Edit: Ayumi
Ba ngày liên tiếp, tôi như mất hồn, không hề có bất kì phản ứng nào với mọi thứ xung quanh, chỉ ngồi đờ đẫn nhìn mọi người đến rồi đi, cha, dì nhỏ, Hoàng Vũ, Bạch Tấn, Lê Trạch, ngày nào mấy người họ cũng đến, tôi nhìn thấy ánh mắt đau xót, lo lắng của họ, tôi cũng nghe được tiếng gọi của họ, nhưng tôi không muốn đáp lại, tôi nghe được họ gọi tôi tỉnh lại, bảo tôi không được từ bỏ, rồi bảo tôi yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì. Tôi thấy rất bực,nghĩ, tôi sắp chết rồi mà mấy người còn nói nhiều thế làm gì, giờ tôi không muốn làm gì hết, chỉ muốn ngủ, tốt nhất là ngủ mãi không dậy.
Mỗi đêm, Hoàng Vũ đều ở phòng bệnh cùng tôi, vốn việc này là của dì nhỏ, nhưng khi Hoàng Vũ xoay người, tôi nắm chặt lấy tay anh không buông, so với cha và dì nhỏ, người anh mãi đến lúc cấp hai vẫn còn ru tôi ngủ mới là người thân nhất, mà giờ, giống như trở lại lúc còn bé, anh vỗ nhẹ lưng tôi, miệng khẽ hát một điệu hát dân gian, tôi cứ nháy mắt nhìn anh, dần dần mí mắt cũng sụp xuống.
Tối hôm đó Hoàng Vũ không ở lại, ăn xong cơm tối, người cha không thoải mái, dì nhỏ đi ra ngoài cùng ông. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lê Trạch và Bạch Tấn, tôi ôm hai chân ngồi ở đầu giường, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, không biết qua bao lâu, Bạch Tấn đi đến, anh ngồi bên giường, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy vẻ đau xót và thương tiếc.
“Hạt Tiêu, đêm nay anh ở lại với em nhé?” Giọng anh rất thấp, dường như sợ sẽ làm tôi giật mình.
Tôi nhìn anh lắc đầu: “Em đợi anh trai.”
Bạch Tấn nắm hai tay tôi, tôi kẽ rụt lại, nhưng không tránh được.
“Đêm nay Hoàng Vũ có nhiệm vụ khẩn, sáng mai sẽ đến, em ngoan ngoãn ngủ trước đi được không?”
Tôi tiếp tục lắc đầu, cố chấp “Em chờ anh ấy đến rồi ngủ tiếp.”
Bạch Tấn mím chặt môi, không nói gì thêm, chỉ nắm chặt tay tôi lại.
Tôi rút tay ra, nói nhỏ “Bạch Tấn, anh về đi, tôi không sao, tôi tự quấn chặt chăn vào rồi ngủ.”
Bạch Tấn nhìn tôi, giọng khàn khàn, “Hạt tiêu, để anh ở cùng em được không?”
Tôi lắc đầu “Tiểu Bạch, em muốn đợi một mình.”
Tôi thấy vẻ mặt Bạch Tấn có thoáng qua một nét bi thương, lát sau mới từ từ thả tay tôi ra, mím chặt môi, không nói thêm gì, nhanh chóng mở cửa rời đi, tôi nhìn bóng lưng cô đơn của anh, lòng khẽ nhói lên, thật ra tôi cũng không muốn làm tổn thương anh, nhưng tôi thật sự không có hơi sức để đi an ủi anh, tôi không muốn để ý đến cảm nhận của bất kì ai khác nữa, chỉ muốn tự do làm theo ý mình.
Cửa phòng đóng lại, khi tôi quay lại, thấy Lê Trạch vẫn ngồi yên trên ghế sô pha như cũ, đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi dời ánh mắt, nói nhỏ với hắn “Anh cũng về đi, em muốn ngồi yên lặng một mình.”
Lê Trạch không nói gì, cũng không nhúc nhích, vẫn nhìn tôi chăm chú.
Tôi không nhìn hắn nữa, tiếp tục ôm chân nhìn cửa sổ, không biết bao lâu sau, người trên ghế sa lông cuối cùng cũng đứng dạy, nhưng cũng không đi về phía cửa, mà ngồi ở mép giường tôi, ngừng lại một chút rồi ôm lấy bả vai tôi.
Tôi hơi dãy ra, vừa muốn lên tiếng, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh. “Nha đầu, đừng sợ, dù em đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em.”
…
Sau ngày đó, tôi bắt đầu tích cực phối hợp điều trị, bắt đầu nói chuyện với những người xung quanh, đối diện với bệnh tình của mình, hơn nữa tôi đem toàn bộ sự ỷ lại đối với Hoàng Vũ chuyển sang người Lê Trạch.
Mọi người thấy sự thay đổi của tôi thì vừa mừng vừa ngạc nhiên, không biết Lê Trạch đã dùng cách gì để khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn, thực ra hôm ấy, hắn chỉ nói một câu kia, nhưng câu nói kia giúp cho tâm hồn trống rỗng của tôi bình tĩnh lại, giống như bắt được chiếc phao cứu sinh, thấy dù có chết thì cũng sẽ không cô đơn nữa, câu “Dù em đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em.” từ miệng người khác nói ra, tôi nhất định sẽ không cảm thấy gì, nhưng khi hắn ngồi cạnh tôi, thấp giọng nói ra câu ấy, tôi cảm thấy nhất định hắn sẽ cùng tôi, tôi ích kỉ, dù chết tôi cũng không muốn cô đơn.
Lúc này, tôi đã không còn nghĩ đến chuyện yêu đương, chẳng qua là cảm giác tin tưởng hắn từ rất lâu khiến tôi bất giác muốn ỷ lại hắn.
Dường như lúc nào Lê Trạch cũng bên cạnh tôi, vì uống thuốc, hầu như ngày nào tôi cũng ngủ mê man, mà lúc tỉnh thì tôi sẽ nắm chặt lấy tay hắn, mỗi lần tỉnh dậy từ cơn ác mộng, đều sẽ thấy hắn ngồi yên lặng ở mép giường, nắm lấy tay tôi, thấy tôi mở mắt, hắn sẽ cười dịu dàng với tôi.
Dần dần tôi không còn gặp ác mộng nữa, sau khi chắc chắn sẽ phẫu thuật, tôi đã có thể mỉm cười với mọi người. Vì thể chất của tôi không tệ, nên rất nhanh đã có phương án phẫu thuật, do chuyên gia khoa não ở Anh tự mình làm bác sĩ chính phẫu thuật cho tôi.
Càng gần thời gian phẫu thuật, tôi lại càng bình tĩnh, gần đây tôi toàn nghe mọi người nói bác sĩ kia giỏi thế nào, tỉ lệ phẫu thuật thành công cao ra sao, mọi người không ngừng động viên tôi, 10 ngày cách ngày phẫu thuật, tôi đã có thể nói đùa với bọn họ như trước kia, khi Hoàng Vũ rảnh, tôi còn kéo anh, tiểu Bạch vào cùng chơi đấu địa chủ, tôi thấy nụ cười lại trở lại trên mặt họ, cảm thấy rất vui vẻ, cực kì vui vẻ.
Nhưng nụ cười ấy không bao gồm Lê Trạch, vì hắn biết, tôi không kiên cường đến mức đó, 50% tỉ lệ thành công khiến tôi cảm thấy thật châm chọn, nói cách khác, rất có thể tôi sẽ chết trên bần mổ, hơn nữa khả năng này còn là rất lớn, mà khi tôi chấp nhận sự thật này, tôi còn nghĩ, giờ tôi phải đối mặt với người nhà, người thân, nghĩ cả tối, tôi quyết định mỉm cười với họ, giả vờ như vô tâm vô phế, giống như là tiểu Kim trước kia.
Hằng ngày, chơ mọi người rời đi, tôi mới có thể tháo bỏ nụ cười, sợ hãi và hoảng loạn hiện lên dưới đáy mắt tôi, những lúc thế này, Lê Trạch sẽ ôm tôi thật chặt vào ngực, vừa vỗ nhẹ lưng tôi, vừa dùng giọng nói cực kì dịu dàng, êm tai dỗ tôi, “Nha đầu, đừng khóc nhiều quá, ngày mai mắt sưng lên, bọn họ sẽ nghi ngờ.”
Cách ngày giải phẫu 1 tuần, tôi nói với Lê Trạch muốn nuôi một con vật nhỏ, hắn ngạc nhiên hỏi tôi muốn nuôi gì, tôi cười hì hì nói, con rùa nhỏ!
Sau đó trong phòng bệnh của tôi liền xuất hiện một con rùa nhỏ màu xanh lá cây, tôi dường như bỏ Lê Trạch sang 1 bên, cả ngày chỉ chơi với con rùa nhỏ, kể cả lúc ngủ cũng ôm nó, nhưng mà tôi biết, mỗi lần tôi ngủ say, Lê Trạch đều lén bỏ nó ra chỗ khác.
Năm ngày trước phẫu thuật, ăn xong cơm tối, tôi và Lê Trạch cùng nhau xem ti vi, hắn giục tôi đi ngủ, tôi ôm lấy tay anh, cười nói, “A Trạch, giúp em tìm ít giấy viết thư thật đẹp, với một chiếc bút nữa đi.
Cả người Lê Trạch khẽ run lên, mím chặt môi, cúi đầu không nhìn tôi.
Tôi lắc lắc tay hắn, “A Trạch, giờ anh đi tìm giúp em đi được không, sắp hết thời gian rồi, em còn phải viết di thư cho rất nhiều người nữa.”
Lê Trạch nắm chặt lấy tay tôi, vẫn cúi đầu như cũ, tôi thấy có một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi, tôi quỳ ngồi trên giường, ôm lấy cổ hắn, liếm những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống trên mặt anh.
Nước mắt của hắn cũng giống tôi, vừa đắng vừa chát!
Mấy ngày tiếp theo, tôi nhờ Lê Trạch giúp tôi lừa mọi người, lấy lý do cần nghỉ ngơi trước phẫu thuật, để họ ít đến thăm tôi hơn, bắt đầu chuyên tâm viết di thư, cho cha, cho dì, cho Hoàng Vũ, tiểu Bạch, Hàn Dục, Noãn Noãn, Bì Bì, Lữ Hạo, còn cả những người bạn cùng phòng, hàng xóm, bạn tốt hồi cấp ba, chủ nhiệp lớp, … rất rất nhiều.
Tôi chỉ không viết cho Lê Trạch, vì tôi đã sớm chuẩn bị xong cho hắn rồi, là thư điện tử, lưu trong mail của tôi, tổng cộng có 51 bức, 8 giờ tối hôm tôi phẫu thuật, hắn sẽ nhận được 1 bức, còn lại, sinh nhật hằng năm sẽ có 1 bức, bên trong là video của tôi, được lén quay khi hắn đến công ty xử lý mọi chuyện.
Tôi viết địa chỉ và mật mã mail trong bức di thư của Hoàng Vũ, tôi còn nói, khi Lê Trạch có bạn gái, thì giúp tôi xóa hết toàn bộ di thư còn lại đi.
Một ngày trước giải phẫu, bác sĩ yêu cầu tôi cạo hết tóc đi, trước khi đến hàng cắt tóc, tôi gọi điện cho Noãn Noãn, nói chuyện video nửa tiếng với cô ấy, tôi không nói tối sắp phẫu thuật, tất nhiên, trừ Lê Trạch và người nhà tôi cũng không nói chuyện này với ai hết. Con bé này chuẩn bị cưới rồi, tôi chúc mừng cô ấy trước, cô ấy không biết tôi đã kết hôn với Lê Trạch rồi, còn bảo tôi phải đảm bảo sẽ không cưới trước cô ấy, để còn làm phù dâu cho cô ấy nữa, đúng lúc ấy tôi không khống chế được nước mắt của mình, vội tắt video đi.
Khi Lê Trạch đến, tôi nhào vào ngực hắn, khóc suốt một tiếng đồng hồ, sau khi trở về từ hàng cắt tóc, tôi liền bị đưa vào phòng bệnh riêng để quan sát, tôi giục cha và dì về nhà trước, sau đó đuổi cả Hoàng Vũ về, cuối cùng tôi nói với Lê Trạch, “Tôi nay để cho Tiểu Bạch ở cùng em đi.”
Lê Trạch mím chặt môi, nhìn tôi một lúc lâu mới gật đầu, sau đó đến mép giường, cúi người, hôn nhẹ tôi một cái ở trán, không nói gì rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Tiểu Bạch, chỉ mới mấy tuần thôi, mà tôi thấy anh gầy hẳn đi, tôi cười, ngoắc tay với anh, khi anh tới, tôi kéo anh ngồi xuống giường, sau đó dựa vào người anh, nhẹ nhàng bóp vai.
“Thoải mái không?” Tôi nghiêng đầu cười hì hì.
Tiểu Bạch không nói gì, chỉ không ngừng gật đầu, tôi cảm thấy cả người anh run lên, nhẹ nhàng ôm cổ anh nói nhỏ. “Tiểu Bạch, thật ra em đã từng yêu anh, anh muốn biết là khi nào không?
Bạch Tấn đồng ý một tiếng rất nhỉ, cả người đã nghẹn ngào rồi, ánh mắt tôi đã đầy nước, cuối cùng không nhịn được, từ từ chảy vào cổ anh.
“Là lần đầu tiên thấy anh, khi đó em đã cưỡng hôn anh, đánh dấu quyền sở hữu của mình, anh quên rồi sao?”
“Không.” Giọng anh thấp xuống, hơi run run.
Tôi quay đầu, hôn mạnh lên má anh một cái. “Tiểu Bạch, em đã xóa bỏ kí hiệu ấy rồi, anh tự do, giờ em muốn nhờ anh một chuyện, anh có thể đồng ý với em được không?”
Bạch Tấn xoay người nhìn tôi, hốc mắt hồng hồng, khẽ gật đầu một cái.
Tôi cười một tiếng, vỗ nhẹ anh một cái, sau đó đến đầu giường. lấy một con rùa nhỏ màu xanh, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh.
“Là con này, em đặt tên cho nó là Tiểu Giao Bạch, là hòa âm của Hạt Tiêu và Tiểu Bạch, anh đồng ý với em rằng sẽ chăm sóc nó thật tốt nhé, được không?”
Ánh mắt Bạch Tấn nhìn chằm chằm vào đầu con rùa nhỏ, cuối cùng gật đầu một cái.
Tôi thấy anh gật đầu, khẽ thở ra một hơi, sau đó liền cười, cảm thấy tôi không còn gì để hối tiếc rồi.
Cha có dì và Hoàng Vũ chăm sóc, Hoàng Vũ có người nhà và Bì Bì chăm sóc, tiểu Bạch có mấy người họ và Giao Bạch chăm sóc, Lê Trạch có lời chúc mừng sinh nhật của tôi, thật tốt!
Nằm ngủ cùng phòng với Tiểu Bạch, tôi nghĩ đến Hàn Dục, sau lần đó chúng tôi không gặp nhau, tôi cảm thấy bây giờ nhất định anh ấy rất hận tôi, nên cứ để anh hận tiếp đi, dù sao tôi cũng không đủ dũng khí để gặp anh.
Sáng hôm sau, là một ngày nắng, tôi được tiêm thuốc mê nằm trên giường, cười ngây ngô, vừa cười vừa chảy nước mắt, tôi thật sự không nỡ để họ ở lại, ai cũng đều đỏ mắt, kể cả cha.
Khi được mang lên giường di động, ý thức tôi có chút mơ hồ, tôi cảm giác được có người không ngừng hôn lên gò má, lên trán tôi, người cuối cùng hôn nhẹ lên môi tôi, khi tôi cười, định mở mắt ra thì nghe được một giọng nói khàn khàn, dịu dàng “Nha đầu, chờ anh!”
Khi bị đẩy đến phòng phẫu thuật, trong đầu tôi không ngừng vang lên giọng nói ấy, đúng vậy, Lê Trạch không nói “Chờ em” mà nói “Chờ anh” rõ ràng tôi đã mất ý thức, nhưng trong mắt không ngừng có chất lỏng chảy ra.
Tôi nhớ lại, trong mail đầu tiên gửi cho Lê Trạch có câu.
A Trạch, kiếp sau, em nhất định phải mặc áo cưới vì anh!
~~~ Lời tác giả, phần sau được kể theo ngôi thứ ba.
Nửa năm sau
Lê Trạch ngồi yên trong phòng làm việc, suốt một buổi chiều sau khi anh nhận được bức mail nặc danh kia, anh không hề bước ra khỏi phòng làm việc, mail do một địa chỉ nặc danh gửi đến, bên trong chỉ có một đoạn video. Sau khi mở ra, anh thấy khuôn mặt quen thuộc kia, anh dường như không có cách nào thở nổi.
Nửa năm trước, Hạt Tiêu bị đẩy đến phòng phẫu thuật, sau giờ phẫu thuật, tổng cộng có ba lần thông báo bệnh nhân nguy kịch, cuối cùng cô vẫn không bước xuống khỏi bàn mổ, suy nghĩ duy nhất của Lê Trạch lúc ấy là anh phải đi cùng nha đầu, đúng lúc anh đang thất hồn phách lạc, lại nhận được một thông báo, là thông báo có mail, vốn dĩ anh định xóa đi, nhưng thấy tên người gửi, anh lại giật mình
Người gửi: Hạt Tiêu
Chủ đề: A Trạch, em yêu anh.
Sau đó anh lập tức dùng điện thoại di động đọc thư, sau khi xem xong anh ngã ngồi xuống đất khóc, nha đầu của anh nói:
“A Trạch, khi anh thấy bức thư này, có lẽ đã không có kì tích, em biết, lúc này anh nhất định đang không muốn sống, nhất định muốn đi cùng em, nhưng nếu bây giờ anh đi theo em, nhất định anh sẽ hối hận, vì anh đã để lỡ rất nhiều lần bày tỏ của em với anh, hơn nữa giờ anh lại còn chọn cách từ bỏ sinh mạng của mình, em, Lạt tiêu, thề với trời, rằng sẽ hận anh, đời đời kiếp kiếp! Anh hiểu, em nói được thì sẽ làm được.
A Trạch, hãy sống thật tốt, sống thật vui vẻ cả phần của em nữa, anh không cô đơn,dù em đi đâu thì cũng sẽ yêu anh, sinh nhật hằng năm, em sẽ gặp anh, dùng những lời tỏ tình buồn nôn nhất trên đời này dể nói với anh, khẳng định anh sẽ không muốn nghe, lần nào cũng chỉ nghe một nửa thôi.
A Trạch, còn sống thì vẫn còn hy vọng được hạnh phúc, chờ em lên thiên đường, em sẽ nói với thượng đế, để ba năm sau anh được gặp một Lạt Tiêu khác, một người con gái có thể đi vào lòng anh, em cho anh ba năm để tiếp tục yêu em, ba năm sau khi anh gặp người con gái khiến anh rung động, anh nhất định phải nhớ đó là công của em nhé.
A Trạch, kiếp sau em nhất định sẽ mặc áo cưới vì anh!”
Nửa năm qua, Lê Trạch sống rất khổ sở, loại nhớ nhưng vô tận ấy dường như khiến anh muốn nổi điên, nhưng anh lại không dám tự tử, anh sợ cô nhóc kia sẽ thật sự hận anh dời đời kiếp kiếp, sang sớm hôm nay liền ngồi ở máy tính, đợi thư điện tử, khi video kia bật lên, anh liền thấy nửa tiếng đồng hồ này, đủ để anh chịu đựng qua một năm.
Ba năm sau.
Ngày sinh nhật Lê Trạch, theo thường lệ, anh sẽ đẩy lùi hết mọi công việc, tự nhốt mình trong phòng làm việc, chờ phần chúc mừng sinh nhật kia, rất đúng giờ, đúng 12 giờ trưa, có thông báo mail, giờ anh đã có thể thật lòng cười mở ra video bên trong đó, anh nói với người trong video “Chào, em khoe không nha đầu?”
Video trên màn hình cứ phát đi phát lại, Lê Trạch cầm một ly cà phê, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn rẫ, trong phòng làm việc là giọng nói tràn đấy sức sống của Hạt Tiêu.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập, một giọng nói gần như giống hệt trong video vang lên, “Lê Tổng, tôi muốn từ chức!”
Lê Trạch giật mình một chút mới xoay người, thấy một gương mặt tinh thần phấn chấn, hai mắt linh động có chút tức giận, biểu tình trên mặt khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, cực kì giống cô gái nào đó năm ấy lao vào phòng bao ở quán bar rồi bày tỏ với anh.
Anh đến bàn, tắt video đi, đặt ly cà phê xuống, sau đó khoát tay bảo thư kí vừa tiến vào lui ra, sau đó nhìn khuôn mặt đang đỏ lên của cô gái trước mặt, lạnh nhạt hỏi “Sao lại từ chức?”
Cô không sợ hãi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt quất cường tràn đầy kiên định, “Tôi đến công ty hơn một tháng, chưa thấy anh được lần nào, không làm nữa!”
Lê Trạch khong cười, nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Cái này thì liên quan gì đến chuyện cô từ chức?”
Cô gái ưỡn ngực đáp: “Vì tôi thích anh, tôi đến công ty là để theo đuổi anh.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc không chịu thua của cô, lòng anh khẽ run lên, cúi đầu cười một tiếng, xoay ngường đứng trước cửa sổ, ánh mắt trời buổi trưa chiếu lên người anh, giống như mạ lên một lớp vàng, đâm vào mắt người khác phát đau.
Một lúc sau, anh nói “Bắt đầu từ tuần tới, cô chuyển lên làm thư kí của tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...