Trên đường về, Ân Đệ vẫn cố gắng suy nghĩ để tìm đề tài, không ngờ anh lại chủ động nói chuyện của mẹ anh.
Năm đó, khi anh bảy tuổi, cả nhà di dân sang Mĩ, bố mẹ bởi vì có mâu thuẫn mà ly hôn. Sau đó cha của anh cưới mẹ của Lực Côn, chính là người đàn bà xấu xa trong miệng của mẹ anh.
"Bà ấy là một người phụ nữ xấu xa sao?" Mạnh Đình mím môi cười lạnh, "Nếu như nói mẹ anh sau khi đi, Dì cùng cha của anh mới yêu nhau, đó mà gọi là người đàn bà xấu xa, như vậy mẹ anh gọi là cái gì? Một người không cách nào đạt được tình yêu, một người phụ nữ bất lực thất bại trong việc vun vén tình thân gia đình?"
"Sao anh lại nói mẹ mình như vậy?"
"Tại em không biết rõ thôi. Mẹ của anh là một thiên kim tiểu thư vô cùng kiêu căng và bất lực, nếu con khóc, bà ấy cũng chỉ biết ôm con khóc theo. Bà ấy không biết cách chăm sóc bất cứ ai, bao gồm cả bản thân mình. Hơn nữa bà lại suốt ngày cãi vã muốn ly hôn, khi thành sự thật, mới phát hiện ra mình căn bản không muốn buông tay.
Nếu như nói năm đó lựa chọn của bà là sai lầm, vậy hậu quả ngày hôm nay bà ấy phải gánh chịu. Nhớ buổi chiều năm đó khi bà phải rời đi, anh đã cố ý trốn, anh rất ngây thơ cho rằng, nếu như bà ấy không tìm thấy anh, có lẽ bà sẽ không rời đi. Nhưng. . . . . . Bà vẫn bỏ đi, ngay cả nói một câu chào tạm biệt cũng không có."
Cô yên lặng lắng nghe anh nói, anh lại tiếp tục: "Em có biết hạng người gì đáng thương nhất cũng đáng hận nhất? Chính là vô năng (không có năng lực). Vô năng đối với người mình phụ trách, là đáng thương; lại còn luôn muốn người khác tới gánh chịu hậu quả ình, đó chính là đáng hận."
Cho nên điều này cũng tạo thành tính tình nghiêm nghị của anh? Vậy mà câu hận này, có hay không chỉvì muốn chôn lại những đau thương trong lòng?
Ân Đệ cố gắng nói chậm, hỏi: "Chẳng lẽ anh chưa bao giờ muốn đi tìm bà sao?"
"Sau khi rời khỏi Mĩ, bà rất nhanh lại lập gia đình, không lâu sau đó ông ngoại qua đời, đúng là muốn tìm cũng không tìm được, chỉ nghe nói gia đình mới của bà cũng không được tốt. Lần này anh trở lại Đài Loan có sai người hỏi thăm, đồng thời bản thân cũng suy nghĩ, thời điểm gặp lại bà, anh sợ mình đến một câu gọi mẹ cũng không gọi ra được. Trước đây, anh luôn cho rằng mình đã rất hận bà ấy, nhưng bây giờ ta lại phát hiện, mình càng hận bà ấy hơn, bởi vì. . . . . ."
Giọng nói của anh trầm xuống nhỏ dần, "Vì bà ấy thậm chí còn không cho anh có cơ hội được gọi một tiếng mẹ! Lúc tìm được bà, bà đã thành như vậy, cái âm thanh mẹ này đối với bà ấy mà nói, có hay không cũng không có nghĩa gì."
"Không giống nhau! Thật không giống nhau! Ít nhất đối với anh mà nói, anh đã tận lực làm việc anh có thể làm, không phải sao?" Cô nói thật hay thật gấp, "Bây giờ y học rất phát triển, tôi tin tưởng mẹ anh nhất định sẽ khá hơn!"
"Đây cũng là điều duy nhất mà anh có thể cố gắng." Tiếp theo anh lại dùng giọng nói rõ ràng bất đồng: "Em cuối cùng cũng đau lòng vì anh."
"Anh. . . . . ." Biết rõ là anh cố ý tỏ ra nhẹ nhõm cười nói, cô vẫn nhịn không được mặt đỏ tới mang tai, "Bạn bè an ủi lẫn nhau, là chuyện rất bình thường, anh sẽ không hiểu lầm đấy chứ?"
"Anh sẽ không, nghe lời an ủi không bằng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. Hơn nữa, Anh cũng không coi em là bạn bè."
"Mạnh Đình ——" lời này cũng quá tuyệt đi!
"Anh không muốn làm chuyện bình thường với em."
"Anh. . . . . ." Ân Đệ há mồm điều chỉnh hơi thở, "Anh nhất định phải dùng bộ dáng cường điệu như vậy sao?"
"Bộ dáng như vậy em mới không mau quên."
"Có khả năng này sao? Bên cạnh có trái bom tồn tại, không muốn nghĩ nó sẽ nổ tung lúc nào cũng rất khó."
Anh dường như rất hài lòng với ví dụ của cô, "Ừ, vậy thì anh chờ em tới kích nổ đó."
Chữ kích nổ này, đặc biệt làm rung động lòng người, nhất là thời điểm càng đến gần cửa nhà. . . . . .
Đưa cô đến cánh cửa ở lầu hai, anh đưa hai tay chặn lại cô ở cửa, trong mắt như có cái gì rục rịch ngóc đầu dậy
Ngón tay của anh khẽ vuốt mà của cô, cánh tay còn lại ôm cô vào trong ngực, cái miệng của dần dần tiếp cận, mút lấy vành tai của cô, rồi đến cái cổ trắng như tuyết. . . . . .
Trở lại mặt của cô, đôi môi mền mại ấm áp hôn lên lông mày cô, chóp mũi của cô. . . . . . Cuối cùng rơi vào trên cái miệng nhỏ của cô vuốt ve, bắt lấy hơi thở của cô.
Vai của cô dần thả lỏng, thần hồn của cô cũng bay. . . . . .
"Đừng như vậy! Chu Tương bọn họ có thể ở bên trong. . . . . ." Ân Đệ yếu ớt nói.
"Bọn họ nhất định không có ở đây."
"Làm sao anh biết?"
"Anh dĩ nhiên biết, hơn nữa, bọn họ tối nay sẽ không trở về đây. . . . . . Em yên tâm đi."
"Yên tâm cái gì ——" Cô thật sự rất khó nói hết lời, môi của anh vẫn áp sát cạnh môi của cô.
Anh lè lưỡi liếm môi của cô, sai đó đẩy lưỡi của mình vào trong miệng cô chơi đùa quấn lấy lưỡi của cô.
Hơi sức toàn thân như bị rút đi, Ân Đệ cố gắng bám lấy đầu vai của anh, anh dường như muốn hút hết hơi thở của cô khiến cô như muốn hôn mê, đầu lưỡi của anh hấp dẫn sôi trào, khuấy ra một cỗ nước xoáy cường đại, cuốn lấy cô. . . . . .
Cuối cùng cũng khiến cô bị kích thích vươn đầu lưỡi của mình ra đón lấy, khi cảm thấy cô bắt đầu tiếp nhận, anh mừng như điên, khiến cho anh trong nháy mắt hôn càng bộc phát hỏa lực mạnh hơn.
Anh càng thêm xâm nhập đầu lưỡi ở trong miệng cô lật khuấy, cuồng bạo triền miên giống như là vĩnh viễn không ngừng, cho đến lúc anh buông cô ra, Ân Đệ vẫn còn cảm thấy mắt hoa.
Khẽ vuốt đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, Mạnh Đình ôm lấy cô lần nữa, để cho hơi thở ngọt ngào của cô in dấu vào trong ngực mình.
"Kế tiếp, chỉ sợ anh sẽ đưa em đi lên lầu mất." Anh nói rỉ tai tà ác làm cho người ta khẽ run, sau đó buông cô ra, anh cúi xuống giúp cô nhặt túi xách lên.
Lời nói của người đàn ông này không thể coi như không quan trọng, Ân Đệ tâm hoảng ý loạn cầm lấy túi xách, bắt đầu tìm kiếm chìa khóa cửa, tay của cô vẫn còn run rẩy.
"Hả?" Không xong rồi, không thấy chìa khóa đâu?
"Sao vậy?"
"Cái chìa khóa không thấy. . . . . ." Cô vẫn cố gắng tìm kiếm.
"Quên mang?"
"Không, là bị mất, không biết bị mất ở nơi nào, có thể là ở nhà hàng."
"Anh cũng hy vọng là vậy."
Cái gì? Vừa ngẩng đầu, a cái đó, lại càng không tốt rồi !
Người đàn ông này đang cười, hơn nữa còn là cái loại cười mờ ám rất xấu rất xấu đó.
"Đi thôi. Anh sẽ nhận chứa chấp em một đêm."
"Chứa chấp?" Cô nói lại câu của anh, khẩn trương cười khô.
"Em đang cười cái gì vậy? Sợ anh dở trò lưu manh sao?" Lời của anh quá thẳng thắn khiến người ta không thể tiêu thụ.
"Trong lòng anh rõ nhất." Cô oán hận trừng mắt nhìn anh, cô cũng thẳng thắn đáp lại: "Anh vốn là người không giữ quy củ."
"Vậy. . . . . ." Anh trầm ngâm, sau đó làm một bộ mặt rất khẳng khái nhân từ nói: "Tối nay anh tất cả sẽ nghe lời em, em nói không, anh tuyệt đối sẽ không muốn."
"Thật không?"
"Quân tử nhất ngôn, Tứ Mã Nan Truy." Anh có hình có dạng bảo đảm.
Ai, cô gái này trí nhớ thật kém, anh rõ ràng đã từng nói —— anh thích làm tiểu nhân hơn làm quân tử rồi mà.
Lặng lẽ, một cái chìa khóa trượt vào túi của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...