Lê Trạch phẫu thuật rất thành công, nghe Hoàng Vũ nói phẫu thuật xong được hai tuần thì về cơ bản đã hồi phục được thị lực rồi. Sau khi trở lại thành phố S, tôi lập tức bắt tay vào làm thủ tục chuyển nhượng quán rượu. Xử lý xong xuôi mọi việc, tôi thu dọn hành lý và nói lời từ biệt để trở lại thành phố N trước khi Tết đến
Đêm ba mươi Tết, tôi trở lại biệt thự của cha cùng Hoàng Vũ và Tiểu Bạch dùng bữa cơm tất niên. Cha còn đặc biệt nhờ người mua mấy thùng pháo hoa, ông nói là năm nay nhất định phải để chúng tôi chơi thật vui vẻ.
Hoàng Vũ và Tiểu Bạch chơi pháo hoa trên bãi đất rộng. Cha ngồi trên ghế dựa, dì nhỏ đứng bên cạnh xoa bóp vai giúp ông. Tôi ngồi cuộn người trong chiếc áo khoác dày, ôm một hũ kem thật lớn, ăn thật vui vẻ.
Khi Hoàng Vũ đốt thùng pháo hoa đầu tiên, chuông điện thoại chợt reo lên. Tôi móc điện thoại rồi đi vào trong nhà. Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, tôi cười rồi cười bấm nút trả lời:
“Alo?”
“Là tôi.”
“Tôi biết. số điện thoại của anh tôi còn chưa kịp xóa đây.”
Bên đầu kia trầm mặc một chút: “Tôi muốn gặp em.”
Tôi xúc một thìa kem to bỏ vào miệng, vị lạnh khiến tôi suýt xoa.
“Lại đang ăn kem sao?
“Ừ.”
“Ăn ít thôi kẻo cảm lạnh.”
Tôi chỉ cười rất khẽ chứ không nói gì.
“Pháo hoa rất đẹp.”
“. . . . . . . .”
“Tôi đang ở bên ngoài biệt thự. Tôi muốn gặp em”
Tôi thở dài: “Lê Trạch, thật sự là tôi không muốn gặp anh, một chút cũng không muốn. Tôi nghe Hoàng Vũ nói anh hồi phục không tốt lắm. Tôi khuyên anh nên chấp nhận sự sắp xếp của Đỗ gia, ra nước ngoài tiếp tục trị liệu đi. Đừng tiếp tục quấn lấy tôi nữa được không?”
Lê Trạch trầm lặng một hồi, rồi lát sau trực tiếp cúp điện thoại. Một lát sau nữa tôi nhận được tin nhắn từ anh ta: “Trong vòng 10 phút, nếu em không ra ngoài tôi sẽ vào trong gặp chú Hoàng”
Tôi cắn môi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi vỗ trán nhìn trời, tại sao trước đây tôi không biết Lê Trạch lại vô lại như vậy?
Tôi ôm hộp kem ra khỏi phòng, báo với cha một tiếng rồi đi ra cửa. Nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại thì thấy Bạch Tấn đầu đầy mồ hôi chạy tới.
“Sao thế?” Tôi nghi hoặc nhìn hắn.
“Cha nuôi bảo tôi đi theo cô.” Khuôn mặt Bạch Tấn sáng sủa, không có vẻ già dặn gì cả. Vài năm nữa nhất định hắn sẽ rất đẹp trai.
Tôi cười cười: Tôi ở ngay cửa thôi, không đi xa đâu. Anh về chơi pháo hoa tiếp đi, tôi ở bên ngoài cũng có thể xem được.”
Bạch Tấn nhíu mày: “Hắn tới?”
“Ừm, Tôi gặp hắn nói mấy câu rồi lập tức trở lại. sẽ không có việc gì đâu”
Bạch Tấn hơi mím môi: “Vậy có chuyện gì thì gọi tôi”
Tôi gật đầu một cái rồi làm mặt quỷ với hắn. Nhìn thấy khóe miệng hắn cong lên mới cười hì hì đi ra ngoài. Ở ngoài cửa, một chiếc Land Rover lặng lẽ đậu ở ven đường, dáng xe lộ rõ vẻ bá đạo và thâm trầm, giống như người đàn ông đang hút thuốc trong xe kia vậy.
Mặt tôi không biến sắc, tô bước đến mở cửa trước rồi tiến vào trong xe. Nặng nề đóng cửa rồi mới quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Áo khoác lông cừu màu đen, khăn quàng cổ màu đen, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững. khuôn mặt lộ ra đường nét thâm thúy, ánh mắt u ám, trước sau chỉ một biểu cảm lạnh nhạt. Chỉ là tôi luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm. vừa cẩn thận nhìn một chút mới phát hiện ra. Thì ra trên đầu hắn đội thêm một chiếc mũ màu đen, thứ đồ phụ kiện dư thừa này khiến sắc mặt hắn càng nhợt nhạt, vừa có nét nhu hòa, vừa có phần lạnh lùng nhưng cũng rất đáng yêu.
Cuối cùng tôi không nhịn được phải bật cười.
Vốn đang nhìn xa xăm hút thuốc, nghe thấy tiếng cười của tôi hắn liền từ từ quay lại nhìn tôi rồi nhíu mày. Phát hiện mắt tôi đang nhìn vào cái mũ của hắn, ánh mắt thoáng qua vẻ lúng túng.
“Này, tôi còn phải đi, anh có gì thì nói nhanh lên. Nói xong tôi còn phải về đốt pháo hoa.” Tôi vừa ăn kem, vừa lạnh nhạt nói.
“Trời lạnh, ăn ít kem một chút. Cẩn thận kẻo tối lại bị ho.” Lê Trạch cau mày bất mãn nói.
Tôi bĩu môi: “Có chuyện gì thì nói đi, không có thì tôi về”. vừa nói tôi vừa làm bộ muốn xuống xe.
Lê Trạch bắt lấy cổ tay tôi, chộp lấy hũ kem để sang một bên, do dự một chút rồi đưa cho tôi một phong thư.
Tôi run lên một cái. Mở ra, là một tờ chi phiếu. Tôi nhìn con số trên đó, cười hỏi hắn: “Đây là ý gì?”
“Trước em cứ giữ lấy để cứu công ty của chú Hoàng. Nếu không đủ, anh sẽ có cách khác.”
Tôi cười lạnh, bỏ lại chi phiếu vào phong bì ném trả cho hắn: “Cầm về đi, anh biết rõ là tôi sẽ không lấy mà.”
“Là tiền riêng của tôi, không liên quan gì đến Đỗ gia cả.”
“Giống nhau cả thôi. Lê Trạch, ý tốt của anh tôi xin nhận, còn số tiền này tôi tuyệt đối không thể nhận. Nếu không còn việc gì khác, tôi về.”
Tôi muốn rút tay về nhưng không tài nào rút ra được, tôi nhìn hắn một cái rồi ngoảnh mặt ra ngoài ngắm cửa sổ, trong lòng có chút bi thương. Không nghĩ rằng lại có lúc sự khách sáo như thế này lại chen giữa chúng tôi, nó lớn đến mức phải đem tiền bạc ra để bù đắp.
Lê Trạch nắm chặt cổ tay tôi, dùng sức giống như muốn bóp gãy vậy. Tôi thấy hơi đau, chân mày cau lại nhưng không lên tiếng.
“Hai ngày nữa tôi sẽ ra nước ngoài điều trị.”
Tôi vẫn nhìn ra ngoài không nói gì.
“Ban đầu tôi không muốn ra nước ngoài vào lúc này, nhưng bác sĩ nói nếu không điều trị kịp thời có thể tôi sẽ bị mù lần nữa, tôi muốn đối mặt với chuyện này một mình. Cho nên, tôi sẽ đi một thời gian, sau khi trở lại, tôi sẽ giúp em, chúng ta cùng nhau vượt qua ải khó khăn này.”
Tôi từ từ cúi đầu: ” Lê Trạch, anh muốn tôi nói đến thế nào mới có thể buông tha cho tôi đây? Tính cách của tôi, anh cũng đã biết rõ. Khi tôi yêu anh, tôi không sợ anh cự tuyệt, chỉ sợ anh không thương tôi. Nhưng nếu đã không yêu, tôi sẽ không ép anh thỏa hiệp, dây dưa không rõ ràng, mối thâm tình thể hiện bằng số tiền anh đưa lúc này đây chỉ khiến tôi thấy thật buồn cười và đáng thương. Thế nên sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Im lặng. Bầu không khí lặng lẽ trong xe khiến người ta thấy ngột ngạt, không gian chật hẹp tràn ngập mùi vị ưu thương. Tôi ngẩng đầu thấy sắc mặt hắn rất bình tĩnh, nhìn về phía xa xăm, hàng mi dài khẽ run, nửa khuôn mặt tuấn tú lộ rõ sự ưu tư, cô độc.
Một lát sau hắn mới từ từ quay đầu lại nhìn tôi. Trong ánh mắt không ánh lên sự tổn thương mà chất chứa một nụ cười cô đơn. Giơ tay lên nhìn đồng hồ, khóe miệng hơi nhếch lên, hơi dùng sức kéo tôi vào lòng, ôm lấy vai tôi rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn.
“Bé con, năm mới vui vẻ.”
Khi hắn gọi “bé con”, những thứ trước mắt tôi bỗng trở nên mơ hồ. Ngay sau đó, nước mắt chợt rơi. Tôi giằng tay ra, mở cửa xe rồi chạy thẳng về phía cổng lớn, cho đến khi cửa chính đóng lại tôi mới bụm miệng, ngồi thụp xuống nức nở. Tôi khóc không thành tiếng, mặc cho đôi hàng lệ tuôn, trong lòng tôi rất khổ sở, rất đau.
Giống như là vừa mới phẫu thuật cắt bỏ khối u, vết thương trong lòng vẫn còn rớm máu, đau đớn không cách nào thở được, không hề dễ dàng hay thoải mái, tôi khóc rất lâu, giống như là muốn thải hết độc tố trong lòng, thanh trừ hết tất cả.
Không biết đã qua bao lâu, trước mắt tôi xuất hiện một đôi giày da màu đen. Là Hoàng Vũ, khuôn mặt tái nhợt không giấu được vẻ đau lòng, tôi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, anh không nói gì chỉ từ từ đỡ tôi đứng lên.
Hoàng Vũ nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau sạch nước mắt trên mặt, vỗ đầu tôi cười khẽ: “Được rồi đừng khóc, cha đã đi ngủ rồi, nếu em không ngủ được thì đi hành hạ Tiểu Bạch một chút, thế được không?”
Lau hết nước mắt, tôi nghi hoặc nhìn anh hơi buồn buồn hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Trong đội có mấy anh em rủ đi uống rượu, sáng mai anh sẽ quay về ăn cơm. Giờ anh đi đây, em vào nhanh đi kẻo cảm lạnh”
Tôi nghẹn ngào đáp một tiếng, đi vài bước bỗng khụng lại, quay lại nhìn anh, nhìn bóng lưng anh nặng nề, gọi thật khẽ : “Anh”
Hoàng Vũ dừng lại, quay đầu, nhìn tôi ra chiều không hiểu.
“Anh đi tìm chị Hàn Lăng sao? Nếu là người trong đội biết hôm nay là lễ mừng năm mới nhất định sẽ không làm phiền anh, lại càng không rủ ra ngoài uống rượu.”
Hoàng Vũ hơi sửng sốt rồi nở nụ cười thật nhẹ: “Thật sự là đồng nghiệp trong đội đấy, nếu không tin thì em đi cùng anh.”
Tôi cắn môi, đau lòng nhìn anh: “Anh, mấy tháng nay anh gầy đi nhiều quá. Lúc sáng em dọn dẹp phòng còn thấy rất nhiều thuốc giảm đau. Anh bị đau dạ dày, đừng đi uống rượu nữa.”
Hoàng Vũ cúi đầu rồi đi về phía tôi, kéo tôi vào lòng và vỗ lưng tôi: “Anh qua xem một chút rồi sẽ quay lại ngay, đảm bảo không uống rượu, em mau về ngủ đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cười của anh, một lát sau mới gật đầu.
Trở lại phòng, cha và dì nhỏ đã về phòng rồi, trong phòng khách không có ai. Đoán chừng Bạch Tấn cũng đã đi ngủ, tôi liền trở về phòng, tắm vội rồi mặc áo choàng tắm, trên đầu quấn khăn lông. Vừa mới bước ra đã nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi hơi sửng sốt một chút rồi tiến lại mở cửa.
Bạch Tấn mặc bộ quần áo ở nhà màu lam nhạt, đứng ngoài cửa. nhìn thấy trang phục của tôi, hắn có chút quẫn bách, nhìn sang chỗ khác: “Đã chuẩn bị đi ngủ chưa?”
“Chưa, tôi muốn uống chút rượu.”
“ Để tôi đi lấy”. Bạch Tấn nói xong cũng xoay người, đi được hai bước chợt dừng lại, nói thất nhỏ: “Trời lạnh, mặc nhiều đồ một chút.”
Tôi nhìn bóng lưng cứng đơ của anh, cười vui vẻ: “Áo ngủ của tôi là nhung cao cấp, rất ấm áp.”
Thân thể Bạch Tấn run lên một cái, không để ý tới tôi liền bước thẳng về phía cầu thang. Tôi khẽ cười rồi trở lại phòng thay quần áo. Trong chốc lát, Bạch Tấn đã trở lại, trên tay còn thêm chai rượu đỏ và hai cái ly.
Tôi ngồi xếp bằng trên giường, cầm ly rượu uống một cách từ tốn. Bạch Tấn tựa vào tủ đầu giường, lắc nhẹ ly rượu, cúi đầu không biết đang nghĩ gì,
“Tiểu Bạch, anh có biết bố mẹ anh là ai không?”
“Không biết.”
“Vậy anh không muốn đi tìm họ sao? Tôi sẽ nhờ cha giúp anh tìm cha mẹ ruột của mình, được không?”
“Không cần.” Giọng Bạch Tấn rất thấp, nghe không ra tâm tình gì.
Tôi cắn môi, di chuyển đến bên giường, nửa quỳ ngửa đầu nhìn anh: “Anh rất hận bọn họ sao?”
Bạch Tấn ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt u ám sâu thẳm thoáng một tia ưu thương. Một lát sau, hắn cụng nhẹ ly rượu với tôi rồi uống cạn. Hắn lắc đầu một cái rồi đứng dậy bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Tôi đặt ly rượu xuống bên giường, đi tới bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn. Trên mặt hắn không hề có chút xao đông, lộ rõ vẻ cô đơn. Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, hắn quay lại nhìn tôi một cái rồi giơ tay chỉ lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đầy sao, nói nhỏ: “Rất đẹp phải không?”
Tôi sửng sốt, không biết phải phản ứng thế nào với câu hỏi của hắn, đành ngây ngốc gật đầu một cái.
Khóe miệng Bạch Tấn hơi nhếch lên: “Trước kia có một cô bé nói với tôi, ‘sau này nếu ai có thể hái cho em ngôi sao sáng nhất, em sẽ gả cho người đó’.”
Tôi há hốc miệng, nuốt ngụm nước bọt, không nói gì.
“Em có biết khi tôi nghe được câu này của cô ấy đã nói gì không?” Vẻ mặt Bạch Tấn rất dịu dàng, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi lắc đầu, tôi cảm thấy là ánh trăng dịu dàng đang bao phủ lấy người đàn ông đang đứng trước mặt tôi. Đây tuyệt đối không phải là Tiểu Bạch mà tôi biết.
“Tôi nói, vì trái đất quay tròn nên mỗi tháng ngôi sao sáng nhất kia đều sẽ thay đổi.”
“À.” Tôi kinh ngạc.
Bạch Tấn nghe được tiếng của tôi liền quay đầu nhìn tôi cười nói: “Lúc đó cô ấy phản ứng hệt như cô bây giờ, thế nhưng cô ấy còn một câu hỏi khác.”
“Câu hỏi gì?”
“Cô ấy nói, xí ~~~~~~~~ đầu gỗ nhà anh sau này nhất định sẽ không lấy được vợ.”
Tôi thấy trong mắt hắn tràn ngập tình cảm, trong bất chợt tôi cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu rõ về Bạch Tấn.
“Không còn sớm nữa, cô đi ngủ đi.” Bạch Tấn xoay người, vuốt tóc tôi rồi đi về phía cửa.
“Tiểu Bạch?” tôi nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, gọi nhỏ.
Hắn dừng bước nhưng cũng không có quay đầu lại.
“Cô bé kia nhất định là đồ ngốc, anh là người đàn ông tốt bụng, đáng yêu nhất. Anh nhất định sẽ lấy được một người vợ tốt nhất thế gian.”
Bạch Tấn trầm mặc một hồi, nói nhỏ: “Cô bé kia khi nói câu ấy chỉ mới có 5 tuổi.”
“Chà.”Tôi một lần nữa lại kêu thành tiếng.
Sau đó tôi nghe thấy Bạch Tấn cười nhẹ, trước khi đóng cửa phòng còn để lại một câu: “Năm mới vui vẻ.”
Mười giây sau tôi mới hoàn hồn. Sau đó tôi chợt phát hiện ra rằng thế giới này tràn đầy những điều kì diệu. Trong tình cảm, ngay đến như Bạch Tấn ngốc nghếch kia cũng có thể lãng mạn và mơ mộng như vậy, vậy thì có điều gì không thể xảy ra chứ?
Tôi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chiếc Land Rover kia vẫn đậu trong bóng tối, tôi nói thật nhỏ: “ A Trạch, năm mới vui vẻ! Chúc anh sớm quên được tôi, bắt đầu lại một cuộc sống mới.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...