Bí Kíp Cua Trai

Ai cũng có ưu điểm, việc cần làm là mài dũa và khai thác nó.
Chapter 6: Rung rinh
Sáng hôm sau, chưa đến giờ báo thức, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi cầm điện thoại, mơ màng nghe máy.
- Anh đến đưa em đi học. Em xuống nhé.
Tôi tá hỏa mở to mắt. Anh ta đến gì mà sớm vậy? Còn tính ám tôi nữa hả. Với lại sao anh ta lại biết số điện thoại của tôi? Tôi tập tễnh bước ra khỏi cửa thì đã thấy anh ta đứng ngay trước cửa. Trên mặt tôi rõ ràng là có 1000 chữ "Hả?". Đây là ký túc xá nữ, cấm nam sinh ra vào mà, đáng lẽ anh ta phải đứng dưới kia chờ chứ, tính rình mò nữ sinh à. Anh ta dúi cho tôi túi đồ:
- Em thay đồ đi. Tối nay đi ăn cơm với anh.
Tôi lập tức trở mặt, giở ngay giọng đanh đá ra với anh ta:
- Anh phắn đi. Tôi mặc mấy thứ này để ra đường bọn côn đồ nó thả dê tôi à? Tôi tự đi học được.
Anh ta vẫn im lặng không phản ứng gì. Tôi lén nhìn anh ta thì thấy gương mặt anh ta vẫn bầm tím, vệt xước trên môi vẫn nguyên si. Ánh mắt anh ta nhìn tôi như thể đang bị tổn thương ghê lắm. Tôi có cảm giác tôi vừa làm anh ta có bầu. Tôi hãi = =. Xem ra tôi không chịu trách nhiệm cũng không xong.
Tôi nhỏ giọng:
- Thôi được, anh đứng đây đợi em.
Hình như trên gương mặt đang cố tỏ vẻ đáng thương ấy phảng phất 1 nét cười. Tôi rón rén bước vào trong phòng lấy thuốc và băng dán. Tường Vy thường xuyên đánh lộn, lại hay chơi những trò chơi mạo hiểm như trượt patin, trượt băng nên những thứ này không thiếu. Tôi quay lại, bảo anh ta ngồi xuống, tôi dùng thuốc tan máu bầm bôi lên mặt anh ta và khẽ mát xa. Sau đó lại tiếp tục dán vết thương cho anh ta. Anh ta cứ nhìn tôi đắm đuối. Thời tiết không lạnh mà tôi cũng sởn cả gai ốc.
- Động tác của em rất giống mẹ anh, và giống...
Câu nói của anh ta đích thực khiến cho cảm xúc của tôi hỗn loạn. Bọn trai đẹp khốn kiếp, ánh mắt và giọng nói cũng có thể giết người sao? Tôi cố giữ gương mặt lạnh như tiền (gương mặt này tôi học được từ Dì và càng nhuần nhuyễn hơn khi chơi thân với Duyên. Phải là 1 thái độ lặng như nước), tôi đứng dậy bước vào trong phòng:
- Anh xuống dưới đợi em nhé.
Đằng nào anh ta cũng mất công đến đây rồi, tôi thực không nỡ phũ với anh ta sau những gì đã xảy ra đêm qua. Tôi mân mê cầm túi đồ anh ta đưa, bộ váy và đôi giầy búp bê đều rất đẹp, chắc chắn nó có giá ở trên trời. Ngộ nhỡ sau này anh ta theo đuổi không được, lại quay sang đòi tình phí thì tôi lấy đâu ra mà trả : (. Mà thôi, không nghĩ nhiều nữa, tôi cầm bộ váy mới đi vào trong tắm gội cấp tốc. Xong xuôi cũng là lúc bạn bè trong ký túc bắt đầu tỉnh dậy, tôi bảo Duyên:
- Hôm nay tớ đi trước. Người ta đến đón. Chỉ hôm nay thôi, tớ hứa.
Duyên nhìn tôi cười lém lỉnh:
- Chân cậu còn đau. Cứ để người ta đưa đón đến khi khỏi đi. Tớ không muốn đi cùng người tập tễnh đâu.
Thái độ của Duyên rõ ràng là đang muốn đẩy tôi về phía Cái mông đẹp. Giả sử tôi dùng cuốn sổ ràng buộc Cái mông đẹp cả đời, tôi sẽ trở thành chị dâu của tên biến thái Trần Bình Minh. Mới nghĩ đến thôi đã sởn da gà. Duyên không hiểu được đâu, cảm xúc hỗn loạn trong tôi lúc này chính tôi cũng đâu có hiểu. Tôi cầm theo cuốn sổ hồng, lần này tôi có nói gì Cái mông đẹp cũng không thể phản kháng.
Cái mông đẹp không đưa tôi đến trường ngay mà rẽ vào bệnh viện. Tôi tưởng anh ta vào đó khám nên không hề phản đối. Ai dè anh ta yêu cầu tôi vào khám, nếu tôi không chịu lết đi, anh ta sẽ bế tôi vào. Dù sao tôi cũng muốn anh ta vào khám, hôm qua bị đánh đau như vậy, không khám tôi cũng không yên tâm. Thế là tôi ra điều kiện là anh ta cũng phải khám. Cái mông đẹp đồng ý.
Chúng tôi cứ thản nhiên ngồi ghế đợi mà không phải bon chen gì. Tôi nhắc anh ta đi làm thủ tục thì anh ta bảo cứ ngồi đợi 1 lúc đã. 1 lát sau thì viện trưởng đến trước mặt chúng tôi, họ bắt tay chào hỏi nhau như bằng hữu rồi viện trưởng giao phó chúng tôi cho 1 anh trưởng khoa còn khá trẻ. Chỉ là bị thương nhẹ thôi mà, có cần khoa chương đến vậy không ==. Anh ta không cần thể hiện thì người khác cũng biết nhà anh ta lắm tiền nhiều quyền rồi mà. Nghe nói bố anh ta làm trong bộ an ninh, còn mẹ anh ta làm thương nhân, bản thân anh ta thì đang làm giám đốc 1 tập đoàn. Tôi biết mang máng như thế vì lần trước đã tìm hiểu sơ qua gia thế của Trần Bình Minh.
Cái mông đẹp để cho y tá sơ cứu vết thương nhưng anh ta không cho gỡ những miếng dán mà tôi đã dán trên mặt anh ta ra. Trên người anh ta còn rất nhiều vết bầm tím nhưng cũng may là xương khớp không ảnh hưởng gì. Tôi cầm tờ kết quả khám nghiệm và chụp chiếu. "Trần Hùng Phong, 27 tuổi, bị thương phần mềm..." cũng thấy yên tâm phần nào. Còn chân tôi cũng chỉ bị bong gân. Tuy nhiên, cứ nghĩ đến những vết thương trên cơ thể anh ta, là tôi lại cảm thấy ái ngại. Tôi mắc nợ anh ta mất rồi.
Khi xe dừng ở cổng trường tôi, tôi bước xuống xe, không quên dặn dò:
- Anh nghe em nói đây. Thứ nhất, từ giờ trở đi không cần đón em đi học. Thứ 2, chăm sóc vết thương cho cẩn thận, đừng để thành sẹo, có cái mặt đẹp để gái mê mà không biết giữ. Thứ 3, tối nay em không đi ăn cơm cùng anh đâu. Bây giờ thì về luôn đi nhé.
Cái mông đẹp khẽ ừ 1 tiếng rồi lái xe đi. Tôi tập tễnh bước vào trong trường.
-----------------
Tôi không hiểu tại sao Cái mông đẹp luôn chọn cho tôi màu váy trắng. Hôm qua thì 1 chiếc váy thun ôm sát, hôm nay thì 1 chiếc váy voan bồng bềnh. Chiếc nào cũng hết sức vừa vặn và đẹp mắt, chất vải thì mềm nhẹ như không. Mặc vào vừa ôm dáng, vừa mềm mại, vừa thướt tha uyển chuyển. Chúng khiến tôi nhớ đến chiếc váy ren công chúa tôi mặc đi cổ vũ bóng đá.
Vài đợt gió mạnh thổi tới, chiếc váy bay phần phật và muốn tốc lên tận mặt tôi. Chết tiệt thật, để làm con gái đẹp cũng thật vất vả và phiền phức. Tôi lúng túng túm váy thì nhìn thấy Dì cười. Các bạn sẽ thế nào khi bỗng nhiên 1 gương mặt lạnh như tiền tự nhiên cười với bạn, thậm chí còn cười rất đẹp nữa. Riêng tôi, trong khoảnh khắc bắt gặp nụ cười ấy, trái tim tôi đập loạn nhịp, hình như chưa bao giờ tôi thấy ai cười đẹp đến thế. Tôi ngẩn ngơ nhìn Dì. Hình như Dì có chút ngại ngùng, ngay lập tức quay lưng bước đi. Tại sao con người ấy lúc nào cũng đeo lên mặt mình 1 cái mặt sắt lạnh lùng? Để làm gì chứ? Cơ mà kể cũng chán cơ, thấy tôi bị thọt, không gallant ra đỡ giúp còn đứng mà cười. Rõ vô duyên. = =!
Hôm nay lớp tôi học cả ngày, thường thì buổi trưa tôi với Duyên tranh thủ ngồi ở thư viện học bài. Tiết đầu tiên của buổi sáng là tiết của Dì, tôi ngồi ngoan ngoãn cắm mặt xuống bàn, hôm nay không đọc SA nữa. Tôi đâu có gan để Dì chú ý đến tôi, càng không có gan thách thức Dì. Chỉ có mỗi mình tôi biết tôi đang run đến mức nào. Tối hôm qua tôi đi chơi, lại còn gặp biến, tôi đã kịp chuẩn bị bài đâu. Dì xuống chỗ tôi, đặt tay xuống bàn ra hiệu cho tôi lên bảng trả bài. Gì vậy! Tôi đâu có nghịch ngợm, tai sao lại chiếu tướng tôi? Thảm rồi, rút cuộc vẫn không thoát khỏi việc bị Dì hạ nhục. Tôi đứng dậy, mặt nặng như chì, đầu óc quay quay. Có lẽ cái chân đau không đỡ nổi cái mặt nặng như chì nên cơ thể tôi lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống, may mà kịp bám vào Dì. Không biết tôi nên khóc hay nên cười trong hoàn cảnh này. 1 tay tôi bám vào cánh tay Dì, còn tay kia vồ thẳng vào ngực Dì, thậm chí còn bấu rất mạnh ==!. Qủa thực cánh tay Dì rất rắn chắc, khiến người ta muốn bám mãi không buông. Tôi lại phải tự thầm vả miệng mình, cái bệnh ham trai đúng là không thể nào chữa được. Nếu chuyện này xảy ra trong film, tôi là nam chính, còn Dì là nữ chính giả nam, thế nào giữa 2 chúng tôi cũng nảy sinh tình cảm nam nữ. Và thế nào nam chính cũng ngất ngây vì đụng trúng bưởi của nữ chính. Cơ mà đây không phải trong film, và tôi là nữ. Tự nhiên trong đầu tôi có 1 suy nghĩ quỷ dị, không biết có nên cố tình bóp mạnh 1 cái, Dì không dám kêu đau, còn tôi được hả dạ. Ai bảo Dì dám làm cho tôi run rẩy nãy giờ. Ngực Dì thực ra cũng rất nở nang, rắn chắc, nhưng sau vụ này tôi có thể chắc chắn Dì là chuẩn man ==. Tôi dở khóc dở cười lén nhìn Dì, gương mặt đang cố tỏ ra bình thản ấy hình như đang chuyển dần sang sắc tái, hic, chính xác là tái chứ không phải đỏ. Trong lúc tôi không biết nên làm gì thì Duyên đứng dậy.
- Em xung phong trả bài.
Dì gật đầu ra hiệu cho Duyên lên bảng, rồi khẽ lườm tôi:
- Em...còn chưa chịu buông ra.
Tôi đích thực là bị oan mà. Đâu phải tôi cố tình thả dê Dì. Chỉ tại cái chân đau cộng hưởng với nỗi sợ Dì, như thế lỗi là ở Dì 1 nửa, ở Cái mông đẹp 1 nửa. Tôi trắng án, tôi vô tội.
Tôi lập tức rụt tay lại, cười khổ và ngồi xuống.
Dì đi thẳng lên bảng, vẻ mặt vẫn nghiêm khắc, cứng nhắc như thường ngày. Có điều cả tiết ấy, Dì không dám nhìn tôi lấy 1 lần, cũng không dám lại gần chỗ tôi. Phải chăng Dì sợ bị tôi sờ bưởi =.=
Hết giờ, Dì cầm laptop đứng dậy lạnh lùng nói trước lớp:
- Vũ Trang Vân lên văn phòng khoa gặp tôi.
Tôi giật mình thon thót. Sao tự nhiên lại được "mời" lên văn phòng khoa uống nước chè thế này : (( Trong nội quy của trường đâu có tội nào là tội "sờ mó giảng viên". Tuy vậy, tôi vẫn giữ 1 khuôn mặt bình tĩnh như không. Tôi theo Dì lên văn phòng khoa.
Dì bảo tôi ngồi xuống ghế và rót 1 cốc nước lọc mời tôi. Dì chậm rãi bật laptop lên rồi dán mắt vào màn hình. Tôi cầm cốc nước trong tay nhưng không có tâm trạng nào uống. Tôi rất muốn biết mình đã phạm tội gì.
- Thưa thầy, em được mời lên đây vì tội gì ạ?
Dì nhìn sang phía tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo nên 1 cái cười nhẹ. Có lẽ Dì đã kìm nén để không tạo nên 1 nụ cười tươi.
- Microsoft đang muốn đầu tư mạnh vào Việt Nam. Vì thế các công ty phần mềm lớn của Việt Nam và Microsoft hợp tác với nhau để cùng tìm kiếm tài năng tin học trẻ. Dĩ nhiên đối tượng không hạn chế là bất kỳ ai, nhưng sinh viên các trường ĐH được khuyến khích và không phải qua vòng sơ loại. Đồng thời sinh viên được chọn từ các trường sẽ được tài trợ chi phí nghiên cứu và phát triển. Trường mình đang bị đánh giá là thua kém 1 số trường về thực hành, và chỉ mạnh về mặt nghiên cứu. Thầy hiệu trưởng muốn nâng cao danh tiếng của trường mình bằng cách phải có sinh viên trong trường được giải vàng.
Tôi nghe cả đoạn hịch tướng sĩ dài rằng rặc của Dì mà vẫn không hiểu tại sao mình bị lôi lên đây. Mặt tôi đần ra:
- Dạ. Thế thì có liên quan gì đến em ạ?
Dì rời mắt khỏi màn hình laptop, nhìn sang phía tôi. Có vẻ như tôi hỏi hơi ngu thì phải.
- Trường mình có 5 chỉ tiêu được tham gia với những ưu tiên trên. Và mỗi giảng viên sẽ được chọn và hướng dẫn 1 sinh viên. Tôi chọn em.
Tôi vẫn đần cái mặt ra:
- Dạ.
Nhưng ngay lập tức tôi tỉnh hẳn người. Chọn tôi, danh dự của trường, và có thể là cả danh dự của Dì. Không được đâu. Duyên đấy, Hải Anh đấy, sao không chọn mà lại chọn tôi? Lại còn 1 danh sách dài các đít chai trong lớp cử nhân tài năng, ngày đêm hùng hục ôm ấp các dòng code. Tôi vừa lười vừa nhác lại chẳng có chí hướng gì to tát cả, đi thi có mà làm trò cười cho thiên hạ. Tôi phản bác ngay:
- Nhưng thầy ơi, còn rất nhiều anh chị khóa trên. Trong lớp em cũng có rất nhiều bạn xuất sắc. Lại còn lớp cử nhân tài năng...
Dì vẫn rất cương quyết. Dì nhìn thẳng vào mắt tôi, rất nghiêm túc:
- Tôi tin là em sẽ làm được. Em rất thông minh.
Tôi đờ người ra. Dì nổi tiếng là giảng viên khắt khe, luôn yêu cầu rất cao ở sinh viên. Chẳng phải được Dì công nhận là 1 niềm hạnh phúc vô cùng lớn lao đó sao. Nhưng mà nếu nhận lời Dì, chẳng khác nào tôi chấp nhận bị đá đè, không khéo có ngày tắc thở, đây có phải chuyện chơi đâu. Thấy tôi vẫn còn lưỡng lự, Dì tiếp tục:
- Nếu em chiến thắng, vừa là làm rạng rỡ cho trường, vừa là tạo ấn tượng với các công ty. Sau này ra trường em không cần đi xin việc, các công ty cũng sẽ tự động tìm đến em với mức lương em mơ ước.
Nói đến tiền quả thực tôi thấy rung động mãnh liệt, có thể nói tiền còn hấp dẫn hơn cả trai đẹp. Đúng là tôi cũng lo lắng không biết ra trường sẽ làm gì. Đây là thử thách nhưng cũng là cơ hội hiếm có đối với tôi. Tôi được cùng hội cùng thuyền với Dì. Giả sử thuyền có lật thì có Dì chết chung cơ mà. Sợ cái gì nữa. Với lại tôi cũng hoàn toàn tin tưởng và nể phục tài năng của Dì. Chắc không đến nỗi ba bét nhè đâu. Tôi khẽ gật đầu.
- Dạ. Em vẫn còn rất mơ hồ. Em sẽ phiền thầy nhiều đấy ạ.
Gương mặt Dì như thoải mái hẳn ra khi thấy tôi đồng ý.
- Tôi đã chuẩn bị sẵn tài liệu và đề tài cho em tìm hiểu. Tôi nghĩ nên làm 1 phần mềm nho nhỏ thôi nhưng có tính ứng dụng cao.
Và Dì bắt đầu nói sơ lược về những ý tưởng Dì muốn tôi tìm hiểu để chọn lựa, và cả những đoạn tài liệu cần focus nhất. Chỉ mới nghe Dì nói 1 lúc mà tôi càng thấy nể phục Dì bao nhiêu, không dám tin Dì hơn tôi có vài tuổi. Không những Dì có kiến thức chuyên ngành rất sâu, rất rộng, kiến thức xã hội cũng không hề tồi.
Dì cho tôi 3 ngày tìm hiểu, 3 ngày để khởi động. Sau đó sẽ là làm việc thực sự.
Tôi ôm đống tài liệu vừa cứng vừa mềm mà Dì tống cho, mang về tìm hiểu. Phải nói là tôi đờ người ra đến 30 phút vì mức độ nhiều và khó của nó. Lúc này tôi thực sự hối hận. Đâu có ngon lành cành đào như Dì nói. Dì đúng là thiên tài lừa gạt bẩm sinh, lẽ ra Dì nên làm sale hoặc CEO mới đúng. Làm giảng viên mà đi gạt người quả thực không hợp chút nào. Chả may chó ngáp phải ruồi, tôi có làm được 1 cái gì đấy ra hồn, cũng chưa chắc thắng nổi sinh viên trường khác. Huống chi còn rất nhiều người yêu lập trình và có năng lực thực sự. Tôi chả là cái đinh gì đâu mà võ vẽ. Tôi gấp sách lại, tắt laptop, nằm dài ra giường. Cảm giác chán nản, khó chịu cứ bủa vây lấy tôi. Tự nhiên tôi nghĩ đến cuốn sổ hồng. Hay là tôi lệnh cho Dì chọn sinh viên khác. Như thế sẽ thật đơn giản và nhẹ nhõm.
Tự nhiên nước mắt tôi ứa ra. Tôi thấy tôi hèn. Người ta đã tin tôi như thế mà tôi lại lười biếng sợ khổ sợ khó, chưa lâm trận đã lùi bước. Tôi xỏ dép xuống sân kí túc đi dạo. Những lúc buồn thì nên ăn, những lúc bế tắc thì nên vận động. Phương châm sống của tôi chỉ đơn giản có thế thôi.
Ngày hôm sau lên giảng đường, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác. Hình như tin đồn tôi được Dì chọn đã lan khắp trường. Có lẽ mọi người đều đang nghĩ tôi đã bỏ bùa mê thuốc lú nên Dì mới chọn tôi. Tôi ngồi xuống ghế thở dài thườn thượt.
Duyên vẫn cắm mặt vào cái laptop mà không nhìn tôi. Nếu là bình thường, thấy tâm trạng tôi nặng nề, Duyên sẽ bông đùa vài câu rồi hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng hình như tâm trạng Duyên cũng đang rất nặng nề. Tự nhiên tôi thấy khó xử, không biết nên mở lời trước hay không.
- Tớ thực sự ghen tỵ với cậu đấy.
Giọng nói của Duyên phát ra có âm hơi trầm buồn. Tôi còn chưa biết phải trả lời thế nào thì Duyên quay sang cười:
- Tớ tin cậu sẽ làm được. Cố lên.
Trong phút chốc mắt tôi đỏ hoe. Tôi như người cô đơn trên hoang đảo, không ai ở bên chia sẻ khó khăn, ai cũng nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, và chính bản thân tôi cũng nghi ngờ năng lực của mình. Hơn ai hết, tôi biết Duyên khao khát được thay vị trí của tôi đến như thế nào. Vậy mà Duyên vẫn gạt bỏ được nỗi buồn của bản thân để khích lệ tôi. Tôi cười buồn:
- Tớ cũng không biết.
Duyên cười:
- Thôi nào. Ngày mai lớp mình có buổi dã ngoại. Cậu bỏ hết mọi chuyện qua 1 bên đi.
Tôi gật đầu. Tôi thôi không nghĩ đến đống tài liệu tiếng Anh mà Dì nhồi nhét cho tôi nữa. Tôi phải xả stress trước khi làm việc lớn.
Thầy mạng máy tính bước vào. Trước khi bắt đầu chuỗi bài giảng dài lê thê, thầy hỏi:
- Em nào là Vũ Trang Vân.
Tôi ngẩn người nhưng cũng đứng dậy. Lạ thật, thầy nổi tiếng là vui tính và thân thiện với sinh viên. Không lẽ thầy tính bắt chước cách giảng dạy của Dì. Nếu đúng thế thì thảm rồi : (
- Dạ, là em.
Thầy nhìn tôi 1 lúc rồi bảo:

- ừ được rồi. Mời em ngồi xuống.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống mà vẫn không hiểu ý đồ của thầy. Nhưng đến các tiết tiếp theo, tôi lại được các thầy cô khác hỏi đến thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Trong lớp này các thầy cô đều không biết tôi là ai, nên khi được Dì chọn, ai cũng tò mò muốn biết mặt mĩ nhân. Khổ thật.
Chapter 7: Dã ngoại
Cuối tuần, lớp tôi mời Dì đi bảo tàng chơi để mừng Dì khỏi chân và trở lại lớp. Tôi không hiểu não thằng lớp trưởng làm bằng cái gì. Hắn đối với con gái trong lớp thì chẳng bao giờ nhẹ nhàng, chẳng bao giờ gallant. Ấy thế mà với Dì, hắn tỏ ra nịnh nọt rõ rệt. Phẫn. Có ngày tôi phải chơi xỏ hắn mới hả dạ được. Bình thường cứ cuối tuần là Duyên về nhà với bố mẹ, nhưng lần này Duyên ở lại, đi dã ngoại cùng lớp. Tôi biết chắc chắn là vì Dì. Tôi cũng không dại gì mà ở ký túc, tôi sợ Cái mông đẹp lại đến ăn vạ tôi. Nếu như tôi có viết 1 lệnh cấm đoán anh ta, thảo nào anh ta cũng sai người đến. Thế là tôi lê cái chân đau đi bảo tàng cùng lớp. Hải Anh cứ kè kè bên Duyên, xách đồ cho Duyên. Không hiểu sao tôi không còn cảm thấy tủi thân như trước, bởi bên cạnh tôi đang có ngọn Thái Sơn là Dì. Dì cũng đi cạnh tôi và Duyên. Thực sự nhìn chúng tôi giống 2 đôi tình nhân. Hình như trong hoàn cảnh này có chút ngại ngùng thì phải. Tôi với Dì giống 1 đôi? Có nằm mơ tôi cũng không dám tưởng tượng. ==!
Tôi mè nheo, than chân đau rồi tống đồ đạc cho Dì xách. Duyên đi bên cạnh cầm ô che nắng nhạt giúp tôi. Hình như Dì rất hay nhìn tôi, Hải Anh thì nhìn Duyên, còn Duyên nhìn Dì. Sao kỳ cục vậy == Tôi là kẻ bình thường nhất nhóm này mà = = Trước là chọn tôi đi thi, sau là âm thầm nhìn tôi đắm đuối (ầy, đắm đuối là tôi suy đoán thế thôi, còn thực hư thế nào có trời mới biết), chắc Dì yêu tôi rồi. Tôi thật ra không xinh lắm nhưng cũng có nhiều duyên thầm duyên kín mà. Suốt buổi, Dì không hề đi trước tôi, lúc nào cũng đi ngang hoặc đi sau. Chắc là muốn âm thầm bảo vệ tôi đây mà. Chẳng phải trong film, các nam phụ thường yêu nữ chính theo cách như thế hay sao. Mà tôi thì thường thích nam phụ hơn nam chính. Nếu thế thật tôi sẽ không để Dì phải thất tình như nam phụ trong film đâu ^^.
Buổi trưa, Dì mời lớp tôi ăn kem. Dì ngồi cạnh tôi, vu vơ hỏi:
- Chân đau mà còn đi dã ngoại. Em có vấn đề về nhận thức à.
Tôi phẫn không nói lên lời. Hóa ra ban nãy Dì nhìn tôi như vật thể lạ ngoài hành tinh, chứ không phải nhìn cô tiên xinh đẹp. Đúng là đồ dì ghẻ, đến cảm nhận cũng vô cùng đanh đá. Nếu như tôi tỉa đểu Dì như mọi lần thì thật tầm thường. Chi bằng lần này tôi chơi shock, nhất định phải làm cho Dì sợ tôi. Tôi quay sang nhìn Dì, cười thật ngọt ngào:
- Em cố lết đi, cũng chỉ vì anh.
Tôi vừa quay sang thì chạm phải ánh mắt Dì, rất ấm. Trong giây phút ấy, tôi ngây ra nhìn Dì, tôi hình như không kiểm soát được nhịp tim của mình nữa. Còn Dì, Dì cũng nhìn tôi như thể đang bị cái gì đó thuộc siêu nhiên chi phối. Vừa lúc, Duyên và Hải Anh mang theo 2 cây kem đưa cho chúng tôi. Tôi cầm cây kem cắn nhiệt tình mặc dù cảm thấy buốt đến tận tủy vì kem lạnh. Dì cũng quay sang hướng khác chậm rãi ăn kem.
Trước khi về Dì tống cho tôi thêm 1 đống tài liệu rồi bảo:
- Hôm trước tôi mới chỉ đưa cho em 1/3 số tài liệu. Hôm nay là thứ 7, bắt đầu từ thứ 2 chúng ta sẽ làm việc thực sự. Sau 2 tháng, chúng ta phải có sản phẩm mang đi thi.
Tôi ôm đống tài liệu trong tay mà đờ đẫn cả người. Số tài liệu hôm trước đã khiến tôi shock đến nỗi muốn bỏ cuộc rồi. Thêm nữa liệu tôi có sống nổi đến lúc thi không đây. Chẳng lẽ Dì muốn tranh thủ dịp này trả thù tôi.
Tôi định rủ Duyên bắt xe bus ra về thì bạn bè nhắc tôi.
- Anh BMW đến đón cậu kìa Vân.
Cái mông đẹp bước ra từ chiếc BMW. Tôi phát hoảng. Không biết anh ta đợi tôi từ lúc nào. Không lẽ đây là cái giá phải trả vì đã trót lợi dụng anh ta. Xui xẻo thay, tôi không mang theo cuốn sổ hồng. ==!!
Dì lại trở về với khuôn mặt lạnh te, hình như có 1 chút khó chịu. Dì về trước. Duyên cũng không lên xe bus cùng tôi mà để Hải Anh đưa về. Duyên khẽ gật đầu chào Cái mông đẹp rồi bước đi. Anh ta nhìn theo Duyên hết sức khó hiểu.
Tôi ngoan ngoãn bước vào trong chiếc xe BMW sang trọng và nhỏ nhẹ bảo:
- Thời gian tới anh có thể tha cho em được không?
Cái mông đẹp không nói gì. Tôi tiếp tục lấn tới:
- Anh có nhìn thấy đống tài liệu này không? Em muốn được chuyên tâm học hành trong 2 tháng. Em sắp có 1 kỳ thi rất quan trọng.
Cái mông đẹp vẫn không có biểu hiện gì khác ngoài chuyên tâm lái xe. Lát sau anh ta chậm rãi hỏi:
- Cuộc thi mà Microsoft tổ chức à?
- Dạ
- Sẽ rất vất vả đấy. Nếu em cần tiền thì anh rất nhiều. Nếu em cần công việc thì anh có thể xin cho em. Em không cần phải vất vả thế đâu.
Tôi giận lắm rồi. Tôi lấy tiền của anh ta làm gì. Tôi có phải gái bao đâu. Tôi đổi ngay sang ngữ điệu căng thẳng:
- Đây không hoàn toàn là chuyện tiền nong. Là danh dự anh ạ.
Cái mông đẹp không thuyết phục tôi nữa mà gật đầu:
- Ừ.
Cái mông đẹp chở tôi về ký túc. Trước đó anh ta đã mua cho tôi rất nhiều đồ ăn, dặn dò tôi phải chú ý chế độ ăn, nếu không sẽ không có sức mà học. Tôi lấy làm cảm động lắm. Gì chứ ăn thì tôi chả chê bao giờ.
-----------
Buổi tối, tôi bắt đầu đọc tất cả tài liệu mà Dì đưa cho tôi. Tôi biết rõ tư duy của tôi ok nhất là vào tầm nửa đêm nên tôi đành cày đêm ngủ ngày. Duyên luôn sinh hoạt đúng giờ giấc, cứ 12h là đi ngủ. Trước khi đi ngủ Duyên cũng nhắc nhở tôi hãy ngủ sớm. Chỉ sợ nếu kéo dài, tôi sẽ thành ma trơi mất. Thức đêm rất có hại cho nhan sắc và sức khỏe. Nhưng mà tôi đã lỡ nhận lời rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Sau 2 ngày nghỉ, tôi như đứa bị tự kỷ. Hình như là quá sức tôi, tôi không làm được thật. Tôi vừa đi vừa nghĩ, lúc ngồi cũng nghĩ lung tung, tôi giống như người bị mộng du vậy. Dì hẹn tôi lên văn phòng khoa.
Tôi thập thò ngoài cửa như đứa đi ăn trộm. Dì ra ngoài gặp tôi, phong thái của Dì cứ nhẹ tênh như chẳng có chuyện gì ghê gớm vậy. Dĩ nhiên rồi, cái đứa đang bị tra tấn bởi đống tài liệu là tôi chứ đâu phải Dì. Dì nói vẫn bằng cái giọng nhẹ nhõm như không:
- Sao rồi?
Tôi hơi cúi mặt:
- Em.. em...
Dì nhìn xuống dưới khuôn viên trường, ngữ điệu vẫn là hết sức lạnh lùng:
- Em muốn nói em không làm được? Tôi không nghĩ em chậm tiến thế. Có lẽ người chỉ suốt ngày biết yêu đương trai gái như em không làm được thật. Tôi đã nhìn nhầm người.
Tôi rất ghét bị người khác coi thường. Chỉ có tôi có quyền nhận mình dốt nát, nhận mình yếu kém, còn người khác, bất kể là nói hay nghĩ về tôi như thế cũng đều là không thể tha thứ, kể cả đó có là Dì. Không tha thứ thì tôi sẽ làm thế nào? Song phi nó à? Trong hoàn cảnh này, chỉ cần song phi 1 phát là Dì bay vèo xuống sân trường. Nhưng không, đã nói là tôi không ưa bạo lực mà. Cách của tôi đơn giản lắm, tôi phải làm cho Dì sáng mắt ra vì đã coi thường tôi. Mới mấy hôm trước Dì khiến tôi bay lên tận mây xanh, lúc này lại dìm ngay xuống vũng lầy. Tại sao Duyên lại yêu 1 người như thế cơ chứ.
Tôi ngẩng mặt nhìn Dì, nói chắc như đinh đóng cột:
- Không. Em sẽ làm được.
Hình như Dì đang mỉm cười. Nhưng đến lúc Dì quay mặt sang nhìn tôi thì vẫn là gương mặt lạnh te thường lệ:
- Tốt. Vậy tối nay đến nhà tôi.
Nói xong Dì đi vào văn phòng khoa.
-------------
Buổi tối, tôi đến nhà Dì. Nếu là bình thường trong đầu tôi sẽ đầy những suy nghĩ ám muội. Nào là 1 nam 1 nữ độc thân ở cùng sẽ xảy ra chuyện gì, nào là đối phương có ý đồ gì khi hẹn mình đến nhà,... Nhưng mối quan tâm của tôi đã đặt hết ở đống tài liệu Dì quẳng cho tôi rồi, hơi đâu mà nghĩ linh tinh.
Dì mời tôi ngồi xuống ghế rồi đưa cho tôi 1 thời gian biểu. Đại loại là 1 cái lịch làm việc rất ư là chi tiết, có các vấn đề phải tìm hiểu và mốc thời gian sẽ phải hoàn thành, phần lớn trong những task này không có chú thích là tham khảo tài liệu, mà là google. Tôi chẳng biết miêu tả bằng từ gì khác ngoài từ choáng váng. Đúng là đống tài liệu Dì đưa cho tôi chỉ là màn khởi động. : ((
Dì hỏi tôi:
- Em hãy nói qua về điểm mạnh và điểm yếu của bản thân.
Ơ, tôi tưởng Dì hẹn tôi đến đây là để giảng về đống tài liệu, về dự án mà chúng tôi sẽ làm. Hóa ra Dì bảo tôi đến là để tìm hiểu nhau à. Nhưng ít ra câu này còn dễ trả lời, chứ nếu hỏi về tài liệu thì tôi chịu.
- Nhược điểm của em là rất lười nhác, thoáng nhìn thì luôn tự tin mình sẽ làm được, nhưng đi sâu tìm hiểu thì thấy sợ, thấy nản, càng học càng thấy mình dốt nát. Tuy nhiên, ưu điểm của em là không bao giờ bỏ dở.
Dì vẫn chưa hài lòng lắm về câu trả lời của tôi, Dì im lặng chờ đợi. Đúng là nói chuyện với con người này cũng mệt chết thôi. Tôi tiếp tục:
- Em không giỏi trong những việc lớn lao, nhưng nếu cho em 1 cái khuôn nho nhỏ, em có thể đào sâu nó hơn bất cứ người nào.
Dì mỉm cười, hình như đây là câu trả lời Dì đã mong đợi.
- Xem ra em rất hiểu bản thân mình. Tôi đã xem bảng điểm học tập của em. Đúng là em không học đều các môn, nhưng nếu cố gắng ở 1 phạm vi nào đó, em sẽ vượt trội hơn hẳn người khác.
Tôi xấu hổ lắm rồi, có cái lỗ nào cho tôi chui xuống tôi thề sẽ chui xuống luôn và ngay. Dì đã xem bảng điểm học tập của tôi mà vẫn vững niềm tin chọn tôi ư? Cái đầu Dì làm bằng đất à? Bảng điểm ấy đến tôi còn không có dũng khí xem nữa là. Thành tích be bét nhất trong các cấp học của tôi là thành tích đại học ạ.
Dì quay laptop về phía tôi và bắt đầu giảng giải qua về những thứ Dì đã tống cho tôi tìm hiểu. Chỉ nửa tiếng, tôi đã cảm thấy mình có 1 nền tảng cơ bản, mọi thứ được kết nối với nhau rất logic. Tại sao bày đặt bắt tôi tìm hiểu, cứ bỏ ra nửa tiếng giảng cho tôi thì có phải là nhanh không -_-
- Em đang có cảm giác em hiểu hết rồi, em biết hết rồi đúng không?
Tôi gật đầu:
- Dạ.
Dì rót cốc nước cho tôi uống. Hic. Nãy giờ tôi thèm nước lắm mà không dám đòi. Cũng may Dì nhớ ra kịp lúc không tôi chết khô mất rồi.
- Thật ra cứ tưởng là biết hết rồi, nhưng khi bắt tay vào đào sâu em sẽ phát hiện là mình chưa biết gì. Nền tảng căn bản xem như em đã có rồi. Việc tiếp theo là em cần đào sâu chúng. Nếu có khó khăn gì cứ bảo tôi.
Tôi đưa cốc nước lên miệng uống 1 hơi hết sạch. Uống xong thì thấy Dì nhìn tôi, như là đang nhìn quái nhân vậy ==! Bộ chưa thấy đứa con gái nào uống nước theo cách này sao.
Tôi chẳng thích ánh mắt của Dì chút nào. Nhân thể tôi cũng muốn biết trong mắt Dì, Duyên ở vị trí nào, tôi lên tiếng phá vỡ không khí này:
- Mẫu người phụ nữ mà thầy thích là mẫu người như thế nào ạ?
Thấy tôi hỏi, Dì hơi khựng lại, cứ tưởng Dì sẽ châm chọc tôi theo kiểu: "Chắc chắn là ngược lại với em". Nhưng Dì lại nghiêm túc trả lời tôi:
- Cuộc sống của tôi khác. Tôi không được như các em, lúc nào cũng có thể cười đùa và mộng mơ. Khi nào cuộc sống của tôi bớt vội vã, tôi mới nghĩ đến chuyện đó được.
Tự nhiên tôi cảm thấy Dì khác chúng tôi thật. Nhưng khác như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm.
- Người ta nói 1 nhà khoa học không thể thành công nếu bị ràng buộc bởi cơm áo gạo tiền. Nhưng tôi chưa có giây phút nào không bị ràng buộc bởi điều đó. Và chắc chắn nếu không dùng tiền làm động lực, tôi không thể chăm chỉ đến thế. Theo lẽ thường, dù thông minh đến mấy, nếu không có sự cần cù và nhẫn nại vô hạn, cũng không thể trở thành thiên tài. Không có cái gì tự nhiên mà có, tất cả đều phải trả giá bằng mồ hôi.
Dì đang nói về bản thân mình sao? Tôi chỉ biết Dì ưa hoàn hảo, đòi hỏi cao ở bản thân và ở người khác. Nhưng tôi không biết Dì cũng chỉ là 1 con người bình thường bị thúc đẩy bởi cơm áo gạo tiền. Thảo nào mà Dì luôn nhận gia sư cho các gia đình giàu có. Đột nhiên tôi cảm thấy Dì cũng tầm thường. Đối với tôi mà nói, "thầy" phải là người làm việc vì yêu học sinh, vì yêu nghề, vì cái gì cao cả hơn cơ. Tôi lại thấy băn khoăn về chuyện sau khi ra trường, Dì từ chối du học, nghe nói vì chuyện gia đình. Rút cuộc là chuyện gì? 1 người bị bó buộc bởi cơm áo gạo tiền, lấy đồng tiền làm động lực phấn đấu thì ắt hẳn phải đi du học bằng mọi giá chứ. Tôi chưa kịp hỏi thì đã bị đuổi về:
- Em cứ về và tiếp tục tìm hiểu nhé. Bây giờ tôi phải làm việc rồi, không tiếp em được nữa.
Gì vậy? Đuổi cũng có trăm ngàn cách, đuổi gì mà khó nghe như ma. Tôi ôm laptop và đống tài liệu bước ra cửa, tôi cúi đầu chào Dì rồi ra về. Sau buổi gặp hôm nay, tôi đã mường tượng được những việc mình phải làm, giới hạn và đích đến đều rất rõ ràng. Nếu cứ để tôi mò mẫm trong đống tài liệu, chả khác nào mò kim đáy bể cả. Tôi sẽ cố gắng, bằng mọi giá phải chứng minh cho Dì thấy cái tôi của Vũ Trang Vân.
Chapter 8: I can do it.
Những ngày sau đó, tôi nằm gai nếm mật. Bên cạnh luôn là chiếc laptop được mở, cuốn từ điển chuyên ngành và 1 đống tài liệu. Thậm chí ngay cả lúc đi ngủ, tôi cũng không được yên giấc. Trước khi ngủ tôi cũng luôn nghĩ về điều mà mãi vẫn chưa hiểu được. Đôi khi phát hiện ra 1 ý tưởng nào đấy, tôi bật đèn, mở laptop và thử nghiệm. 1 đêm tôi bị như thế không dưới 5 lần. Ngay cả khi mơ ngủ, tôi cũng mơ thấy Dì, thấy ánh mắt thất vọng của Dì, thấy giọng nói mai mỉa của Dì. Đúng là khổ chết đi được. Bù lại, những đêm thức khuya, tôi đều thấy Dì vẫn online. Dì luôn online để giải đáp thắc mắc của tôi chỉ cần tôi cần đến. Hoặc là Dì muốn đồng cam cộng khổ cùng tôi? Dì cũng có lương tâm đấy chứ. ==
Tuần thứ nhất, tôi đã tìm hiểu xong nền tảng công nghệ. Tôi đến nhà Dì để hỏi về tất cả những vấn đề chưa thông suốt. Dì cũng chỉ cho tôi nửa tiếng, rồi tùy tôi chọn: đi về hoặc cứ ngồi đó cũng được. Lúc Dì có việc phải ra ngoài 1 lát, tôi thử lần mò history của Dì để xem Dì hay vào những website nào. Bình thường các bạn nam trong lớp hoặc là có history trắng tinh (vì đã kịp xóa sạch) hoặc kiểu gì cũng còn link web đen. Ở Dì, tôi cũng chẳng hi vọng gì hơn. Nhưng khi history hiện lên, tôi thấy chỉ có 3 trang Dì hay vào nhất: google, freelancer, odesk. Thì ra Dì luôn luôn bận là vì vậy. Ngoài giảng dạy trên lớp, gia sư cho nhà giàu, học thạc sĩ, Dì còn làm dự án cho nước ngoài. Dì là cái máy hay là con người vậy? Tôi hãi ==
Lát sau Dì bước vào phòng thì tôi đã ngồi ngoan ngoãn trên ghế, mặt cắm vào cái laptop của tôi, y như 1 sinh viên nghiêm túc. Dì tạm hài lòng. Có lẽ Dì cũng tự hào vì đã chọn đúng người ==. Dì ngồi vào bàn và tiếp tục làm việc. Lúc Dì làm việc, sự tập trung của Dì khiến cho tôi cảm thấy mình không hề tồn tại. Thôi thì tôi cũng cố tập trung làm việc vậy. Nhưng ngồi thêm 1 lúc, tôi cảm thấy hơi khó chịu trong bụng, tôi mắc tè ++ Có điều phòng Dì cũng nho nhỏ thôi, tôi mà vào wc giải quyết thì cũng kỳ lắm. Lỡ có tiếng thì mặt mũi nào nữa. Tôi đành cắp laptop ra về.

Tuần thứ 2 tôi bắt tay vào phân tích thiết kế hệ thống. Mấy đề tài mà Dì đề xuất đều khiến tôi phát sợ. Có 2 đề tài tôi thấy dễ ăn nhất là trợ giúp khả năng tư duy cho con người và quản lý tiền bạc cá nhân. Để làm 1 phần mềm vẽ sơ đồ tư duy đơn giản, gọn nhẹ, dễ dùng thì chắc đợi 10 năm nữa tôi đủ lông đủ cánh cái đã. Tôi đành chọn đề tài Tư duy triệu phú. Tôi bắt tay vào thiết kế phần mềm quản lý tiền bạc cá nhân. Thực ra có kiếm tiền nhiều đến mấy mà không quản lý được thì cũng không giàu có được, tôi nghĩ ý tưởng này rất hay và thiết thực. Đầu vào là những khoản tiền mà cá nhân nhận được. Đầu ra chia thành các loại tài khoản: NEC, LTSS, EDU, FFA, Play, Give. Nếu đầu vào chỉ là tài khoản ngân hàng: hàng tháng sinh viên được nhận từ cha mẹ, nhân viên được công ty trả lương thì còn có thể làm tự động. Nếu đầu vào từ nhiều nguồn khác nhau thì rắc rối hơn 1 chút. Cách giải quyết là tôi tạo ra 1 giao diện nhập số tiền thu nhập mỗi tháng. Cứ mỗi lần thu nhập được thêm 1 khoản nào đó, người dùng có thể nhập luôn vào hệ thống. Đến cuối tháng, hệ thống sẽ cộng tất cả lại, rồi sẽ chia ra các loại tài khoản khác nhau để chi tiêu cho tháng sau. Mỗi lần chi tiêu, người dùng sẽ nhập số tiền đã chi vào tài khoản tương ứng. Nếu có loại tài khoản nào bị âm, tiền sẽ tự động chuyển từ loại tài khoản khác sang, chỉ có loại tài khoản LTSS là không chuyển đi đâu cả. Nếu tháng nào dư tiền, hệ thống sẽ cộng dồn lại để làm input cho tháng sau...
Cuối tuần tôi đến nhà Dì để Dì kiểm tra tiến độ làm việc. Dì nhìn vào bản phân tích thiết kế của tôi rồi khẽ lắc đầu:
- Chưa được, rườm rà quá. 1 ứng dụng cá nhân thì cần phải tiện ích, dễ dùng thì mới có người chịu dùng chứ. Em cần tạo ra 1 ứng dụng đáp ứng được đa số thị hiếu của người dùng. Có thể là doanh nhân thành đạt, cũng có thế là học sinh sinh viên. Em sửa lại hết cho tôi.
Tôi xị cái mặt ra. Sửa, sửa, sửa. Dì có biết là Dì đã phủ định sạch trơn những cố gắng của tôi suốt tuần qua không? Gọn nhẹ, dễ dùng, tiện ích, mà lại còn phải phát triển được trên nhiều nền tảng khác nhau: j2me, android, iphone. Đã vậy, còn phải có khả năng kết nối với tài khoản ngân hàng. Dì thử làm đi nào, xem có hơn tôi không mà chê. Đấy là tôi tự nhủ thế thôi, chứ có gan tày đình cũng không dám nói == Thôi thì sửa vậy. Tôi ngồi ăn vạ luôn ở nhà Dì, để ngộ nhỡ Dì không vừa mắt thì tôi sửa luôn. Chứ xong rồi lại bắt sửa thì tôi lao đầu vào gối tự vẫn mất. Tồi ngồi ì ở đấy, cắm mặt vào cái laptop. Thỉnh thoảng Dì nhìn sang màn hình laptop của tôi rồi lại chăm chú làm việc. Đến tầm trưa thì Dì bảo tôi:
- Trưa nay em ăn cơm ở đây chứ?
Tôi đang rất tập trung nên không để ý lắm đến lời Dì vừa nói, tôi khẽ gật gù. Nhưng khi bộ não tôi kịp xử lý thông tin thì tôi phản ứng ngay:
- Dạ, em chưa đói.
Dì tính bắt tôi làm ô sin không công à? Tôi đến đây để học chứ không phải đến để nấu cơm rửa bát cho Dì. Vả lại 1 nam 1 nữ trong 1 căn phòng, nấu ăn với nhau thì khác nào sống thử. Không được đâu à. ==
Dì tắt màn hình rồi đứng dậy:
- Nhìn em khá mệt mỏi rồi. Hãy ngủ 1 lúc đi. Khi nào cơm chín tôi gọi dậy.
Dì càng nói càng khiến tôi cảm thấy không ổn. Tôi có vô duyên cách mấy cũng không đến nhà người ta ăn vạ, rồi chờ người ta bưng cơm lên cho ăn. Huống chi người ta ở đây lại là thầy tôi ~~. Tôi gấp laptop lại và nhanh nhảu chào Dì:
- Em phải về rồi ạ. Hôm nay em hẹn với Duyên đi ăn trưa.
Nói xong tôi cũng thấy ngượng hết cả mặt. Nếu ai không quen biết thì còn tin lời tôi nói. Chứ Dì với Duyên cũng là chỗ thân quen, chắc Dì cũng biết cuối tuần Duyên luôn luôn về nhà với bố mẹ. Tôi nói điêu ngày càng trắng trợn thì phải. Dì cũng không giữ tôi nữa, Dì gật đầu và dặn dò tôi:
- Có nhiều thuật toán em không cần mày mò trong sách. Google đã cung cấp sẵn cho em rồi.
Tôi gật đầu như bổ củi rồi gấp laptop đi về.
Tuần thứ 3 là coding. Cứ hễ có free time là tôi lại ôm ấp cái màn hình đen ngòm toàn những dòng code khó chịu. Mắt tôi căng ra, cơ thể tôi mệt mỏi. Code, debug, code, debug... Duyên ngó ngó vào màn hình của tôi trêu chọc:
- Sắp chạy được rồi. Cậu cũng siêu đấy chứ.
Tôi liếc sang lườm Duyên:
- Nếu không chạy thì tớ khó sống lắm đấy. Làm việc với 1 cái mặt sắt khổ lắm cậu biết không.
Duyên pha 1 cốc sữa nóng rồi đặt xuống bàn tôi:
- Nhìn cậu bây giờ héo hon quá. Cần tẩm bổ nhiều vào.
Tôi đưa cốc nước lên miệng tu 1 hơi hết sạch, còn Duyên nhìn chòng chọc vào màn hình của tôi:
- Cậu chỉ cần sửa chỗ này là nó chạy được này.
Tôi mở to mắt nhìn vào đoạn code Duyên chỉ. Đúng là tôi đã quá mệt mỏi đến mức tẩu hỏa nhập ma. Còn mỗi 1 khúc mắc nho nhỏ mà nghĩ mãi không ra. Tôi cười sung sướng:
- Cậu dễ thương quá đi mất.
Sửa xong thì đoạn code chạy phăm phăm. Phải công nhận là Duyên rất thông minh. Thông minh + trí nhớ tốt + sự cần cù, kỷ luật, Duyên không nổi trội về thành tích học tập mới là lạ đấy. Tôi thật hãnh diện biết bao vì thân được với người bạn này.
Cứ thế em cưng cũng đến lúc hoàn thành. Tôi mang cho Dì xem thành quả, Dì khẽ gật đầu:
- Chạy được là tốt lắm rồi. Tôi chỉ sợ em không làm cho nó chạy được cơ.
Xúc phạm quá nha. Sao Dì có thể coi thường tôi đến mức ấy. Đã coi thường sao còn chọn tôi đi thi?
- Tuy nhiên, bây giờ em cần làm là test, fix bugs và tối ưu sản phẩm. Tôi cần 1 sản phẩm hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ nhất. Vả lại giao diện không thân thiện, nhìn rất chán, em cũng sửa lại ngay cho tôi.
Qủa nhiên Dì vẫn chưa tha cho tôi. Mặt tôi bí xị bê cái máy về kí túc.
Tuần 4, sau khi fix bugs, làm slide xong, tôi tự cảm thấy hài lòng với thành quả mình đạt được. Tôi hớn hở mang sản phẩm đến nhà Dì mà quên mất cơ thể mình đã suy kiệt.
Trong thời gian Dì kiểm nghiệm sản phẩm, tôi gục xuống bàn. Tôi đã quá mệt mỏi vì thiếu ngủ. Đến khi tỉnh dậy thì đã là nửa đêm và tôi đang nằm trên giường ==!, còn Dì đang ngồi trên ghế nhìn tôi rất chăm chú.
Tôi giật mình:
- Thôi chết rồi. Em xin lỗi, em ngủ quên. Thật tai hại quá.
Dì khẽ thở dài:
- Thời gian qua em đã vất vả rồi.
Tự nhiên Dì khách sáo thế làm tôi ngại lắm a. Tôi sốt sắng thu dọn laptop và tài liệu để đi về thì Dì bảo:
- Để tôi đưa em về?
Hả????????????????? Dì đưa tôi về? Đùa à? Chẳng phải đối với Dì, thời gian là vàng bạc hay sao. Với lại Dì đâu cần phải gallant với 1 đứa học trò. Tôi xua tay phản đối:
- Như thế thì phiền lắm ạ.
Nhưng Dì đã kịp xách laptop của tôi và bước ra ngoài cửa. Tôi không còn cách nào khác đành đi theo.
Nhà Dì gần ký túc nên chúng tôi đi bộ. Hương hoa sữa nồng nàn suốt cả chặng đường đi. Sao mà giống với đôi tình nhân thế này. == Tôi cứ bước theo Dì mà không nhận ra ban đêm rất lạnh, gai ốc nổi đầy trên tay tôi rồi. Cơ mà mặt tôi thì nóng bừng.
Suốt chặng đường tôi với Dì không nói với nhau câu nào. Về đến cổng ký túc thì Dì hỏi tôi:
- Tương lai em định sẽ làm gì?
Ơ, tôi là 1 đứa sống đến đâu thì nghĩ đến đấy thôi mà. Mục tiêu trước mắt là lấy cái bằng và ra trường. Tương lai làm gì và ở đâu tôi còn chưa nghĩ đến. Nhưng nếu thừa nhận điều đó với 1 người nhiều chí tiến thủ như Dì thì hơi mắc cỡ. Tôi cười, nửa đùa nửa thật mà trả lời Dì:
- Dạ, chắc là em sẽ xin vào 1 công ty lớn, sống cuộc đời rót nước pha trà. Biết đâu lại được 1 chú hói đầu nhiều tiền để mắt. Thế là xong.
Dì bật cười, rồi lại tiếp tục hỏi bằng cái giọng ban nãy:
- Em có bao giờ nghĩ sẽ chờ đợi người khác không?
Mẹ ơi, sao Dì nói toàn chuyện mông lung khó hiểu khó xác định thế này.
- Em vẫn luôn chờ đợi mà thầy. Em chờ chàng hoàng tử trên trời rớt trúng đầu em mà mòn hết cả mắt.
Hình như Dì lại cười, nụ cười nhẹ bẫng như gió buổi đêm. Tôi ngẩn tò te nhìn nụ cười ấy, nụ cười đầy hư hảo nhưng đẹp lạ lùng.
May có Dì xin giúp tôi, bảo vệ mới cho qua cổng lớn. Tôi chào Dì rồi bước vội vào trong. Nếu chậm tí nữa thì chỉ có mà đi nhà nghỉ == . Đứng bên trong song sắt, tôi chưa về phòng ngay mà đứng nhìn theo Dì. Dì đưa tay kéo vạt áo rồi quay lưng bước vội. Không khí lành lạnh của buổi đêm càng làm nổi bật nét cô đơn ở Dì. Tại sao tôi cảm thấy nhói trong lòng đến vậy? Hình như tôi cũng đang rất cô đơn...
Đến khu kí túc xá nữ tôi đành bật tường mà vào. == Xấu hổ quá đi mất. Cũng may Dì đã về rồi, nếu không thảo nào cũng nhìn tôi như nhìn dị nhân.
Lên đến phòng, tôi rón rén đi vào. Lúc tôi còn ở dưới sân, đèn trong phòng vẫn sáng. Vậy mà khi tôi lên đến nơi thì đèn đã tắt hết. Tôi biết Duyên chưa ngủ vì Duyên luôn là người đi ngủ cuối cùng. Vậy tại sao lại giả vờ là đã ngủ? Tôi bật đèn thì thấy trên giường tôi là 1 cốc sữa vẫn còn nóng và 1 ít hoa quả. Là Duyên chuẩn bị cho tôi. Lúc này tôi rất muốn nói chuyện với Duyên, rất muốn chia sẻ niềm vui là sản phẩm đã hoàn thành và được Dì chấp nhận, nhưng có vẻ Duyên cố tình lánh mặt tôi. Tôi ăn hết hoa quả, uống hết cốc sữa thì tâm trạng cũng thoải mái hơn, tôi đặt mình xuống giường và nhanh chóng thiếp đi. Tôi đâu còn hơi sức đâu mà suy nghĩ lung tung.
-------------------
Cuối cùng thì ngày thi cũng đến. Tôi lê cái xác mệt mỏi, người ngợm hom hem hết cả đi thi, nhưng tâm trạng thì hết sức hớn hở. Dù sao thì sau những nỗ lực bỏ ra, tôi và Dì cũng có 1 đứa con chung khá hoàn hảo còn gì. Tôi bâng quơ hỏi Dì:
- Sao thầy không làm cho nhanh. Nếu thầy làm, em mang đi thi, trường mình chắc chắn có giải vàng rồi.
1 nét cười thoáng hiện lên trên gương mặt Dì nhưng ngay lập tức lại bị thay thế bằng gương mặt nghiêm túc thường ngày:
- Em nghĩ thế thật à?
Tôi không đáp. Ý Dì là sao? Chê tôi gian dối hay là đang tự hào vì được tôi ca ngợi? Tôi chỉ là thấy bức xúc vì Dì đày đọa tôi, chứ không hề có ý gì khác. Dì lại nghĩ đi đâu mất rồi. ==
Tôi là người trình bày ý tưởng cuối cùng. Người trình bày đầu tiên là Đặng Bằng Anh, sinh viên Bách Khoa. Cậu này có cái dáng vẻ cặm cụi lỳ lợm và đặc biệt gây ấn tượng là cặp đít chai dày cộm. Tôi nhìn cậu này mà cũng thoáng cảm thấy Giải vàng của mình bị đe dọa. Đít chai lên trình bày và demo phần mềm của cậu ta. Ứng dụng mà cậu ta làm khá quy mô, 1 hệ thống quản lý tội phạm liên quốc gia, tạm thời "mới chỉ" hỗ trợ 50 ngôn ngữ khác nhau, sau này sẽ còn phát triển tiếp. Ngôn ngữ sử dụng là C sharp.
Tôi nhụt hết nhuệ khí rồi. 2 tay tôi đan vào nhau đang bắt đầu lúng túng nhưng mắt vẫn không thể thôi dán vào màn hình lớn. Cậu ta ăn cái gì vậy, óc cậu ta làm bằng gì vậy? = =
Thí sinh thứ 2 là Nguyễn Nam Trung, sinh viên Công Nghệ. Cậu ta nhìn gầy queo như que củi, cách ăn mặc cũng dị với chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình buông thõng và chiếc quần jean bạc màu. Đứa con cưng của cậu ta là hệ thống quản lý tiền tệ của ngân hàng, viết bằng ngôn ngữ java.
Thí sinh thứ 3 là Đỗ Toàn Phương, sinh viên FU. Cậu ta có phong cách khác hẳn với các thí sinh trước đó. Những thí sinh trước giống như là chỉ biết đâm đầu vào học, còn cậu này rất sành điệu. Tóc nhuộm ánh đỏ, vuốt keo, áo sơ mi body trắng tinh phối cùng chiếc cà vạt teen và chiếc quần jean rách. Sản phẩm mà cậu ta mang đến thi là ứng dụng interview trực tuyến, viết bằng ngôn ngữ PHP. Đại loại là bên tuyển dụng có thể nhập vào 1 ngân hàng câu hỏi, rồi cho thí sinh làm bài test trực tuyến. Sau bài test là bài interview trực tiếp. Hệ thống nhận mặt ứng viên thông qua webcam.
Thí sinh thứ 4 là Nguyễn Quang Hùng, sinh viên lớp cử nhân tài năng trường tôi. Anh này sử dụng ngôn ngữ DotNet để phát triển wapsite chơi FX trên iphone. Nền tảng công nghệ và business đều tuyệt vời, thể hiện được anh này vừa giỏi toán lại vừa giỏi tin. Rõ ràng người Dì nên chọn là anh này chứ sao lại chọn tôi. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi... Thôi không tự dìm hàng mình nữa. ==
Thí sinh thứ 5 là Quách Phượng Long, học sinh trường Ams. Cậu này chơi trội y như cái tên của cậu ta vậy, cậu ta phát triển phầm mềm nhúng bằng C++. Sản phẩm là hệ thống quản lý nhân viên thông qua vân tay.
Thí sinh thứ 6 là Nguyễn Đắc Cường, học sinh lớp 12 khối THPT chuyên KHTN. Em trai này nhìn mặt mũi cực kỳ sáng sủa, thông minh, ăn vận không cầu kỳ nhưng phù hợp. Nhìn cậu ta rất trí thức, đáng mến, đầy tự tin nhưng vẫn hết sức khiêm tốn. Em cưng của cậu ta được viết bằng ngôn ngữ đang rất là hot: Objective C. Cậu ta chưa kịp trình bày thì Dì đã đuổi tôi ra ngoài:
- Em ra ngoài hít thở không khí trong lành đi. Khi nào đến lượt tôi sẽ gọi. Đừng lo lắng.
Đúng là nếu có ở đây xem tôi cũng chẳng tiến bộ thêm được 1 tí ti nào, thậm chí còn có nguy cơ bị mất tình thần, không thi thố gì được nữa. Tôi bỏ ra ngoài. Dì vẫn ngồi trong phòng, gương mặt tĩnh như nước. Đằng nào thì cuộc thi này cũng đã được ghi hình trực tiếp, nhất định sẽ phát lại. Nếu muốn xem lại tôi hoàn toàn có thể xem trên truyền hình hoặc tìm trên youtube mà.
---
Lát sau thì chuông điện thoại reo, tôi vội vàng quay trở lại hội trường. Tôi vẫn là rất mất bình tĩnh. Chết tiệt thật, tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức, tại sao tôi chẳng có chút tự tin nào cả thế này. Dì lại gần bảo tôi:
- Tôi chọn em vì tôi thích những viên ngọc chưa được mài dũa, nhưng cũng vì em đối mặt với tôi tự tin hơn bất cứ sinh viên nào. Em hãy phát huy sự tự tin đó ở đây. Đừng làm tôi thất vọng.

Phải rồi. Tôi đã có gan dám đối mặt với Dì thì 1 cuộc thi như thế này nhằm nhò gì đâu. Vả lại, dù tôi có run đến thế nào, có mất bình tĩnh thế nào, tôi vẫn có thể giữ 1 thái độ nhẹ như thinh không mà. Phong cách của Dì, của Duyên cứ ngấm dần vào tôi, và hình như cả sự tự tin của họ cũng ảnh hưởng đến tôi. Tôi hít thở sâu và bình tĩnh bước lên bục. Tôi bắt đầu trình bày và demo sản phẩm.
--------------------
Trình bày xong tôi trở lại chỗ ngồi thì gặp ngay nụ cười toe toét của Vy:
- Tuyệt vời lắm con quỷ.
Không biết Vy đến từ lúc nào nhưng lời khen của khiến tôi cảm thấy vui vui mới lạ chứ, mặc dù Vy học khoa hóa, đối với CNTT mà nói thì mù tịt, lời khen của Vy có thể nói là không có 1 gram trọng lượng nào. Tôi lén nhìn Dì thì cũng nhận được 1 nụ cười mỉm rất nhẹ.
Vy ngồi cạnh tôi và Dì cùng chờ kết quả.
Thời gian ngồi đợi kết quả đích thực là rất dài. Tôi rất hi vọng Duyên ở bên tôi lúc này. Tiếc là Duyên đang phải làm bài kiểm tra giữa kỳ và hứa với tôi là sẽ đến sớm nhất có thể.
Đến giờ công bố giải thưởng,
Thí sinh cứ lần lượt được nêu tên mà chẳng thấy tên tôi đâu. Kiểu này giải rút tôi cũng chả được nhận nữa là giải vàng. Nếu đúng thế thật thì tôi hụt hẫng lắm, ra đường có khi cũng phải đeo mo che mặt mất. Khi tôi ở trong tâm trạng thất vọng nhất thì nghe được tiếng tuyên bố phía trên:
- Đồng giải bạc là Vũ Trang Vân với phần mềm tư duy triệu phú và Đặng Bằng Anh với phần mềm quản lý tội phạm.
Tôi quay sang ôm chầm lấy Dì, cười giòn tan:
- Thành công rồi, thành công rồi. Con chung của chúng ta...thành công rồi.
Ơ hơ. Tôi chưa kịp hoan lạc thì đã cảm thấy xấu hổ muốn chết luôn rồi. Tôi...đã...ôm người khác giới, và đó là Dì. Mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía tôi và Dì. Tôi buông Dì ra và ngồi xuống ghế, không dám nói cũng chẳng dám cười. Tôi ngồi im thin thít. Dì còn cao thủ hơn tôi, cái mặt sắt ấy chẳng hề biến sắc. Đáng lẽ Dì nên đổi tên thành Hoàng Kim Tiền mới đúng ~~. Dì đạo mạo ngồi xuống, thái độ như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Tưởng Vy vẫn ngồi yên, tỏ ra hơi thất vọng:
- Thế là không được giải vàng à.
Tôi nhìn Vy cười đe dọa:
- Vũ Trang Vân bạn của thím đâu phải thánh thần.
Giải vàng cuối cùng cũng được công bố. Chính là Nguyễn Đắc Cường, học sinh lớp 12 chuyên KHTN. Tôi hậm hực lắm nha. Nếu không bị Dì đuổi ra ngoài thì tôi đã biết cậu ta thần thánh đến mức nào.
Thái độ của Dì hình như vẫn còn chút nuối tiếc. Dì bắt đầu phân tích:
- Đáng lẽ ra em có cơ hội giành được giải vàng, nhưng cậu học sinh kia quá xuất sắc. Mọi thí sinh đều quên rằng để làm được việc to tát thì cần làm hoàn hảo từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Họ quan tâm đến tầm vĩ mô và thuật toán hơn cả chất lượng. VD như sinh viên Bách Khoa, đa ngôn ngữ nhưng thậm chí tiếng Việt còn sai chính tả, lại còn không đảm bảo được security. Phần mềm của em không quy mô nhưng bù lại nó được làm hoàn hảo từ những chi tiết nhỏ. Sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bất lương rồi. Thêm nữa, đối với 1 người không biết gì về CNTT mà cũng khen ngợi em thì ứng dụng ắt hẳn sẽ được ưa chuộng.
Nghe Dì phân tích mà tôi tỉnh hẳn ra. Thảo nào Dì bình tĩnh suốt buổi thi hôm đó. Tôi gật gù:
- Sản phẩm của 2 phụ nữ làm thì hiển nhiên phải tỉ mỉ hơn hẳn nam giới làm rồi.
Dì tụt hứng, im lặng không nói tiếp nữa. Phải nói thật là tôi nể Dì lắm. Dì bị tôi trêu chọc thế nào cũng chưa bao giờ nổi nóng với tôi. Đúng ra là Dì chưa từng chấp tôi.
Giải 3, giải khuyến khích thì tôi không quan tâm lắm. Thường thì người ta hay để ý những kẻ đạp trên đầu mình thôi. Phải nói rằng trường tôi tuy không có ai được giải vàng nhưng cũng được xem là thành công. Nếu không phải là nhờ có Dì thì chắc tôi chỉ được giải rút. Tôi cũng phải công nhận Dì rất giỏi cả về chuyên môn lẫn cách truyền đạt, làm giảng viên cũng thích hợp lắm chứ.
Mỗi sinh viên lên bục nhận giải đều phát biểu vài câu bằng tiếng Anh. Tôi vẫn biết trình độ mình còn non kém, chỉ sợ nói nhiều lại ngọng líu ngọng lô nên quyết định chơi trội bằng cách dùng tiếng Việt. Tôi lên bục nhận giải và thánh thót nói 1 câu:
- I'm sorry. I want to talk by Vietnamese.
Trong hội trường mọi người đều im lặng, ban tổ chức khẽ gật đầu. Tôi tiếp tục:
- Em muốn tặng 1 người thầy mà em rất kính trọng. Nhờ có thầy em mới có cơ hội lên nhận giải thưởng này. Em xin phép được tặng thầy 1 bài hát. Đó là thầy Hoàng Kim Chung, thầy đã hướng dẫn em.
Hội trường bắt đầu có tiếng vỗ tay rồi càng lúc càng vang. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dì theo ánh mắt tôi. Tôi bắt đầu hát:
Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng ngày, giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.
Để em đến bến bờ ước mơ,
Rồi năm tháng sông dài gió mưa,
Cành hoa trắng, vẫn lung linh trong vườn xưa.
Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa,
Dòng đời, từng ngày qua êm đềm trôi mãi,
Chiều trên phố bao người đón đưa,
Dòng sông vắng bây giờ gió mưa,
Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa.
ĐK:
Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi,
Có hay bao mùa lá rơi.
Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng,
Sáng soi bước em trong cuộc đời.
Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi,
Vẫn chiếc áo xưa sờn đôi vai,
Thầy vẫn đi, buồn vui, lặng lẽ.
Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi,
Tóc xanh bây giờ đã phai,
Thẫy vẫn đứng bên sân trường năm ấy,
Dõi theo bước em bước em trong cuộc đời,
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay,
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi,
Nhưng ngàn năm, làm sao em đếm hết công ơn người thầy.
Mọi người đều say sưa thưởng thức giọng hát của tôi. Tôi cũng rất tự hào thừa nhận giọng hát của tôi khá hút hồn. Giọng hát nhẹ nhàng, truyền cảm và trong veo, rất hợp với tình ca. Tuy nhiên, gương mặt Dì thì vô cùng khó coi.
Tôi thực lòng cảm ơn Dì nhưng cũng không quên rằng vì Dì mà tôi vất vả cùng cực 2 tháng qua. Tôi còn khổ hơn cả phu hồ ngày ngày phơi nắng. Tôi không xỏ Dì thì cũng không hả dạ nổi.
Sau khi tiếng hát ngừng, hội trường vỗ tay không dứt, có cả những tiếng cười rất sảng khoái. Tôi xuống khỏi bục nhận giải để cậu học sinh phổ thông chuyên lên nhận giải vàng. Tôi ngồi cạnh Dì mà không ngớt lời ca tụng cậu học sinh kia.
- Nhìn em ý thật thông minh. Không biết có chịu lái máy bay không nữa. Em ý học ở ngay trong khu kí túc em ở đấy thầy ạ.
Tôi quay sang thì thấy sắc mặt Dì còn khó coi hơn cả lúc tôi tặng Dì bài Người thầy. Eo ôi. Tôi khen em kia nhưng tôi đâu có dám phủ nhận tài năng của Dì. Nói thẳng thớm ra, nếu để Dì làm thì chắc chắn chúng tôi rinh giải vàng rồi.
Tốt nhất là không nên làm Dì giận trong ngày vui như thế này. Tôi quay ra nhìn em học sinh được giải vàng và đám đông đang chúc mừng em ấy. Bỗng nhiên em ấy rẽ đám đông và đi về phía tôi. Không lẽ nhan sắc và tài năng của tôi đã làm cho em ý mê mệt rồi sao, dù gì tôi cũng là nữ sinh duy nhất lọt đến vòng này. Thật khổ quá đi. Tôi không dám tưởng tượng nữa đâu. ==
- Anh Chung. Năm nay em sẽ thi KHTN để được chung trường với anh. Đến tận bây giờ các thầy vẫn ca ngợi anh. Em muốn gặp anh lâu rồi. Không ngờ lại được làm đối thủ với sinh viên của anh.
Dì đứng dậy vỗ vai Giải vàng:
- Anh tự hào về các em lắm. Tương lai các em sẽ còn nhiều điều để nói.
Ô hô, tôi trở thành người thừa mất rồi. Trong mắt thằng oắt này tôi không có nổi 1 kí lô trọng lượng. Hóa ra thằng nhóc qua đây chào hỏi đàn anh của nó, chứ chẳng liên quan gì đến tôi sất.
- Chào chị. Chị hát rất hay.
Tôi đứng dậy bắt tay Giải vàng và cười tươi như hoa:
- Em quá khen rồi.
Khổ thế đấy, ban nãy còn giận đùng đùng. Vậy mà người ta chỉ cần khen ngợi tôi 1 câu, tôi đã cảm thấy mọi sự buồn bực tan biến hết. Đối với trai đẹp tôi ưu ái 1, thì trai tài tôi ưu ái gấp đôi.
Nhận giải xong tôi ngồi chờ hoài mà không thấy Duyên. Hôm nay Duyên bận nhưng Duyên đã hứa sẽ đến cổ vũ cho tôi mà. Duyên chưa bao giờ thất hứa.
Đột nhiên, Hải Anh lại gần tôi:
- Chúc mừng Vân. Viên ngọc thô đã được mài sáng bóng rồi.
Tôi nhận bó hoa Hải Anh tặng mà không có nhiều cảm xúc. Không biết từ lúc nào Hải Anh đối với tôi trở nên mờ nhạt lắm. Tôi đưa tay nhận bó hoa, cười đáp lễ:
- Cảm ơn cậu.
Hải Anh nhìn quanh quẩn như đang tìm kiếm ai đó. Rõ ràng trong mắt Hải Anh vẫn mãi mãi chỉ có Duyên. Thật lòng như vậy, tại sao Duyên còn chưa đổ? Tình cảm thật khó lý giải, không phải cứ yêu chân thành là được đáp lại, cũng không phải cứ thấy người ta chân thành với mình là có thể yêu lại. Hải Anh nhìn tôi dò hỏi:
- Cậu có nhìn thấy Duyên đâu không? Lúc nãy Duyên vào trước tớ mà.
Tôi vội vàng ra cửa sổ nhìn xuống sân thì thấy Duyên đang thất thểu đi về. Tại sao không đến chúc mừng tôi? Tôi chột dạ nghĩ ra, lúc nãy vì quá vui mừng tôi đã ôm lấy Dì. Tình ngay lý gian, tôi phải giải thích thế nào đây. Hơn ai hết tôi rất hiểu cảm giác của Duyên. Ngày ấy chính tôi cũng bị xát muối rất nhiều lần vì phải nhìn Hải Anh theo đuổi Duyên. Niềm vui ngày hôm nay không trọn vẹn mất rồi.
Chapter 9: Giải vàng
Mặc dù tôi là người chiến bại trở về, nhưng ai gặp tôi cũng chúc mừng. Có lẽ họ cũng chẳng kỳ vọng gì hơn ở tôi 1 giải bạc. Mà cũng có thể họ thấy tôi đã làm được 1 thứ mà họ phải bất ngờ?
Ngày nghỉ, Duyên về nhà, Vy đi quậy. Tôi buồn chán mò lên thư viện ký túc đọc sách và đọc truyện. Cuộc sống vốn dĩ vẫn có quỹ đạo của nó mà. Lúc đọc truyện thì mắt tôi sáng rõ như đèn pha ô tô, đến lúc cầm cuốn sách thì 2 mắt díp lại, tôi gục xuống bàn. Tôi mơ thấy Dì, nhưng không phải là cái mặt sắt lạnh lùng mà là nụ cười đẹp rạng người hôm tôi bị đau chân. Tôi đang lâng lâng trong giấc mơ ấy thì bị đánh thức:
- Vũ Trang Vân.
Tôi giật thót mình. Cách réo cả họ cả tên tôi ra chắc là Dì rồi ==. Chẳng lẽ tôi ngủ quên trong tiết của Dì? Nếu thế thì thê thảm rồi. Tôi ngồi nghiêm chỉnh và vội vã nhìn người vừa gọi mình. Nhưng kìa, đây không phải là giảng đường, mà người đối diện tôi cũng không phải là Dì. Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn đối phương:
- Là nhóc à?
Giải vàng nhìn tôi cười tươi rói:
- Em qua sinh nhật rồi, đủ 18 tuổi rồi, là người lớn rồi, không phải nhóc đâu nhé.
Tôi cũng chả hơi đâu mà giằng co với trẻ con:
- Chị đang mơ giấc mơ đẹp, em thật lịch sự khi phá hỏng nó đấy.
Giải vàng cười toe:
- Chị lên thư viện để ngủ à? Thế mà cũng được giải bạc cơ đấy.
Thằng nhóc này hay thật. Tôi làm gì kệ tôi chứ. Ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới? Tôi đang định đuổi nó đi, để ngủ tiếp thì đã thấy Giải vàng ngồi gọn gàng bên cạnh tôi. Tôi ngơ ngác:
- Em ngồi đây làm gì?

Giải vàng mở laptop, đáp thản nhiên như không:
- Học. Có phải ai cũng lên thư viện để ngủ như chị đâu.
Ơ hơ, thằng nhóc này hỏng hẳn rồi. Chả biết kính trên nhường dưới gì cả. Thôi thì thây kệ nó. Tôi gục xuống bàn ngủ tiếp. Tôi cũng không biết tôi ngủ bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh dậy thì thư viện đã vãn người. Cơ mà thằng nhóc Giải vàng vẫn ngồi bên cạnh tôi, gương mặt hết sức tập trung. Ôi, coder, chả khác Dì tí nào cả. Chắc bây giờ tôi mang kéo cắt trụi tóc nó nó cũng không biết gì đâu. Tôi thở dài thườn thượt hỏi nó:
- Em chưa về à? Ngồi đây làm gì thế?
Thằng nhóc thấy tôi tỉnh dậy thì cũng gấp laptop lại chuẩn bị đi về:
- Em không ngồi đây thì chị mất laptop, mất điện thoại rồi. Ngủ gì mà như trâu.
Hơ. Tôi nhờ cậu ta đấy à? Chưa gì đã lên mặt kể công.
Giải vàng bảo tôi:
- Chị em mình đi ăn miến đi. Em mời.
2 người, 1 nam 1 nữ đi ăn với nhau. Kỳ lắm a. Lại còn đi với thằng nhóc mặt mũi non choẹt nữa. Tôi chưa kịp từ chối thì đã thấy chuông điện thoại đổ dồn. Trời ạ. Lại là Cái mông đẹp. Anh ta không đến xem tôi thi đấu là vì có cuộc họp rất quan trọng. Bây giờ chắc anh ta muốn tìm mọi cách để bù đắp cho tôi. Anh ta cứ tốt với tôi như thế tôi ngại lắm a. Hay là giải phóng cho anh ta nhỉ?
- Anh đang ở trước cửa ký túc. Tối nay đi ăn với anh nhé.
Tôi quay sang bảo Giải vàng:
- Đi với chị.
Tôi với Giải vàng đến bên cạnh chiếc BMW sáng bóng thì đã thấy Cái mông đẹp cầm 1 bó hoa lớn đứng đợi từ bao giờ. Tôi cười khổ nhận bó hoa rồi khéo léo từ chối:
- Em cảm ơn anh nhé. Nhưng hôm nay em bận đi ăn với cậu bé này.
Cái mông đẹp vẫn chưa chịu thỏa hiệp. Anh ta nhìn Giải vàng 1 lượt như thể đang cân đo đong đếm thằng nhóc. Trời ạ, thằng nhóc này ngoại trừ có 1 bộ óc thiên tài thì mọi mặt khác đều không thể bằng anh ta, việc gì phải nhìn người ta như vậy. Nhìn xong 1 lượt, thái độ của anh ta vẫn là rất dửng dưng. Anh ta rút ví, đưa card visit cho Giải vàng rồi bảo:
- Sau này nếu muốn tìm việc thì có thể liên hệ với anh.
Tôi ngậm bồ hòn làm ngọt. Con người này đúng là có cốt cách làm chủ bẩm sinh, lúc đi tán gái mà cũng có thể làm việc được ==. Vả lại bằng cách này, anh ta đã đánh phủ đầu đối phương: “Chú cho dù có tài cán cỡ nào thì cũng chỉ là nhân viên của anh thôi.” ==
Anh ta lại quay sang nhìn tôi như thể muốn cướp tôi đi luôn và ngay, hoặc cùng đường là ngồi đợi tôi ăn xong rồi đưa tôi đi chơi. Tôi vẫn nhớ rõ hành động thô bạo lần trước của anh ta nên cảm thấy chột dạ. Đột nhiên chiếc iphone của anh ta kêu ầm ĩ, anh ta cầm điện thoại nghe máy, khuôn mặt hiện lên 1 nỗi lo lắng rõ rệt. Hình như nhà anh ta có chuyện, và có liên quan đến thằng em anh ta, Trần Bình Minh.
Nghe xong điện thoại, Cái mông đẹp chui vào xe và lái đi. Trước lúc đi không quên bảo tôi:
- Lúc khác anh đến.
Qủa thực tôi thấy hơi lo lắng cho anh ta. Chuyện gì lại khiến anh ta đi vội vã như thế.
Giải vàng cầm card visit, hỏi tôi:
- Bạn trai chị đấy à? Hình như em có đọc bài báo viết về anh ấy rồi.
Tôi lắc đầu, cười khổ:
- Không phải đâu. Em nhìn chị với anh ta có thấy đẹp đôi không mà hỏi thế.
Giải vàng nhìn theo chiếc BMW đã mất dạng cũng không tò mò thêm nữa. Chúng tôi cùng nhau đi ăn tối.
Cách nói chuyện của Giải vàng khá thoải mái, hài hước và đặc biệt là cách nghĩ về cuộc sống khá giống Dì. Có điều ở cậu ta tôi vẫn nhận thấy có gì đó bình thản nhẹ nhõm hơn. Có lẽ cậu ta được sinh ta trong 1 gia đình giàu có nên nhìn cuộc sống có phần giản đơn hơn. Nói chuyện với Dì luôn khiến tôi căng thẳng, còn với cậu ta thì ngược lại, cậu ta làm cho tôi cảm thấy gần gũi như chị em, như bạn bè vậy. Đột nhiên cậu ta hỏi tôi:
- Anh Chung có bạn gái chưa vậy chị?
Suýt chút thì lỗ mũi tôi ăn miến. Đừng nói là cậu ta thích Dì, đang muốn tôi giúp đỡ cậu ta tìm hiểu và tán tỉnh Dì nhé.
- Sao lại hỏi chị? Chuyện đó em nghĩ chị biết à?
Giải vàng vẫn hồn nhiên ăn miến.
- À không. Em chỉ lo chị là bạn gái anh ấy.
Là ý gì đây? Cậu ta sợ tôi là tình địch của cậu ta à. Tôi thủng thẳng:
- Chưa có đâu. Cái mặt sắt ấy thì ai mà yêu cho nổi.
Giải vàng đặt bát miến đã hết cả nước lẫn cái xuống bàn rồi cười khó hiểu:
- Em hi vọng chị nói thật.
Ôi trời, những con người có bộ óc thiên tài đều khó hiểu như nhau thì phải. Tôi cũng chẳng có thời gian mà phân tích xem cậu ta nghĩ gì. Ăn xong, tôi đứng dậy cảm ơn cậu ta rồi về phòng.
Tôi tắm gội và giặt giũ. Tối nay tôi cũng chưa biết là nên đi đâu chơi cho nhẹ nhõm cả. Thời gian vừa rồi lao vào học như 1 cái máy, tôi tưởng tôi biến thành con trâu chỉ biết lo cày cuốc rồi cơ. May mà cuộc thi ấy đã chấm dứt. Nhưng hình như sự nhàn nhã này khiến tôi hơi buồn chán thì phải. Tôi chợt nhớ đến gương mặt lo lắng của Cái mông đẹp. Không biết tôi có nên hỏi thăm anh ta không?
Tôi mở điện thoại ra xem lại nhật ký cuộc gọi, do dự không biết có nên gọi cho Cái mông đẹp không thì thấy 1 cuộc gọi đi William Cường. Sao lạ vậy, tôi chưa từng lưu cái tên nào như thế cả. Hôm nay tôi cũng đâu có gọi cho ai. Tự nhiên tôi nhớ đến thằng nhóc Giải vàng. Có lẽ trong lúc tôi ngủ quên, nó đã lấy số của tôi, đồng thời lưu luôn số nó vào máy tôi. Tôi tiện tay xóa béng. Gớm, lưu xừ thành WC đi cho gọn, lại còn William Cường. Vẽ chuyện.
Sau đó tôi rất hay gặp thằng nhóc Giải vàng. Có lẽ trước đây tôi với nó cũng hay chạm mặt, nhưng không ai để ý đến ai, có khi ngồi gần nhau cũng chẳng có ấn tượng gì. Nhưng sau cuộc thi đó, tôi biết nó và nó cũng biết tôi nên phát hiện ra là 1 tuần chúng tôi chạm mặt ít nhất là 2 lần. Lạy chúa! == Nó có 1 bộ óc thông minh vượt trội nhưng làm việc có phần cảm hứng. Không giống như Dì, nó cũng khá là ham chơi, điểm này thì có vẻ hợp với tôi. Có điều mỗi lần gặp nó là thấy nó đi cùng 1 em xinh tươi. Thậm chí còn có lúc nó đi với 2, 3 em xinh. Các em gái này cứ bu lấy nó. Thật mất giá nữ giới quá đi. Thằng nhóc này xem chừng đào hoa lắm. Cách nói năng thì vui vẻ, tán nửa đùa nửa thật, khiến các em gái cứ bay lên tận mây xanh. Trẻ con bây giờ ghê thật ==
Tối thứ 3, tôi đang ngồi ôn bài vì hôm sau có tiết của Dì thì thấy có cuộc gọi. Là số mới. Tôi nghe điện:
- A lô ạ.
Từ bên kia phát ra 1 tiếng cười vô cùng khả ổ:
- Chị ngoan thế. Giọng nói cũng lừa tình ghê.
Tôi mất hứng quá, giọng nói này, cách xưng hô này, chính xác là thằng nhóc Giải vàng. Tôi lịch sự thật, nhưng không muốn lịch sự với thằng nhóc Giải vàng này đâu. Tôi giở giọng khó tính:
- Nhóc. Tính trêu chị à.
Giải vàng tỏ vẻ đắc thắng:
- Em đã lưu số em vào máy chị rồi mà. Không ngờ chị ngoan với em thế.
Nó lại cười. Ôi trẻ con, thật là nhức óc.
- Thế tìm chị có việc gì? Chị đang bận lắm đấy.
Giải vàng thôi cười, bắt đầu tỏ ra lịch sự:
- Mấy thằng bạn em thấy chị trên truyền hình hôm thi đấu, muốn làm quen lắm. Hôm nay mấy đứa mời chị đi hát, chị đồng ý nhé.
Trong mắt tôi là 1 cánh đồng hoa bát ngát đang nở rộ. Gì chứ karaoke thì tôi chả từ chối bao giờ, tôi gật đầu đánh rụp:
- Ok, cho chị địa chỉ. Tí nữa chị với bạn sẽ đến.
Giải vàng đọc cho tôi địa chỉ rồi cúp máy. Tôi rủ Duyên với Vy đi cùng nhưng Duyên từ chối. Duyên không giống tôi, Duyên rất chịu khó và kỷ luật. Khi nào chưa xong bài thì Duyên chưa thể đi chơi. Vả lại, Duyên sợ mất hình tượng trước Dì. Tôi cùng Vy đến quán karaoke thì mấy thằng nhóc đã ngồi đợi nãy giờ. Mặt đứa nào đứa nấy đều sáng choang như gương tàu. Tôi với Vy ngồi xuống và chọn bài. Tôi chọn 1 đống bài hát nhẹ nhàng tình cảm, đủ cả thể loại thất tình lẫn đơn phương lẫn chờ đợi. Còn Vy chọn nhạc nhảy. Cứ 1 bài nhẹ nhàng tình cảm của tôi xong là lại đến 1 bài nhạc nhảy của Vy. Tôi hát truyền cảm đến mức mấy thằng nhóc cứ tròn mắt ngồi nghe, còn Vy nhảy đẹp đến nỗi mấy thằng nhóc há mồm ngồi nhìn. Hát được hơn 10 bài thì tôi với Vy cũng thấy hơi ngượng ngượng. Nãy giờ có mỗi tôi với Vy hát, mấy thằng nhóc chỉ ngồi làm khán giả, thỉnh thoảng cầm cốc bia lên chúc nhau. Kể ra tuổi nhỏ nhưng cũng biết nhường nhịn đấy chứ, hơn hẳn mấy thằng bạn cùng lớp tôi. Tôi cười khách sáo:
- Mấy đứa hát đi. Ngồi đấy làm gì.
Giải vàng lại gần tôi bảo:
- Chị song ca với em nhé.
Ơ, song ca với nó bài gì giờ? Làm gì có bài tình ca nào dành cho chị em ==. Tôi chưa gật cũng chưa lắc thì đã thấy thằng nhóc mang giấy ra ngoài đưa cho người phục vụ. Tôi trố mắt nhìn lên màn hình: 1 vòng trái đất.
Không nhất thiết phải đúng tâm trạng, không nhất thiết phải là đã từng trải qua, chỉ là hát thôi mà. Tôi cầm mic hát nhiệt tình. Thằng nhóc này có giọng hát tuyệt vời thật. Giọng hát của nó quyện vào giọng hát của tôi đầy cảm xúc. Y chang tình nhân thật vậy ==. Cơ mà chả sao cả. Có phải thật đâu mà lo.
-
Trái đất cứ lặng lẽ quay
Đôi ta cứ lặng lẽ xa
Xa nhau không phải không hợp nhau
Xa nhau vì bao lỗi lầm
Yêu em không ?
-
Anh yêu em, yêu anh không ?
-
Thật em yêu anh
Đến đây thì tôi hết hát nổi nữa rồi. Mắc ói quá == Nếu thằng nhóc hơn tuổi tôi thì còn đỡ, đằng này == Thà tôi song ca với Dì hoặc Cái mông đẹp còn dễ chấp nhận hơn. Tôi bỏ ngay mic xuống:
- Em ơi. Chuyển bài đi. Sến sụa quá.
Thằng nhóc Giải vàng cũng bỏ mic xuống, cười giòn tan. Nó lại gần tôi, ghé tai tôi nói nhỏ:
- Hay chị làm bạn gái em thật đi.
Tôi có nghe lầm không vậy? Lần đầu tiên tôi được nghe người ta "tỏ tình", lại là trong 1 quán karaoke ầm ĩ, và thậm chí là thái độ của đối phương lửng lơ như con cá cờ, nửa như đùa, nửa như nói thật. Tôi lên mặt dạy đời ngay:
- Ở tuổi của em, chị đang lo thi ĐH đấy.
Thằng nhóc tỏ vẻ bất ngờ, hỏi lại tôi:
- Uả, chị chưa biết sao? Em được tuyển thẳng vào lớp cử nhân tài năng trường chị, mặc dù còn chưa thi tốt nghiệp.
Gì cơ? Trường tôi sao lại mất giá như vậy ==. Tôi tỏ ra thờ ơ, bảo nó:
- Tại sao chị lại phải biết chứ?
Giải vàng nhìn thấy thái độ GATO thẳng thừng của tôi thì cười vang.
Đến lúc kí túc sắp đóng cửa, tôi với Vy về trước. Thằng nhóc Giải vàng định đưa tôi về nhưng tôi từ chối. Đến cổng ký túc thì Vy hỏi tôi:
- 2 đứa mày đang chiến tranh lạnh à.
Tôi ngớ người ra. Vy đang ám chỉ tôi và Duyên à. Đúng là tôi với Duyên dạo gần đây cứ xa nhau dần, khiến cho tôi rất khó chịu nhưng chẳng biết phải làm thế nào. Đôi mắt trong veo của Vy đượn 1 nét buồn hoang hoải:
- Bọn mày hâm lắm. Chỉ vì trai mà sứt mẻ hết cả. Tao cũng chẳng biết ai đúng ai sai để mà can thiệp.
Tôi đứng lặng trước cổng ký túc, tự nhiên tôi thấy nhớ da diết nụ cười nhẹ bẫng trong đêm ấy, và cả cái dáng vẻ cô đơn ấy. Tôi với Duyên trở nên như thế này cũng chỉ vì con người ấy. Hoàng Kim Chung…
Tối hôm ấy tôi nghĩ nhiều lắm. Tôi chỉ biết hành động đúng đắn nhất là chứng minh cho Duyên thấy tôi với Dì hoàn toàn trong sáng. Mà trong sáng hay không tôi cũng không biết nữa. Tại sao trên giảng đường, tôi lúc nào cũng mong đến tiết của Dì? Tại sao có lúc ngồi nhìn màn hình laptop, tôi cũng mường tượng ra dáng vẻ tập trung của Dì? Tại sao mỗi lần nhìn thấy nick Dì online là tôi lại cảm thấy ấm áp lạ lùng? Tại sao chứ? Tôi không cao thượng nhưng tôi biết rõ, dù tôi có tình cảm với Dì thì cũng là đến sau Duyên. Vả lại Duyên yêu Dì đến vậy còn không được đáp lại, thì tôi là gì trong mắt người ta? Bạn trai thì tôi chưa có, và cũng chưa chắc đã có được, tại sao tôi không giữ bạn thân cho bằng được?
Tôi đành phải lợi dụng Cái mông đẹp 1 lần nữa. Chỉ hi vọng tình bạn của tôi sẽ lại như ngày nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui