Bị Ép Làm Tiểu Thiếp Của Thái Tử



Chỉ trong hai ngày sau khi Đế Thái tử trở về làm chủ Vân Đài các, cuộc sống của Triệu Chi Chi liền bị đảo lộn.

Đầu tiên, có thêm năm vị hòa thượng nhất quyết gọi nàng là chủ nhân, cộng thêm A Nguyên và Kim Tử nữa, xung quanh nàng có tận bảy người hầu hạ nàng.

Ngay cả trong Triệu phủ, cũng chưa bao giờ có nhiều người hầu hạ nàng như vậy.

Người ngày càng nhiều, nhà sẽ không đủ chỗ ở nữa.

Lúc nàng đang buồn rầu nên an bài mấy hòa thượng này thế nào, gia lệnh đại nhân bỗng nhiên tới thăm, thế chỗ nàng an bài.

Gia lệnh đại nhân nói rằng, Đế Thái tử đã phân phòng cho các tiểu thư rồi, Nam Đằng Lâu là nơi ở của nàng.

Sau khi Nam Đằng Lâu được tu sửa thì đã rực rỡ hẳn lên, tòa nhà được sơn màu và chạm khắc hình cá heo, nhìn từ xa trông giống một nữ tử y phục đỏ trong bức tranh cổ họa, ưu nhã và đoan trang, thật sự nổi bật giữa Vân Đài các như hạc trong bầy gà.

Người ở Vân Đài các đều thèm muốn Nam Đằng Lâu mới này, ai cũng muốn chiếm nó cho riêng mình.

Triệu Chi Chi vốn tưởng rằng khi phân phòng rồi thì sẽ không có phần của mình, nàng chỉ có thể tiếp tục ở trong phòng nhỏ, như vậy cũng đã rất hài lòng rồi.

Không nghĩ tới, nàng thực sự đã chuyển đến Nam Đằng Lâu.

“Gia lệnh đại nhân, ngài có nhầm thành nơi nào không?” Triệu Chi Chi thật sự không bình tĩnh được, thấp thỏm lo âu, “Làm sao ta lại được ở Nam Đằng Lâu chứ? Luận xuất thân, không thể nào tới phiên ta được, chẳng lẽ không phải là Việt nữ và Tôn nữ…”

Nói được một nửa, lời nói của Triệu Chi Chi ngưng lại, bởi vì khi nàng vừa bước một bước vào Nam Đằng Lâu, những bóng đen nô tì, tiểu đồng và hòa thượng lập tức quỳ xuống lạy nàng, đồng thanh gọi nàng là chủ nhân, thành kính và vui vẻ, như thể trời sinh đã là người của nàng vậy: “Chủ nhân trường thọ vô ngu(*), các nô chờ ngày này đã lâu.”

(*) Sống lâu, mạnh khỏe.

Gia lệnh lúc này mới cong eo cúi đầu trước nàng, trả lời nghi vấn của nàng vừa rồi:

“Hoàng Đế trị vì thiên hạ, Đế Thái tử là Hoàng Đế tương lai, là tiểu chủ nhân của các nước chư hầu, các quốc vương nước chư hầu còn phải xưng một tiếng thần trước mặt Đế Thái tử, những cái gia tộc đó nhiều nhất cũng chỉ là người hầu hạ Thái tử Điện hạ mà thôi, lấy tư cách gì để nói về xuất thân trước mặt Thái tử Điện hạ?”

Gia lệnh sợ mấy lời nói hung hăng sẽ dọa Triệu cơ, nhẹ giọng lại: “Bên ngoài, cái gọi là xuất thân quý giá bất quá chỉ là có nhiều cơ hội chiêm ngưỡng thánh uy hơn thường dân một chút mà thôi.


Ở Vân Đài các thì đó là vô dụng.

Tiểu thư chỉ cần biết, đắt rẻ hay sang hèn, đều phụ thuộc vào sở thích của Điện hạ.”

Triệu Chi Chi lập tức đồng ý: “Đã biết, ta đã biết.”

Lời nói của gia lệnh vừa rồi khiến Triệu cơ vốn đã nhút nhát càng thêm bối rối, nhưng nếu y không nói những lời này thì cũng sẽ có người khác tới nói, thay vì nhờ vả người khác nói chuyện này, chi bằng để y tới nhắc Triệu cơ thì hơn.

Người Ân bọn họ khác người Đế Đài.

Người Đế Đài vốn quen với việc lấy các quý tộc xưa danh giá, nhưng người Ân bọn họ, dù là quý tộc hay tiện dân, từ trên xuống dưới, đều là một Ân vương thất.

Hoàng thượng và Thái tử bọn họ giành được Đế Đài, đương nhiên người Đế Đài phải thay đổi một số việc, chỉ phụng sự thiên tử.

Tương lai, những quốc vương của các nước chư hầu không chịu phục cũng sẽ thế.

“Những người này trong phòng này đều là nô tỳ hầu hạ tiểu thư, nếu tiểu thư không thích ai, trực tiếp đánh chết là được.” Gia lệnh cung kính rũ mắt, ”Còn những người không phải cung nhân bên ngoài, nếu ai mạo phạm tiểu thư, tiểu thư cũng có thể tùy ý đánh mắng, miễn là đừng giết bọn họ."

Triệu Chi Chi muốn nói rằng nàng không bao giờ đánh đập hay mắng mỏ ai, vậy sao nàng có thể giết họ được? Nô lệ cũng là con người, dân thường hay là quý tộc cũng có thể trở thành nô lệ.

Nàng mím chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhỏ giọng: "Đa tạ gia lệnh đại nhân đã chỉ bảo.”

Sau khi gia lệnh rời đi, Triệu Chi Chi lập tức bị đám người trong phòng vây quanh.

Trong số đó có những tiểu đồng năm hoặc sáu tuổi, những hòa thượng bảy hoặc tám tuổi, cũng có những nô lệ mười một hay mười hai tuổi.

Khuôn mặt đoan chính, dáng người vừa phải, hơn nữa tuổi còn nhỏ, dễ dàng dạy dỗ, là những nô rất được các quý tộc săn đón.

Từ lâu, họ đã được dạy cách hầu hạ quý tộc, hiện tại đang muốn cố gắng làm hài lòng Triệu cơ.

“Nô sẽ may vớ cho tiểu thư.”


“Nô sẽ chải đầu cho tiểu thư.”

“Nô sẽ mặc y phục cho tiểu thư.”

“Nô sẽ…”

A Nguyên xua người đi: "Các ngươi ồn ào quá! Tránh sang một bên, tiểu thư có ta hầu hạ là được rồi." Sau đó, y không có mấy tẹ tin, sốt sắng nhìn lại Triệu Chi Chi, bất giác học theo cách nói của những người đó: "Tiểu thư sẽ để nô hầu hạ, đúng không?"

Triệu Chi Chi giơ tay lên, A Nguyên lập tức cúi người đưa đầu qua.

Triệu Chi Chi xoa đầu y, vạch trần tâm sự của y mấy ngày qua: "Cho dù có nhiều người hầu hạ ta, ta cũng sẽ không phải không cần A Nguyên.

Chỉ cần A Nguyên nguyện ý, ta sẽ luôn giữ A Nguyên ở bên cạnh."

Tâm sự của A Nguyên cuối cùng cũng có thể buông ra, khóc cười thành tiếng: “Nô sẽ không đi đâu hết, nô muốn vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh tiểu thư.”

Kim Tử cũng tiến đến hỏi: "Còn ta, còn ta thì sao?"

A Nguyên: "Muốn thì phải xưng nô! Ngươi muốn làm tiểu thư mất mặt trước mặt người ngoài sao?”

Kim Tử lập tức thu giọng, thay vì gào thét với A Nguyên như mọi khi, lại cúi đầu hỏi: "Thưa tiểu thư, nô tỳ? Còn muốn nô nữa không?"

Triệu Chi Chi: “Đương nhiên muốn rồi.”

Thân hình mũm mĩm của Kim Tử nhào tới, hôn lên chân Triệu Chi Chi: "Nô tỳ thích tiểu thư nhất."

Khi những người mới đến trong phòng nhìn thấy Kim Tử có thể hôn chân Triệu cơ, họ đều sôi nổi chạy đến, muốn có được ân sủng của Triệu cơ như Kim Tử.

A Nguyên như ông cụ non: "Lui ra, tất cả đều lui ra!"


Những người mới đến đều sợ A Nguyên, bọn họ thấy y là người được Triệu cơ sủng ái, ngay khi A Nguyên cất tiếng, bọn họ lập tức lùi lại.

Toàn bộ người trong phòng nín thở chờ mệnh lệnh của Triệu cơ.

Thật sự quá nhiều người, Triệu Chi Chi không biết để cho họ làm gì, nhưng nếu không cho họ làm việc, chắc chắn bọn họ sẽ sợ đến mức run bần bật.

Con người đều sợ bản thân mình vô dụng, đặc biệt là nô lệ.

Căn phòng rất sạch sẽ, trước khi nàng đến đã thu dọn rất gọn gàng rồi, vì để những nô lệ này không còn sợ hãi, Triệu Chi Chi phân phó: “Các ngươi lau chỗ này một lần đi.

Lau một lần là được, lau xong thì đi ăn đi ngủ.”

Nàng đặc biệt nhấn mạnh: “Đừng ngủ ngoài hành lang, ngủ trong nhà đi, ta sẽ nói A Nguyên đi tìm mấy phòng cho các ngươi ở.”

Nơi ở của nô lệ mới được định ở lầu một, A Nguyên quản những người còn nhỏ, người hơn mười tuổi thì Kim Tử phân việc rất tinh tế.

Triệu Chi Chi ở lầu cao nhất, chọn mấy tiểu đồng nhỏ tuổi nhất đi bên trái, bên phải nàng, những tiểu đồng này không phải làm việc khác, chỉ cần ở trong phòng trò chuyện với nàng là được.

Ba ngày sau khi Triệu Chi Chi chuyển đến ở Nam Đằng Lâu, nàng mới biết nơi ở của những mỹ nhân khác ở Vân Đài các.

Lúc đó, nàng vừa ăn trưa xong, đang đi lại trên hành lang để tiêu hóa.

Từ lan can hành lang nhìn xuống, hiện ra khoảng đất trống thoáng đãng trước Nam Đằng Lâu, cung nhân đang dọn dẹp lá cây.

Vân Đài các được tu sửa không chỉ bởi cung vũ, mà còn có quy củ.

Ở đây dường như đã trở thành một vương cung nhỏ, mọi người được phân công làm việc nên làm, rất rõ ràng, nề nếp.

Bất cứ lúc nào cũng có nô mới trong phòng chờ mệnh lệnh của nàng, cũng có cung nhân để nàng sai phái, những cung nhân quét rác kia đã phân cho người ở Nam Đằng Lâu.

Nô mới và cung nhân khác biệt ở chỗ, trừ chỗ người ở ngoài và ở trong, còn có một chỗ khác nhau - nô mới là người của Triệu Chi Chi, cung nhân chỉ là nghe lệnh nàng thôi, không phải người của nàng.

Dù là nô mới hay cung nhân, tất cả đều được Vân Đài các nuôi ăn, khi Triệu Chi Chi nghe được, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Nếu cho nàng nuôi nhiều người như vậy, nàng chỉ có thể hai mắt tối sầm rồi ngất xỉu thôi.

Bởi vì không cần bỏ tiền để nuôi người, lại còn thu được một lượng đồng dao không nhỏ, Triệu Chi Chi không thể không vui mừng, nàng thậm chí còn bắt đầu cảm thấy Đế Thái tử trở về Vân Đài các là chuyện rất tốt.


Mãi đến khi nàng đứng trên một nơi cao và nhìn thấy Tôn nữ giữa những cung nhân quét rác.

Vừa lúc gặp gia lệnh đưa đồ mới cho nàng, Triệu Chi Chi chạy xuống lầu hỏi y: "Gia lệnh đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy? Trong những cung nhân ở Nam Đằng Lâu, lại có tiểu thư của Tôn gia?"

Gia lệnh cười đáp: “Tiểu thư đừng ngạc nhiên, hầu hết những tiểu thư ở Vân Đài các đều trở thành cung nhân rồi."

Triệu Chi Chi sững sờ: "Cái gì?"

Gia lệnh: "Đây là quyết định của Điện hạ.

Điện hạ không thích nuôi những kẻ biếng nhác.

Điện hạ nói, thay vì để bọn họ lãng phí lương thực, tốt hơn nên làm cung nhân."

"Nhưng bọn họ..." Triệu Chi Chi theo bản năng ngừng nói suy nghĩ của bản thân ra, đổi lời: "Người nhà bọn họ không nói gì sao?"

“Bọn họ dám sao?” Gia lệnh cười nói: “Đưa người vào không thể làm Điện hạ vui vẻ, Điện hạ không trách tội bọn họ đã là khai ân rồi.”

Triệu Chi Chi dồn dập hít một hơi.

Nàng cho rằng, cảnh tượng Ngô cơ bị ban chết sẽ làm các nàng không bắt chước theo, giết một trong những mỹ nhân ở Vân Đài các, sẽ làm cho các nàng sợ hãi bỏ cuộc.

Hóa ra không phải vậy.

Đế Thái tử căn bản không cần các nàng sợ hãi đầu hàng.

Hắn chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể biến các tiểu thư của các gia tộc trở thành những cung nữ thấp kém rồi.

Đắt rẻ hay sang hèn, đều phụ thuộc vào sở thích của Điện hạ.

Hôm nay nàng mới thực sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

“Các nàng chỉ có thể làm cung nữ, là các nàng vô dụng.

Tiểu thư khác bọn họ, không cần lo lắng.” Gia lệnh trấn an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui