Bí Kíp Cua Trai

Chapter 23 : Chuyện tình Paris
Lết ra được khỏi xưởng bỏ hoang 1 đoạn khá xa, tôi ngồi tựa vào tường, thở dốc. Đến lúc đó tôi mới biết chân mình tê dại vì đau và mình vẫn còn sống. Tôi ôm chân, cắn răng chịu đau để khóc không ra tiếng. Nhỡ đâu tên biến thái đuổi đến, nghe thấy tiếng khóc thì tôi chỉ còn nước đi chầu ông bà ông vải. Tôi cũng phát hiện ra điện thoại đang rung mạnh trong túi quần. Tôi rút iphone ra nghe máy. Nãy giờ Giáo sư đã gọi cho tôi đến cả chục cuộc gọi, có điều tôi hoảng hốt đến mức không thể nghe máy.
Lúc nãy bò lết trong xưởng bỏ hoang, tôi còn nghe được mấy câu, khiến tôi vừa bò vừa rợn tóc gáy:
-Ciel, nếu em tiếp tục tấn công anh để bảo vệ con bé, anh sẽ giết em đấy.
-Tôi sẽ giết anh trước.
Tôi ngồi lù lù 1 đống, run rẩy. Bộ dạng của tôi thì cực kỳ thảm hại, quần áo te tua bẩn thỉu, tóc tai rối bù. Cũng may 1 lúc sau, Giáo sư đã xuất hiện trước mặt tôi. Nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, gương mặt hiếm khi biểu lộ cảm xúc ấy cũng hiển hiện 1 nỗi lo lắng rõ rệt. Anh ta ngồi xuống, nhẹ nhàng nắn chân tay tôi:
-Em đau ở đâu?

Đến lúc anh ta sờ vào chân tôi, tôi khẽ kêu lên đau đớn. Nước mắt thi nhau rơi xuống. Tôi khóc như mưa lũ. Đau đớn, lo sợ, uất ức. Tôi chỉ có thể đổ hết lên đầu anh ta lúc này.
Không đợi tôi khóc xong, Giáo sư bế tôi lên, gọi taxi và đưa đến bệnh viện. Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh ta, vùi đầu vào ngực anh ta nấc nhẹ, nước mắt vẫn chảy ra làm lấm lem hết cả bộ đồ hiệu của anh ta. Mặc dù đau đớn, nhưng có 1 cảm xúc dịu dàng cứ len lỏi trong tim tôi.
Đến bệnh viện.
Giai đoạn đầu tiên là phải cởi đồ ra chụp chiếu. Tôi đứng còn không vững làm sao mà cởi. Cũng may lát sau có chị y tá vào phụ tôi. Kết quả chụp chiếu cũng không gây bất ngờ, tôi thừa biết kiểu gì mình cũng bị gãy chân. Bác sĩ phải rạch ống quần của tôi ra cắt bớt thành quần ngố và bó lại.
Xong xuôi, Giáo sư bế tôi ra khỏi bệnh viện. Ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ như đang nhìn 1 cô gái được yêu tha thiết. Trời ạ. Các người cứ gãy chân đi rồi biết là sướng hay khổ.
Sau đó, Giáo sư đưa tôi về khách sạn, bế tôi vào phòng. Đợi đến lúc tôi bình tĩnh trở lại, Giáo sư mới hỏi chuyện gì đã xảy ra. Dĩ nhiên là tôi không thể nói. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình thì làm sao có thể giải thích với anh ta. Tôi sợ Giáo sư kiếm chuyện với tên biến thái nên tôi chỉ dám nói lại là mình bị ngã gãy chân.

Tối hôm đó, Lang băm cũng đến tìm tôi, nhưng tôi nghĩ nên tránh xa anh ta. Thân mật với anh ta, Biến thái sẽ không để cho tôi sống yên ổn. Tôi cóc cần biết quan hệ của họ là kiểu quan hệ gì, tôi cũng cóc cần biết M2 là cái gì. Tôi chỉ biết tôi phải làm mọi cách để giữ mạng sống ình.
Ai dè, anh ta cứ đứng ở cửa đợi tôi. Đến lúc phục vụ phòng mang cơm đến, anh ta lợi dụng cơ hội vào phòng tôi luôn. Vào phòng, anh ta ngồi xuống xem vết thương đã được bó bột ở chân tôi rồi hồn nhiên nói:
-Cũng may là chỉ gãy chân.
Cái gì? Gãy chân mà còn may mắn á? Đổi lại, anh bị gãy chân anh có thấy may mắn không? Tôi đẩy anh ta tránh xa tôi ra rồi nhìn anh ta chằm chằm. Tôi cẩn thận dò xét đối phương. Giọng nói này là của Lang băm, vả lại đôi mắt không phát ra sát khí. Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy sợ lắm. Tôi bảo anh ta:
-Cởi áo anh ra.
Lang băm trố mắt nhìn tôi, cười gian trá:
-Em bị gãy chân mà nhu cầu vẫn cao thế à? Đợi phục vụ phòng về đã chứ.
Lạy hồn >v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận