Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Tôi run lên bần bật, khiếp sợ nhìn anh ấy, qua một lúc lâu mới cúi đầu lắp bắp, “Anh, anh cũng biết.”

Bạch Tấn dời mắt, nhìn về phía trước, mi tâm dần dần vặn lại với nhau, “Hạt Tiêu, trả lời vấn đề của anh.”

Hai tay tôi xoắn lại, nuốt xuống mấy lần nước miếng mới nói thật nhỏ, “Là báo thù.”

Tay Bạch Tấn đang đặt trên đùi nắm chặt lại, sau đó từ từ buông ra, vẻ mặt hơi dịu đi, “Chỉ như vậy?”

Tôi gật đầu “Ừ” một tiếng, có chút chột dạ cúi đầu không dám nhìn anh ấy.

Bạch Tấn không nói gì thêm, khom lưng, hai tay để trên đầu gối, cúi đầu trầm tư.

Ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất ở phía tây, chỉ còn lại một chút dư quang nhuộm mây trời thành một màu đỏ sẫm, từng trận gió thổi qua, mang đi cái nóng ran trên mặt đất, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, bụi cỏ được gió thổi qua rì rào, yên bình đến ngạt thở.

Qua thật lâu, Bạch Tấn ngẩng đầu nhìn tôi, khóe miệng nâng lên, nụ cười dịu dàng, “Em đã tìm được hạnh phúc chưa?”

Tôi sửng sốt, một lát sau mới hiểu được anh ấy nói có ý gì, trong lòng nhảy ra hàng vạn suy nghĩ, một cái tên xuất hiện, ánh mắt lãnh đạm tối tăn ấy, trong tròng mắt đen lộ ra cô đơn cùng tang thương, bóng lưng cao ngất gầy gò, cuối cùng cũng từ từ tản đi, tôi âm thầm cắn môi, không nói gì.

Bạch Tấn nhìn tôi không chớp mắt, nụ cười không thay đổi, dịu dàng cưng nựng như thế, từ từ vươn tay nắm lấy tay tôi, “Hạt Tiêu, ở bên anh đi.”

Tôi nhìn anh ấy, không gật đầu cũng không lắc đầu, nước mắt lại chảy ra, tôi không biết tại sao mình lại rơi nước mắt, nhưng anh ấy có thể hiểu, bởi vì anh ấy không có một tia kinh ngạc, nhẹ nhàng nâng cằm tôi, cúi đầu hôn lên khoé miệng, êm ái mà nhẵn nhụi, Bạch Tấn giang tay ôm tôi vào ngực, để má tôi dán lên lồng ngực mình, tiếng tim đập trần ổn mà hữu lực, từng tiếng từng tiếng có quy luật, nói cho tôi biết, lồng ngực này rất rộng lớn, người đàn ông này yêu rất thâm trầm, có thể bao dung hết thảy, bất kể là thù hận hay tình yêu!

Buổi tối tôi muốn ở lại chăm sóc anh ấy, Bạch Tấn không phản đối, bọn tôi chỉ nói chuyện với nhau mấy câu, liền lên giường của mình chuẩn bị ngủ, tôi nằm nghiêng đưa lưng về phía Bạch Tấn, điện thoại di động đặt trước mặt, tôi nhìn chằm chằm màn hình tôi đen như mực, hốc mắt lại đỏ lên, tôi không biết có phải bây giờ Lê Trạch đang một mình ở lại căn nhà đó không, cũng không biết hắn không đợi được tôi trở về, trong lòng có khổ sở hay không, tôi chỉ biết hiện tại lòng tôi rất đau, giờ phút này rất muốn hắn!

Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, cũng có lẽ là không ngủ, Bạch Tấn nhếch môi nhìn đôi mắt thâm quầng của tôi, sắc mặt khó coi, tôi ngượng ngùng cười nói với anh ấy rằng tôi không dám ngủ sâu quá, sợ thật sự lăn xuống đất, trong mắt anh ấy toát ra sự đau lòng, cuối cùng nói về sau không cần tôi ở lại buổi tối nữa.

Tôi không có kiên trì”Ừ” một tiếng.


Dì nhỏ tới tôi liền đi, có chút vội vàng trở về nhà, mở cửa, lòng tôi nhảy vọt lên cổ họng, tôi không biết mình mong đợi hay sợ hãi nhiều hơn, đổi giày bước nhanh vào phòng, phòng khách không có ai, phòng bếp không có ai, tôi chạy lên lầu hai, phòng ngủ Lê Trạch trống không, tôi đẩy phòng ngủ chính, vẫn như cũ không có người.

Đứng ở cửa phòng ngủ chính, cảm giác cô đơn thất vọng ép vào lòng tôi khó chịu, vừa định vào phòng vệ sinh tắm, tôi liền nhìn thấy phía trước cửa sổ sát đất là chiếc gạt tàn chứa đầy tàn thuốc, đầu như bị người đánh một gậy, đứng sững ở đó.

Ngày hôm qua thật sự hắn đã về đây, khi hắn không đợi được tôi, liền vào phòng ngủ chính, sau đó giống như tôi ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài đếm sao, một mình chữa thương, chắc hắn cũng đoán được tôi đang ở bệnh viện cùng Bạch Tấn, khi hắn nghĩ đến việc này, trong lòng có đau không? Hay là đã sớm đau đến chết lặng, không còn cảm giác.

Tôi đi tới, đứng trước gạt tàn thuốc, hai tay bụm mặt, khóc không thành tiếng, như vậy từ bỏ, để cho tôi đau đến không muốn sống, nhưng tôi không có đường lui, cũng không thể đổi ý.

Tôi tắm rửa, đổi bộ quần áo, trang điểm nhẹ nhàng che đi đôi mắt sưng đỏ rồi trở lại bệnh viện, trước khi vào cửa tôi hít sâu mấy cái, trên mặt mới có nụ cười, đẩy cửa đi vào, còn chưa kịp mở miệng, thấy người đàn ông ngồi ở bên giường hút thuốc lá, nụ cười liền cứng lại, nâng lên không ra cũng thu về không được, cứ như vậy ngây ngốc nhìn hắn không có phản ứng, cho đến khi một tiếng nhẹ trầm vang lên.

“Ngây ngốc làm gì, tới đây.” Bạch Tấn vẫy tay gọi tôi, khiến tôi đỡ thấy quẫn bách, tôi nhấp môi dưới, đè nén đau đớn trong lòng, đi tới, đặt tay vào lòng bàn tay anh ấy, nhìn anh ấy cầm thật chặt, không để ý đến ngón tay cầm điếu thuốc của người đàn ông kia đang run lên.

Tôi âm thầm thở ra một hơi, sau đó cười với Lê Trạch, cố làm ra vẻ không sao cả, “Trong phòng bệnh không được hút thuốc lá.”

Lê Trạch cúi đầu, dập tắt điếu thuốc, thản nhiên nhìn tôi, đôi mắt bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng, chỉ trừ hai gò má gầy đi rất nhiều, còn lại đều không nhìn ra dấu vết hắn thương tâm hay khổ sở.

Tôi thu hồi tầm mắt, cúi đầu xoa nhẹ ngón tay Bạch Tấn, không nói gì thêm.

Một lát sau, Lê Trạch đứng lên, sửa sang lại ống tay áo nhìn Bạch Tấn, “Cô ấy tới rồi thì tôi đi đây, nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa trở lại thăm cậu.”

Bạch Tấn gật đầu, nhìn tôi rồi nói, “Việc kia để tôi suy nghĩ một chuý, hai ngày nữa sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn.”

Lê Trạch khẽ sửng sốt, mím môi gật đầu rồi rời đi, tôi thấy cửa phòng đóng lại, không biết thế nào cảm thấy trống rỗng, chợt đứng lên, cắn môi nhìn Bạch Tấn, “Cái đó, em tiễn hắn, thuận tiện có chuyện muốn nói với hắn.”

Bạch Tấn buông tay tôi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay, nụ cười rất nhạt, “Đi đi, vừa đúng lúc anh cũng muốn nghỉ ngơi.”


Tôi mấp máy môi không nói gì, có chút áy náy cúi đầu ra cửa, thấy bóng dáng màu đen ở cửa thang máy, mấy bước chạy tới.

Lê Trạch thấy tôi thì sửng sốt, “Sao thế?”

Tôi không biết nói thế nào, vừa đúng lúc cửa thang máy mở ra, lôi cánh tay của hắn liền đi vào.

Chúng tôi đi tới vườn hoa dưới lầu, ngồi trên ghế đá.

“Cái đó, sao anh ra viện sớm thế, vết thương tốt lên rồi à?” Tôi đánh vỡ trầm mặc.

“Cũng gần thế, ở bệnh viện cũng là được nuôi, về nhà vẫn hơn.” Giọng nói của hắn rất trầm, không có ngữ điệu.

Tôi cắn cắn môi, “Tiểu Bạch biết chuyện chúng ta kết hôn rồi, ngày hôm qua em ở bệnh viện chăm sóc anh ấy.”

Lê Trạch gật đầu cười, “Sáng nay cậu ấy nói với anh rồi, anh cũng giải thích cuộc hôn nhân của chúng ta là một cuộc giao dịch.”

Tôi nghe thấy giọng nói lãnh đạm của hắn, từ từ cắn môi, trong lòng đau đớn co rút, không nói tiếp, cũng không biết làm như thế nào tiếp nhận.

“Sắc mặt em khó coi thế, tối hôm qua ngủ không ngon à?” Lê Trạch quay đầu nhìn tôi, hơi nhướng mày.

Tôi sờ sờ lỗ mũi, “Giường bệnh viện nhỏ quá, lại cứng nữa, không thoải mái.”

Lê Trạch móc ra một điếu thuốc đốt, hít một hơi, hai tay tùy ý khoác lên trên đầu gối, giống như vô ý nói, “Tối nay vẫn ở đây à?”


Tôi lắc đầu, “Không, Tiểu Bạch nói không muốn em ở lại buổi tối.”

Lê Trạch gật đầu không nói tiếp, từ từ hút thuốc.

Tôi nhìn tàn thuốc rơi trên đất, nói nhỏ, “Vừa rồi Tiểu Bạch nói sẽ suy nghĩ để cho anh câu trả lời chắc chắn, là có ý gì?”

Lê Trạch giật giật khóe miệng, ánh mắt nhìn phía xa, thản nhiên nói, “Không có gì, chuyện của đàn ông.”

Tôi lườm hắn một cái, “Giả bộ thần bí, giữa hai người đàn ông có thể có chuyện gì, không phải làm ăn chính là phụ nữ, hứ.”

Lê Trạch dập tắt tàn thuốc, nhìn tôi cười, “Thông minh đấy.”

Tôi bị giọng nói nhạo báng của hắn chọc cười, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, “Bởi vì anh ngu ngốc, em vốn rất thông minh.”

Lê Trạch khẽ cười hai tiếng, vuốt vuốt tóc của ta đứng lên, “Đi, em lên đi.”

Tôi lôi cánh tay của hắn, “Anh đi về nghỉ ngơi đi, sắc mặt tái nhợt như quỷ ý, quầng thâm mắt lớn như vậy, anh cho mình là gấu trúc hả, cũng không sợ bị nhốt trong vườn thú.”

Lê Trạch cúi đầu cười, hung hăng nắm mũi tôi, “Em ý, anh thật không có biện pháp với em, vậy làm sao làm người lạ đây?”

Tôi bị hắn bóp lỗ mũi một nhột, hắt xì hai cái, rồi nắm cánh tay của hắn cọ xát, “Người lạ cái gì chứ, ngày đó em nói lẫy, anh nghe rồi quên đi.”

Lê Trạch nghiêng đầu nhìn tôi, con mắt lóe sáng sáng, ẩn hàm nụ cười, “Không làm người lạ, vậy làm cái gì? Bằng hữu? Người nhà?”

Tôi thu hồi nụ cười, cúi đầu, đá chân vào băng ghế, không nói gì.

Mấy phút sau, Lê Trạch vỗ ống tay áo, xoa đỉnh đầu tôi, “Đi.”

Tôi nhìn hắn đi xa một khoảng mới thật thấp mở miệng, “Em không thiếu bằng hữu hay người nhà.” Giọng nói của tôi rất thấp, căn bản chỉ có mình tôi có thể nghe, nhưng mà sống lưng người đàn ông phía trước rõ ràng cứng đờ, dừng lại hai giây mới cất bước rời đi.

Đợi đến khi không thấy được thân ảnh của hắn, tôi mới vô lực ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn tàn thuốc trên đất, hốc mắt lại đỏ, tôi hít sâu một hơi mới không để cho nước mắt chảy xuống, trong lòng giống như bị chặn bởi một khối đá lớn, đẩy không đi, đạp không đến, khó chịu muốn chết.


Ngồi gần nửa giờ, tôi quay lại phòng bệnh, Bạch Tấn đang ngủ, tôi lấy một quyển tạp chí ngồi ở bên giường, nhưng một chữ cũng xem không vào, trong đầu đều là những chuyện xảy ra khi ở cùng Lê Trạch, cuối cùng tôi nặng nề thở dài một cái, phát hiện hình như mình yêu hắn còn sâu đậm hơn trước kia, yêu đến liều lĩnh.

Tôi nhìn người đàn ông ngủ bình yên trên giường bệnh, đưa tay ấn mi tâm hơi chau lại của anh ấy, xao động bất an dần dần biến mất.

Buổi chiều, Bạch Tấn tỉnh dậy lại phải tập trị liệu hai tiếng, tôi canh giữ bên cạnh anh ấy một tấc cũng không rời, ăn cơm tối xong, nói chuyện với anh ấy một lát, hơn tám giờ lái xe trở lại nhà.

Để cho tôi hết ý, Lê Trạch cư nhiên ở nhà xem ti vi, nhìn tôi trở lại, khẽ sửng sốt, sau đó liền cười đi ra đón, nhận lấy túi xách của tôi treo lên, do dự một chút mới không tự nhiên nói, “Em ăn cơm chưa?”

Tôi buồn bực gật đầu một cái.

Đáy mắt hắn thoáng qua một tia chán nản, quẩy người một cái mới một lần nữa nói, “Anh còn chưa ăn, ăn với anh thêm một chút được không?”

Tôi kinh ngạc, gãi đầu, “Trong nhà hình như không có thức ăn, nếu không bây giờ em đi siêu thị mua?”

Lê Trạch mím môi không nói, lôi kéo tay tôi đi về phía phòng bếp.

Tôi nghi hoặc bị hắn kéo đến bên cạnh bàn ăn, nhìn bữa tối phong phú trên bàn, lòng tôi chợt co rút, một loại cảm giác nói không ra lời trong nháy mắt phủ tới, không biết là vui mừng hay là cảm động, dù sao lỗ mũi của tôi chua muốn chết, tôi ngồi ở trên ghế, nhìn người đàn ông cười dịu dàng đối diện, hít mũi một cái mới mở miệng, “Thật ra buổi tối em cũng chưa ăn no.”

Lê Trạch cười càng vui vẻ, giống như đứa trẻ vội vàng đưa đôi đũa cho tôi, chỉ vào một món trên mâm nói, “Mau nếm thử xem mùi vị có ngon không!”

Tôi gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, mùi vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc khiến cho tôi run rẩy trong lòng.

Lê Trạch mong đợi nhìn tôi, “Như thế nào?”

Tôi gật đầu, liều mạng gật đầu, căn bản nói không ra lời, thử từng đĩa thức ăn, trừ gật đầu cũng không biết phản ứng thế nào.

Cuối cùng tôi để đũa xuống đi tới nhào vào trong ngực hắn khóc lớn, Lê Trạch tay chân luống cuống ôm tôi, vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, không ngừng an ủi.

Tôi khóc càng dữ, căn bản ngừng không được, Lê Trạch, làm sao anh dám đối xử tốt với em vào lúc này như thế, dịu dàng như thế, anh cứ như vậy làm thế nào em vứt bỏ được tình yêu với anh đây, làm sao em có thể đi yêu người khác đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui