Bí Mật Của Chúng Ta

2 ngày sau vụ việc, Uyển Hạ đã dần ổn định lại tinh thần. Cô đã đến trường và nhận được nhiều lời quan tâm từ các bạn và giáo viên…Trong lòng cô lúc này cũng nhẹ nhõm hơn hẳn

Hôm trước, bố mẹ cô biết tin, liền gọi điện hỏi han tình hình. Thay vì hỏi về sự tụt dốc của điểm số, thì bố mẹ cô lại hỏi về tình trạng sức khoẻ của cô. Lòng cô an tâm hơn hẳn

Đến lớp, ngồi vào bàn học, bạn cùng lớp quây quần xung quanh cô hỏi han, trông họ có vẻ thực sự lo lắng cho người bạn lớp trưởng này. Uyển Hạ vui vẻ, liền cảm ơn mọi người vì đã quan tâm cô

Đánh trống vào lớp tiết cuối, chỉ còn vài phút nữa là tan học, đến giờ nghỉ trưa. Bỗng Uyển Hạ thấy nhột nhột sau lưng, hoá ra là cậu bạn Doãn Kì ngồi bàn dưới đang chọt chọt chiếc bút vào lưng cô

Uyển Hạ lập tức gẩy chiếc bút ra khỏi người mình, chau mày quay xuống, nói thầm với Doãn Kì: “Bạn bàn dưới, cậu không thể nào bớt nghịch được à?”

Doãn Kì bỏ chiếc bút xuống, chầm chậm đưa tay lên chống cằm, chiếc giọng trầm cất lên: “Uyển Hạ, tí ăn trưa cậu cho tôi ngồi cùng cậu nhé…”

Uyển Hạ không nói gì, lập tức quay lên, nhưng ai ngờ được ngay sau đó, cọng tóc trên đỉnh đầu của cô lại vểnh lên.

Doãn Kì đăm chiêu nhìn cọng tóc đó, nhếch miệng cười


Đến giờ ăn trưa, sau khi lấy đồ ăn xong, Uyển Hạ cùng đám bạn ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc

- Đây nè, ăn cả phần của tớ nè! - Phi Mạn gắp thức ăn trên khay của mình sang cho Uyển Hạ

2 người bạn kia thấy thế liền lập tức chia sẻ đồ ăn của mình cho đứa bạn: “Ăn cả phần tớ đi, mới khỏi ốm xong”

- Thôi mà…Nhiều quá rồi đó! - Uyển Hạ cười trừ, khua tay múa chân, rồi gắp lại đồ ăn đó sang cho những người bạn

Họ đang cười nói vui vẻ bỗng dưng có 4 cái khay đồ ăn nữa ngồi xuống bàn, là đám Doãn Kì!

Các cô không bận tâm mà tiếp tục cuộc trò chuyện đang dang dở của mình…

Vài phút sau, 1 giọng nói trầm thấp vang lên: “Uyển Hạ, chiều nay cậu rảnh không?”


Uyển Hạ đơ điếng người, nghiêng đầu sang 1 bên, hỏi lại: “Để làm gì thế bạn Doãn Kì?”

“Tôi định mời cậu đi chơi…” Doãn Kì gãi gãi đầu, rót đầy lon Pepsi vào chiếc cốc thuỷ tinh của mình

Cao Lãng nghe thấy thế, mở tròn hai mắt, miệng cậu nhanh nhảu nói: “Hả, cho tớ đi với!”

Nói xong, những cặp mắt tức giận đều nhìn vào người Cao Lãng, với dấu hỏi chấm đầy nghi vấn trên đầu, nói: “Sao vậy…”

Quán Nhĩ ngồi đối diện liền đá 1 phát vào chân Cao Lãng, cậu đau đớn kêu lên 1 tiếng, Quán Nhĩ lập tức ra dấu hiệu, nhận được điều đó, cậu liền nhét miếng cơm vào mồm: “Ồ, nhưng mà chiều nay tớ phải đi đá bóng mất rồi, hôm khác nhe…”

Doãn Kì vừa mới lúc nãy đang lườm cậu bạn phá hoại của mình, giây sau liền nở nụ cười thân thiện, gắp miếng thịt bò sang cho Cao Lãng ngồi bên cạnh: “Buồn nhỉ, vậy hôm khác nhé!”

- Vậy chiều nay cậu rảnh không? - Doãn Kì quay sang nhìn Uyển Hạ, với ánh mắt mong chờ, cậu dường như bây giờ đã trở thành 1 chú cún con cực kì dễ thương

- Chiều nay tôi cũng không bận lắm - Uyển Hạ uống ngụm nước, bình thản nhìn cậu mà nói

Doãn Kì hớn hở, trông cậu như 1 đứa trẻ lên 3, cậu liền vỗ tay, miệng nở nụ cười chói loá: “Được, vậy thì vẫn chỗ cũ 3h chiều nhé!”

Ánh sáng hào quang của nhân vật chính phát ra từ khuôn mặt đang cười rạng rỡ của cậu khiến đám bạn đang ngồi cùng bàn bỗng loá mắt hẳn. Khuôn mặt với vẻ điển trai, không có khuyết điểm, vẻ đẹp này đúng thật là thứ thuốc độc, không cần ngửi, không cần nếm, cũng có thể chết bởi ánh nhìn đang nhìn vào ánh hào quang rực rỡ đang phát ra từ người cậu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận