Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc


Lầu hai.
Ân Đệ vẫn đang say giấc nồng, lại bị cảnh sát đánh thức giải thích “vụ án” kia.
"Tả tiểu thư, vị Mạnh tiên sinh trên lầu kia, nói tối nay có hai cô gái bị điên chạy đến phòng của anh ta quấy rầy, chỉ là tất cả đã qua, không có chuyện gì."
Hai phụ nữ điên? Ân Đệ cùng Chu Tương liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi tiễn vị cảnh sát kia đi, Ân Đệ giống như sắp nổi cơn điên —— thì ra lúc tức giận mà kìm nén thân thể, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình trạng tinh thần như vậy.
Đây tuyệt đối cần phải giải phóng!
Lấy giấy ra, tuyệt bút vung lên, liền hiện lên mấy chữ, sau đó cô chạy lên lầu, sau một hồi xột xột xoạt xoạt tiếng vang, tâm tình vui vẻ trở lại lầu hai.
Ha ha ha. . . . . . Thì ra là làm chuyện xấu cảm giác rất hay nha!
"Cậu còn cười!" Chu Tương lo lắng nói thầm: "Cậu làm như vậy không phải quá lộ liễu sao..., nếu ngày mai anh ta nhìn thấy, nhất định sẽ đoán được là cậu làm."
"Đoán được thì thế nào?"
"Cậu đừng quên, nhà của cậu cũng ở đây, có thể không cùng anh ta gặp mặt sao?" Chu Tương nhắc nhở: "Cậu không phải đang tự tìm phiền toái ình sao?" (đúng vậy)
"Là chính bản thân anh ta có lỗi trước! Rõ ràng không phải là người mình tìm, còn muốn gạt mình đi vào, rõ ràng có ý đồ xấu? Lại còn dám nói với cảnh sát chính mình mới bị quấy rầy!" Ân Đệ không phục hừ nói. (cô này đầu óc có vấn rồi)
"Vậy sao? Nhưng. . . . . . Mới vừa rồi cảnh sát cũng nói ông ta đã vào phòng kiểm tra tỉ mỉ, cũng không phát hiện ra chuyện gì, có lẽ là chúng ta hiểu lầm . . . . . ."
"Chỉ cần nhìn cái tin đăng trên báo kia, là biết anh ta có vấn đề rồi." Duỗi người một cái, Ân Đệ nằm soài trên giường, "Đáng chết! Cả buổi tối đều không được an tĩnh, thật vất vả mới ngủ được lại bị đánh thức."
"Ai bảo cậu đi báo cảnh sát làm gì, đám cảnh sát kia không trách cậu ban đêm báo án giả thì thôi, cậu còn trách ai." Chu Tương cũng chui vào chăn, bĩu môi nói. (rất đúng, đồng ý cả hai tay hai chân)
"Được được được, bắt đầu từ bây giờ bất kể có ai gào rống như thế nào, mình cũng không quan tâm! Mình chỉ muốn ngủ, ngủ. . . . . ." Âm Đệ mắt nhắm tịt, giọng thì thầm càng lúc càng nhỏ.
Đêm khuya, cuối cùng cũng được yên tĩnh ——
Rầm rầm rầm!
Người nào? Người nào đang gõ cửa?
Tả ân đệ từ trong chăn chui đầu ra, dụi mắt, ý thức mờ mịt từ từ khôi phục. Không phải là tiếng gõ cửa mà là tiếng trên —— trần nhà! ? Cô ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lại là "Hàng xóm tốt bụng" lầu trên!
Ân Đệ cuối cùng tri giác cũng rõ ràng, rất nhanh chuyển thành lửa giận.
Cô hỏa tốc xuống giường đi ra phòng ngủ, lúc trở lại lần nữa, trong tay cầm thêm cây gậy phơi quần áo để ở lan can.
"Ân Ân, cậu lại muốn làm cái gì?"
Chu Tương ở một bên nghi ngờ không hiểu, nhưng rất nhanh đã lnhận được đáp án ——
Đông đông đông! Ân Đệ cầm cây gậy phơi quần áo, hướng trần nhà đụng ra một chuỗi tiếng vang.
Trần nhà lúc này mới an tĩnh.
Cuối cùng thức thời, không ầm ĩ nữa.
Phanh, bang bang, rầm rầm rầm! ( thế này thì thủng nhà mất)

Ân Đệ đang chuẩn bị đem gậy phơi quần sao trả về chỗ cũ, đột nhiên quay đầu, lại trừng mắt lên trần nhà lần nữa.
"Lần này còn có tiết tấu !" Chu Tương nhỏ giọng nói.
Bây giờ là như thế nào? Đánh Moss điện mã ( đánh điện tín) sao?
Ân Đệ cắn răng một cái, hạ quyết tâm ——
Thùng thùng thùng thùng. . . . . . Cô lại cần gậy phơi quần áo xung phong ra trận!
Nửa đêm, một cô gái ở lầu tầng hai, tâm trí đã sắp đến giới hạn sụp đổ. . . . . .
Nhưng vẫn không chịu nhường, với con ma men —— ở lầu ba.
****************
Lầu ba.
"Lực Côn, tờ giấy đó đâu rồi?"
"Không phải anh nói là do bà cô ở dưới lầu làm sao, vậy. . . . . . Nếu chỗ này không thể ở nữa, vậy thì quan tâm làm gì! Xem ai sợ ai? Yên tâm, em đã xử lý tốt rồi!" Giọng phóng khoáng làm cho người khác tưởng nhớ lại xuất hiện.
Mạnh Đình xác nhận một chuyện ——"Thần trí không rõ" đối với người "Biến thái" mà nói, quả thật rất có hiệu quả.
Nhưng, chỉ sợ "Vật Cực Tất Phản" ——
"Hư. . . . . . Mạnh Đình anh đừng cản em. Ha ha. . . . . . Tiếp nào! Sao lại không có thanh âm nữa hả?"
"Em đang làm cái gì vậy hả! ?" Mạnh Đình kéo tên đàn ông đang cười ngây ngô trên sàn nhà kia dậy,
"Em đang đánh con gián a, đúng là ở dưới sàn nhà này. . . . . . Chơi rất vui nha. . . . . . Nó sẽ đánh bang bang. . . . . . A!" Một giọng nói trầm thấp thay thế được giọng nũng nịu.
Ít nhất cái thanh âm này sẽ cho người thoải mái một chút. Mạnh Đình đem người đi đến trên giường bỏ xuống, thở phào một cái thật to.
Anh chợt nghĩ đến ——
Lực Côn rốt cuộc xử lý tờ giấy kia như thế nào?
Sáng sớm ngày thứ hai.
Ân Đệ đêm qua tinh thần như đang đứng ở vách núi, cuối cùng cũng trượt chân ngã xuống.
"A ——" Cô đứng ở cửa thất thanh hét lên!
Trên cửa chính có gián một tờ giấy, là kiệt tác của cô tối qua. . . . . . Không, nó còn được thêm mấy chữ.
"Bên trong có chó dữ, người lạ tránh; chó đực ngoại lệ, không giới hạn chủng loại."
Hai dòng chữ xiêu vẹo, lọt vào mắt Ân Đệ không ngừng quanh quẩn, đồng thời lửa giận càng thêm cháy hừng hực.
Chu Tương liền vội vàng kéo Ân Đệ đang muốn chạy lên lầu ba lại, "Ân Ân, Cậu muốn làm gì?"
"Mình đi tìm anh ta tranh luận!" Ân Đệ nổi trận lôi đình.
"Tranh luận cái gì? Hỏi anh ta tại sao vật trả nguyên chủ hả? Hay là nói anh ta sửa chữa nguyên tác của cậu?"
"Mình, mình. . . . . ." Ân Đệ mở miệng, nhưng lại không thể nói gì. (@_@)
Bỗng chốc, Chu Tương hai con mắt mở lớn cực độ. . . . . . Cô nghe thấy có thanh âm truyền đến.

Là tiếng đóng cửa! Từ lầu ba.
Chu Tương quay đầu lại nữa, phát hiện khóe miệng Ân Đệ đang co quắp —— Cô đang thở phì phò, thật sự định làm "Chó dữ" cắn người sao? Tưởng tượng ra cảnh "Gió tanh mưa máu", lòng của cô lạnh đi một nửa.
Tiếng bước chân kéo dài đến gần, Chu Tương hoảng hốt, liều chết muốn đem Ân Đệ kéo vào trong nhà.
Cầu thang dẫn tới hương vị của một người đàn ông xa lạ, hấp dẫn ánh mắt Ân Đệ.
Là anh ta! cô nhận ra được mặt mũi thon gọn của anh ta dưới cái kính râm kia.
Ít ngày trước, cô cũng gặp anh đang đi lên cầu thang, lúc ấy cô mơ hồ cảm thấy một loại ánh mắt bị xâm phạm, cho nên vội vàng mở cửa vào nhà. . . . . . Ân Đệ đang lắp ráp lại đoạn trí nhớ đã bị vỡ.
Thì ra là, anh đã sớm biết cô ở nơi này, cho nên tối hôm qua, anh ta rõ ràng đang trêu mình? (trời ơi cô n9 này)
Lửa giận như được đổ thêm dầu, khiến Ân Đệ tại một giây sau, thân thể liền bắn ra, ngăn cản đường đi của anh.
Cô ngửa đầu chống lại gương mặt đó —— cho dù là che đi hai mắt, nhưng vẫn đẹp trai như cũ khiến cho phụ nữ phải động lòng .
Lần này, Ân Đệ nhìn càng thêm rõ ràng, Cô không thể không thừa nhận, bề ngoài của anh xuất sắc một chút xíu.
Anh chợt lấy cặp mắt kính xuống dùng đôi mắt sáng như "chim ưng" chăm chú nhìn cô.
Mắt của người dàn ông này, giống như ánh trăng phán chiều từ hồ nước sâu thẳm vậy. . . . . .
Ân Đệ không khỏi ngẩn người.
Mạnh Đình không biến sắc đeo mắt kính trở lại lần nữa, anh đã thấy đủ rõ ràng rồi.
Ngũ quan tỉ mỉ, bộ xương đều đều, quan trọng nhất, còn là một cô gái đông phương tinh khiết thuần chất.
Chỉ là ——
Phát hiện cô vẫn đang cứng rắng đứng chặn trước mặt, Mạnh Đình khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mang theo hứng thú, nhìn cô chăm chú.
Chu Tương núp ở bên trong cửa lớn nín thở quan sát.
Ân Đệ sau khi định thần lại, liền hối hận vì hành động nhất thời thô lỗ của mình, nhưng tên đàn ông này lộ ra biểu tình bình tĩnh, lại mơ hồ kích ra lực chiến đấu của cô.
Anh ta quả nhiên có vấn đề! Cư nhiên cứ để cho cô ngăn cản như vậy? Trừng mắt?
Sau đó. . . . . . Phát hiện anh lui về sau một bước, hướng người đàn ông phía sau bĩu môi ra dấu.
Tiếp theo, một tên đàn ông khác phụng mệnh hướng Ân Đệ nói ra ba chữ "Xin nhường đường", khiến hai con mắt của Ân Đệ trong nháy mắt phóng hỏa —— tên đàn ông này thật đáng chết, tự cao tự đại thì tới nhà bà ngoại đi.
Cô tức giận đến nỗi miệng nghiêng mắt nghiêng, mà anh ta thì sao? Không lãng phí một giọt nước miếng, liền phủi mông chạy lấy người?
Nhìn chằm chằm bóng dáng đang ngẩng đầu rời đi kia, để Ân Đệ ở một bên trợn mắt hốc mồm, cho đến khi thanh âm hừng hực lửa giận trực tiếp từ trong cổ họng cô vọt ra ——
"Uy! Đứng lại!" Vừa nói, Ân Đệ cũng chạy xuống theo.
Cách gọng kính, Mạnh Đình nhìn người đang tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng kia ."Cô gọi tôi?"
"Tôi đương nhiên là gọi anh."
"Ah?" Mạnh Đình lần nữa chậm rãi lấy mắt kính xuống, ánh mắt kích động, chằm chằm nhìn vào mặt cô, mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta quen biết sao?"

Ân Đệ quả thật không thể tin được, anh lại dám hỏi lại như vậy. . . . .
"Tôi họ Tả, cũng ở nơi này, chúng ta rõ ràng đã từng gặp mặt!" Đừng nói anh quên!
"Chắc vậy...! , chẳng qua là tôi quên rồi."
"Anh đừng nói dối! Mấy ngày trước mà không, tối hôm qua rõ ràng tôi còn nhấn chuông cửa nhà anh, là anh mở cửa, anh còn mời tôi vào nhà. . . . . ." Cô đang nhắc nhở người ta sao? Ân Đệ liền ngậm miệng.(=.=)
"Hình như là có việc này."
Anh đang nhớ lại sao? Ân Đệ chờ phản ứng bất kỳ lại của anh, chỉ là rất nhanh liền phát hiện, lo lắng của mình chỉ là thừa thãi, và buồn cười cỡ nào.
Bởi vì cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh đang tiếp tục đi xuống.
"Uy! Đợi chút."
"Còn có việc gì sao?"
"Có thể hay không mời anh nhìn cái này một chút?" Ân Đệ dùng ngón tay chỉ hướng cánh cửa nơi tờ thông báo còn chưa có tháo xuống, "Là cái này."
Quay đầu nghiêng mắt nhìn lại, Mạnh Đình tầm mắt chợt nhìn đến một điểm——
Anh phát hiện từ trong khe cửa Chu Tương đang ghé đầu ra ngoài, ngay sau đó nhìn về phía sau Lực Côn.
Lực Côn tầm mắt cũng tập trung cùng một phương hướng.
Hai người đàn ông này ánh mắt của đồng thời nhìn Chu Tương, mà lúc này Ân Đệ cũng giống vậy nhìn chăm chú vào bọn họ.
Quả nhiên là bầy con sâu (nguyên văn là côn trùng mền) háo sắc biến thái! Ân Đệ bản tái mặt nói lại: "Tiên sinh, tôi bảo anh nhìn, là những chữ này!"
"Thấy rồi." Mạnh Đình trả lời, ánh mắt vẫn còn lưu lại ở trên người Chu Tương.
Còn nhìn? Ân Đệ cố ý ngăn tầm mắt của anh lại, chống nạnh hỏi: "Như vậy, Anh, nói, đi?"
"Tôi nói?" Nhìn nét chữ này, Mạnh Đình cuối cùng cũng biết "Phương thức xử lý" của Lực Côn.
Đem tầm mắt kéo về trên người Ân Đệ, Mạnh Đình trên mặt hứng thú càng đậm mấy phần. "Chữ hơi xấu xí một chút, cần luyện tập nhiều hơn."
"Nào chỉ là xấu xí, quả thực là chữ như gà bới. . . . . ." Thuận theo đoạn cuối nói theo, Ân Đệ đột nhiên câm miệng, cả người đã bị lửa giận đốt ra mùi khét rồi !
Anh đang cười! Lần này Ân Đệ xác định mình nhìn thấy rõ ràng!
Mạnh Đình quay đầu, tiếp tục cất bước, chuẩn bị xuống lầu.
"Khoan. . . . . ." Cứ đi như vậy?
"Thật xin lỗi, xin nhường đường một chút." Không muốn bị ngay tại chỗ này xử tử "Thủ phạm" Mạnh Lực Côn, cũng vội vàng thoát đi.
Chỉ là, ra khỏi cầu thang, ngồi lên chiếc xe thể thao yêu thích kia, Lực Côn vẫn bị "Giết" ——
"Chính là cô ấy."
"Cái gì?" Lực Côn thấp thỏm đang giả bộ ngu.
"Cái cô gái núp ở trong khe đó. Lý do em so với anh nên rõ ràng hơn."
Lực Côn dĩ nhiên hiểu, cô gái kia dung mạo quá giống Tina làm cho hắn cũng giật mình.
Nhưng, chân chính hù được hắn, là "Thông báo" của Mạnh Đình .
Thì ra hắn sau này sẽ không ngừng bị bức chạy xuống dưới lầu, mượn muối, mượn đường, cho đến. . . . . ."Mượn người?”
Lực Côn bắt đầu oa oa kháng nghị, thậm chí đem cả cô gái họ Tả làm lý do. "Cái Tả tiểu thư đó thật hung dữ, em không dám."
"Đối tượng cũng không phải là cô ấy, em sợ cái gì?"
"Nhưng cô ấy là chủ nhà nha, em vừa nhìn thấy cô ấy liền sợ." Dù sao chính là đừng để hắn chạy xuống dưới lầu.

"Đơn giản, vậy hãy để cho chủ nhân không có ở nhà."
À? Thì ra "Kế điệu hổ ly sơn" cũng lấy ra khỏi lồng hấp rồi hả ?
Lực Côn chỉ hy vọng ông trời giúp một tay, đem cái phiên bản Tina đó mau mau chuyển đi.
Nhưng cố tình ông trời lại tác oai tác quái, "Cơ hội" trong miệng Mạnh Đình lại có thể đến nhanh như vậy!
Trưa hôm sau, tiếng sấm ầm ầm, mây đen đầy trời, mắt thấy sắp mưa to đến nơi, Mạnh Đình cùng Lực Côn hai người từ bãi đậu xe gần nhà đi ra, muốn đi đường tắt cho nhanh một chút, liếc mắt một cái liền thấy Chu Tương.
Cô bao lớn bao nhỏ, vừa ôm vừa xách, một bộ dáng rất là cực nhọc.
Đứng yên tại chỗ, Lực Côn miệng há thật lớn, trên mặt viết lên mấy chữ: thế là “đi đời nhà ma”.
"Hiện tại phải xem biểu hiện của em rồi." Mạnh Đình bĩu môi, lộ ra mỉm cười khó gặp.
Nhìn Lực Côn chấp nhận đi tới, sau đó trò chuyện. . . . . . Mắt thấy Chu Tương đưa đồ cho Lực Côn, sau khi hai người đồng thời đi vào trong cầu thang, Mạnh Đình thở phào, tạm thời quyết định như vậy, sau đó cũng hướng đầu hẻm đi tới.
Giọt mưa lớn như hạt đậu dần dần rơi xuống, hơn nữa tiết tấu chợt chuyển sang dồn dập, người đi đường rối rít chạy tránh mưa, Mạnh Đình cũng bước nhanh vào một mái hiên của tòa nhà gần đó ——
"A! Thật xin lỗi. . . . . ." Một cô gái cũng chạy như bay đến, thiếu chút nữa đụng phải anh.
Mạnh Đình dương mắt, giọng nói đó có chút quen thuộc, ngay sau đó kinh ngạc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia.
Trùng hợp như thế? Cô cũng về nhà vào lúc này?
Đáng chết lại gặp xui xẻo! Cư nhiên lại đụng phải anh ta!
Ân Đệ cúi đầu lách mình, sợ chạm phải cái vật gì đó không sạch sẽ, muốn cùng anh cách ra cự ly an toàn nhất.
"Tả tiểu thư?"
Không tệ lắm, vào lúc này cũng chịu mở miệng kim khâu gọi người cơ đấy? Đầu của cô nghiêng nghiêng, sử dụng ánh mắt hỏi thăm.
"Có chuyện, tôi muốn tìm cô tâm sự một chút."
Tâm sự một chút? Quỷ dị! Ân Đệ quét mắt nhìn anh sau đó lại nhanh chóng né tránh, mặt nghi ngờ hỏi: "Mạnh tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta không có chuyện gì đáng để mà tâm sự cả."
"Cô biết tôi họ Mạnh?"
"Là vị cảnh sát ngày hôm qua nói. . . . . ." Ai da nha, lại không đánh đã khai rồi.
"Tôi biết rõ người báo cảnh sát là cô.” Nhìn cô vẻ mặt ảo não, Mạnh Đình hừ lạnh nói.
"Đúng, là tôi báo cảnh sát! Thì ra anh chặn đường tôi, là muốn hỏi tội tôi sao?" Ân Đệ nheo mắt lại.
Suy đoán nhàm chán này, khiến Mạnh Đình mày rậm nhíu lại, bĩu môi hừ nói: "Nhàm chán."
"Nhàm chán! ?" Loại biểu tình đáng ghét này lại chọc giận Ân Đệ lần nữa ."Tôi nhàm chán? Là ai lúc nửa đêm canh ba quỷ rống quỷ kêu, khua khua gõ gõ, chơi rất vui sao? Chẳng lẽ anh không biết nhiễu hàng xóm là vi phạm pháp luật sao? Còn nữa, cái tờ báo đó, chớ nói cái gì anh cũng không biết, phía trên ghi địa chỉ rất rõ ràng, cái người tìm bạn đời đó rõ ràng chính là ở lầu ba của các anh. . . . . ."
"Là tôi đăng đấy!" Một tiếng quát nhỏ vàng lên, đã lấy được hiệu quả làm Mạnh Đình hài lòng ——
Cô gái trước mắt này có chứng bệnh cuồng với loạn chậm hiểu sao.(anh đoán quá chuẩn)
"Anh. . . . . ." Ân Đệ thật không biết nên nói gì. . . . . . Không, phải nói là cô cảm thấy căn bản không cần thiết phải nói thêm cái gì nữa.
Cô hất đầu đi, tính toán đi tìm một nơi mà không cần phải đối mặt với anh.
"Đợi chút." Mạnh Đình ngăn cản đường đi của cô, trực tiếp nói: "Tôi chính là muốn tìm cô nói một chút về chuyện kia."
"Tôi vì sao phải cùng anh nói chuyện đó?" Bệnh thần kinh!
"Bởi vì chuyện này ——" Anh đến gần hai bước, nhìn thẳng lấy con mắt của cô, nghiêm túc nói: "Tôi cũng cần sự hổ trợ của cô mới có thể hoàn thành."
Ân Đệ hai mắt bỗng chốc trợn trừng. Cô vừa nghe thấy cái gì?
Anh ta nói anh ta cần cô giúp một tay. . . . . . Tìm bạn đời, không, nói trực tiếp một chút chính là muốn cùng cô "Lai giống"!?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui