Không phải là đang nói đùa sao? Ánh mắt của anh làm gì mà chuyên chú như vậy?
Không thể tiếp tục chơi được nữa! Người đàn ông này cô không đủ khả năng đối phó.
"Anh có muốn uống cái gì không? Nước trái cây? Hay cà phê?" Không khí lập tức trở nên mập mờ, cô bối rối đứng dậy.
"Có là được rồi." Điểm này anh rất dễ tính.
"Có người nào nói cho cô biết, lúc cô đỏ mặt trông rất đáng yêu không?"
Ân Đệ đang lấy ly nước trái cây từ trong tủ lạnh ra, anh lại đột nhiên nói một câu, làm hại cô thiêu chút nữa làm rơi cái ly xuống.
Cô chỉnh nhanh lại thần sắc, cầm chắc ly nước trái cây.
Cô không dám nhìn vào mắt của anh, cứng ngắc nói: "Đáng yêu ——nhưng không thể tùy tiện yêu." Một câu nói thô tục, nhưng cũng là từ ngữ nhắc nhở chuẩn xác nhất .
"Cô nghĩ nhiều quá rồi."
Trừng mắt nhìn người đàn ông đang tao nhã uống nước tái cây kia, Ân Đệ bắt đầu hối hận rồi. Cô nên đuổi anh đi ngay từ đầu mới phải!
"Có điều, tôi vẫn còn phải cám ơn cô."
"Không cần, dù sao thì cũng sắp hết hạn sử dụng." Hiện tại mới hiểu được lễ phép à?
"Tôi là nói Chu Tương."
Cái gì? Không phải nói nước trái cây sao? Chỉ là cũng không khác nhau lắm, đều là sắp"Quá thời hạn" . . . . . . Ân Đệ vì hiểu lầm của mình mà bật cười.
Cố gắng nhịn cười, cô nghiêm túc nói: " Chuyện Chu Tương với em trai của anh, tôi không quản được."
"Vậy thì tốt."
Cô nhíu lông mày. Lượn hơn nửa vòng, anh không phải là muốn cô giúp đỡ sao?
"Anh cũng không nên vui mừng quá sớm, bọn họ. . . . . ." Ân Đệ bị chính câu nói này của mình dọa sợ. Cô đang làm gì? Mặc dù cô không thể chấp nhận cách làm này của Chu Tương, nhưng cô cũng không thể phản bội bàn bè được!
Nhưng, người đàn ông khôn khéo này đã nghe ra sơ hở trong lời nói của cô."Bọn họ như thế nào?"
"Bọn họ. . . . . ." Ân Đệ bị ánh mắt sáng quắc kia làm cho hoảng hốt, may mắn cửa phòng lúc này kịp thời mở ra.
Lực Côn đã Khôi phục hinh dáng cũ cùng Chu Tương hiện thân, hóa giải nguy cơ.
Khi hai người đàn ông này rời khỏi, phòng lại khôi phục yên tĩnh vốn có.
Ân Đệ không nhịn được trách móc Chu Tương, "Mình cầu xin cậu, về sau không nên để cho Mạnh Đình đuổi kịp vào trong nhà, được không?"
"Anh ta muốn đến, mình có thể có biện pháp gì!" Chu Tương vô tội giọng chuyển một cái, "Chỉ là đã chứng thật một điều Mạnh Đình không phải là người biến thái hay xấu xa gì, cậu cũng không cần sợ anh ấy như vậy,"
"Không phải sợ, mình chỉ là . . . . . Chỉ là không thích."
"Không thích? Tại sao?"
"Không thích chính là không thích, không cần có lý do, được không?" Ân Đệ đi vào trong phòng.
"Đó, là vì mình muốn cái thiện quan hệ của hai người nên mới nói, thì ra cậu lại rất ghét anh ấy." Chu Tương nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô ghét anh sao? Thật sự có chán ghét như vậy không?
Nằm ở trên giường thật lâu, Ân Đệ chợt bị suy nghĩ của mình dọa sợ ——
Cái gì cùng cái gì?
Cái vấn đề này tại sao cô phải suy nghĩ lâu như vậy?
***************** ta là một đường phân cách
Mấy ngày sau.
Bão nói đến là đến, có điều nó cũng giống như đang phản ánh tâm tình hỗn loạn của Ân Đệ vậy.
Vài ngày trước, Học Thánh đến nhà hàng nơi cô làm vì công việc, khi anh nhìn thấy cô, quả nhiên giống như Chu Tương nói, Học Thánh nói đến hai chữ "Phục vụ" thì mặt liền lộ ra vẻ khinh thường chán ghét, giống như cô đang làm việc gì không đáng được tôn trọng. . . . . . Cuối cùng, đương nhiên vẫn là chia tay trong không vui.
Tình huống như thế, Ân Đệ đã tập mãi thành thói quen rồi, cô biết không tới hai ngày, Học Thánh lại xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra, lần nào cũng đều như vậy .
Ân Đệ có loại cảm giác chết lặng, trái tim trống rỗng. Cho dù bão có mãnh liệt như thế nào, Học Thánh vẫn thế một cuộc điện thoại quan tâm cũng không có, cô dường như cũng không hề để ý nữa.
Hiện tại cả gian phòng chỉ có một mình cô. . . . . . Chu Tương cùng" Em gái Lực Côn " Đôi vợ chồng trẻ giả mạo đó đang mắc kẹt ở Nam Đài Loan, mà. . . . . . Anh?
Nghe Chu Tương nói qua, Mạnh Đình ở Đài Loan có một ngôi biệt thự, chỉ là, vì muốn giám sát Lực Côn nên mới ở nơi này. Như vậy, hiện tại anh có phải đã an tâm chuyển đi rồi hay không?
Trái tim đột nhiên cảm thấy buồn bực, có lẽ là không khí quá yên tĩnh.
Cô mở ti vi, xem ti vi giết thời gian, tiện thể xem tin tức về cơn bão. Thấy cơn bão này có ảnh hưởng không nhỏ đến vùng Bắc Bộ. . . . . .
Nhìn TV, Ân Đệ mơ mơ màng màng ngã ở ghế sa lon ngủ quên mất, đột nhiên bị một chuỗi tiếng vang ồn ào đánh thức.
Cô vội vã chạy đến ban công nhìn xuống, liền ngây người.
Dưới tầng một nước đã ngập lênh láng? Sao vậy? Là lũ bất ngờ xuất hiện, hay là nước biển tràn vào?
Các hộ cư trú ở tầng một đang rất chật vật, vừa chạy trối chết, vừa cố gắng khuân đồ, có thể mang theo được bao nhiêu mang bấy nhiêu, tất cả đều đều di chuyển lên cầu thang tầng trên .
Ân Đệ vội vàng mở cửa chính ra, nhìn về phía cầu thang, quả nhiên là một mảnh tối om.
Hàng xóm tầng dưới người nào người đó ướt sũng, đáng thương nhất là người già và trẻ con, có mấy đứa trẻ đã khóc hét lên.
"Mọi người có muốn vào bên trong không?" Ân Đệ chỉ vào cửa chính nhà mình, nói với bọn họ.
Những người hàng xóm lầu khác cũng đồng loạt lên tiếng: "Đúng vậy, mọi người mau lên trên này, chờ nước lui rồi hãy nói."
Ân Đệ bắt đầu lo trong lo ngoài, ở giữa cầu thang chạy tới chạy lui. . . . . .
Chợt, Mạnh Đình xuất hiện ở cửa chính.
"Là anh? Thật tốt quá!" Ân Đệ giọng nói khó nén được vui sướng.
Mạnh Đình chăm chú nhìn cô. Anh đã tới được một lúc rồi, chỉ là cô vẫn không phát hiện ra thôi.
"Khó mà thấy được cô nhìn tôi lại vui vẻ như vậy."
Có sao? Cô vừa rồi có biểu hiện gì sao? Ân Đệ hất tóc, che giấu bối rối nói: "Dĩ nhiên là vui rồi, có anh ở đây, liền có thêm một người trợ giúp a."
"Tôi có đồng ý giúp đỡ sao?" Anh dội thẳng cho cô một gáo nước lạnh.
"Anh ——" Ân Đệ lập tức xị mặt, trừng mắt nhìn anh, "Tại sao anh có thể máu lạnh vô tình như vậy? Tôi hiểu rồi, anh bởi vì không muốn giúp một tay, cho nên mới giả vờ như không có ở nhà chứ gì."
"Tôi vốn dĩ không ở nhà." Anh cau mày lên tiếng: "Là bởi vì không yên lòng, cho nên mới trở lại xem."
Không yên lòng? "Em trai anh cùng Chu Tương đều không ở đây." Có thể yên tâm rồi chứ.
"Tôi biết."
Ân Đệ nhanh chóng dương mắt. Anh biết? Vậy. . . . . . Anh trở về nhìn cái gì?
"Là Chu Tương. Cô ấy lo lắng cô ở nhà một mình, muốn tôi tới xem một chút." Anh cúi người, nhìn ống quần đã ướt đãm. Ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt cô đang nhìn anh chòng chọc, nhàn nhạt nói: "Nước ngập sâu quá, không thể làm gì khác hơn là phải lội tới đây."
Anh đến là để nhìn cô? Nhìn anh tóc ướt rối loạn, quần áo đắt tiền dính đầy bùn đất, Ân Đệ đột nhiên cảm thấy áy náy.
"Tôi rất khỏe! Anh không cần phải để ý đến lời nói của cô ấy, Chu Tương vốn là người hay lo lắng không đâu mà." Khẽ động khóe miệng, cô cười gượng.
Nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ truyền đến, Ân Đệ lúc này mới nghĩ đến sữa bột trong tay mình.
Chạy tới sát vách lầu hai, không may dẫm phải vật gì đó ở cầu thang khiến cô trượt chân, may mắn Mạnh Đình kịp thời đỡ cô.
"Cám ơn." Cô nở cười gượng gạo, mới đi một bước, lập tức cau mày nhỏ giọng hô: "Ai!"
"Sao vậy?"
"Có thể là bị trật rồi!" Cô cố gắng chịu đau, dựa vào lan can cầu thang, chân thấp chân cao tiếp tục leo lên.
Ngay lúc này, Mạnh Đình đem cánh tay của cô nắm lên, vòng qua đầu vai mình, không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của cô, một tay khác ôm lấy hông cô liền dìu cô hướng phía nhà cô đi tới.
"Khoan ——" Ân Đệ vừa nghĩ ra phải nói cái gì, đầu lưỡi trong miệng liền cứng lại, cô chỉ có dựa vào người anh, mặc cho bàn tay to của anh đang để trên hông của mình.
Những chỗ da thịt tiếp xúc bắt đầu nóng ran, cái loại cảm giác gần sát đó khiến cho nhịp tim của cô tăng nhanh cấp tốc.
Người đàn ông này thật là cường tráng! Cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của anh, cánh tay có lực, Ân Đệ lần đầu cảm thấy cái gì gọi là cơ thể của đàn ông.
Tuy nói là tình thế bất đắc dĩ, nhưng là, khi cảm thấy hàng xóm đang nhìn bọn họ, mà anh cứ ôm cô như vậy đi lên, Ân Đệ vẫn cảm thấy nóng đỏ hai gò má.
Mạnh Đình đặt cô ở trên ghế, mở miệng nói: "Cho tôi xem chân cuả cô."
"Tôi không sao đâu ——"
Ân Đệ còn chưa nói xong, người đàn ông cao lớn trước mắt đã ngồi xổm xuống, cầm mắt cá chân của cô lên.
"A, đau!"
"Chỗ này?"
Theo bàn tay anh nhẹ nhàng xoa bóp, ngoài đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, còn xen lẫn thêm loại cảm giác kỳ lạ khác.
Cô cảm thấy rất xấu hổ! Người ta đang kiểm tra thương tích cho cô, vậy mà cô lại có ý nghĩ kỳ quái khác?
"Có thể bị thương ở dây chằng. Tôi giúp cô chườm đá trước, chờ nước lui sau đó đi tim bác sĩ."
"Ưhm." Ân Đệ bối rối trả lời. Cô chột dạ không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Trời ơi! Tay của anh rõ ràng đang chườm đá giúp cô, nhưng sao cô lại cảm thấy càng lúc càng nóng. . . . . .
"Mạnh Đình?"
"ưhm?"
Nhìn thấy cái đầu kia ngẩng lên, lời cô muốn nói lại rụt trở về, "Không có, không có gì."
Hô! Ân Đệ lặng lẽ thở ra, vẫn là gương mặt kia! Tại sao cô luôn cảm thấy giống như đã đổi người?
"Cám ơn anh." Cũng chỉ có thể nói cảm ơn mà thôi, cô cần gì phải khiến mình khẩn trương hơn? Nhưng cô vẫn cảm thấy lòng bàn tay của mình vẫn đang đổ mồ hôi, gương mặt vẫn nóng lên.
Đứng dậy nhìn thấy hai má của cô đỏ ửng, Mạnh Đình đôi mắt thâm thúy chiếu ra tia sáng thần bí."Tôi cũng vậy, muốn cám ơn cô."
Cảm ơn mình?
"Cám ơn cô thời điểm lúc tôi dìu cô lên, cô không có cắn tôi."
Ân Đệ trợn mắt, thấy ánh mắt dí dỏm khó nhìn thấy của anh, không nhịn được bật cười."Tôi sẽ không cắn người."
"Nhưng là sẽ chửi người."
Cô có sao? Ân Đệ sửng sốt thật lâu, một lúc sau, khi phát hiện ra Mạnh Đình đang giúp hàng xóm chuyển đồ, thì lúc này cô thật sự bị chấn động rồi.
Cô vừa rồi còn mắng anh máu lạnh vô tình!
Nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh, Ân Đệ trái tim tràn ngập cảm giác kỳ diệu.
Người đàn ông này luôn nằm ngoài suy đoán của người khác, luôn là làm cho người ta mê loạn như vậy. . . . . .
Đang suy nghĩ lung tung, điện thoại đột nhiên vang lên. Là Chu Tương báo mình bình an.
"Ân Ân, cậu còn tốt đó chứ?"
"Mình rất khỏe, chỉ là. . . . . . Cậu thật không nên nhờ Mạnh Đình tới đây."
"Mình không có ah, mình biết cậu đặc biệt dị ứng với anh ấy, làm sao có thể làm như vậy?" Chu Tương phủ nhận.
Tùy tiện nói vài câu, Ân Đệ hoảng hốt cúp điện thoại.
Nói như vậy, Mạnh Đình là tự nguyện tới đây. . . . . . Nhìn cô? Chỉ vì anh. . . . . . , lo lắng cho cô? Suy nghĩ như vậy, khiến Ân Đệ một hồi mặt hồng tim đập.
Cô rất nhanh cảnh cáo mình bỏ đi loại cảm giác khó hiểu này, người ta đã nói cô đừng suy nghĩ nhiều rồi, không phải sao? Cô cố gắng từ trong lời nói của anh tìm ra câu trả lời hợp lý. . . . . .
Chỉ là, câu trả lời này, thật ra thì cũng không có lý do nào cả, ít nhất đối với bản thân Mạnh Đình mà nói.
Anh biết Lực Côn còn chưa có trở lại, nơi này cũng chỉ còn lại một mình Ân Đệ. . . . . . Ngay lúc này trong đầu anh xuất hiện hình ảnh, chính là bộ dánh cô gái hai mắt đẫm lệ.
Anh chợt có suy nghĩ —— muốn đi qua nhìn một chút thôi.
Đi nhìn cô gái này một chút, có phải lại đang trộm khóc hay không? Không, có ai ở đó, biết đâu cô ấy sẽ gào khóc?
Anh ở trong biệt thự đi qua đi lại, khi ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt thì anh dứt khoát ra cửa.
Không để ý mưa to gió lớn, không quan tâm phải lội nước, chỉ cần là chuyện đã quyết định, Mạnh Đình nhất định sẽ làm việc đó tới cùng, anh không cần bất kỳ đạo lý gì tới ủng hộ ý nghĩ của mình, anh chỉ muốn ình có cảm giác thoải mái.
Mà thấy cô nhìn anh lộ ra nụ cười thật lòng có lúm đồng tiền, Mạnh Đình trong lòng chỉ có hai chữ —— thỏa mãn.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra là ngoài lúc lên giường, phụ nữ còn có thể để ình có cảm giác thỏa mãn như vậy. (hừ, anh này đáng đánh)
**************** ta là đường phân cách (n_n)
Nước ngập cuối cùng cũng từ từ rút dần, chuyện sau mới biết hóa ra là do cục thủy lợi không quản lý được đập nước nên mới dẫn đến hậu quả này.
Sau khi cơn bão qua đi, cả vùng đất một mảnh hỗn độn. Cũng, để lại cho Mạnh Đình cùng Ân Đệ, cùng một loại tình trạng " Thảm họa" —— mất ngủ.
Buổi tối hôm đó Mạnh Đình nằm mơ.
Trong giấc mơ, bên trong có màu sắc rực rỡ, một đồng cỏ lau, mềm mại mà bản lĩnh trong gió khẽ lay động, thoát ra sự dẻo dai của sức sống, khiến cho người khác lộ vẻ xúc động trong lòng nhộn nhạo.
Bước chân của anh bị hấp dẫn đi về phía trước. . . . . .
Bỗng có một tiếng quát, những bông hoa lau như những con dao sắc nhọn lao về phía anh.
"Ta mới là chủ nhân của mảnh đất này!" Bên tai vang lên một giọng nói của đàn ông hình như đã nghe qua ở đâu.
Mạnh Đình tức giận nhìn những bông lau như những mũi dao nhọn đang dàn trận bay tới, gió mạnh một trận thổi tới, còn mang theo một giọng nói giống như đang run rấy, giống như nghe trong gió có người nức nở nghẹn ngào: "Anh chậm. . . . . . anh vẫn chậm. . . . . ."
Ngày hôm sau, Mạnh Đình từ trong giấc mơ tỉnh dậy, nhưng lại cảm giác như mình chưa từng chợp mắt.
Trên một cái giường khác, Ân Đệ cũng trằn trọc trở mình, cô gắng khống chế suy nghĩ đang trôi nổi trong đầu, nhưng những hình ảnh ở trong đầu không ngừng hiện ra, mà cũng chỉ là một người, đó chính là gương mặt anh tuấn của Mạnh Đình, còn có cặp mắt nóng bỏng đen sâu thắm kia. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...