Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu
Thẩm Niệm không ngờ Mãn Ca Nhi lại thích động vật như vậy, gật đầu nói: “Có thể chứ, đây là của nhà ta, đệ muốn sờ như thế nào thì sờ”
Thợ săn trong thôn phát hiện trên con mồi không có vết máu thì đều tò mò tiến lên kiểm tra.
Trên người con hổ hoàn toàn không nhìn thấy vết thương, quả thật là việc lạ.
“Này, sao lại không có miệng vết thương chứ?” Thợ săn khó khăn hỏi một câu.
Những đứa trẻ lớn lên ở mạt thế sẽ không quanh co lòng vòng, Thẩm Niệm truyền thụ kinh nghiệm ngay tại chỗ.
“Miệng vết thương ở bên trong, nhắm chính xác trên sống lưng rồi đánh thật mạnh, một kích mất mạng, thế là bên ngoài sẽ không có miệng vết thương”
Một kích mất mạng!!
Người ở đây đều bị giọng điệu nhàn của nàng làm sợ tới mức cả người lạnh run.
Cô nương này có biết chính mình đang nói cái gì không??
Đây chính là hổ lớn đấy……
Người bình thường gặp được chỉ sợ sẽ ước gì có 8 cái chân để bỏ chạy cho nhanh.
Cô nương này quả thực không sợ chết!
Người thợ săn kia ngẩn ra: “Vậy à!”
Thẩm Niệm nói nghiêm túc: “Ừ, chính là như vậy!”
Nói xong, nàng vẫy tay về phía Thẩm Mãn đang sờ hổ lớn.
“Mãn Ca Nhi, nên về nhà, về nhà từ từ mà sờ”
“Được!” Thẩm Mãn nhanh nhẹn trả lời.
Hai tỷ đệ còn chưa đi thì có phụ nhân kiến thức hạn hẹp hoài nghi mở miệng: “Từ từ! Thẩm Niệm, con mồi không phải do ngươi giết có phải không, có phải ngươi nhặt đồ có sẵn?”
Những người khác cũng dừng chân lại, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Thẩm Niệm.
Cũng đúng, nếu không thì tại sao ngôi sao chổi này có thể giỏi đến mức săn được con mồi chứ!
“……” Thẩm Niệm nhíu mày: “Cái gì mà nhặt đồ có sẵn? Chỗ nào có sẵn vậy? Nếu như có sẵn tại sao ngươi không đi nhặt đi?”
Phụ nhân kia không còn lời gì để nói, mặt có chút đỏ lên.
“Phụt!” Cố thợ săn không nhịn được mà cười ra tiếng.
Cô nương nhà Thẩm Nhị còn rất thú vị.
Thẩm Niệm không hề để ý, thấy phụ nhân kia không nói thêm gì thì nàng liền lôi kéo một dây con mồi về nhà.
Chưa đi được mấy bước, Thẩm Nhị đã chạy tới.
Thẩm Niệm sáng mắt khi nhìn thấy lão cha nhà mình, vừa định nói chuyện liền bị Thẩm Mãn đoạt lời: “Cha, người đã đến rồi, mau đến xem, đây đều là do tỷ của con giết, tỷ của con thật là giỏi!”
Trong giọng nói của cậu bé đều là sự sùng bái, Thẩm Niệm nghe vào lỗ tai liền thấy rất kiêu ngạo, còn đắc ý hơn cả khi tiêu diệt tang thi cấp 5.
Sắc mặt Thẩm Nhị hoảng hốt.
“…… Đều là do Niệm tỷ nhi giết à?”
“Đúng vậy” Thẩm Niệm ra vẻ rụt rè gật đầu: “Rất đơn giản, cũng không tốn nhiều sức”
Thẩm Nhị: “……”
Ông ấy không hỏi việc này.
Ánh mắt phụ nhân bị Thẩm Niệm nói lại vừa rồi hơi lóe lên nói: “Thẩm Nhị, Thẩm Niệm nhà ngươi sẽ không phải bị trúng tà đấy chứ, làm gì có cô nương bình thường nào có bản lĩnh săn được nhiều con mồi như thế này chứ”
Sắc mặt mọi người đang vây xem lập tức trở lên cảnh giác, ánh mắt nhìn Thẩm Niệm đều thay đổi.
Thẩm Niệm híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm phụ nhân lắm chuyện kia.
Ngón tay giấu ở trong tay áo hiện lên tia sét màu tím.
“Đổng tẩu tử, há mồm bịa đặt chính là tạo khẩu nghiệp, sẽ gặp báo ứng đấy” Sắc mặt Thẩm Nhị cực kỳ khó coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...