Suy cho cùng đối phương vẫn là học sinh năng khiếu thể dục, thành tích cuối cùng nhanh hơn Hạ Trì nửa giây, giành vị trí quán quân.
Cũng may lớp 5 thi đấu những môn khác khá tốt, điểm tích lũy sau từng môn thi được cộng dồn nên tổng điểm vẫn xếp hạng nhất.
Mọi người chụp ảnh tập thể làm kỉ niệm, Tô Tinh lẳng lặng đứng một bên, Hạ Trì túm cổ cậu kéo vào khung hình.
Tô Tinh nhíu mày, nói: “Tôi không tham gia thi đấu, không chụp.”
Hạ Trì ngả ngớn dựa lên người cậu, nói: “Ai nói cậu không dự thi, nếu không phải những giây cuối cậu đứng ở vạch đích gọi tên tôi, có lẽ tôi đã ngất xỉu trên đường băng rồi.”
Tô Tinh hất tay hắn đang khoác vai mình với vẻ mặt ghét bỏ: “Bẩn chết, bỏ ra.”
“Vừa nãy lúc ôm không chê bẩn, bây giờ lại kén cá chọn canh.” Hạ Trì dí ngón tay lên đầu cậu, “Thói hư!”
“Nào nào nào! Ba, hai, một! Quả cà(1)!”
(1) Tương tự như kim chi/ cheese như bên mình vậy á
Tô Tinh còn chưa kịp nhìn vào ống kính thì khung cảnh này đã được chụp lại một cách vội vàng.
Sau ống kính điện thoại các cô gái mặc váy hoa giơ cao quả cầu cổ vũ, Kha Nhạc Nhạc được Lông xanh cõng lên vai, hai người Lý Lãng Ngô Siêu một trái một phải giơ chân cô làm cô sợ tới mức mặt mày tái mét, thế mà ba thằng ranh vẫn đùa dai cười tít mắt.
Hạ Trì và Tô Tinh đứng ở góc hàng phía sau, Hạ Trì nghiêng đầu nhìn Tô Tinh, tay đè lên gáy cậu, răng hổ chống môi dưới; Tô Tinh bị ấn đầu, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn nhưng đôi mắt lại lấp lánh nét cười.
Bức ảnh này được treo trên tường cuối lớp, ảnh in ra từ điện thoại cũng không nét lắm, hơn nữa mỗi người một biểu cảm khác nhau, sau khi rửa xong ảnh khuôn mặt ai nấy cũng mờ mờ ảo ảo.
Vào buổi sáng một ngày nào đó Tô Tinh tới lớp sớm nhất, cậu đứng trước bức tường ngắm nghía bức ảnh tỉ mỉ kĩ càng một lúc, nhìn từng người một cho tới khi ánh mắt lưu luyến dừng lại nơi Hạ Trì, đầu ngón tay gõ nhẹ lên chiếc răng hổ nho nhỏ kia.
Cuối cùng, Tô Tinh đã chụp bức ảnh này bằng điện thoại của mình.
—–
Đã một tháng trôi qua kể từ guồng ngủ bù vào giờ tự học buổi sáng, học tập làm bài tập, buổi chiều làm bài tập hộ rồi buổi tối đi làm thêm.
Giữa tháng mười một, chính quyền thành phố bắt đầu chấn chỉnh cảnh quan thành phố, và nơi đầu tiên được ‘chỉnh’ chính là bờ đê ven sông.
Tất cả những quán ăn đêm và quán nướng bất hợp pháp hai bên bờ sông đều bị niêm phong.
Trước khi đi ông chủ mời Tô Tinh và Hạ Trì một bữa, nói mình mở quán vài năm đã dành dụm được chút tiền, nhưng hiện tại thành phố không không níu giữ được anh ta nữa, phải quay về quê nhà ở nông thôn thôi.
Ông chủ uống thực sự rất nhiều, cuối cùng say mèm vừa khóc vừa nhớ tới bạn trai nhỏ Alpha của mình.
Trước kia lên thành phố cùng nhau chăm chỉ cần mẫn làm việc, sau này người bạn trai nhỏ này quen biết Omega mới tới làm nên đã vứt bỏ Beta của mình, còn nói gì mà pheromone quyết định tất thảy, pheromone của hắn là mùi sữa đậu nành còn của Omega kia là mùi bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh quẩy là cặp đôi trời sinh, nói xem có phải xứng đôi lắm không.
Trước khi đi ông chủ nước mắt giàn giụa vỗ vai bọn họ, nói với giọng điệu của người từng trải, từng lời thấm thía rót vào tai: “Tinh ơi, Trì ơi! Hai đứa nghe anh một câu, Beta thì cứ yên phận tìm một Beta đi hết quãng đường còn lại, đừng va vào vết xe đổ của anh đây.
Tuổi trẻ xốc nổi đã có lúc tin rằng Alpha và Beta cũng có thể bên nhau trọn đời trọn kiếp, giờ thì sao, chẳng khác gì trứng ung trứng thối!”
—–
Tiễn con ma men đi rồi Hạ Trì đưa Tô Tinh về nhà, hai người vai sóng vai bên nhau đi qua con ngõ nhỏ không bóng người.
Đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Hạ Trì đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu cảm thấy như thế nào?”
Tô Tinh đá một hòn đá nhỏ ven đường, nghe không hiểu hắn ám chỉ điều gì: “Thế nào?”
“Thì là chuyện ông chủ nói,” Hạ Trì không nhịn được liếc nhìn Tô Tinh qua khóe mắt, “Cậu thấy… Beta thì hợp với giới tính nào?”
Bước chân Tô Tinh ngừng lại một chút.
Bàn tay đặt bên hông khẽ nắm lại, cảm giác nhịp đập tim mình dữ dội thình thịch nhảy lên hai tiếng, nhất thời tay chân có chút luống cuống.
Cậu đút hai tay vào túi quần, nhìn bóng mình kéo dài trên mặt đường, nói: “Omega đi.”
Hóa ra cậu ấy thích Omega.
Hạ Trì không biết vì sao lại có chút lo lắng, theo tiềm thức muốn dắt tay Tô Tinh nhưng lại buồn bực phát hiện tay mình vẫn đang đút túi.
“Cái kia…” Hạ Trì thăm dò, “Cậu thấy Alpha và Beta ở bên nhau thế nào?”
Tô Tinh mải nhìn bóng mình trên mặt đường, trong lời nói chẳng có chút hứng thú nào: “Chẳng thế nào hết.”
Hạ Trì cúi đầu xuống có phần chán nản, Tô Tinh đột nhiên cảm thấy ủ rũ khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, hỏi: “Cậu cảm thấy Alpha và Beta nên ở bên nhau?”
Hạ Trì ngắm nhìn góc nghiêng của cậu, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt cậu, Hạ Trì nắm chặt tay thành quyền, nói: “Nếu tôi là Beta… Ý tôi là, nếu có một Alpha thực sự rất thích người ấy, có lẽ Beta cũng nên thử một lần ở bên cạnh Alpha đó?”
Hóa ra cậu ấy thích Alpha.
Tô Tinh không đáp lời, đá văng vỏ lon rỗng bên ven đường.
Chiếc lon sắt lăn qua bóng Hạ Trì, cuối cùng ‘bụp’ một tiếng đập vào tường.
—–
Đêm đó, Tô Tinh bị mất ngủ.
Cậu lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể bình tâm nổi, dứt khoát rời giường lấy một đề thi toán bắt đầu làm.
Câu hỏi thứ nhất trong đề là ‘Hai điểm A và B nằm ở góc phần tư thứ nhất và thứ ba…’
A và B? Alpha và Beta?
Hạ Trì thực sự thích Alpha sao? Không phải hắn có người mình thích rồi chứ…
Đợi tới lúc tinh thần Tô Tinh bừng tỉnh lại, cậu mới phát hiện lúc cầm bút đã xuất thần viết ngập tràn tên Hạ Trì lên giấy nháp.
Cảm giác phiền muộn trong lòng này đối với cậu vô cùng xa lạ, tất cả những vấn đề cậu gặp phải từ nhỏ tới lớn đều rất đơn giản, hoặc là dùng thứ hạng trong kì thi để giải quyết, hoặc là dùng nắm đấm để giải quyết.
Chỉ có duy nhất Hạ Trì là nan giải.
Cậu không biết cảm xúc kì lạ này đến từ đâu, cũng không chắc sẽ làm thế nào để giải quyết nó.
Cậu ném bút lên bàn, tựa lên lưng ghế ngẩng đầu lên, bóng đèn dây tóc chói sáng khiến hai mắt cậu nhức mỏi.
Cậu nhắm mắt lại hít sâu rồi thở dài một hơi, vo tròn tờ giấy chi chít toàn chữ kia ném ra ngoài cửa sổ.
Nếu không muốn nghĩ tới thì sẽ không nhớ nữa.
Tô Tinh cam chịu tắt đèn, trùm chăn qua đầu.
—–.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...