Nhà chị ấy rất sạch sẽ.
Đây là phản ứng đầu tiên khi tôi chui vào từ cửa sổ phòng bếp nhà chị, tôi cởi giày ra xách trên tay, tránh việc để lại dấu giày trên sàn. Tôi còn buộc tóc lại cho gọn gàng, phòng ngừa tóc rụng, tuy tóc chị ấy cũng dài nhưng tôi không muốn lưu lại quá nhiều dấu vết cho lần đầu tiên đến.
Đúng là biệt thự, phòng khách rộng thoáng, nhưng vẫn nói lên được gu thẩm mỹ của chị ấy. Trên tường có rất nhiều bích hoạ, một trong số đó có một bức bích họa gây cho tôi cảm giác kỳ quái, nó được cấu thành từ vô số vệt màu sắc, liếc qua là biết dùng sơn màu cố tình tạo ra hoa văn lồi lõm. Tôi đứng trước bức bích họa ấy, tay không làm chủ được mà chạm vào nó.
Liệu chị ấy có thuộc tuýp người giấu két sắt cất đồ linh tinh sau bức bích họa này không?
Đáng tiếc, hình như không phải, vì tôi chẳng tìm thấy cái chốt mở nào gần bức bích họa, chắc nó chỉ là bức ảnh treo tường bình thường thôi.
Phòng khách không có quá nhiều đồ đạc, tôi lục lọi thùng rác, bên trong chỉ có vài mẩu giấy vụn (Có lẽ là giấy vụn chị ấy vứt khi làm việc), còn có túi trà đã dùng, không có gì đặc biệt, chủ yếu là phòng khách quá sạch sẽ, sạch đến mức như chưa từng có người ở vậy. Ta đành hướng mắt về phía cầu thang.
Rón ra rón rén bước lên lầu, bên trên có bốn phòng. Mãi khi phát hiện ra điều này tôi mới thầm than không ổn, chết rồi! Tôi quên béng mất việc phải điều tra xem chị ấy có đang ở một mình hay ở chung với người khác, chưa gì đã vội xông vào.
Nhưng lỡ lên rồi, dại gì mà rời đi, bằng không sẽ xem như đây là tổn thất trầm trọng.
Trước tiên, tôi dán sát tai vào cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong. Có vẻ không có gì cả, tôi bạo dạn nắm lấy tay cầm vặn nhẹ.
Phòng này hình như đây là phòng đọc sách, bên trong bốn bề toàn là kệ sách. Tôi đứng giữa phòng, mùi sách bên trong này rất nồng, nó mang cho tôi cảm giác như mùi ẩm mốc của gỗ vậy, cơ mà giấy chẳng phải làm từ gỗ sao? Mấy cuốn sách để lâu trong này có mùi như thế cũng đâu có gì làm lạ.
Tôi đảo mắt nhìn một lượt nhìn đống sách xếp trên kệ, toàn bộ đều liên quan tới pháp luật, cái này đối với nghề nghiệp của chị ấy mà nói thì là lẽ đương nhiên. Có điều thứ khiến tôi chú ý chính là món đồ bên cạnh kệ sách, một chiếc lọ thuỷ tinh, bên có chứa những viên màu trắng, tôi cầm cái lọ lên xem, hoảng tới mức xém chút nữa đã quăng cái lọ đi.
Bên trong lọ chứa toàn những chiếc răng, xem qua thì không phải răng động vật mà là của con người, nó đầy được nửa lọ. Tôi cau mày nhìn cái thứ trong lọ, tôi biết là con người đôi khi có những sở thích khá kỳ quặc, giống như bạn gái cũ tôi đó, thí như một trong số họ có người sưu tầm những sợi tóc rụng sau đó quấn nó lại thành một búi rồi cầm ngắm nghía, tôi nghe nói có người còn sưu tầm cả móng tay sau khi cắt nữa.
Nhưng việc sưu tầm răng thì đây là lần đầu mới thấy, tôi tò mò về lai lịch của những chiếc răng này, chị ấy bắt đầu sưu tầm lúc thay răng khi còn nhỏ chăng? Nhưng nghe chẳng hợp lý chút nào, hàm răng con người dù thay đổi đến mức nào cũng không thể chứa đầy nửa lọ như vầy được, hay răng sữa của người khác?
Nghĩ mãi không ra, tôi âm thầm đem cái lọ đặt về chỗ cũ, nhưng chút rắc rối là tôi quên mất cái dãn dán trên mặt lọ xoay phải hay trái nên chỉ biết dựa vào trí nhớ mà đặt đại.
Tôi nhìn đồng hồ, đang là bốn giờ rưỡi chiều, hôm nay chắc chị ấy sẽ ghé qua nhà hàng ăn bữa cơm rồi mới về nhỉ? Nếu vậy, thì lúc chị ấy sẽ rời vào khoảng 7 giờ tối, vậy tôi chỉ cần rời đi trong khoảng thời này là được.
Ngoại trừ căn phòng đọc sách có cái lọ chứa đầy răng ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi bỏ sang căn phòng thứ hai và lặp lại hành động giống phòng đầu, dán tai vào cửa nghe ngóng bên trong, sau mới mở cửa.
Căn phòng thứ hai là phòng trống, thật kỳ lạ, phòng này không có gì hết, trống rỗng, chưa kể dường như phòng này vốn dĩ có cửa sổ nhưng sau đó lại dùng gạch lắp kín lại còn tô cả sơn tường lên.
Phòng này mang lại cho tôi cảm giác khó chịu, trên tường vết sơn cũ và mới chồng chéo lên nhau, đồng nghĩa với việc màu sơn không đồng nhất. Tôi bước lại chỗ trông như vừa được sơn mới đó thì phát hiện trên đó có vết xước...?
Trông như vết xước từ vật gì đó nhưng sau khi bị lớp sơn mới đè lên, vết tích trở nên mờ nhạt, nếu tới gần vẫn có thể nhìn ra.
Có khi nào là do con nít làm không? Chỗ này là phòng cho trẻ con chăng? Trông không giống lắm, không có cửa sổ, chẳng phải sẽ rất buồn sao?
Hay vì sợ con nít sẽ trèo từ cửa sổ ra ngoài? Cơ mà chỗ này có trang trí cái gì đâu...
Tôi đóng cửa phòng thứ hai lại đầy sự nghi hoặc, sau đó đi qua mở căn phòng thứ ba, nhưng tôi lại không có cách nào mở được cửa của nó.
"Uầy... Đáng ghét..."
Tôi lại không mang theo dây thép, lúc đến tôi không nghĩ việc này lại xảy ra, chỉ đành bỏ qua căn phòng này mà mở cửa phòng thứ tư.
Căn phòng vừa được mở ra là phòng tắm. Lúc tôi vừa mở cửa phòng liền đoán được phòng thứ ba chắc chắn là phòng ngủ của chị, khi đi vắng còn khoá cửa lại, xem chừng là người rất thận trọng.
Phòng tắm không có gì để xem, bồn rửa mặt, bồn cầu, bồn tắm và máy giặt. Tôi đi lại cái bồn cầu, mở nắp bồn chứa nước ra nhìn vào, xem ra không có giấu vật khả nghi gì bên trong. Tôi đi dọc theo tường phòng tắm một vòng cũng không phát hiện có miếng gạch men nào bị bong ra để nhét đồ cả.
1
Ầy, thế quái nào cái gì cũng không có vậy.
Tôi có hơi hụt hẫng, gãi đầu, cảm thấy chuyến đi có hơi vô ích. Chị ấy khác hẳn với đám bạn gái cũ trước kia của tôi, bọn họ chỉ mua vài chai sữa tắm rồi đặt bên trong nhà tắm, phòng với phòng khách vô cùng bừa bộn y chang chủ vậy. Nhưng thay vào đó bạn lại có thể tìm được rất nhiều món đồ thú vị.
Reng reng reng!!!
Điện thoại trong túi bất chợt đổ chuông, dọa tôi một phen sợ khiếp vía, đậu xanh, tôi bị ngu hả? Vừa nãy đột nhập mà quên tắt chuông điện thoại, lỡ cái phòng này mà có người thì tôi chết chắc!
Tôi thấy trên màn hình là một cuộc gọi đến không xác định, bực mình bấm tắt, nhìn thấy thời gian phía trên đã là năm giờ chiều, sao mà trôi nhanh quá, hôm nay cứ về trước đã, đợi ngày mai tôi mang dây thép rồi quay lại.
Suy nghĩ vừa dứt, bất chợt phòng thứ ba có tiếng động, như âm thanh sột soạt của thứ gì đó, tôi nổi hết da gà. Càng về sau cái tiếng ấy càng lớn hơn, tôi nuốt nước bọt, áp sát tai lên cửa, lắng nghe tiếng động bên trong nhưng lại chẳng thể nghe ra được gì.
Thôi cứ kệ nó đi, tôi phải lập tức rời khỏi đây vì sợ chị ấy sẽ về sớm.
Tôi rón rén xuống lầu, lại nghe thấy tiếng ô tô đã đỗ và tiếng báo đã ấn chìa khóa, tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, phóng nhanh đến cửa sổ phòng bếp, tay chân lẹ tay chuồn ra ngoài.
Tôi rúc người núp dưới tường không dám thở mạnh, nghe âm thanh của giày cao gót "Cộp cộp cộp" trên sàn từ phòng khách có vẻ như chị ấy đang từ từ đến gần cửa sổ phòng bếp, tôi nhắm chặt hai mắt mình lại, cầu nguyện chị ta không phát hiện ra tôi đang trốn dưới tường.
Xoạch! Cửa sổ phòng bếp bị đóng lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hoá ra chị ấy phát hiện cửa sổ phòng mở nên đi lại đóng...
Khi nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu hai, tôi nhanh chóng bò ra khỏi tường, mặc kệ đôi chân mềm nhũn của mình có thể tiếp đất bất cứ lúc nào, lật đật luồn qua cửa lửng nhà chị mà chuồn mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...