“Tớ cứ thấy quần áo của cậu rộng quá ấy, hay là tớ mua… Cậu sao vậy?”
Tô Tinh mặc áo sơ mi trắng của Hạ Trì, bên ngoài là chiếc áo gile len màu đen, tay áo dài một đoạn, cổ áo cũng trễ xuống.
Áo gile len trùm lên áo sơ mi rộng thùng thình, mặc thế nào đi nữa cũng không gọn gàng chút nào.
Cậu vừa mở cửa phòng ra, chưa đi được mấy bước đã khựng lại.
Cửa kính ban công hé mở, Hạ Trì buồn bực dựa vào cửa hút thuốc, để mặc tàn thuốc rơi đầy đất.
Nhìn thấy Tô Tinh đi ra, Hạ Trì lập tức vứt nửa điếu thuốc còn dở vào bể giặt, nhếch khóe miệng cười, nhanh chóng giấu đi vẻ u ám dư thừa trong ánh mắt.
“Thầy Tô của tớ đẹp trai thật đấy,” Hạ Trì sải bước về phía trước, xắn tay áo lên trên cổ tay cho cậu, vuốt phẳng vạt áo rồi chống cằm nhìn đánh giá cậu một vòng, bình luận vô cùng hài lòng: “hình như hơi rộng chút thì phải, ăn mặc giống hệt chú lùn ấy.
Nhưng mà nhìn trông cũng không rõ lắm, vẫn mặc được, xoay người tớ xem xem.”
Tô Tinh không bỏ sót một chút biến đổi cảm xúc nào của Hạ Trì, ngoan ngoãn để mặc hắn nghịch ngợm trên người mình, vừa nhíu mày vừa hỏi: “Không sao chứ?”
Một hồi chuông đột nhiên vang, điện thoại Hạ Trì ném lên bàn trà nhỏ rung lên.
“Điện thoại cậu…”
Tô Tinh còn chưa kịp nói xong thì Hạ Trì đã tiến lên một bước trước mặt cậu bịt tai cậu lại, cúi đầu hôn cậu.
Đầu lưỡi thô bạo xông vào khoang miệng Tô Tinh khuấy đảo, mùi nicotin nồng nặc bá đạo giống như chủ nhân của nó, ngang ngược lan tỏa mở lối giữa môi răng.
Tô Tinh không thích mùi thuốc lá, Hạ Trì cũng thường không hôn cậu sau khi hút thuốc, nhưng lần này hắn vô cùng cứng rắn, ngậm lấy đầu lưỡi Tô Tinh mút thật mạnh, như thể muốn trút tất thảy hương vị trên người mình trao cho Tô Tinh.
Chiếc răng hổ của hắn sượt qua môi dưới Tô Tinh khiến cậu bị xước đau, hít một hơi ngắn rồi khẽ kêu lên một tiếng ‘sh—’ nhẹ.
Hạ Trì dừng lại một lúc, nhận ra vẻ thất thố của mình nên chán nản thả tay buông người trong lòng mình ra.
Tô Tinh không cho phép hắn chạy mà nhón chân bắt kịp hắn, áp môi lên môi hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khe môi Hạ Trì tựa như trấn an.
Sự nóng nảy trong lòng Hạ Trì đã được Tô Tinh xoa dịu phần nào.
“Ngày mai quay video được không?” Ngón tay hắn vuốt ve môi dưới của Tô Tinh, trên đó còn vương vệt nước long lanh.
“Được, không vội.” Tô Tinh nhìn hắn với vẻ mặt dịu dàng, trong ánh mắt không hề có bất kì nghi ngờ hay bất mãn nào, tất cả đều là thẳng thắn vô tư, ngập tràn tin tưởng và ỷ lại.
Hạ Trì bị Tô Tinh nhìn chuyên chú như vậy chỉ cảm giác trong lòng mình có một vũng nước ấm áp lan tràn, ngay cả tấm khiên giáp kiên cường cũng bị bọt nước này làm mòn dần.
“Đột nhiên có chút việc, tới chỗ mẹ tớ một chuyến.”
Tô Tinh không hỏi bất cứ câu nào, chỉ gật đầu nói: “Ừm.”
Hạ Trì khẽ thở dài một hơi, cụng trán cậu, giọng nói trầm thấp: “Ở nhà đợi tớ, được không?”
Tô Tinh nắm lấy ngón út của Hạ Trì đung đưa, sau đó đan chặt mười ngón cùng hắn.
“Được, tớ không đi đâu hết, chỉ ở nhà bọn mình đợi cậu về.”
—–
Ông ngoại đang ở một bệnh viện tư nhân ở ngoại thành yên tĩnh hẻo lánh cách xa thành phố.
Đây không phải là lần đầu tiên ông ngoại xảy ra chuyện.
Năm ngoái ông ta từng nhập viện cấp cứu do xuất huyết não và phải làm phẫu thuật nội soi não.
Dù gì tuổi ông ta cũng đã cao, vợ mất sớm cách đây hai mươi năm, đứa con gái duy nhất mấy năm trước cũng bỏ mạng mà đi, người thân chỉ còn lại một đứa cháu trai hai chân tàn tật.
Doanh nghiệp của ông ngoại đã trải qua một đời thăng trầm, bề ngoài trông vô cùng cường mạnh nhưng thực chất chẳng khác nào thân cây mục ruỗng, bên trong đã bị khoét rỗng từ lâu.
Người được cấp cứu tạm thời đang nằm trong khoa hồi sức tích cực, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Theo ý kiến của bác sĩ, tuần sau vô cùng quan trọng, nếu qua khỏi thì sẽ bình an khỏe mạnh, nếu không chịu đựng nổi sẽ ra đi.
Khi Hạ Trì tới đã là sẩm tối, Quan Hân Hân, Hạ Châu và vài người thân cận chăm sóc ông ngoại đang bên ngoài phòng bệnh.
Hạ Lỗi kí kết hợp đồng quan trọng ở tỉnh lân cận không thể về được.
Hạ Châu yên lặng ngồi trên xe lăn, đắp một tấm chăn màu đen trên đùi, một tay không ngừng xé da ngón tay trên bàn tay kia – Từ nhỏ Hạ Châu đã có thói quen này, vui hay không vui không thể hiện toàn bộ trên nét mặt, lúc sốt ruột rất thích xé da tay.
Khi còn nhỏ Hạ Trì đã từng nói cậu ta rất nhiều lần nhưng cậu ta không tài nào thay đổi được.
Sau vụ tai nạn ô tô, dường như Hạ Châu đã trở thành trí tuệ nhân tạo, mọi biểu cảm trên khuôn mặt đều được não bộ điều chỉnh và tính toán một cách chính xác, đã một thời gian rất lâu rồi Hạ Trì chưa từng thấy hành động xé da tay này của cậu ta.
Đã mấy tháng không gặp, Hạ Châu tiều tụy hơn rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng quá dài, lông mi rủ xuống nửa chừng tựa con rối gỗ vô hồn.
Khi Hạ Trì tới, Hạ Châu mới có chút phản ứng, giương mắt nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát.
Hôm nay cậu ta vô cùng bất thường, không cố ý gần gũi với Hạ Trì mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn chằm chặp, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt không lóe một tia cảm xúc.
Những người khác đứng cạnh Hạ Châu coi Hạ Trì như không khí.
Hạ Trì phớt lờ bọn họ và đi thẳng về phía Quan Hân Hân.
Quan Hân Hân ngồi một đầu băng ghế dài, tư thế hơi co rúm, hai tay đặt lên đầu gối, cảm giác tồn tại rất thấp.
“Mẹ, không sao chứ?” Hạ Trì khom lưng chống gối gọi bà.
Thấy Hạ Trì tới, Quan Hân Hân như thấy chỗ dựa, nắm lấy tay Hạ Trì không buông, mở miệng nhìn đám người đầy cảnh giác, lắc đầu muốn nói lại thôi.
Hạ Trì ngồi bên cạnh bà, Quan Hân Hân dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể căng cứng của mình, tựa đầu nghỉ tạm lên bờ vai vững chãi của con trai mình, ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè nén đến mức thấp nhất.
Thực ra Quan Hân Hân cũng không cần cẩn thận như vậy, bởi vì căn bản không ai để ý tới hai mẹ con đang ngồi trong góc.
Không bao lâu sau, bảo mẫu đẩy Hạ Châu ra ngoài ăn cơm, khi xe lăn đi qua trước mặt, Hạ Trì mới thấy ngón tay Hạ Châu bị xé nát da, móng tay bê bết vệt máu sẫm màu.
Tai nạn của ông ngoại đã giáng một đòn trí mạng lên Hạ Châu, cậu ta không có mẹ cũng không có đôi chân, chỉ có một mình ông ngoại có thể chống đỡ cậu ta.
Hạ Trì chưa từng tiếp xúc với ông ngoại lần nào huống chi là cảm tình, hắn không thể đồng cảm với Hạ Châu trong hoàn cảnh đó, cũng không quan tâm đến những người khác.
Hắn vỗ vai Quan Hân Hân, nói: “Mẹ về đi, ở đây có người trông nom, không cần tới mẹ đâu.”
Hạ Châu tiến vào thang máy, Quan Hân Hân nhìn cửa thang máy đóng lại hoàn toàn mới kéo Hạ Trì tới hành lang, nhỏ giọng nói: “Mẹ không đi được, bố con không có ở đây, mẹ muốn thay bố con trông coi, nếu không người ngoài sẽ đàm tiếu về bố con.
Hơn nữa Tiểu Châu cũng ở đây, mẹ càng không thể đi, mẹ muốn chăm sóc em, không thì bố con sẽ không vui.”
Với thân phận của Quan Hân Hân, đợi trước giường bệnh của ông ngoại thật sự vô cùng xấu hổ.
Nhưng trong lòng bà chỉ có duy nhất Alpha của mình, Hạ Lỗi cần bà trở thành một người vợ đảm mẹ hiền, bà làm tốt tới mức không thể khiến người khác bắt bẻ.
Hạ Trì đã mệt mỏi như vậy quá nhiều năm rồi, môi hắn mấp máy, cuối cùng cũng không khuyên nhủ Quan Hân Hân nữa mà chỉ nói: “Vậy con đi đây, ở đây cũng vô ích.”
Quan Hân Hân nắm chặt tay Hạ Trì không buông, vội vã thì thào: “Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói ông ngoại đã đèn sắp cạn dầu, có khả năng không qua khỏi, nếu ông ta chết rồi…”
“Mẹ!” Hạ Trì nghiêm giọng hét lên với bà, nắm vai bà đẩy bà vào tường, nhìn chằm chằm đôi mắt bà, nói với vẻ mặt cứng rắn, “Mẹ có thể tỉnh táo một chút được không? Rốt cuộc mẹ đang nghĩ gì?”
“Tiểu Trì!” Quan Hân Hân chưa bao giờ bị con trai đối xử thô bạo với mình như vậy, giọng bà run rẩy kích động nói, “Nếu ông ta chết rồi thì công ti chính là của bố con, mẹ con mình cũng không phải uất ức như vậy… Không có lão, con cũng không phải giả vờ làm Beta nữa, nếu bố con biết con là Alpha, chắc chắn sẽ đào tạo con thật tốt, nhà họ Hạ sau này chính là của con…”
Càng nói bà càng phấn khích, thậm chí còn trào nước mắt.
Hạ Trì càng nghe càng thấy ớn lạnh, trừng mắt nhìn Quan Hân Hân đầy hoài nghi rồi lớn tiếng ngắt lời bà: “Nhà họ Hạ không phải của mẹ cũng không phải của con.
Hạ Lỗi cũng không thuộc về mẹ, là chính mẹ cướp lấy ông ta, cuộc sống bây giờ của mẹ tất cả đều là giả…”
“Con câm mồm! Mẹ biết mẹ thực sự có lỗi với con, mẹ bắt con giả làm Beta là có nỗi khổ riêng,” Quan Hân Hân vội vã nói, “Hạ Châu chỉ có xuất thân tốt hơn con thôi, còn mặt nào có thể so được với con? Nó chẳng qua chỉ là một thằng tàn phế, chỉ cần ông ngoại đi đời, tất cả những thứ này đều là của con…”
“Con không cần.” Hạ Trì nhìn bà chằm chằm, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Những thứ này đó mẹ nó con đếch cần.”
“Ngay cả mẹ mà con cũng không cần?!” Quan Hân Hân tát mạnh một phát lên mặt Hạ Trì, rốt cuộc không thể kiềm chế nổi cơn tức giận, khẽ rống lên với hắn, “Mẹ chỉ có một mình con thôi! Đến cả mẹ mà con cũng không cần à?!”
Một cảm giác nóng ran đau rát truyền tới má mình, Hạ Trì lùi về phía sau hai bước, hít sâu một hơi, nói bình tĩnh: “Sau này con sẽ đưa mẹ đi.”
“Mẹ không đi!” Quan Hân Hân lập tức vặn lại, “Mẹ không thể rời xa bố con, thiếu bố con sao mẹ sống nổi? Con cũng không được đi! Mẹ là mẹ con! Mẹ sinh con ra nuôi con lớn, con không được đi đâu hết!”
“Mẹ sinh con, nuôi con,” Khớp hàm của Hạ Trì run bần bật, hắn nắm tay lại thành quyền và nói một cách khó khăn, “tất cả là vì người đàn ông của mẹ…”
Thực ra hắn đã biết điều này từ lâu, nhưng hắn vẫn khăng khăng không muốn thừa nhận.
Quan Hân Hân run rẩy dựa vào tường, lẩm bẩm: “Con là mẹ sinh ra, ngoại trừ con mẹ còn có thể dựa vào ai, con không được phép đi…”
Cảm giác bất lực bao vây toàn thân hắn, Hạ Trì suy sụp, nhìn Quan Hân Hân với ánh mắt sâu thẳm rồi quay đầu tại cầu thang rời đi.
Quan Hân Hân lấy lại bình tĩnh, lấy một chiếc gương cầm tay trong túi áo khoác hàng hiệu ra, cẩn thận lau giọt nước mắt đọng bên khóe mắt.
Bà rời khỏi hành lang, con ngươi bỗng chốc co thắt lại, vậy mà Hạ Châu vẫn còn ở trên hành lang!
“Tiểu… Tiểu Châu,” Quan Hân Hân hỏi, “không phải con đi ăn cơm sao?”
“Thang máy trục trặc.” Hạ Châu ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt bình tĩnh, “Dì ôm cháu xuống tầng đi.”
—–
Hạ Trì gọi xe về chung cư, trên quãng đường gần hai tiếng đồng hồ, tài xế sợ hắn buồn chán nên tìm mọi cách để bắt chuyện với hắn.
Hạ Trì quả thực vô cùng rã rời, tựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền.
Tài xế thấy vị khách này vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai qua gương chiếu hậu nhưng nét mặt lại mang vẻ mệt mỏi, cả người toát lên chút sát khí đằng đằng.
Tài xế đoán rằng hắn gặp phải vấn đề nan giải vì vậy thức thời ngậm chặt miệng.
Đi được nửa đường, Tô Tinh gửi tin nhắn Wechat cho hắn, chuyển tiếp một bài viết công khai của tài khoản cộng đồng với tiêu đề ‘Tổng hợp những pha ngớ ngẩn nhất hàng năm, đọc cười vỡ bụng’.
Cậu gửi tiếp một tin nhắn sau vài giây.
Star: Tớ đọc qua rồi, buồn cười cực.
Hạ Trì vẫn chưa nhấn mở bài viết tổng hợp pha ngớ ngẩn này nhưng trong mắt đã ánh lên ý cười.
Tô Tinh không bao giờ lãng phí thời gian xem mấy thứ này, ông trời con tìm được mấy thứ này ở đâu đó chỉ vì muốn chọc hắn cười.
Hạ Trì tựa đầu lên cửa kính xe, màn đêm ngoài cửa sổ thăm thẳm, may mà có ngôi sao của hắn, yêu hắn vụng về nhưng cũng hết mình.
Khi vào cua, tài xế thấy vẻ mặt điềm tĩnh của vị khách ngồi sau nhìn điện thoại nhếch khóe miệng cười, vẻ u ám từ đầu tới chân đã bị gột sạch.
Anh bật đèn xi nhan, thuận miệng hỏi một câu: “Bạn trai à?”
“Ừm, bạn trai cháu.”
Tài xế không ngờ người vừa nãy vẫn luôn thờ ơ lại trả lời câu hỏi của anh, một khi đã lên nhạc là không ngưng lại được, dùng giọng điệu của người từng trải an ủi hắn, nói: “Người còn trẻ ấy à, gặp phải chuyện gì thì cứ nghĩ thoáng ra một chút, nghĩ nhiều hơn tới những người quan tâm mình ấy, chẳng có gì to tát cả!”
Nghe tài xế lải nhải suốt quãng đường về, vừa đến tầng dưới, ngẩng đầu lên thấy ánh đèn trên cửa sổ tầng ba, Hạ Trì mới cảm nhận được chút hơi ấm.
Mở cửa nhà, nồi cơm điện đang cắm điện, nước hầm xương chưa ăn hết trong nồi lẩu buổi trưa được hâm nóng, hương thơm lan tỏa tứ phía.
Tô Tinh ngồi trên sofa đọc sách, phủ lên người một chiếc chăn mỏng.
Nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đầu: “Về rồi.”
Tay Hạ Trì để sau lưng đóng cửa lại, còn chưa kịp thay dép lê đã bước về phía sofa quỳ xuống sàn nhà, ôm chặt lấy Tô Tinh qua lớp chăn.
Sách chưa đọc xong rơi ‘bụp’ xuống đất, Tô Tinh có chút sững sờ, đáp lại cái ôm của Hạ Trì, cười nói: “Thở không nổi.”
Hạ Trì nghe vậy càng ôm cậu chặt hơn, vùi đầu vào cổ cậu hít một hơi thật sâu: “Nhớ cậu lắm, xa nhau lâu quá rồi.”
“Vẽ chuyện,” Tô Tinh cười nhạo nhắn, “mới có mấy tiếng.”
“Đủ lâu rồi,” Hạ Trì nói, “bên ngoài lạnh lắm, lạnh không chịu nổi.”
Tô Tinh từng thấy người lớn dỗ trẻ con trên tivi, bắt chước dáng vẻ của bọn họ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Trì, nói: “Canh nóng rồi, ăn đi, đói rồi.”
Tô Tinh làm hai món xào với những nguyên liệu còn thừa vào buổi sáng, Hạ Trì bưng bát, húp sạch một bát canh ấm.
Hắn đặt bát xuống, nhìn Tô Tinh.
Bé Trạng nguyên của hắn được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, toàn thân nơi nào cũng mềm mại, thuộc về cậu ấy là lông mi, khóe mắt khẽ nhếch lên, nốt ruồi dưới mắt, lông tơ mỏng trên má, chiếc cổ trắng ngần, đường nét xương quai xanh rõ ràng…
Dường như Hạ Trì ngắm Tô Tinh đầy si mê, trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn muốn đưa Tô Tinh rời đi, mặc kệ tất cả rời khỏi nơi này.
Hay nói một cách văn vẻ hơn là bỏ nhà theo trai.
Ý nghĩ nực cười này chỉ xuất hiện trong chớp mắt đã lập tức đứt quãng, Tô Tinh gắp một bắp ngô: “Ăn ít thịt thôi.”
Hạ Trì cắn một miếng ngô, đột nhiên nói: “Thật ra tớ là con riêng, mẹ tớ… có lẽ không yêu tớ.”
Lời vừa nói ra, hắn ngẩn người ngay tức khắc.
Hắn chỉ cảm thấy quá mỏi mệt, đương lúc ánh đèn dịu dàng và người yêu mềm mại như vậy khiến người ta buông lỏng cảnh giác quá dễ dàng.
Hạ Trì không dám nhìn Tô Tinh.
Hắn chưa từng nghĩ tới việc thể hiện khía cạnh yếu đuối của mình trước mặt Tô Tinh.
Hắn vẫn luôn coi Tô Tinh là bảo bối quý giá, hắn phải làm khôi giáp của Tô Tinh.
Hắn cũng phải đủ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ ngôi sao của hắn thật an toàn.
Hắn không biết Tô Tinh sẽ phản ứng như thế nào, sẽ càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy những biểu cảm chán ghét, ghê tởm trên khuôn mặt cậu.
Bầu không khí yên lặng trong chốc lát, Tô Tinh nói: “Khéo thật, mẹ ruột tớ cũng không yêu tớ, vừa mới sinh ra bà ấy đã không cần tớ.
Tớ được mẹ tớ ôm tới đấy.”
Cậu múc một bát canh, âm thanh cái muôi va chạm với thành nồi lanh canh lách cách.
“Để mà nói,” Tô Tinh cười với hắn, “bọn mình cũng vô cùng xứng đôi.”
Khóe miệng Hạ Trì từ từ giương lên.
Bọn họ cũng vô cùng xứng đôi, bởi vì Tô Tinh cũng là khôi giáp của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...