Edit: Vịt
Mạnh Tỉnh xem tóm tắt nhân vật của Ôn Như Lam, phát hiện vào năm 18 tuổi, toàn bộ cốt truyện đã có một bước ngoặt lớn.
Cha mẹ và con trai cả nhà họ Ôn, đều chết trong cùng một vụ tai nạn tàu vũ trụ.
Nhìn bên ngoài thì chỉ là một sự cố bất ngờ.
Khoảng nửa năm trước ngày xảy ra sự cố, Ôn Như Lam bị Trương Châu, chủ tịch công ty viễn thông âm thầm bắt cóc, công ty này và công ty Tinh Hỏa đã là đối thủ của nhau trong nhiều năm, nhưng mấy năm gần đây vẫn luôn bị chèn ép.
Còn về Trương Châu thì là một người có dã tâm lớn.
Vốn dĩ ông đã rất bất mãn với công ty Tinh Hỏa, sau khi bị công ty kia cướp mất việc kinh doanh, cuối cùng không nhịn được nổi lên động thái.
Hành tinh thứ 57 vừa là căn cứ, vừa là nơi ở của Ôn gia.
Vài trăm năm về trước, tổ tông của Ôn gia đã mua tinh cầu tư nhân này.
Trong nhiều năm xây dựng, càng ngày càng trở nên phồn vinh, càng ngày càng kín không có kẽ hở.
Muốn động thủ ở nơi này cơ bản là không có khả năng.
Lại nói, ba Ôn rất hiếm khi rời khỏi tinh cầu này, nhưng nếu có rời đi thì cũng mang rất nhiều vệ sĩ, cũng rất khó để hành động.
Nhưng thành lũy dù có kiên cố tới đâu, thì khi hành động từ bên trong cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Ôn Như Lam chính là sơ hở của Ôn gia.
Hắn không được coi trọng, không ai quan tâm, nên sẽ không có nhiều vệ sĩ bảo vệ như Ôn Hoành, thế nên Trương Châu sẽ dễ dàng ra tay hơn.
Sau khi lặng lẽ bắt cóc Ôn Như Lam, không bao lâu thì lại đem người nguyên vẹn trả về, ông chỉ muốn Ôn Như Lam giúp ông tìm hiểu công việc kinh doanh của cha hắn.
Ôn Như Lam ngoan ngoãn làm theo.
Tuy rằng ba Ôn không thích hắn, nhưng rốt cuộc cũng là người của Ôn gia, ở cùng một mái nhà, muốn theo dõi cũng không khó.
Hắn không chỉ tìm hiểu giúp Trương Châu, mà còn cung cấp tỉ mỉ lịch trình ra ngoài của Ôn gia nhằm giúp ông lên kế hoạch ám sát Ôn gia.
Phi thuyền thành công xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Trương Châu làm việc rất gọn gàng, về cơ bản không nhìn ra được là mưu sát.
Sau khi gia chủ Ôn gia cùng người thừa kế qua đời, tài sản của Ôn gia không khác gì thịt trong miệng sói.
Không chỉ họ hàng của Ôn gia nhìn chằm chằm, mà những cổ đông lớn của công ty cũng muốn chiếm đoạt tài sản của Ôn gia.
Ba Ôn tuy rằng vẫn còn một người con trai là Ôn Như Lam, nhưng hắn vốn dĩ không có cơ hội.
Họ hàng thân thích của Ôn gia chắc chắn sẽ không chịu giúp hắn, còn nhà của mẹ đẻ hắn thì đến cả bàn ăn cũng không lên được thì nói chi.
Mặc dù trên luật pháp hắn là người thừa kế, nhưng hắn là thân phận con hoang đáng xấu hổ.
Muốn chân chính kế thừa tài sản của Ôn gia, căn bản là không có khả năng.
Là Trương Châu ở phía sau giúp hắn một phen, để Ôn Như Lam kế thừa tài sản của Ôn gia.
Đây không phải là vì lòng tốt, thật ra ông ta còn có âm mưu lớn hơn nữa.
Trước mặt Trương Châu, Ôn Như Lam luôn biểu hiện giống như tiểu bạch thỏ, chỉ cần hơi lớn tiếng chút hắn sẽ toàn thân run rẩy, là phế vật vừa yếu đuối vừa nhát gan.
Cho nên trước giờ Trương Châu không để Ôn Như Lam vào mắt, ông để Ôn Như Lam kế thừa, cũng chỉ là muốn dùng con rối này để kiểm soát hoạt động của công ty Tinh Hỏa mà thôi.
Tuy nhiên một con sói mưu mô xảo quyệt như hắn cũng không thể đấu lại con rắn độc đã ngủ yên mười tám năm này.
Sau khi chân chính kế thừa Ôn gia, Ôn Như Lam lần đầu tiên trở nên lạnh lùng, lộ ra răng nanh độc.
Trương Châu và Ôn Như Lam thường xuyên lén lút gặp mặt, bởi vì ông muốn dặn dò Ôn Như Lam bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Lúc đầu thì ông vẫn còn mang vệ sĩ nhưng lâu dần tiếp xúc với Ôn Như Lam yếu đuối nhát gan, thì ông liền không mang theo nữa.
Điều này cũng khiến Ôn Như Lam tìm được thời cơ.
Trong một lần gặp mặt, hắn đã động tay với đối phương, đồng thời còn tự mình bắt hết thuộc hạ của Trương Châu ở hành tinh thứ 57.
Sau khi lật đổ được Trương Châu, Ôn Như Lam cũng không khá khẩm hơn nhiều, bởi vì kẻ thù của hắn còn rất đông.
Hắn đã thuận lợi kế thừa tài sản Ôn gia, trở thành chủ tịch mới của công ty Tinh Hỏa, là nhờ Trương Châu.
Giờ Trương Châu đã chết, không ai có thể kiểm soát hắn nữa, nhưng cũng không còn ai hỗ trợ.
Hắn sinh ra đã có khuyết điểm, hơn nữa dung mạo rất giống mẹ.
Đẹp thì đẹp, giống như một bình hoa, chỉ để thưởng thức, chứ không phải một vị chủ tịch nghiêm minh.
Vị cổ đông kia không chỉ mơ ước cổ phần trong tay hắn, còn muốn dung mạo của hắn.
Phần lớn mọi người đều cho rằng Ôn Như Lam chỉ là một thiếu niên may mắn được kế thừa gia tài khổng lồ.
Hơn nữa, hắn không giống với người anh trai Ôn Hoành, từ nhỏ Ôn Hoành đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, đại học không cần tốt nghiệp cũng đã bắt đầu nhúng tay vào việc của công ty.
Mà Ôn Như Lam, đừng nói đến việc xử lí việc của công ty, trong suốt mười tám năm ngay cả cửa của công ty hắn cũng chưa từng bước qua.
Ba Ôn cũng chưa bao giờ chủ động công khai nhắc tới hắn.
Hơn nữa trong 18 năm kia, hình tượng ngụy trang của hắn đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người, cực kỳ nhát gan, trước mặt người khác không bao giờ dám nói chuyện lớn tiếng, là một phế vật đích thực.
Một người như vậy lại được hưởng một gia tài khổng lồ, giống như gặp một đứa trẻ cầm một túi vàng lang thang trên đường, ai mà không nổi lòng tham cơ chứ?
Nhưng sau khi được nhận chức thì Ôn Như Lam hoàn toàn cởi bỏ lớp ngụy trang kia, hắn trở nên vừa độc đoán vừa ngang ngược, không cho phép bất kì ai nghi ngờ quyết định của mình
Hắn nhẫn nhịn mười tám năm, một khi đã đứng lên chắc chắn sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.
Vị cổ đông nhắm đền tài sản và thèm muốn dung mạo của hắn kia đã bị hắn từng chút loại bỏ chỉ vài năm sau khi nhận chức.
Nhẹ nhất là làm đối phương thân bại danh liệt, bị đuổi khỏi công ty.
Nghiêm trọng thì đối phương sẽ biến mất như bị bốc hơi vậy.
Những người đó đã đi đâu?
Có một câu nói đang phổ biến ở trong công ty như thế này: Đẹp nhất là Ôn Như Lam, độc ác nhất cũng là Ôn Như Lam.
Mặc dù Ôn Như Lam là người được lợi nhất nhưng Ôn gia chỉ là chết ngoài ý muốn.
Lúc đầu mọi người vẫn có thể tin hắn vô tội.
Nhưng sau khi thấy tính cách thật sự của hắn, thì không ai dám tin điều đó nữa.
Ôn Như Lam cũng không hẳn là vô tội, hắn cũng không chỉ cung cấp lịch trình ra ngoài của Ôn gia.
Thực ra, ngay từ đầu Trương Châu cũng không có ý định ám sát ba Ôn, ông chỉ muốn giúp mình tình báo đối phương, rồi phá hoại công việc kinh doanh mà thôi.
Nhưng sự xúi giục vô tình hay cố ý của Ôn Như Lam đã làm ông dần sinh ra ý tưởng trực tiếp xử lí Ôn gia.
Hơn nữa, sự cố hoàn mỹ kia cũng nhờ không ít công của Ôn Như Lam.
Mặc dù, cha mẹ và anh trai không đối xử với hắn tốt lắm, nhưng có thể không chớp mắt mà lên kế hoạch diệt trừ đối phương, sự tàn nhẫn của Ôn Như Lam đã vượt xa người thường.
Cũng nhờ vào sự tàn nhẫn này mà vào năm 25 tuổi, chỉ sau 7 năm ngắn ngủi, liền điều chỉnh hoàn toàn nội bộ công ty, đến nỗi những cổ đông từng dương dương tự đắc và những người có địa vị cao trong công ty, bây giờ ở trước mặt hắn cũng phải ngoan ngoãn như gà con.
Ngoài ra, mặc dù là nhân viên của chính phủ Liên Bang, nhưng cũng không dám ỷ vào thân phận mà hành động tùy tiện trước mặt Ôn Như Lam.
Dù sao thì ngoại trừ là người đứng đầu của công ty Tinh Hỏa, hắn còn là người buôn bán vũ khí lớn nhất hành tinh.
Hơn nữa, Ôn Như Lam còn có một đội quân do Ôn gia nuôi dưỡng trong nhiều thế hệ.
Vai vác súng, đạn lên nòng, ngay cả quân chính quy cũng không dám chống lại.
Cho nên hành tinh 57 mới là nơi ngoài vòng pháp luật, luật của Liên Bang không được chấp hành ở đây, vì ở nơi này Ôn Như Lam chính là pháp luật.
Mạnh Tỉnh nhìn bản tóm tắt một lần nữa, âm thầm thu lại sự đồng cảm ban nãy.
Mặc dù người này thời thơ ấu hơi bất hạnh, hơn 18 tuổi thì lại làm những chuyện đó, nhưng dùng hai chữ "cặn bã" thì có hơi oan uổng.
Nếu như Ôn Như Lam biết giặt rồi, thì Mạnh Tỉnh cũng không cần phải dạy nữa.
Anh đứng dựa vào cửa phòng tắm, tìm tư thế thoải mái rồi nhìn Ôn Như Lam giặt quần áo.
Nhìn một lúc anh không khỏi thất thần, anh cần phải suy nghĩ đối sách tiếp theo.
Chắc chắn qua đêm nay, anh sẽ không thể ở bên cạnh bảo vệ Ôn Như Lam được nữa, và chắc chắn anh sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Ôn Như Lam.
Trên hành tinh này, Ôn Như Lam có ảnh hướng rất lớn, muốn chạy trốn không phải chuyện dễ dàng.
Khó khăn hơn nữa là, muốn trốn cũng không được vì anh cần phải tìm được thế lực đứng sau đã sai bảo giám đốc Hoàng ám sát Ôn Như lam.
Nếu không thể bên cạnh bảo vệ mục tiêu, thì cần phải chủ động tần công, loại bỏ toàn bộ mối đe dọa.
Nhưng tìm bằng cách nào....!Khi Mạnh Tỉnh vẫn đang suy nghĩ, thì Ôn Như Lam cũng đang bí mật quan sát Mạnh Tỉnh.
Phía trên bồn rửa tay chính là gương, hắn nhìn qua gương là có thể thấy nhất cử nhất động của Mạnh Tỉnh.
Hắn nhìn được Mạnh Tỉnh đại khái là đang thất thần, tay cầm súng cũng hơi lỏng.
Nếu kỹ năng của hắn tốt, thì có thể thừa thời cơ đánh lén, đoạt lấy súng, một lần nữa nắm quyền chủ động.
Chỉ là thật đáng tiếc, kỹ năng của Ôn Như Lam không tốt.
Nhưng hắn là người thông minh, biết cách bảo vệ chính mình cũng như nhìn mặt đoán ý.
Những thứ mà hắn đã học được từ khi còn nhỏ rất hữu dụng, giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm cũng như đến được vị trí ngày hôm nay.
Mạnh Tỉnh cũng không có ý muốn giết mình, tuy rằng luôn lấy súng hù dọa Ôn Như Lam nhưng trong mắt không hề có sát khí.
Hơn nữa tay cũng chưa từng dính máu, Ôn Như Lam biết rất rõ người đã nhuốm máu sẽ như thế nào.
Chưa từng giết người và giết một người kém nhau ở 1.
Giết một người và giết hai người cũng kém nhau 1.
Nhưng hai cái 1 này không giống nhau, giữa hai cái có một khe rãnh rất lớn giống như núi và biển.
Chưa từng giết người thì sẽ không dễ dàng động thủ, nhưng nếu từng có kinh nghiệm thì lần thứ hai sẽ không phải trải qua chướng ngại tâm lý như lần thứ nhất.
Cho nên Ôn Như Lam chắc chắn rằng Mạnh Tỉnh sẽ không giết mình, nếu như hắn không làm ra hành vi kích thích Mạnh Tỉnh.
Ở thời điểm này, hắn cần phải thật nghe lời, càng nghe lời càng tốt.
Đợi đến lúc thoát được thì...
Ôn Như Lam vô thức dùng sức vò quần áo, trong mắt dâng lên một tia nguy hiểm.
Sau khi thấy mình hơi lộ liễu, hắn lập tức rũ mắt che đi biểu tình của mình.
Một lát sau, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn qua gương quan sát Mạnh Tỉnh một chút.
Mạnh Tỉnh cũng không có phát hiện, nhưng Ôn Như Lam vẫn chưa thở phào nhẹ nhõm được, bởi vì ánh mắt của Mạnh Tỉnh đang ở không đúng chỗ lắm.
Mạnh Tỉnh nhìn dọc theo lưng của Ôn Như Lam đi xuống, nhìn lướt qua vòng eo thon thả cùng đôi chân thon dài.
Thân thể của Ôn Như Lam cứng đờ chốc lát, là nam nhân hắn biết rõ ánh mắt đánh giá này có ý nghĩa gì, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn bị người khác nhìn như vậy.
Vẻ đẹp mà hắn thừa kế từ mẹ này đã thu hút rất nhiều người, nhưng chắc chắn là đối phương sẽ không được như ý.
Trái lại, còn bị Ôn Như Lam dùng những thủ đoạn tàn nhẫn và đẫm máu để kết thúc ý nghĩ của đối phương mãi mãi.
Còn lần này...
Ôn Như Lam hít sâu, hắn tự nói với chính mình, cần phải phối hợp.
Muốn sống sót thì phải phối hợp.
Nhưng khi Mạnh Tỉnh thật sự chạm vào hắn, hắn vẫn không khỏi dâng lên cảm giác muốn đồng quy vu tận(7).
(7) đồng quy vu tận: cùng chết
Nhưng cảm giác này chỉ tồn tại trong chốc lát, ngay sau đó, Ôn Như Lam đã dùng lý trí để áp chế cảm giác này xuống.
Sống sót, sau đó trở về trả thù gấp trăm ngàn lần.
Giống như trước đây vậy.
Lặp đi lặp lại lời này vài lần, Ôn Như Lam đã chuẩn bị tốt tâm lý, thậm chí còn nỗ lực thả lỏng thân thể, để không làm cho người phía sau khó chịu.
Nhưng cái tay kia lại không giống như hắn tưởng, không sờ soạn người hắn, hay là trực tiếp luồn vào áo sơ mi, chạm vào da thịt.
Mạnh Tỉnh chỉ di chuyển tay qua lại trên cánh tay, sườn eo, và đùi của Ôn Như Lam một chút, không phải như thể đang tán tỉnh mà như đang đo lường.
Hơn nữa Mạnh Tỉnh cũng không quá vừa lòng, anh nhéo cánh tay không có chút cơ bắp của Ôn Như Lam, không hài lòng nói: "Anh xem anh giàu như vậy, tại sao không dành chút thời gian đi tập thể hình chứ?"
"Lỡ gặp nguy hiểm làm sao bây giờ? Giống như vừa nãy vậy, nếu anh có thể lực giống tôi thì có thể nhân lúc tôi không để ý mà đoạt súng rồi phản công."
Mạnh Tỉnh nói xong còn lắc đầu, trong mắt còn lộ ra sự oán giận.
Con cừu này nhìn bên ngoài cường tráng lại chắc nịch, nhưng thật ra là nhờ lông cừu, nếu như thật sự cạo đi thì căn bản chỉ là một tiểu cừu đáng thương mặc người xâu xé.
Việc này chắc chắn sẽ tăng độ khó cho nhiệm vụ này.
(này thì chắc ai cũng hiều, con cừu ở đây chỉ Ôn Như Lam nhe)
Ôn Như Lam: "..."
Hắn không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Mạnh Tỉnh, chỉ giật khóe miệng: "Cậu chính là mối nguy lớn nhất của tôi hiện tại đi?"
Mạnh Tỉnh nhướng mày, mở miệng muốn phản bác nhưng lại do dự một chút rồi thôi.
Đợi một lúc, sau khi đã giặt quần áo xong, cả hai cùng rời khỏi phòng tắm.
Mạnh Tỉnh treo quần áo ở dưới điều hòa, sau đó xoay người nhìn chiếc giường Trương Châu đã chuẩn bị hồi lâu kia, rồi lại nhìn Ôn Như Lam đang bị còng tay, có chút lo lắng.
Anh định đánh một giấc thật ngon trước rồi mới bắt đầu sự nghiệp chạy trốn gian nan, dù sao trong căn phòng này cũng sẽ không có ai tự tiện đi vào.
Đây là nơi Ôn Như Lan làm việc, tuyệt đối không có thuộc hạ nào dám xông vào đắc tội với Ôn Như Lam.
Nói cách khác, trước khi trời sáng, thì đây chính là nơi an toàn nhất.
Mối đe dọa duy nhất chính là Ôn Như Lan, không thể giết, chỉ có thể bảo vệ, và trong khi bảo vệ, cũng phải cẩn thận để không bị cắn.
Mạnh Tỉnh cảm thấy nếu mình không làm gì thì Ôn Như Lam nhất định sẽ không để yên.
Sau khi đảo mắt quanh căn phòng, cuối cùng dừng ở một vật phẩm có ID "Một sợi dây thừng màu đỏ."
Đây không phải là một sợi dây thừng bình thường, theo hướng dẫn tận tình của hệ thống thì nó là một sợi dây mềm dẻo không làm tổn thương da.
Đây cũng là một trong những đạo cụ không thể nói đến trong phòng mà Mạnh Tỉnh đã thấy trước đó.
Mạnh Tỉnh lấy dây thừng từ trong ngăn tủ, ra hiệu với Ôn như Lam: "Nằm lên giường đi."
Ôn Như Lam cứng đờ chốc lát, sau đó vẫn nghe lời nằm lên.
Mạnh Tỉnh kéo thẳng dây thừng, đứng ở mép giường khoa tay múa chân một lúc, tự hỏi nên bắt đầu trói ở đâu.
Sắc mặt Ôn Như Lam càng thêm cứng ngắc.
Hắn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm động tác của Mạnh Tỉnh, năm ngón lần lượt siết chặt khi dây thừng tới gần.
Không giống như trước, lần này Ôn Như Lam không quay lưng về phía Mạnh Tỉnh mà là đối diện với anh, cho nên Mạnh Tỉnh có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Ôn Như Lam.
Mình hình như là người xấu, nhưng rõ ràng là người này ngo ngoe muốn cắn mình một cái.
Mạnh Tỉnh nghĩ thầm.
Mạnh Tỉnh hết nhìn dây thừng trong tay, rồi lại nhìn năm ngón tay đã hằn dấu trên lòng bàn tay của Ôn Như Lam.
Do dự một lúc, cuối cùng anh vẫn chọn ném sợi dây đi, dùng chân đá nó ra xa.
Dùng chân tiến lên một bước, từ trên người Ôn Như Lam lăn qua bên kia giường.
Anh không thèm để ý đến nét mặt kinh ngạc của Ôn Như Lam, chỉ lo chỉnh lại gối, đắp chăn đàng hoàng rồi thản nhiên nói: "Nằm trên giường hay dưới đất là tùy cậu."
Cũng không biết là chọn ngủ ở trên giường hay là không phải ứng lại, Ôn Như Lam vẫn không nhúc nhích.
Mạnh Tỉnh lựa chọn nhắc nhở một câu: "Tư thế ngủ của tôi không được tốt, nếu như chọn ngủ trên giường thì lỡ như tôi đá trúng cậu, cũng đừng trách tôi."
Ôn Như Lam: "...."
Hắn lúc này mới phản ứng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Tuy rằng ngủ cùng một giường, nhưng khoảng cách không quá gần, ở giữa có thêm một người nằm vẫn đủ.
Mạnh Tỉnh trùm chăn kín mít, chỉ để lại cho Ôn Như Lam một cái gáy.
Ôn Như Lam nhìn chằm chằm mái tóc rối tung của Mạnh Tỉnh, trong lòng nổi lên nhiều tâm trạng, có nguy hiểm, âm u, còn có khó hiểu.
Anh đang chìm đắm trong suy nghĩ, không ngờ, mái tóc trước mặt đột nhiên giật giật, Mạnh Tỉnh quay mặt lại.
Anh lấy tay đỡ mặt, cùng Ôn Như Lam bốn mắt nhìn nhau.
Khác với đôi mắt sâu thẳm của Ôn Như Lam, đôi mắt của Mạnh Tỉnh thực sự sạch sẽ, giống như một dòng suối trong suốt dưới ánh mặt trời.
Nhưng ngoài sạch sẽ, thì vẫn có một tia thờ ơ.
Dòng suối sở dĩ trong suốt không thấy đáy, là bởi vì nó vẫn luôn chảy xuôi, tất cả lá rụng, bụi bặm trên đường đều sẽ bị cuốn trôi đi hết.
Cho dù là bị Ôn Như Lam gọi người trói trên ghế, hay là Ôn Như Lam tự mình ra tay, thì anh đều không để trong lòng.
Đối với người khác đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng, nhưng đối với hắn lại chỉ giống như chơi game.
Nhưng sự thờ ơ này lại biến mất chỉ trong giây lát.
"Ôn Như Lam."
Mạnh Tỉnh lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của Ôn Như Lam, cũng như là lần đầu tiên chịu nghiêm túc nhìn hắn.
Ánh mắt Ôn Như Lam khẽ động, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn lại Mạnh Tỉnh.
"Tôi không phải là người nguy hiểm, hôm nay không phải, sau này cũng không." Mạnh Tỉnh nói rất nghiêm túc.
Anh đột nhiên duỗi cánh tay, vượt qua chỗ trống giữa hai người.
Những ngón tay ấm áp chạm vào cổ tay đang bị trói bằng còng của Ôn Như Lam.
Ôn Như Lam miễn cưỡng rút tay về, nhưng những ngón tay của Mạnh Tỉnh đã rời đi trước khi hắn kịp phản ứng.
"Cạch" một tiếng, Ôn Như Lam đột nhiên cảm giác trên cổ tay nhẹ đi.
Mạnh Tỉnh đã cởi trói cho Ôn Như Lam.
Ném xong thì lại quay người, một lần nữa để lại cho Ôn Như Lam một cái gáy.
Ôn Như Lam nhìn đôi tay được thả tự do của mình và bóng lưng của Mạnh Tỉnh, sửng sốt một lúc lâu, muốn mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy một giọng nói cách một cái chăn: "Đừng nghĩ cậu có thể đánh lén tôi, thứ nhất cậu sẽ không thành công, thứ hai, nó không cần thiết đâu."
"Ngủ ngon."
Sau khi ném xuống hai từ cuối cùng, Mạnh Tỉnh tắt đèn bên giường và không nói gì thêm nữa.
Ôn Như Lam cũng không lên tiếng, trong bóng đêm yên tĩnh, hô hấp của Mạnh Tỉnh càng ngày càng đều, càng thêm dài, tựa hồ sắp ngủ.
Ôn Như Lam không giải thích được tâm tình phức tạp, nhìn bóng lưng của Mạnh Tỉnh, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Người bên cạnh không có phản ứng, ngay cả nhịp hô hấp cũng không có rối loạn, tựa như không nghe được.
Nhưng ở nơi Ôn Như Lam không nhìn thấy, khóe miệng của Mạnh Tỉnh lại cong lên.
Kế hoạch đã thông qua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...