Bị Ép Kết Hôn


Bị ép kết hôn
Trans: Ying Ying

Chương 12
Đoạn Minh Sâm chịu nhục vào nhà, cậu vốn định trực tiếp tìm một chỗ chợp mắt, nhưng nhìn căn phòng đã rất lâu không ai ở, bụi bám đầy một lớp, dường như có thể in lại cả vết chân.

Đen mặt nhìn tấm vải trắng đã biến thành màu xám, Đoạn Minh Sâm ngó thấy Ôn Hạc Xuyên đang dọn dẹp ở nhà bếp, trên mặt lộ rõ ý tứ không cần đến sự giúp đỡ của cậu.

Đoạn Minh Sâm đi tới trước bàn ăn cầm lấy áo khoác của Ôn Hạc Xuyên lau qua mặt bàn hai lần, cuối cùng dứt khoát lấy nó lót mông ngồi xuống.

Ôn Hạc Xuyên dọn dẹp nhà bếp xong, từ trong đi ra liền thấy Đoạn Minh Sâm đang ngồi trên áo khoác của mình "khò khè*" ăn mì.

[*] Tiếng húp mì.

Hắn để chổi xuống rồi đi tới trước bàn ăn: "Ăn ngon không?"

"Cũng tạm thôi, tuy rằng hoàn cảnh hơi gian khổ nhưng mùi vị rất giản dị." Vừa dứt lời liền thấy cả tấn bụi úp xuống hộp mì của mình.

Đoạn Minh Sâm ngẩng đầu, vừa vặn để bàn tay bám đầy đất của Ôn Hạc Xuyên xoa xoa lên mặt.

Đoạn Minh Sâm tức giận ném đũa: "Đậu, muốn đánh nhau đấy hả!!"
Ôn Hạc Xuyên thuận tay ném khăn lau lên bàn nói: "Nhào vô."
"Mẹ nó đừng có xem thường người khác, sớm muộn gì cũng đánh chết anh."
"Chấp cậu luôn, chắc gì cậu đã đụng được vào người tôi."
"Bớt khoác lác đi."
"Không phục thì lại đây nè."
"Đừng hòng dụ dỗ được tôi!"
"Bớt nói nhảm đi, nhanh chóng dọn dẹp."
"Bộ tôi với anh kết hôn chỉ để dọn dẹp cùng nhau hả?"
"Thế cậu không muốn ngủ ư?"
Để sớm được ngủ, Đoạn Minh Sâm quyết định chủ động hỗ trợ.

Cậu đi theo sau Ôn Hạc Xuyên với suy nghĩ giúp đỡ là phụ quấy rối mới là chuyện chính.

Ôn Hạc Xuyên chỉ nhìn cậu nghịch phá, hắn không hề có ý chấp nhặt với cậu.

Đoạn Minh Sâm không nghĩ tới việc một thiếu gia như Ôn Hạc Xuyên lại còn biết dọn dẹp: "Không ngờ luôn nha, nếu có bị ba Ôn đuổi việc, anh cũng có thể làm nhân viên vệ sinh kiếm cơm."
"Cậu xem thường nhân viên vệ sinh?"
"Tôi xem thường anh!"
Dứt câu, cậu liền hất tung tấm vải trắng bọc ghế sô pha lên, trong nháy mắt những hạt bụi được tung bay trong gió.

Ôn Hạc Xuyên đột nhiên bị hất bụi vào mặt, tức đến nổ phổi rống lên: "Đoạn Minh Sâm, cậu bị ngốc hả!! Khụ khụ!"
Đoạn Minh Sâm đang hả hê cười cười, chợt nhớ ra chính mình cũng đang phải hít bụi chung với Ôn Hạc Xuyên, cậu sống chết bịt mũi định chạy ra khỏi phòng.


Kết quả là Ôn Hạc Xuyên đã nhanh chân hơn một bước, hắn chạy ra ngoài rồi nhanh tay đóng cửa khóa lại.

Đoạn Minh Sâm đứng trong phòng bịt mũi đạp đạp cửa: "Đậu má!!! Mau mở cửa ra cho ông!! Ông đây sắp nghẹt thở rồi!!!"
Qua mười phút, rốt cuộc Ôn Hạc Xuyên cũng mở cửa ra, hắn cười cười nhìn Đoạn Minh Sâm đang nhíu mày: "Wow, lông mi màu đẹp đấy, hiện giờ đang hot trend lông mi màu xám hả ta?"
Đoạn Minh Sâm thừa dịp Ôn Hạc Xuyên không để ý, nhanh chóng cầm tay hắn cắn một cái: "Tôi sẽ không để yên cho anh đâu!!"
Ôn Hạc Xuyên bị đau đạp đạp lên bàn chân cậu: "Đậu, muốn kiếm chuyện hả? Không muốn đi ngủ đúng không?"
Qua gần hai giờ, cuối cùng hai người cũng dọn xong căn phòng.

Đoạn Minh Sâm vừa giúp vừa phá khiến cho cả người bẩn bẩn, từ nhỏ cậu đã luôn được các bảo mẫu săn sóc, dọn dẹp giúp nên bây giờ nhìn thấy căn phòng mà mình tự tay lau dọn sạch sẽ, trong lòng cảm thấy có chút tự hào nho nhỏ.

Ôn Hạc Xuyên đem rác xuống dưới lầu, vừa trở lại liền thấy vẻ mặt vừa vui mừng vừa có chút tự hào của Đoạn Minh Sâm trông rất ngốc: "Đi tắm đi rồi ăn cơm."
Kết quả là vừa vào nhà tắm nhỏ hẹp liền phát hiện không có nước, hai người đen mặt xếp hàng quay lại phòng khách.

Nửa ngày dọn tới dẹp lui đã khiến cái bụng nhỏ của Đoạn Minh Sâm ai oán khóc lớn, thế nhưng cả người bây giờ hôi hôi bẩn bẩn.

Bình thường Đoạn Minh Sâm cùng Ôn Hạc Xuyên ra ngoài vẫn luôn sạch sẽ gọn gàng, thế là cả hai đành từ bỏ ý nghĩ ra ngoài dùng cơm.

Hai người cùng ngồi trên ghế sô pha chật hẹp, không hẹn mà gặp bốn mắt nhìn chằm chằm vào hộp mì lúc nãy trên bàn.

"Tạm thời ăn đỡ cái này đi, chờ có nước rồi hãy ra ngoài ăn tối."

Đoạn Minh Sâm nhìn hộp mì kia rồi bình tĩnh nhìn Ôn Hạc Xuyên nói: "Anh ăn đi, tôi cũng chưa đói lắm."
"Thật sao?"
"Ừm, anh ăn đi."
Ôn Hạc Xuyên ngẩn người trước thái độ không bình thường của cậu, hắn mở hộp mì ra nhìn, bên trong chỉ có một đống mì xào hỗn độn: "Có phúc cùng hưởng, cậu ăn trước đi."
"Không, anh ăn trước đi, cái này vốn mua cho anh ăn cơ mà, không thể chèn ép anh được."
Ôn Hạc Xuyên quen biết Đoạn Minh Sâm đã lâu, xưa nay chưa từng thấy qua cậu khách khí như vậy, nếu tô mì này không có vấn đề thì hắn không mang tên Ôn Hạc Xuyên.

Ôn Hạc Xuyên ung dung cầm đũa quấn mì thành một cuộn rồi đưa đến bên miệng cậu.

Đoạn Minh Sâm nhanh tay lẹ mắt che miệng mình lại.

"Nói, có phải đã nhổ nước bọt vào trong đây rồi không?!"
Đoạn Minh Sâm vừa che miệng vừa nhảy dựng lên, sau đó bật ngón like tặng cho Ôn Hạc Xuyên: "Đỉnh! Đến chuyện này anh cũng biết luôn!"

Cười =))))) Có sai lỗi type các bạn cmt góp ý giúp mình với nheee.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui