9.Lúc về đến nhà, Trần Dực đang nấu cơm trong phòng bếp, nghe tiếng cô mở cửa liền cười đi ra nói với cô đang chuẩn bị bữa tối.Nhưng thấy mắt cô, nụ cười của Trần Dực liền ngừng lại, vội vã tới ôm cô: “Sao em lại khóc thành thế này?”Úc Ninh đẩy anh ra, hạ tầm mắt im lặng không nói.Trần Dực nhíu mày, trầm tư một lát, trên gương mặt tuấn tú hiện ra vẻ giận dữ: “Cô ta lại tới tìm em à? Ninh, mấy hôm nay mặc dù tôi không đi tìm cô ta, nhưng đã thuyết phục mấy người bạn thân khuyên cô ta đồng ý ly hôn, nếu cô ta không đồng ý tôi sẽ đến tòa khởi tố, tất cả tài sản của tôi đều cho cô ta, cô ta không có lý do gì không đồng ý.”Úc Ninh ngước mắt giễu cợt nhìn anh: “Cho cô ta? Vậy tôi thì sao?”Trần Dực kinh ngạc: “Ninh, em không để ý mấy thứ đó…”“Tôi không để ý? Vậy thì thầy nhìn nhầm người rồi đấy thầy Trần.
Thầy nghĩ vì sao tôi theo thầy, bởi vì tôi nghèo, tôi nhìn trúng danh lợi của thầy, coi trọng tài hoa của thầy, ở bên cạnh thầy, một đứa sinh viên nghèo non nớt như tôi có thể đỡ phải phấn đấu bao nhiêu năm, thầy biết không?”Trần Dực kéo cô: “Ninh, tôi không cho phép em nói chính mình như thế, em không phải người như thế… Em… Làm sao vậy? Em muốn buông tay?”“Đúng vậy, tôi muốn buông tay, tôi không muốn tiếp tục thế này nữa, tôi không muốn ra ngoài bị người ta đâm cột sống chửi là tiểu tam, tôi không muốn sau này cõng cái danh hiệu này cả đời!”“Tôi sẽ kết hôn với em mà… Ninh, em biết tôi quý trọng em thế nào, tôi sẽ không để em phải chịu bất cứ oan ức nào.
Sau này tôi sẽ mang đến tất cả những điều tốt đẹp nhất đến cho em…”Úc Ninh cười nhạt: “Quý trọng? Anh quý trọng tôi? Trần Dực anh thật sự khiến người khác buồn nôn? Nếu thật sự quý trọng tôi, ngay lúc đầu mới gặp tôi, nói với tôi vừa gặp đã yêu, thì anh nên quay về ly hôn! Đàn ông các anh chính là như thế! Tật xấu thâm căn cố đế! Không chiếm được người kia thì không hạ được quyết tâm buông người hiện có!”Cô nói trúng sai lầm thiếu đạo đức nhất mà Trần Dực phạm phải trong chuyện này, đây là điều duy nhất Úc Ninh oán trách anh, nếu không phải đi đến ngày hôm nay, cô sẽ tuyệt đối không vạch trần ra để tổn thương anh, tổn thương mình.Trần Dực đau khổ nhắm mắt lại: “Là tôi sai rồi, Ninh… Tôi xin lỗi em… Nhưng…”“Không nhưng nhị gì cả? Anh cút ngay cho tôi!” Úc Ninh không cho mình nghe lời giải thích của anh, nửa câu cũng không được, bằng không cô sẽ dung túng bản thân một lần nữa rơi vào vũng bùn.
Cô dùng hết sức lực toàn thân, đẩy Trần Dực ra khỏi nhà, sau đó đóng chặt cửa, khóa trái lại.Ngã ngồi xuống đất, Úc Ninh không thể kiềm chế khóc nức nở thành tiếng, phía ngoài vang lên tiếp đập cửa, tiếng gọi cũng không thể át được tiếng khóc của cô.Xé gan xé ruột, đau đớn đến tột cùng.“Anh cút đi! Cút càng xa càng tốt! Anh cút đi! Không thì tôi sẽ tự sát!”Những lời này hao hết sức lực cuối cùng của cô nhưng rốt cuộc cũng khiến tiếng đập cửa dừng lại.“Ninh à… Em đừng làm chuyện điên rồ…” Trần Dực ở ngoài cửa, thấp giọng gọi cô: “Vậy tôi đi ra ngoài một lát trước, lát nữa quay lại xem em, em bình tĩnh một chút, được không?”Giọng anh rất khàn, sự khẩn cầu bên trong cũng vô cùng hèn mọn.Sau khi anh đi, Úc Ninh thút thít nhắn tin cho Phùng Lan: “Được rồi.”Qua một hồi, điện thoại không ngừng vang lên, đều là anh.Cô không nhận.Cuối cùng nhận được tin nhắn của hắn, nói con bị bệnh, anh đi xem, sẽ quay lại nhanh thôi.Úc Ninh khe khẽ cười, mặc cho nước mắt chảy qua khóe miệng nhếch lên khiến cười và khóc đều lộ vẻ bi thương hơn.Cô nghĩ, mình thực sự vĩ đại, có lẽ được coi là làm việc có tâm nhất trong giới nhân tình.Xóa sạch tất các cách thức liên lạc với Trần Dực, cho vào sổ đen.
Cô bám cửa khó khăn đứng lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc, cũng chẳng có thì có thể mang theo, vé may bay đã mua khi trên đường trở về nhà ở Diên Khánh, visa đi Mỹ đã lấy được từ cách đây một tháng, vốn để dự hội nghị giao lưu nhân tài thiết kế kiến trúc quốc tế mới, liên quan đến hội nghị này, cô chưa từng nói với anh, việc này dường như sớm có dự liệu.Đến Chicago, bận rộn tìm chỗ ở và liên hệ công việc, cô để mình bận rộn không nghỉ, không buồn không vui, bình thản khác thường, dù sao sau lần khóc trước, cô dường như đã mất đi khả năng khóc thầm.À, còn một chuyện nữa, sau khi đi Mỹ không lâu, lúc báo bình an cho mẹ, me do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói cho cô biết, nói Trần Dực đến nhà, quỳ rất lâu, vừa để sám hối nhận sai, vừa xin tin tức của cô, mãi đến khi bị choáng thì được Phùng Lan đưa đi.“Oan nghiệt mà…” Úc Hồng thở dài.Cúp điện thoại, Úc Ninh dường như ngồi yên lặng rất lâu.Cuối cùng một giọt lệ rơi xuống gương mặt.Vì niềm kiêu hãnh của anh đã mất sạch trên người cô.Vì lời nói dối lớn nhất cuộc đời này của cô ở nơi anh.Vì tình yêu họ vốn không nên bắt đầu.10.Mười lăm năm sau.Mười lăm năm này, Úc Ninh không làm kiến trúc sư, cũng chưa từng thiết kế lại lần nào.
Lúc đầu cô đi rửa bát nuôi sống chính mình, đến bây giờ, cô đã trở thành tác giả chuyên mục của nhật báo, có hai chuyên mục là nhật ký đồ ăn ngon và tình cảm, thu nhập tương đối ổn.Cô không yêu đương, không kết hôn, cô nuôi một con chó, một con mèo, còn muốn đưa Úc Hồng đã cao tuổi đến Mỹ.Sáng sớm nay, cô vừa chạy bộ sáng trở về, nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.Người trong điện thoại nói mình là Phùng Lan.“Úc Ninh…” Giọng nói của Phùng Lan già hơn trước rất nhiều, mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh ấy đi rồi… bệnh ung thư… trước khi đi cứ gọi mãi tên cô, tôi nghĩ cô hãy về đưa tiễn anh ấy…”“Xin lỗi, chị gọi nhầm số rồi.” Nói qua quýt cho xong, Úc Ninh liền cúp điện thoại.Cúi người bỏ thức ăn cho mèo vào đĩa, gọi mèo của mình đến, đuổi con chó lắc đầu vẫy đuôi cướp đồ ăn ra, Úc Ninh ngồi trước máy tính, bắt đầu viết chuyên đề báo chí ngày mai nhưng một giọt nước mắt bất ngờ lặng yên không tiếng động rơi xuống mặt bàn.Phía trước giọt nước mắt là ảnh chụp chung duy nhất của họ trước ngôi miếu ở Thái Lan.Cô mở trình soạn thảo tiếng Trung, viết một hàng chữ: “Yêu giống như trần ai lạc định [1], tình tựa như bí mật ẩn sâu, cuối cùng không còn ai quan tâm nữa.”Chuyện cũ của chúng ta, những vướng mắc của chúng ta, bí mật giữa chúng ta, theo anh lẻ loi rời đi, mình em lẻ loi tồn tại trên thế gian, rốt cuộc cũng chôn sâu từ đây, không còn ai quan tâm nữa.[1] Trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, ý chỉ mọi thứ đã kết thúc.Tác giả còn nói thêm một ít, nhưng mình chỉ trích một câu: “Tôi sẽ không cho người thứ ba có kết quả tốt, bất kể người thứ ba tốt thế nào, vẫn cứ là người thứ ba.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...