Địa điểm ghi hình thật sự là một địa phương nghèo, rất nghèo.
Rừng cây xanh mát, đồi núi chập chùng, những căn nhà lụp xụp thưa thớt, mỗi căn cách nhau tầm một đến hai cây số.
Người dân đa số là người già và trẻ nhỏ, da đen nhẻm, người con con, gầy đến nỗi chỉ thấy khung xương là cùng.
Thi thoảng gặp được vài ba đứa trẻ con bạo gan, hỏi thăm chúng nó xem đã được đi học chưa, được ăn đầy đủ không, thì phải tám trên mười đứa đáp là chưa.
Thật là một vùng nghèo nàn lạc hậu.
Nhưng đứa nào đứa nấy đều lạc quan, thấy người lạ là hớn hở lắm.
Chúng nó trông không sợ mình sẽ bị bắt cóc bán đi tí nào, chỉ chăm chăm kéo tay mọi người hỏi chuyện sống trên phố, đồ ăn ngon và sách vở các kiểu.
Mấy cô bé chạy lon ton hái bó hoa rừng thật to, tặng cho cả đoàn, coi như quà chào mừng đến với vùng núi hẻo lánh này.
Nhóm người già chỉ lặng lẽ dõi theo, mỉm cười không nói gì.
Cảm động thật, mà cũng thật đau lòng.
Đạo diễn bảo, chỗ này vừa nghèo nàn, lại còn xa lắc xa lơ, không người biết tới.
Một lần tình cờ, tổ chương trình bắt gặp được một bài đăng giới thiệu địa điểm du lịch.
Có lẽ người viết là đứa con xa xứ của nơi này, giọng văn có phần lủng củng, được cái rất tình cảm, để lại ấn tượng khá sâu.
Chẳng qua, bài đăng có phần hơi dài, hình ảnh bị vỡ, không được sắc nét, dẫn tới nhiều người ngại đọc, nhìn ảnh xong thôi, cứ thế lướt qua.
Vậy là số người biết đến địa phương này chỉ mới tăng lên chưa tới mười người.
Không hỗ trợ được gì cả.
Đạo diễn quyết định quay chương trình ở chỗ này, thay mặt quảng cáo cho người dân trong vùng.
Cứ coi như một lần làm việc thiện đi.
Một người dân được mời tới, dẫn mọi người đi một vòng, tham quan quanh quả đồi.
Một tuần sắp tới, đa phần họ sẽ sinh hoạt ở quả đồi này.
Đồi không quá cao, không dốc lắm, phong cảnh đẹp nhất vùng, réo rắt vài tiếng chim kêu, hoặc là ai đó đang ngân nga dân ca của xứ này.
Lác đác mấy căn nhà gỗ nằm bên sườn đồi, bên ngoài không khác nhau là mấy, bên trong lại một trời một vực.
Tổ chương trình thuê ba căn nhà để quay chương trình, lần lượt đánh dấu theo số La Mã.
Nhà I là căn nhà trang hoàng đầy đủ nhất, thứ gì cũng có, chỉ thiếu mỗi ga trải giường và đồ ăn.
Nhà II kém hơn nhà I, còn không có giường, và cả tủ chứa đồ.
Nhà IlI kém hơn nữa, trong nhà trống huơ trống hoác, hoàn toàn không có gì.
Nhìn ô cửa sổ mở tang hoang, nắng rọi vào phòng, những hạt bụi trong không khí lấp lánh bay phất phơ.
View quanh nhà III là đẹp nhất, rất nên thơ, nhưng dù có đẹp cách mấy cũng không thể nào che lấp được bản chất nó là một căn nhà "hoang".
Tuy đã được lắp đặt hệ thống điện, nhưng khi đảo mắt nhìn quanh, nhóm khách mời vẫn không khỏi than thở: cứ đà này thì nóng chết mất.
Thật là một nơi tuyệt vời để xa rời thành phố.
Yay...
Mọi người lũ lượt kéo nhau ra ngoài hóng gió trời.
Đạo diễn công bố thử thách đầu tiên: trừ hai khách mời đặc biệt, các khách mời còn lại phải thực hiện "bài khảo sát bạn thân".
Đây gần như là một thủ tục của chương trình, mỗi tập đầu tiên đều xuất hiện cái gọi là "bài khảo sát" này.
Thử thách rất đơn giản, và dường như nó chưa bao giờ thay đổi, ấy là trò "đuổi hình bắt chữ".
Mỗi cặp bạn thân sẽ thay phiên nhau, người lên dùng ngôn ngữ cơ thể, diễn tả từ được cho trước, người còn lại sẽ cố gắng đoán ra đáp án chính xác.
Thời gian là cố định, đội nào đoán được nhiều nhất thì giành được vị trí đầu tiên.
Cặp bạn đầu tiên là Lạc Minh Tịch và Trương Tiểu Ngọc.
Trương Tiểu Ngọc tay đen, bốc ngay phải số đầu, dắt bạn thân lên thớt đầu tiên.
Hai người thảo luận, đứa nào cũng phải lên diễn tả hết, đâm ra ai lên trước mà chẳng được.
Thảo luận không ra kết quả, Lạc Minh Tịch đưa ra đề nghị chơi oẳn tù tì.
Qua ba ván bất phân thắng bại, Trương Tiểu Ngọc ra kéo, Lạc Minh Tịch ra đấm.
Lạc Minh Tịch thắng, Trương Tiểu Ngọc đành phải lên diễn trước.
Tổ chương trình giơ bảng trắng ghi chữ: Con giun đất.
Trương Tiểu Ngọc: ...
Trương Tiểu Ngọc mếu máo, trong tất cả kỹ năng của một idol, kỹ năng nhảy của cô ấy kém nhất.
Ấy vậy mà bây giờ phải diễn vai con giun, diễn sao nổi.
Các khách mời khác nén cười.
Trương Tiểu Ngọc nghĩ nghĩ, trước tiên cô ấy giơ ba ngón tay lên, biểu thị từ này có ba chữ.
Sau đó, cô ấy nằm ra đất.
Không động đậy.
Lạc Minh Tịch: ?
Thấy Lạc Minh Tịch ngơ ngác vẫn chưa hiểu, Trương Tiểu Ngọc mới lại thực hiện động tác...!lết.
Cô ấy duỗi thẳng tay ra sau, dùng chân đẩy thân thể về phía trước.
"Con sâu bướm?" Lạc Minh Tịch hoang mang đoán.
Trương Tiểu Ngọc xua tay, rồi chỉ chỉ mặt đất, lại lặp lại động tác lết.
Lạc Minh Tịch chợt ngộ ra: "Con giun đất!"
Được một điểm.
Từ thứ hai: Đồ trai đểu.
Trương Tiều Ngọc: ...!Hả?
Trương Tiểu Ngọc chẳng dám phô ra sự ngu dốt trong việc diễn xuất của mình, cô ấy ngó nghiêng một hồi, chợt chỉ vào Bạch Tuyết Mai.
Lạc Minh Tịch càng khó hiểu, cô còn chưa biết từ này có tổng cộng bao nhiêu chữ nữa mà.
Mà Bạch Tuyết Mai...!Vậy chắc là hoa sen trắng? Hay là hoa sen đen? Hay đồ con gái giả tạo, đồ độc ác, độc phụ?
Nghĩ thì nghĩ thế, Lạc Minh Tịch hèn lắm, không dám nói ra đâu.
Bị chửi là nhẹ, gia tộc và sự nghiệp bị ảnh hưởng mới là vấn đề.
Trương Tiểu Ngọc biết mình chưa diễn tả đủ, cô ấy vội giơ ba ngón tay, trỏ trỏ Bạch Tuyết Mai, cuối cùng làm một hình trái tim.
Lạc Minh Tịch bất lực: "Cái gì đấy???"
Trương Tiếu Ngọc kiên định chỉ Bạch Tuyết Mai, kiên định làm một trái tim, nếu không phải anh người yêu Trương Tiểu Ngọc đang đứng ở kia, không khéo tất cả mọi người có mặt, cùng với các cư dân mạng sẽ suy đoán Trương Tiểu Ngọc đang tranh thủ tỏ tình với Bạch Tuyết Mai đấy.
Không dừng lại ở đó, Trương Tiểu Ngọc bổ sung thêm một pha...!ưỡn bụng lên, tay đỡ phần eo, đóng giả bộ dáng phụ nữ có bầu.
Lạc Minh Tịch nheo mắt: "Ngoại tình?"
Gần đúng.
Ê mà thiếu một chữ kìa!!!
Trương Tiểu Ngọc bị cấm nói, cô ấy chỉ có thể xua tay, rồi lặp lại tất cả những động tác vừa rồi.
Lạc Minh Tịch miệng nhanh hơn não, đoán liền mấy đáp án sai rành rành: "Bóc bánh trả tiền? Chán cơm thèm phở? Có làm nhưng không nhận? Trai tồi?"
Cái cuối suýt soát đúng rồi.
Trương Tiểu Ngọc cố gắng biểu đạt, khiến Lạc Minh Tịch phải nói thẳng ra tên của Hoàng Hạo Thiên.
Ngẫm mãi, cuối cùng Lạc Minh Tịch cũng nói ra đáp án đúng: "Đồ trai đểu!"
Những người có mặt quay sang nhìn nhau, ngơ ngác.
Chỉ riêng Bạch Tuyết Mai đen mặt, cắn chặt răng chịu đựng.
Tháng 10, Bạch Tuyết Mai sẽ chính thức lên xe hoa.
Hiện tại lộ ra tin này, chẳng những cô ta mất mặt, Đại Bạch thị, Hoàng thị đều mất mặt.
Chuyện đó đã giải quyết êm xuôi xong rồi, chỉ là thói đời trêu ngươi, bị lột trần ra ngoài.
Đạo diễn không biết, đề bài đó hẳn là ngẫu nhiên.
Hành động của Trương Tiểu Ngọc lại không ngẫu nhiên đến thế.
Cô ấy cấp ba học chung với hai người kia, biết cũng bình thường.
Nhưng cô ấy đã lựa chuyện đó, dùng nó để diễn đạt đề bài, khiến Lạc Minh Tịch mở miệng nói ra, cả mạng đều biết.
Thế thì là do Trương Tiểu Ngọc hay tại Lạc Minh Tịch?
Từ một góc không ai thấy, Bạch Tuyết Mai gườm gườm hai người.
Không biết là tại một trong hai người, vậy cứ cho đó là do cả hai người đi.
Các khán giả bỗng nhớ ra tin tức Bạch Tuyết Mai đính hôn với Hoàng Hạo Thiên từ mấy năm trước.
Vốn hai người ở bên nhau vào lúc tuổi đời đẹp nhất, được bao người ủng hộ, không ngờ đã đến bước đường này.
Người dân bình thường sao mà biết nhiều chuyện nhảm nhí của giới nhà giàu đến vậy, cơ mà, từ mấy câu trả lời hụt của Lạc Minh Tịch, người có não đều đoán ra phần nào, thậm chí còn quá đáng hơn.
Anti-fan của Bạch Tuyết Mai lại nhảy ra, khịa cô ta là "nữ phụ ngôn tình", diễn vai hôn thê hào môn của nam chính, cuối cùng vẫn phải hai tay nhường nam chính cho nữ chính.
Các cư dân mạng khác than.
(ôi nhà giàu)
(Thương Bạch Tuyết Mai, ở bên một thằng chẳng ra gi)
(Đàn ông ấy mà, càng thành đạt càng có nhiều tật xấu)
(Trên đời + 1 người ngoại tình chơi gái, còn chơi ra bầu)
Cả hai mất quá nhiều thời gian ở câu thứ hai quá, vậy nên khi kết thúc lượt đầu, họ chỉ được bốn điểm.
Đến lượt Lạc Minh Tịch lên diễn tả.
Trình độ của cô phải gọi là "kẻ tám lạng, người nửa cân" với Trương Tiểu Ngọc, cả hai lại lấy được bốn điểm nữa.
Tổng tám điểm, tạm xếp đầu.
"Chỉ lo mình phải vào nhà III ở."
Trương Tiểu Ngọc lo lắng thầm thì.
Lạc Minh Tịch lo xa hơn thế: "Thấp quá, đà này phải tự lực cánh sinh chứ không có khách mời đặc biệt hỗ trợ mình đâu."
Một lời thành sấm.
Điểm tổng của hai người quá thấp, được phân cho nhà III, và sẽ không được khách mời đặc biệt hỗ trợ trong thử thách tiếp theo.
Lặng người nhìn căn nhà trống hoác, Lạc Minh Tịch và Trương Tiểu Ngọc khóc không ra nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...