách nó cũng rất không ổn. Quay đầu sang nhìn vợ mình, lại thấy trên môi em ấy đang nở nụ cười sung sướng, thần sắc vô cùng hứng thú.
Trang Thành Ngôn ngẩng đầu nhìn ghế chủ tọa, sắc mặt Trang lão gia tử vẫn trầm như nước, biểu tình này không giống như muốn xem náo nhiệt, nhưng cũng không hề có ý muốn ngăn lại. Trang Thành Ngôn không nắm bắt được tâm tư cha mình, chẳng lẽ là đang muốn dò xét Hạ Mạt? ông cũng biết trong khoảng thời gian gần đây hành động của Hạ Mạt có chút gây chú ý.
Trang Thành Ngôn nghĩ tới Hạ gia sau lưng Hạ Mạt, lại vô thức liên hệ với mấy anh em trong nhà Hạ Tuyết Oánh, càng nghĩ càng cảm thấy hành động của Hạ Mạt thực không đơn giản. Hạ gia nguyên bản chỉ khinh doanh đồ điện tử, gần đây Hạ Mạt lại muốn xây dựng phân xưởng, kế tiếp lại thu mua Nguyên Thúy Lâu, kết minh với Tào gia…
Hạ Mạt ngay từ đầu không chỉ đại diện cho chính nó mà là toàn bộ Hạ gia.
Nghĩ tới việc Trang lão gia tử cũng đã đoán được điểm này, cho nên mới tạo cơ hội gọi Hạ Mạt về nhà, cho nó thấy thái độ của Trang gia tuyệt đối không gây khó dễ cho nó.
Trang Thành Ngôn trong lòng trầm xuống, bỗng nhiên có chút không tư vị. Hạ gia muốn lấy con trai ông làm quân cờ mà sai sử sao?
Trang Thành Ngôn khẽ ho khan thêm tiếng nữa: “Hạ Mạt.”
Hạ Mạt theo bản năng quay đầu lại nhìn ông. Khuôn mặt này đã sớm không còn là vẻ mặt thiếu niên kháu khỉnh khỏe mạnh trong trí nhớ Trang Thành Ngôn, mà là gương mặt nam nhân thành thục góc cạnh phân minh, vẻ mặt kiên định, ánh mắt lãnh đạm, lúc nhìn người có vẻ hùng hổ hăm dọa.
Trang Thành Ngôn thở dài: “Con là trưởng tử Trang gia, vô luận con làm gì, Trang gia đều sẽ ủng hộ con. Nhưng loại ủng hộ này là có điều kiện.”
Trong mắt Hạ Mạt toát ra thần sắc ‘quả thế’, gật đầu, bên môi cong lên một độ cung mỉa mai nhợt nhạt: “Ngài cứ nói, tôi nghe đây.”
Trang Thành Ngôn nhìn thẳng hắn, từng chữ nhấn mạnh: “Điều kiện chính là: việc con đang làm phải là việc con chân chính muốn làm, không phải là ý của người khác áp đặt cho con, cũng không phải là kết quả cuối cùng sau khi đã cân nhắc suy tính hết các lợi ích.”
Hạ Mạt ngây người một chút, trong mắt toát ra thần sắc khó tin.
Trang Thành Ngôn mở hai tay, thần sắc thản nhiên: “Chỉ duy nhất điều kiện đó thôi, Trang Mặc, nhớ kỹ con là trưởng tử Trang gia, thân phận này vĩnh viễn không thay đổi. Ta tin con hiểu được ý ta.” Nói xong ông buông khăn ăn trong tay, nho nhã lễ độ nhìn Trang lão gia tử nói ở ghế chủ tọa: “Cha, chiều nay con còn có cuộc họp.”
Trang lão gia tử gật đầu.
Trang Thành Ngôn đứng dậy xoay người dặn bọn Trang Châu: “Ba đi trước, mấy đứa có thời gian rảnh thì ở nhà bồi ông nội một chút.”
Trình An Ny vội vàng đứng dậy tiễn chồng đi làm.
Ánh mắt Trang lão gia tử quét mắt nhìn con dâu và con trai một vòng, lại thu trở về, thản nhiên đảo qua đám thanh trẻ tuổi trên bàn ăn, cuối cùng dừng ở trên mặt Đông Chí, nhẹ giọng quở trách: “Tiểu tử thối, về sau không cho phép không trên không dưới mà ồn ào với anh cả, nếu không ta gọi cảnh vệ vào đánh mông cháu! Có nghe chưa?!”
Đông Chí một phen giữ chặt tay Trang Châu đang định phản bác, ngẩng đầu cười nói: “Ông nội hiểu lầm rồi, kỳ thật cháu ngoan lắm, chưa bao giờ chủ động khi dễ ai cả.”
Trang lão gia tử bị Đông Chí chọc giận cười rộ lên: “Cháu mà ngoan? Có mà da mặt dày nhất thì có.”
Đông Chí tựa như không để ý lời nói kháy của Trang gia gia, tiếp tục vuốt mông ngựa: “Đều là do ông nội biết cách dạy.”
Trang lão gia tử: “…”
Mấy người còn lại nghe vậy đều muốn cười mà không dám cười, ông Trang lười để ý tới thằng cháu xấu xa, quay đầu nói với Hạ Mạt: “Con cháu đều đã trưởng thành, người lớn có muốn quản cũng quản không nổi, nhưng ta cũng có một câu dặn cháu, cho dù cháu không lớn lên ở trong nhà này, nhưng nơi này vẫn luôn là nhà cháu. Cháu đừng nghĩ sai.”
Những lời này vừa nghe có chút không đầu không đuôi, nhưng lại khiến sắc mặt Hạ Mạt có chút thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...