Bí Mật Angels
Thật trùng hợp , cùng lúc đó hắn trở về với ngôi nhà của mình thì hắn đã nhìn thấy cảnh tượng " Tình tứ " của 2 người . Đôi mắt hằn vệt dỏd , tức giận khôgn biết có ghen tuông không , hắn đấm mạnh vào tường rồi bỏ đi không thèm ngoái lại . Hắn bước đên bên bwò suối ngọc , từa mình vào gôc cây , nhắm mắt lại như đang thưởng thức thiên nhiên vô tận , nhưng không thể yên tĩnh được lâu , hắn alij nghĩ tới cái hình ảnh àm ắhn nhìn được làm hắn phát điên lên . Đôi bàn tay lắm chặt đầy tức giận , hắn không như nó : tìm cách chút giận , cái đó theo hắn chỉ những người ngu ngốc mới àlm vậy thôi , vừa làm hại bản thân , vừa chẳng giaỉ quyết đưọc cái gì . Là HẮn sẽ sẽ dùng biện pháp im lặng , rồi từ từ hành động , phải làm những người đó đau khổ đến thấu xương mới thôi.
- Chết tiệt
Hắn ôm lấy ngực vẻ mặt đau dơn tuột đó . Hình như hắn đang bị 1 cái gì đó hành hạ nhưng ắhn không rển rỉ , cái đau đó ngày càng lan tỏa khắp cơ thể khiến hắn mệt nhoài . Trên trán lăn xuống nhưng giọt mồ hôi lấm tấm , đôi môi , khuôn mặt xanh xao tái mét . Hắn không chịu nổi nữa
-AAAAAAA
Hét tiếng rên rỉ cuối cùng rôi ngất lịm trong sự đau đớn
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hải cứ bồng nó lên như vậy , chẳng ai nói với ai lời nào cả . Về nó , nso cảm thấy gần gũi lắm nhưng cố nhớ cùng chẳng thể lặn ra đưọc cái gì . Tim chợt nhói đau như 1 dự cảm cẳhng lành , nó không biết điều đó , cứ nghĩ chỉ là 1 hiẹn tượng bình thường mà thôi . Đến phòng y tế Hải đặt nó nhẹ nhàng vào giường bệnh , rồi lấy dụng cụ băng bó đến .
- Không
Thấy Hải lấy 1 chiếc kim khâu bé ra định trọc vào tay mình thì nhỏ mới rụt rè rút tay lại làm Hải mất cả hứng
- Vết thương sâu thế phải khâu mới khỏi đưọc
- Không .
- Lớn rồi mà cũng sợ kim à ?
- Kệ tôi .
- Nào đưa tay đây
- Không
- Không .. Không . Thế sao còn nghịch ngợm ra nông nỗi này
- Tôi ..
Nó buộc phải nghe theo Hải thôi . Từ từ đưa tay ra cho cậu khâu nhưng nó sợ kim lắm , tuy nó chẳng đau như những cú đấm ban nãy nhưng không hiểu sao nó lại sợ tới như vậy , mỗi khi kim đâm vào da thịt là nó lại thấy toàn thân như tê liệt , lỗi đau thể xác và tinh thần ngày càng ătng lên khiến nó tê buốt . Một tay đặt lên tay của cậu , tay còn lại tùm chặt lấy vạt áo của cậu . Nó nhắm ắmt thật chặt .... những hàng nước mắt lăn dài , mặt đầy đau đớn . Hải xót xa ôm lấy nó rồi vỗ về an ủi
- Xong rôi , Khôgn sao đâu
Cậu muốn cái ôm này kéo dài mãi để được tận hưởng cái ôm ấm áp mà suốt bao nhiêu năm cậu hằng mong đợi . Nhưng chưa được lâu nó đã đẩy cậu ra, lấy tay lau nước mắt
- ĐỪng
-- Sao vậy
- Vết khâu chưa lành lên đừng cho nó chạm vào nước
Nói xong Hải dùng bàn tay mảnh dẻ như con gái của mình lau nước mắt cho nó
- CẢm ơn
- Cũng tối rồi . Để tôi đưa cậu về
- Ừm
Nó và Hải khôgn cần những phương tiện hiện đại nào ảc mà chỉ đi về bằng chính đôi chân của mình. TẠi sao lại như vậy . Tại nó bảo :
1. Nó thích đi bộ
2. ĐI bộ đỡ tốn tiền xăng tiền taxi ....
2. Đi bộ làm giảm tỉ lệ ô nhiễm môi trường
4. ĐI bộ sẽ giúp tăng cường sức khỏe
5. ĐI bộ giúp con người gần gũi với thiên nhiên
.. bla blê..
Những lí luân ngập trời của nó làm Hải chóng mặt và cuối cùng cũng đồng ý đi bộ cùng nó @_@ ( Hãi con nhỏ quá )
- Đến nơi rồi
- Nhà cậu à ?
- Ừm . Vào chơi không ?
- Thôi . Tôi phải về nhà có việc .
- Ừm. .....ư.
- Sao vậy
- C..ả..m .. Ơn
Nó suy nghĩ suốt dọc đường mới quyết tâm lặn ra 2 chứ " Cảm ơn " Này . Tuy chỉ đơn thuần là 1 câu nói thôi nhưng đối với nó thì rất khỏ và đối với hải lời cảm ơn đó đã sưởi ấm áp tâm hồn cậu . Cậu nở 1 nụ cười tưoi rói đáp lại rồi nhìn nó đi vào nhà sau đó bắt taxi về nhà
Nó rón rén trở về nhà như chuột ăn vụng vì nó sợ Opa mắng. Nhưng mèo nhà tai thính lắm , đâu dễ qua khỏi kiếp lạn
- ĐI đâu vậy ?
- E..m
Nó vội dấu luôn cái tay bị thương lại rồi bước vào triệu kiến anh nó
- Em đi chơi có tí thôi mà
Nó cố lặn 1 nụ cười để đánh lạc hướng anh nó nhưng anh nó càng đăm mặt hơn rồi tức giận nói
- EM CÒN CƯỜI ĐƯỢc À ?
- ANh......
- EM định dấu anh chuyện đó đến khi nào nữa ?
- EM...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...