Đúng mười rưỡi tối tắt đèn.
Mọi người đã chơi đùa quá đủ rồi, mỗi người tự về chỗ của mình chuẩn bị ngủ.
Thời tiết cuối tháng tám vẫn chưa thể xua tan đi cái nóng, chỉ cần xoay người là có thể toát mồ hôi toàn thân.
Đừng nói là điều hòa, trong khu huấn luyện quân sự ngay cả một cái quạt cũng không có.
Thể chất Hạ Trì vốn sợ nóng, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, hắn đạp chăn, cởi áo, nằm trên chiếu thô ráp thấy lưng bị chọc đau rát.
Vừa nghiêng người lại thì thấy Tô Tinh ngủ thật sự rất yên tĩnh.
Có lẽ trời sinh thể chất cậu đã không sợ nóng, ngày hè nóng nực vẫn mặc áo dài che cánh tay kín mít.
Lúc này cậu kéo một góc chăn lên trước ngực, nằm ngửa, hai tay đặt trên bụng, hơi thở vừa nhẹ vừa dài.
Dù sao cũng không có ý định ngủ, Hạ Trì nằm nghiêng mình gác đầu lên tay, quan sát Tô Tinh.
Nhóc Trạng nguyên lúc ngủ cũng toát ra hơi thở lãnh đạm ‘Đừng chọc tôi, tôi rất dữ’, tóc mái mềm mại lòa xòa trước trán, môi mím lại thành một đường thẳng, quá đỗi đẹp đẽ, giống như một con búp bê sứ.
Đêm nay trời khá quang đãng, từ cửa sổ nhìn lên có thể thấy những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời.
Tiếc là ngôi sao đẹp nhất bên cạnh hắn đã nhắm mắt ngủ từ rất lâu rồi.
Hạ Trì ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của Tô Tinh cảm thấy hạ hỏa không ít, và cái nóng của mùa hè bằng một cách nào đó dường như cũng dịu đi.
Hắn ngập ngừng đặt bàn tay của mình lên mu bàn tay Tô Tinh, lạnh.
Đúng là bạc hà thành tinh thật? Tam phục nóng nực tới vậy mà cả người toát ra hơi mát.
Hạ Trì nhích gối của mình lại gần Tô Tinh, cánh tay dán lên cánh tay cậu, chân chạm sát chân cậu, nhắm mắt lại.
——
Tô Tinh mơ thấy cậu đang vật lộn với một con gấu chó, con gấu chó to khỏe tràn đầy sức mạnh, khắp người toàn là lông lá rậm rạp, vung một chưởng bóp cổ cậu, cậu thở không ra hơi, có giãy giụa vùng vẫy cũng vô ích.
Một giây trước khi chết ngạt, cậu bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Nửa thân trên của Hạ Trì trần trụi bám người cậu, một cánh tay đè lên ngực cậu, một chân đè lên đùi cậu, đỉnh đầu dụi cổ cậu.
Tô Tinh đẩy Hạ Trì ra, không thể đẩy nổi, trùm trường say ngủ còn lẩm bà lẩm bẩm hai tiếng, cái đầu dịch chuyển, tóc rối tung rối mù gác lên cổ vai cậu, cọ tới cọ lui.
Cậu cười khẩy một tiếng, đầu tiên đẩy tay Hạ Trì ra, sau đó lại vung chân hắn ra chỗ khác, Hạ Trì thuận thế xoay người, ôm người nằm bên trái giống y lúc vẫn còn ôm cậu ngủ, sau đó cảm giác được người trong lồng ngực mình không phải là người đó, lại xoay người về vị trí cũ.
Tô Tinh thừa dịp chân tay hắn chưa kịp đè lên người mình, tay nhanh mắt lẹ nhặt chiếc chăn Hạ Trì đá rơi xuống dưới đất nhét vào lồng ngực hắn.
Tay chân Hạ Trì quấn lấy chăn, còn dụi mặt vào.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Hạ Trì bừng tỉnh vì cơn nóng.
Hắn mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ thấy mình biến thành Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung, Thái Thượng Lão Quân ném hắn vào lò luyện đan, tam muội chân hỏa thiêu hắn muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Lúc tỉnh lại, cả người hắn toàn là mồ hôi, lại thấy mình ôm chặt cái chăn mà ngủ, bảo sao lại nóng thế?
Hắn đá chăn ra chỗ khác, lại bò tới bên cạnh Tô Tinh ôm lấy cậu, mát mẻ vô cùng.
Vì vậy một tiếng sau, Tô Tinh lại tỉnh.
—–
Đêm đầu tiên ở khu huấn luyện quân sự, cả hai người đều không ngủ được.
Tô Tinh đoán chừng thằng đần cưỡi con motor này ăn keo chó mà lớn, không sai một li, lúc nào cũng bám riết lấy cậu không tha; Hạ Trì cảm thấy kí túc xá này không phải bị ma ám rồi chứ, hắn đá chăn xuống đất thế mà không hiểu tại sao mà lúc tỉnh dậy lại thấy chăn trên người mình.
Chuông đánh thức kêu lúc sáu rưỡi sáng, Hạ Trì đấu tranh mở mắt ra, những người khác vẫn chưa tỉnh, đã thấy Tô Tinh vệ sinh cá nhân xong xuôi, thay đồng phục rằn ri được phát đồng loạt, đang đeo thắt lưng.
Hạ Trì trưng ra hai cái quầng thâm dưới mắt, ngái ngủ dựa vào đầu giường nhìn Tô Tinh.
Tô Tinh rất cao, dáng người thẳng tắp, chỉ là hơi gầy, xương bả vai giống cánh bướm chuẩn bị vỗ cánh bay; đường cong cổ đẹp đẽ mượt mà, dường như còn có một nốt ruồi nho nhỏ lấp ló dưới cổ áo thô ráp.
Cậu đang đeo thắt lưng, tựa như bó hoa đột nhiên được thắt nơ lại, phác họa một vòng eo rất nhỏ, phỏng chừng chỉ cần một vòng tay là có thể ôm trọn lấy.
Lý Lãng nói cũng có lý, với khuôn mặt này, dáng người này mà phải cướp bạn gái của ai, chỉ cần ngoắc ngón tay thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tô Tinh đeo thắt lưng xong, tiếp đó cúi người xỏ giày.
Quần rằn ri quá rộng so với cậu, lúc đứng thì chân trong hai ống quần gần như tàng hình.
Với tư thế cong lưng như vậy, đường cong cơ thể hoàn toàn phơi bày trước mắt Hạ Trì.
Một tay là có thể nắm lấy mắt cá chân cậu, cặp đùi săn chắc, hướng lên trên là cánh mông tròn trịa, nhóc Trạng nguyên nhìn thì gầy vậy nhưng nơi đó lại nhiều thịt căng mẩy.
Cậu ấy như vậy, nếu là Omega…
Trước khi nửa thân dưới phản ứng, Hạ Trì ngưng suy nghĩ ngay lập tức.
Quả nhiên đàn ông mới sáng sớm ra rất dễ nảy sinh một vài ý nghĩ bằng nửa dưới của mình, bình thường thôi mà, đừng nói là Tô Tinh, nếu bây giờ thằng đần Lý Lãng đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ nổi một vài phản ứng sinh lý.
Hạ Trì tìm cái cớ có lý cho hành vi của mình, lấy chăn che đùi mình lại, tìm điếu thuốc ngậm vào miệng, châm lửa, điều hòa lại cảm xúc của mình.
Tô Tinh mặc xong, quay người lại.
“Chào buổi sáng!” Hạ Trì thở ra một làn khói qua vành mắt, “Tối hôm qua ngủ thế nào?”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Tô Tinh tái mét, lạnh lùng nói: “Nhờ phúc, tốt lắm.”
Hạ Trì khó hiểu gãi đầu hai cái, mới sáng sớm tinh mơ mà đã tức giận vậy cơ.
—–
Đám người lục tục tỉnh dậy, dồn thành một đống trong nhà vệ sinh tranh nhau đánh răng rửa mặt dùng bồn cầu, Hạ Trì lười chen chúc, dứt khoát chờ bọn họ đi ra hết thì mới bước vào.
Sáng sớm Tô Tinh đã chẳng thèm để ý tới hắn, lúc này đang gấp chăn, Hạ Trì mặt dày kiếm chuyện nói: “Đang làm gì đấy?”
Tô Tinh: “…”
Hạ Trì: “…”
Hạ Trì: “Gấp chăn à, gấp đẹp ghê, đẹp như thời tiết hôm nay ấy.”
Nam sinh vệ sinh cá nhân nhanh như chảo chớp, nhét bàn chải vào miệng đánh hai đường cơ bản, hất nước lên mặt là tỉnh táo, Ngô Siêu cùng bọn họ túm tụm bước ra ngoài, gọi Hạ Trì: “Hạ lão đại, hết người rồi, anh vào đi!”
“Tới đây!” Hạ Trì lên tiếng, thấy Tô Tinh đã gấp chăn xong, khoác balo lên vai định bước ra ngoài cửa, vì thế vừa chạy tới nhà vệ sinh vừa nói: “Đợi tôi một tí!”
Hắn đánh răng rửa mặt rồi chỉnh sửa tóc tai chưa đầy hai phút, khắp mặt toàn là nước bước ra từ nhà vệ sinh, Tô Tinh đã đi rồi, mặt khác mười bốn người còn lại ngồi kề vai sát cánh bên mép giường, y hệt gà con ngoan ngoãn đang chờ được cho ăn.
“Người đâu?” Hạ Trì lau mặt, hỏi.
“Đây này nè.” Ngô Siêu chỉ vào chính mình.
“Má!” Hạ Trì nói, “Tao nói nhóc Trạng nguyên kia đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Hạ Trì: “Thế bọn mày còn ngồi đây làm gì?”
Ngô Siêu: “Không phải anh bảo bọn em đợi tí à?”
Hạ Trì: “… Ông đây có nói chúng mày đéo đâu?”
—-
Lúc tới nhà ăn, Hạ Trì nhìn quanh một vòng, cuối cùng thấy Tô Tinh đứng trước cửa sổ quầy sữa đậu nành.
Cậu lấy một bát sữa đậu nành thêm hai thìa đường trắng, trên khay đồ ăn còn có hai cái bánh bao trứng sữa.
Hạ Trì cười ‘xì’ một tiếng, bữa sáng một người có thể lấy hai cái bánh bao, những người khác thì cứ bánh bao thịt mà lấy, chỉ có Tô Tinh như ông lão yếu ớt muốn sống, còn ăn bánh bao trứng sữa nhỏ nhẹ như con gái, uống sữa đậu nành còn thêm hai thìa đường.
Hắn cầm khay đồ ăn, lấy hai cái bánh bao thịt và một cốc sữa đậu nành, chạy tới chỗ Tô Tinh ngồi.
“Lão Hạ!”
Bả vai bị một người ôm lấy, Hạ Trì quay đầu thì thấy Lý Lãng.
Hai người, hai đôi mắt, bốn cái quầng thâm.
Lý Lãng phụt cười: “Mày sao thế? Vành mắt còn đen hơn cả mỏ than.”
“Nóng quá không ngủ được,” Hạ Trì nói, “mày còn mặt mũi nói tao, tự mình soi gương trước đi.”
Hai người tìm một cái bàn trống ngồi xuống, Hạ Trì thập thò nhìn xung quanh Tô Tinh, nhóc Trạng nguyên cầm một cái bánh bao trứng sữa, cái miệng nhỏ cắn một miếng, cắn được hai miếng thì uống một ngụm sữa đậu nành.
“** má! Mày đừng nhắc đến nữa!” Lý Lãng tức tối gặm bánh bao thịt, “Bên bọn tao không biết có hai thằng ngu nào, hơn nửa đêm phóng pheromone loạn xạ, bọn nó làm thế, tất cả mọi người không kiềm chế nổi, pheromone cứ thế phóng điên cuồng, ngủ cái đéo gì mà ngủ!”
Ánh mắt Hạ Trì như dán lên người Tô Tinh, thuận miệng nói hùa: “Lớn thế rồi mà cũng không khống chế nổi pheromone của mình.”
Lý Lãng oán giận: “Đúng đấy, tao muốn dọn sang khu Beta bọn mày ở quá…”
Hai người nói một hồi cũng hết chuyện, Hạ Trì liếc thấy Tô Tinh đã ăn xong bánh bao, lau miệng, đứng lên rời đi.
“Không nói nữa tao no rồi đi trước đây!” Hắn ném lại một câu rồi chạy đi, bỏ lại Lý Lãng một mình.
—–
Buổi sáng, khóa huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu.
Tám lớp của Trung học số 36 được chia làm tám trung đội theo từng lớp.
Tô Tinh và Hạ Trì cao nên được bố trí chia nhau đứng ở hàng trên cùng, người đứng ở hàng hai thì đứng đầu hàng từng lớp.
Sĩ quan huấn luyện của bọn họ là họ Hầu, vừa gầy vừa đen, bọn Lông xanh tinh nghịch gọi thầy là ‘Con Khỉ.’
Trật tự lớp 5 chỗ Tô Tinh đứng quá tệ, Con Khỉ ra khẩu lệnh cái gì cũng phải làm.
Cuối cùng, Con Khỉ thực sự tức giận, kiên quyết giáo huấn bọn họ một phen, bắt bọn họ đứng thẳng hàng dưới trời nắng to.
Đám học sinh không ngừng than khóc kêu khổ, Lông xanh nổi giận đùng đùng xắn tay áo muốn phản kháng, bị Con Khỉ đẩy vai bẻ xuống ngã lăn xuống hôn đất mẹ.
Đứng chưa được ba phút mà Hạ Trì đã nóng không chịu nổi, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống trán.
Lý Lãng nhân lúc Con Khỉ không để ý, thấp giọng nói: “Bây giờ có ai mà khiến bọn mình khỏi phải xếp hàng thẳng khỉ gió này, tao quỳ xuống trước mặt người đó chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.”
Vừa dứt lời, loa phát thanh vang lên –
“Mời các vị giáo viên chủ nhiệm và sĩ quan huấn luyện sắp xếp học sinh ổn thỏa, tập hợp ở hội trường!”
“** má! Linh nghiệm vãi! Tao quỳ liền!” Lý Lãng mở to hai con mắt, khó mà tin được.
Loa phát thanh vẫn tiếp tục vang lên –
“Sáng nay nhân viên vệ sinh phát hiện hai kim tiêm bị vứt trong thùng rác, nghi ngờ có học sinh đã tự ý tiêm thuốc ảnh hưởng tới pheromone, mời các bạn học sinh lập tức tập hợp tại hội trường, tiến hành điều tra!”
—–.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...