Lần đầu Triệu Chi Chi gặp Việt nữ, nàng đã từng uống rượu của nàng ta.
Lúc đó nàng cũng không nhận ra nàng ta, chỉ thấy có người đang ủ rượu, mùi rượu rất thơm và êm dịu.
Sau đó nàng mới biết được, nữ tử thấp bé trang điểm kỳ quái kia thật ra chính là công chúa được nước Sở đưa tới.
Sau khi Việt nữ vào Vân Đài các, số người trêu cợt nàng không kiêng nể gì đã giảm dần.
Nhưng Việt nữ càng quá đáng hơn những người đó.
Nàng ta từng nhốt nàng trong Đệ Nhất Khuyết ba ngày ba đêm, nàng ta đưa đồ ăn đến bên môi nàng, giọng nói mê hoặc nhẹ nhàng: “Muốn ăn sao? Nếu muốn ăn thì khóc cho ta xem.”
Triệu Chi Chi nhớ tới những chuyện không thoải mái lúc trước, nàng khẽ siết chặt tay thành nắm đấm, quay mặt đi không nhìn Việt nữ: “Ta không thích uống rượu.”
Việt nữ luôn thích chọc ghẹo nàng đến khi nàng khóc, sau đó dùng dụ rượu nàng.
Đã lâu rồi nàng không uống rượu, mùi hương thơm ngát bốn phía làm người khác phiêu phiêu giống như có thể quên hết thảy muộn phiền, nàng thỉnh thoảng sẽ nhớ lại.
Nhưng nàng sẽ không bao giờ nhớ tới Việt nữ.
Nàng trốn Việt nữ còn không kịp nữa.
Việt nữ vặn eo đập vào mắt nàng: “Không uống thì không uống, không ai cầu xin ngươi uống.”
Triệu Chi Chi lại quay mặt đi.
Việt nữ lại chuyển tới trước mặt nàng.
Triệu Chi Chi dứt khoát ngửa mặt nhìn lên trời, tức giận: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Việt nữ phất tay triệu nô tỳ, giẫm lên lưng nô tỳ, cao hơn Triệu Chi Chi một chút, cúi đầu nhìn nàng: “Đơn giản là muốn nhìn ngươi thôi, nói chuyện với ngươi một chút.”
Khuôn mặt giận dỗi của Việt nữ đối diện mặt nàng, nàng không thể không nhìn rõ khuôn mặt hiện tại của Việt nữ.
Cặp lông mày trụi lủi của Việt nữ đã mọc ra, không còn được cạo nữa, hai sợi lông mày dài mảnh mai.
Hình xăm hoa sen giữa trán của nàng ta càng hiện lên tươi tắn, làn da thoa lớp phấn mỏng, hai bên gò má ửng hồng, hàm răng nhuộm đen đã khôi phục thành hàm tăng trắng bóng, cánh môi điểm một chút đỏ thắm.
Việt nữ như vậy, rất động lòng người.
Việt nữ tựa hồ cũng biết bộ dáng của nàng ta rất xinh đẹp, nàng ta cười đắc ý: “Ta đẹp à?”
Triệu Chi Chi dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Việt nữ dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được nói bên tai nàng: “Vật nhỏ, tuy ta mỹ lệ, nhưng ngươi còn mỹ lệ hơn ta vạn lần.”
Không phải Triệu Chi Chi chưa từng nghe Việt nữ nịnh hót.
Nhưng giây trước Việt nữ còn ca ngợi vẻ đẹp của nàng, giây sau đó nàng ta lập tức sẽ làm nàng khóc.
Hiện giờ, Vân Đài các đã có quy củ rõ ràng, Triệu Chi Chi không còn sợ Việt nữ như trước nay nữa, nàng rầu rĩ nói: “Ta không muốn gặp ngươi, cũng không muốn nói chuyện với ngươi.”
Lời vừa dứt, có người đi tới lớn tiếng: “Triệu cơ, mọi người đều là tiểu thư của Vân Đài các, giữa chúng ta không phải nên khách khí một chút sao? Nghe nói Triệu cơ ngươi lần trước cố ý đến cung Kiến Chương chờ Điện hạ, kết quả chưa đầy hai khắc đã chật vật chạy trốn?”
Triệu Chi Chi vừa mở mắt ra, nhìn thấy người nói chuyện là Bàng Đào.
Thì ra Bàng Đào cũng được giữ lại tiếp tục làm tiểu thư.
Triệu Chi Chi không lên tiếng.
Bởi vì nàng thật sự đã chạy trốn.
Bàng Đào đưa tay đỡ Việt nữ, miệng lại tiếp tục nói với Triệu Chi Chi: “Có câu nói thế nào đấy nhỉ, có tà tâm lại không lớn gan?”
Việt nữ: “Bàng cơ, ai cho ngươi nói như vậy? Triệu cơ là người lớn gan nhất trong chúng ta, cho tới nay cũng chỉ có nàng là người duy nhất không sợ chết, dám chạy đến cung Kiến Chương câu dẫn Thái tử Điện hạ.”
“Chỉ tiếc, đến cửa cũng không vào được.” Bàng Đào thấy ánh mắt của Việt nữ, không dám nhiều lời nữa, nở nụ cười sửa lời: “Vừa rồi công chúa nói đúng lắm, Triệu cơ thật dũng cảm như tráng sĩ.”
Các tiểu thư ở đây đều cười ra tiếng, chỉ vào Triệu Chi Chi mà bàn luận sôi nổi.
Mặt Triệu Chi Chi nóng lên, xoay người bỏ chạy.
Có người kêu: “Sao lại bỏ chạy rồi kìa?”
Triệu Chi Chi càng chạy nhanh hơn.
Nam Đằng Lâu.
Lưu cung nữ từ xa nhìn thấy bóng dáng của Triệu cơ, vội vàng cầm lấy nước đá, cầm ô đến nghênh đón: "Tiểu thư, khát nước rồi, mau uống đi."
Triệu cơ nhận nước đá, giọng nói mềm mại ngoan ngoãn: “Đa tạ Lưu a mỗ(*).”
(*) Cách xưng hô: Bà lão, bà mụ,...
Lưu cung nữ nhìn lên, thấy đôi mắt hồng hồng của Triệu cơ, mặt phơi nắng đến mức đỏ bừng, mũi hít hít, tuy không khóc, nhưng vừa thấy là biết vừa mới bị ủy khuất ở bên ngoài.
Lưu cung nữ còn muốn hỏi vài câu, Triệu cơ đã uống hết nước đá rồi đưa lại bát gốm vào lòng bàn tay nàng, sau đó kéo góc váy bước lên lầu.
Lưu cung nữ cau mày trừng mắt với mười mấy nô tỳ và hoà thượng đi theo ra ngoài.
Ngoại trừ A Nguyên và Kim Tử, những người khác đều tự giác quỳ xuống.
Nô tỳ đứng đầu nói: “Những vị tiểu thư khác vui đùa ầm ĩ ở trước.
Triệu cơ đi qua, bị người ta cười nhạo vài câu.”
Lưu cung nữ hỏi: “Bọn họ cười cái gì?”
"Nói...!Triệu cơ có tà mà không có gan, chạy đến cung Kiến Chương câu dẫn Điện hạ rồi lại chật vật chạy trốn."
Lưu cung sử cười cười: “Đã hiểu, các ngươi đi đi.”
A Nguyên và Kim Tử muốn lên lầu dỗ Triệu cơ vui vẻ, nhưng lại bị Lưu cung nữ ngăn lại: “Để ta đi.”
A Nguyên và Kim Tử nhìn nhau, hai người nhường đường.
Người lớn tuổi nhất Vân Đài các chính là vị Lưu cung nữ này.
Tiếp theo là Lý cung nữ.
Người lớn sẽ không sai.
Lưu cung nữ lên lầu, ngừng ở hành lang, hỏi: “Tiểu thư, nô tỳ có thể vào không?”
Giọng thiếu nữ ngập ngừng: "Tạm thời ta không cần ai hầu hạ.”
Lưu cung nữ: "Đầu bếp làm món đào đá lạnh, nô tỳ tới đưa đào đá lạnh."
Triệu Chi Chi lập tức đổi lời: “Vậy thì vào đi.”
Lưu cung nữ đưa đào đá lạnh tới, Triệu Chi Chi rất nóng lòng nhận lấy.
Đào đá lạnh là món thịt quả đào cắt thành từng miếng, bọc trong đá vụn rồi rót mật ong lên, là món giải nhiệt thường thấy trong vương cung.
Sau khi Lưu cung nữ tới Nam Đằng Lâu, phát hiện Triệu cơ thích ăn đồ ngọt nên đã nhờ người ở vương cung cho công thức món ăn nhẹ này.
Triệu cơ có thể dễ dàng bị lấy lòng, ví như hiện tại, một bát đào đá lạnh đã có thể dỗ nàng vui vẻ.
Nàng múc miếng thịt đào cuối cùng trong đá rồi cho vào miệng, lạnh đến mắt híp lại, bởi vì đó là miếng cuối cùng, nàng cứ mãi ngậm trong miệng, nửa ngày mới chịu nuốt xuống, mắt tròn xoe đáng thương nhìn qua: “Lưu a mỗ, ta có thể ăn một chén nữa không?”
Lưu a mỗ bị ánh mắt của nàng làm cho mềm lòng, nếu không phải nàng ở trong cung hầu hạ hàng năm, mài giũa thành một trái tim sắt đá, chỉ sợ đã phải mở miệng đồng ý.
“Thứ này quá lạnh, ăn nhiều sẽ bị đau bụng.” Lưu cung nữ lau khóe miệng giúp Triệu Chi Chi, “Hơn nữa đầu bếp đã chuẩn bị bữa tối, có thịt cừu vàng và súp trắng, còn có cháo kê mềm.
Đào đá lạnh để dành ngày mai ăn, được không?”
Triệu Chi Chi nghe đến ba món của bữa tối, từng chút đáp ứng: "Vậy ngày mai ăn."
Lưu cung nữ thở dài, hầu hạ dễ như vậy, miệng lưỡi không tốn một chút công phu nào.
Sau khi Triệu Chi Chi ăn đào đá lạnh xong, nàng cầm thẻ tre đặt bên cạnh, cúi đầu, ngón tay liên tục vuốt ve hồi âm Chíp Chíp khắc cho nàng.
Hôm nay vẫn chỉ có một chữ: Tốt.
Nàng vuốt ký tự kia, lòng an tĩnh lại.
Lưu cung nữ lấy gậy ngọc đấm lưng, vòng đến phía sau Triệu Chi Chi, nhẹ nhàng đấm vai cho nàng: “Tiểu thư, tiểu thư sẽ ngủ sao?”
“Hiện tại ngủ, buổi tối lại ngủ không được, nếu ngủ không được, Chíp Chíp sẽ lo lắng.” Triệu Chi Chi thả lỏng thẻ tre.
“Ta không muốn làm Chíp Chíp lo lắng.”
Lưu cung nữ nhẹ nhàng dỗ: “Vậy thì không ngủ nữa.”
Triệu Chi Chi quay đầu lại nhìn nàng: “Lưu a mỗ, ngươi là người Ân, ngươi biết Chíp Chíp không?”
Lưu cung nữ hòa ái cười, trợn mắt nói dối: “Ta không biết.”
Triệu Chi Chi có chút thất vọng.
Lưu cung nữ: “Tuy không quen biết, nhưng chắc chắn người đó rất chu đáo mới có thể khiến tiểu thư mong nhớ như vậy.”
Triệu Chi Chi cười: “Quả thật Chíp Chíp rất chu đáo.”
Nàng lấy rất nhiều thẻ tre từ trong giỏ, mở một cuộn cho Lưu cung nữ xem: “Ngươi nhìn xem, chữ Chíp Chíp viết rất đẹp.”
Nụ cười Lưu cung nữ không thay đổi: “Thật là tao nhã.”
Chữ của Thái tử Điện hạ, trước sau như một, đoan chính tú mỹ.
Triệu Chi Chi thở dài: “Không biết đến khi nào, ta có thể viết chữ đẹp như Chíp Chíp.”
Lưu cung nữ: “Nhất định sẽ giống.”
Triệu Chi Chi lại mở ra một cuộn có chỗ trống trên thẻ tre, chuẩn bị tận lực luyện tập khắc chữ.
Lưu cung nữ thấy thời điểm đã đến, đào đá lạnh đã ăn rồi, cũng đã nhìn chữ của Thái tử Điện hạ rồi, nên tâm sự về chuyện xảy ra trong vườn hoa thôi.
Triệu cơ nhỏ tuổi, da mặt mỏng, bị người khác cười nhạo như vậy dễ bị trầm cảm.
Thái tử Điện hạ tìm nàng tới chính là tìm người chăm sóc Triệu cơ, thuận tiện chấn chỉnh lại Nam Đằng Lâu.
Vì vậy, nàng không thể xem nhẹ một chút việc như vậy.
Nàng không dám để Triệu cơ buồn rầu ở trong Nam Đằng Lâu nên mức không dám ra khỏi cửa, chỉ có thể xoay sở việc này.
Lưu cung nữ xoay chuyển lời nói trong đầu, nghĩ đến việc khai sáng cho Triệu cơ, lời còn chưa nói ra môi thì Triệu cơ đã nói ——
“Lưu a mỗ, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi yên tâm, ta sẽ không quan tâm bọn họ nói gì.” Triệu cơ ngẩng mặt, đôi mắt trong veo linh hoạt như nho nước, vô cùng sạch sẽ sáng trong: “Ta thật sự là muốn câu dẫn Thái tử Điện hạ, ta cũng không xem đó là sự sỉ nhục.”
Lưu cung nữ sửng sốt.
“Ta không phải là có tà tâm mà không có gan.” Giọng Triệu cơ vừa mềm nhẹ vừa run run, như để cổ vũ cho chính mình, “Ta vừa có tà tâm, cũng có gan.
Ngày mai ta muốn đi cung Kiến Chương, Lưu a mỗ hãy giúp ta chuẩn bị xe ngựa đi.”
Lưu cung nữ rất mau đã hoàn hồn, cúi đầu đáp ứng: “Vâng.”
Nắng nóng thái dương nửa tháng, hôm nay cuối cùng cũng ngừng, hôm qua trời vẫn như lửa thiêu, hôm nay mây mù dày đặc, không biết khi nào sẽ có những trận mưa như trút nước.
Khi Triệu Chi Chi đi ra ngoài, vài hạt mưa rơi lác đác xuống đất, khi xe của nàng đi về phía trước, mưa càng lớn hơn nữa.
Bầu trời u ám, nước mưa trắng xóa nổi bong bóng trên đường, hạt mưa vội vã đập vào lọng che của xe, từng lớp gió từ tứ phía thổi vào người Triệu Chi Chi.
Triệu Chi Chi sờ sờ tay áo ướt đẫm nước mưa, có nên quay lại thay xiêm y hay không?
Sau khi trầm tư hồi lâu, nàng quyết định tiếp tục đi về phía cung Kiến Chương.
Nàng tự an ủi mình, không chừng y phục bị ướt lại là chuyện tốt.
Ẩm ướt xuyên thấu, có lẽ sẽ dễ leo lên giường Thái tử hơn.
Leo lên giường Thái tử, là nên làm chính sự, mấy ngày nay trầm mê thư từ qua lại với Chíp Chíp, nàng đã chậm trễ lắm rồi.
Tiểu đồng chờ sẵn bên bậc thềm, nhón chân nhìn, cuối cùng cũng thấy một chiếc xe ngựa đang lắc lư đi từ phía nam đến.
Trái tim tiểu đồng cuối cùng cũng hạ xuống.
Trước khi ra cửa, Thái tử Điện hạ có giao việc, sau buổi trưa, đứng đây chờ xe ngựa của Nam Đằng Lâu, Triệu cơ vừa xuất hiện, lập tức nghênh nàng vào cung Kiến Chương, không được chậm trễ.
“Là Triệu cơ Nam Đằng Lâu sao?” Tiểu đồng cầm ô hỏi bên xe.
Triệu Chi Chi thụ sủng nhược kinh (*): “Là ta.”
(*) Nhận được hoan nghênh, sủng ái mà lo sợ.
Tiểu đồng phất tay, mấy chục hoà thượng bước đến, trong đó có một người giơ một chiếc ô lớn lên nối với lọng che trên xe, vì sợ một giọt mưa rơi trúng đầu Triệu cơ.
Từng bước đi lên bậc thang, Triệu Chi Chi bị đám cung nhân trong Kiến Chương vây quanh, những người này vây quanh trái phải nàng, chỉ vì dùng thân mình che chắn gió cho nàng.
Bước tới đại sảnh, Triệu Chi Chi xấu hổ đứng lại.
Hài của nàng ướt đẫm, khẳng định vớ cũng bị ướt.
Làm thế nào cho phải? Mang vớ ướt đẫm đi vào, đó là thất lễ, nhà bình thường đã như vậy, huống chi là cung Kiến Chương của Thái tử.
Triệu Chi Chi hối hận không kịp, trước khi ra cửa, nàng nên chuẩn bị thêm một đôi vớ trắng sạch sẽ mang theo phòng hờ mới đúng, chuyện quan trọng như vậy mà nàng lại quên mất.
Tuy thế, nàng vẫn không nghĩ tới, hôm nay nàng lại vào cung Kiến Chương dễ dàng như vậy.
Cứ tưởng mình phải dầm mưa bên ngoài, không ngờ còn có người nghênh đón.
Là Thái tử Điện hạ sao?
Vì sao Điện hạ phải nghênh đón nàng?
Có phải hắn đang muốn tìm người làm chuyện đó, và nàng xuất hiện rất đúng lúc không?
Triệu Chi Chi đỏ mặt, vì vận khí may mắn của mình mà cảm thán.
Thấy nàng nấn ná, tiểu đồng nhìn xuống và hiểu ngay: "Không quan trọng, cứ vào đi.”
Dứt lời, tiểu đồng cởi hài cố tình để lộ ra đôi vớ ướt để nàng bớt căng thẳng, một chân bước qua cửa, vẫy tay: "Triệu cơ, mau vào đi."
Triệu Chi Chi nhìn vào trong, thở ra một hơi rồi nhấc chân bước vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...