Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu


Lồng ngực Thẩm Khôn nóng lên, cười lộ ra một hàm răng trắng: “Được, ta chờ”

“Ừ” Thẩm Niệm nghiêm túc gật đầu, nghĩ đến sức lực vừa rồi nhị ca khoa tay múa chân, đột nhiên mở miệng: “Sức lực của nhị ca hình như lớn hơn người bình thường”

Thẩm Khôn lau mồ hôi trên mặt, thành thật trả lời: “Ừ, nhưng không thể so với muội”

Thẩm Niệm nghe vậy cũng có chút kiêu ngạo.


Thân thể của nàng dùng dị năng cải tạo qua, đương nhiên sẽ rất mạnh.


“Niệm Niệm, muội có đói bụng không, nếu muội không đói bụng thì hiện tại chúng ta làm giường nhé?” Thẩm Khôn chờ mong nói.


Thẩm Niệm cong đôi mắt đen, đôi mắt sáng như sao trời: “Nhị ca cũng muốn ngủ giường mới sao?”

“Muốn!” Thẩm Khôn cười hắc hắc nói.


Đặc biệt là sáng nay nhìn thấy Mãn ca nhi nằm hình chữ X thoải mái ngáy nhỏ, hắn liền vô cùng hâm mộ.


“Vậy làm đi”

Thẩm Niệm nói xong liền cùng Thẩm Khôn bắt đầu bận việc.


Một lát sau người trong nhà cũng tỉnh, Thẩm Nhị và Thẩm Càn rửa mặt đơn giản xong liền đi lên hỗ trợ.



Ngày hôm qua đã làm xong cái mộng và ngàm, đầu giường cũng đã chuẩn bị theo kích cỡ của bản vẽ.


Có người lớn trong nhà hỗ trợ nên tốc độ lắp ráp của Thẩm Niệm càng nhanh hơn.


Thẩm Nhị chỉ cảm thấy trước mặt hoa cả mắt, còn chưa hiểu rõ bước này đã chuyển sang bước tiếp theo……

Rất nhanh, phần gầm giường đã được lắp xong.


Thẩm Càn nhìn thấy gầm giường có vật nhỏ nhô lên, hắn tò mò kéo ra, lại là hai cái ngăn kéo lớn.


“Gầm giường còn có ngăn kéo!” Hắn kinh ngạc trước sự khéo léo của muội muội.


Thẩm Niệm giải thích: “Phòng của các ca ca có hơi nhỏ, ta sợ các huynh không đủ chỗ đựng đồ nên mới lắp thêm hai cái ngăn kéo”

Hiện tại phòng ở của các ca ca không có nhiều đồ đạc, nhưng sau này nàng sẽ thêm vào từ từ.


Trong mắt Thẩm Càn hiện lên tia sáng dịu dàng: “Cảm ơn muội muội”

Thẩm Niệm thấy đại ca vui vẻ thì bản thân nàng cũng cảm thấy vui vẻ.


Lúc này đã đến giờ ăn cơm sáng, thấy nhị phòng chưa có người tới, Mạnh thị sai Thẩm Hiệt đi gọi người.



Thẩm Hiệt đáp lại một tiếng liền đi tới sân nhị phòng.


Thẩm Liễu Hoa nghe vậy liền bĩu môi trầm mặt.


……Đến giờ ăn cơm còn phải làm người đến gọi!

Thẩm Hiệt đi vào sân nhị phòng, nhìn thấy đường đệ đường muội thế nhưng đang làm …… Nghề mộc, còn ra dáng ra hình, trong mắt hắn xuất hiện vẻ khiếp sợ.


“Các ngươi đang làm nghề mộc sao?”

Thẩm Khôn háo hức chia sẻ, cười rạng rỡ nói: “Ngày hôm qua Niệm Niệm làm cho Mãn ca nhi một cái giường, hiện tại đang làm cho ta và đại ca”

Nói xong còn kéo Thẩm Hiệt đi trong phòng nhìn.


Một lát sau, hai người đi ra, trên mặt Thẩm Hiệt xuất hiện vẻ hoảng hốt.


Giường như vậy ……

Niệm Niệm đường muội thật, thật sự quá giỏi!

Sau khi đi ra ngoài, hắn ngồi xổm bên cạnh nhìn động tác trên tay Thẩm Niệm, ánh mắt vừa tập trung lại nghiêm túc.


Trước kia hắn làm đồ đệ cho một ông lão thợ mộc ở trong thôn 2 năm, cũng có chút hiểu biết về nghề mộc, hắn có thể nhìn ra đường muội nhà mình là một người rất giỏi.


Khi lắp ráp gần xong thì không cần đến nhiều người như vậy, Thẩm Khôn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hiệt.


“Muội muội của ta rất giỏi đúng không?” Thẩm Khôn kiêu ngạo nói.


Tầm mắt Thẩm Hiệt bị động tác trên tay Thẩm Niệm hấp dẫn, nghe vậy liền gật đầu: “Rất giỏi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận