Lúc trước không nghĩ đến việc sẽ ở lại tiệm vàng mã nên Cố Ỷ không mang theo đồ rửa mặt.
Cô súc miệng, rửa mặt qua loa, dùng khăn giấy mang theo bên người lau mặt, sau đó ngắm mình trong gương.
Bây giờ Cố Ỷ đã hoàn toàn khác với vẻ mặt tèm lem vết trang điểm người chết khi nãy.
Cô đã lột xác trở về diện mạo xinh đẹp sạch sẽ ngày nào.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Ỷ trở lại phòng ngủ.
Đối mặt với quý cô vạn sự tự thông đang ngồi chơi điện thoại – Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ oán trách: 'Cô cũng không nhắc tôi đi rửa mặt, để tôi ra ngoài với khuôn mặt như vậy.'
'Ra ngoài với khuôn mặt gì?'
'Mặt người chết!'
Khương Tố Ngôn quay sang nhìn Cố Ỷ.
Gương mặt nàng trắng bệch nhợt nhạt, tựa như muốn nói cho Cố Ỷ biết đây mới là 'mặt người chết'.
Cố Ỷ bái phục, quả thật, Khương Tố Ngôn là một nữ quỷ nên nàng sẽ không cảm thấy khuôn mặt người chết có điểm gì không thích hợp.
'Được rồi, cô chơi tiếp đi.' Cố Ỷ có thể làm được gì nữa? Dù sao đối phương vẫn là một con quỷ mạnh siêu cấp.
Tình cảnh đêm qua cũng đã chứng minh điều đó.
Những quái vật hình thù kỳ quái vừa thấy đã biết không phải dạng vừa, vậy mà cúi thần xưng thần với Khương Tố Ngôn, ngay cả thở cũng không dám...!tóm lại dáng vẻ khôn khéo lấy lòng như thế, Cố Ỷ đã từng thấy rồi.
Xét trong quỷ giới, có lẽ cũng thuộc cấp Quỷ Vương?
Một đại quỷ cao cao đặt trước mặt cô, cô còn có thể hạch sách điều chi nữa?
Cố Ỷ bỗng thấy làm người không dễ dàng chút nào.
Cô cầm cái ghế đầu, đặt hộp cơm xuống ghế, bắt đầu lùa cơm.
Cô đã mua một phần cơm gà hầm, giá rẻ bình dân, 13 tệ kèm theo một ly trà đá bằng giấy.
Vô cùng hài lòng.
Cố Ỷ ăn uống no say, bắt đầu nhăn nhó, muốn nói với Khương Tố Ngôn, cuối cùng vẫn không thốt ra lời.
Khương Tố Ngôn tự hạ thấp địa vị, nàng dời mắt khỏi chiếc điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô, thốt ra một chữ: 'Nói!' Cố Ỷ bắt đầu mở miệng bày tỏ: 'Chiều nay tôi chuẩn bị về trường, cô nghĩ cô...'
'Khoan vội trở về, nàng cần phải thờ phụng ta trước đã.'
Cố Ỷ chớp chớp mắt, không rõ: 'Hả?'
Khương Tố Ngôn chợt thông suốt khi nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Cố Ỷ.
Nàng bắt đầu nói rõ những điều mà cô cần biết: 'Nàng cần tìm một căn phòng, loại nằm ở dưới tầng trệt tiếp xúc mặt đất.
Trong phòng đặt một bàn thờ, sau đó thờ phụng bài vị của ta.
Nếu không, đến ban đêm, ta sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.'
Cố Ỷ hỏi trong vô thức: 'Nếu như bị biến thành cô hồn dã quỷ sẽ như thế nào?'
Khương Tố Ngôn nhìn Cố Ỷ bằng đôi mắt đen tuyền không chút ánh sáng.
Sắc mặt nàng trở nên khó coi.
Cô rùng mình, nhỏ giọng lầu bầu: 'Không nói thì thôi.'
Cô vốn tưởng rằng Khương Tố Ngôn sẽ không trả lời.
Nào ngờ, nàng lại đáp: 'Sẽ hắc hóa.'
Cố Ỷ sửng sốt nhìn Khương Tố Ngôn, sau đó nhìn sang chiếc điện thoại trong tay nàng: 'Cô học cũng nhanh quá đó.'
"Đa tạ khích lệ."
Khương Tố Ngôn đúng là một con quỷ vô cùng lễ phép.
Cố Ỷ gãi đầu, cam chịu số phận đi xuống lầu, cầm dụng cụ lau dọn, đi vào khu nhà đằng sau cửa tiệm.
Cô chuẩn bị tìm một căn phòng cho Khương Tố Ngôn, sau khi tìm được sẽ lau dọn sạch sẽ, cuối cùng là lập bàn thờ cho nàng.
Vì phòng ngừa thế giới bị phá hủy, vì thi hành chính sách người ma cùng tồn tại, vì không để Khương Tố Ngôn hắc hóa, Cố Ỷ đành cố gắng hết sức.
Nhìn từ ô cửa sổ lầu hai của tiệm vàng mã, Cố Ỷ thấy không rõ.
Thế nhưng, sau khi từ cửa sau đi ra, cô mới nhận ra ngôi nhà phía sau rất lớn, trong sân nhà còn có một cái giếng nước.
Cố Ỷ bước lại gần cái giếng.
Mặt trên của giếng được đậy một tấm ván gỗ bị phủ đầy lá khô.
Tấm gỗ không nặng.
Cố Ỷ có thể khinh nó xuống đất..
Sau khi gỡ tấm ván gỗ xuống, Cố Ỷ thấy được dòng nước giếng trong suốt bên trong.
Cố Ỷ quyết định sẽ dùng nước giếng để quét dọn.
Phí điện nước hiện giờ rất đắt, tiết kiệm được nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Ngoại trừ cái giếng nước, trong sân không còn thứ gì khác.
Chính giữa sân là một đường nhỏ nối liền cửa sau tiệm vàng mã và căn nhà hai tầng phía sau.
Đường nhỏ là đường xi măng, dọc bên dường được gắn hàng đá nhỏ hình tam giác làm thành một biên giới chia cái sân thành hai phần.
Hai bên sân rất dễ nhận ra trước đó nó vốn là vườn rau hoặc bãi cỏ, bây giờ nó đã là phần đất hoang phế trụi lủi.
Theo phán đoán của Cố Ỷ, có lẽ trước đây nó là một vườn rau.
Nếu ai đó kêu Cố Ỷ trồng rau, đó là chuyện không thể nào.
Cô tự nhận bản thân không có năng khiếu đó, nhiều lắm là trồng ít hoa thơm cỏ dại ở đó cho đẹp.
Sau khi rời khỏi phạm vi cái giếng đi vào căn nhà, Cố Ỷ mới nhận ra căn nhà còn nhiều bụi hơn cả tiệm vàng mã trước đó.
Cửa sắt chính diện bị phủ đầy mạng nhện, nhìn vào cũng đủ hiểu ngôi nhà này lâu rồi không có người ở.
Cố Ỷ đeo khẩu trang, cầm chổi quét mạng nhện, lau sạch bụi trên của sắt, sau đó lấy chìa khóa từ trong túi và mở cửa.
Nhà bỏ trống quá lâu, ngay vừa mở cửa ra, mùi ẩm mốc sộc ra, bụi đầy nhà.
Cố Ỷ đã quá quen với cảnh tượng như thế này từ chiều hôm qua.
Trước tiên, cô mở hết cửa ra để lưu thông không khí trong nhà, sau đó mới bắt đầu quét dọn.
Cố Ỷ vốn là con một được cha mẹ cưng chiều, chưa từng làm nhiều việc nhà đến vậy.
Mọi người xung quanh đều thích cô bởi vì diện mạo của cô quá ưa nhìn.
Mỗi lần về quê dịp tết, đám cô dì chú bác càng chưa từng sai bảo cô phụ giúp làm việc, lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy ắp yêu thương và cưng chiều.
Kể từ khi cha mẹ mất tích, Cố Ỷ phải học cách sống tự chủ độc lập.
Nếu là Cố Ỷ trước đây, đối mặt với một ngôi nhà cũ như thế này, chắc chắn cô sẽ không vui lòng dọn dẹp.
Cùng lắm, cô sẽ tìm công ty vệ sinh, trả tiền để họ làm thay mình.
Tuy nhiên, với hoàn cảnh hiện tại của Cố Ỷ, một phân tiền cũng dễ làm khó anh hùng.
Ngay khi nhìn thấy bảng giá của công ty vệ sinh, Cố Ỷ đã thở không nổi.
Tự thân dọn dẹp vẫn tốt hơn nhiều.
Cố Ỷ vừa quay đầu lại bỗng thấy Khương Tố Ngôn đang bay lơ lửng nhìn mình làm việc, tim cô như muốn rớt ra, sợ hãi vô cùng.
'Cô đến hồi nào vậy?'
Khương Tố Ngôn đáp: 'Ta vẫn luôn đi theo nàng.'
Khương Tố Ngôn vừa nói vừa bay lơ lửng, cảnh tượng quá kinh dị.
Căn nhà vốn đã vừa cũ vừa tối, cộng thêm việc nàng phiêu diêu giữa nhà với khuôn mặt nhợt nhạt ấy, cảnh tượng y hệt như trường quay của một bộ phim kinh dị.
Cố Ỷ vỗ vỗ ngực tự trấn an trái tim mỏng manh đang cuồng loạn của mình: 'Vậy cô phải lên tiếng, để tôi biết chứ.
Tôi vừa quay lại đã thấy cô lơ lửng giữa nhà, làm tôi sợ muốn chết.'
Khương Tố Ngôn phớt lờ lời trách oán của Cố Ỷ.
Nàng chỉ vào cái bàn dài trong phòng khách: 'Ta thấy cái này rất hợp để làm bàn thờ, nàng cứ thờ phụng ta ở đó là được.'
Cố Ỷ gắng gượng thân thể mệt mỏi, xách thùng nước giếng và cái khăn để lau chùi cái bàn dài mà Khương Tố Ngôn đã chỉ.
Cô vừa lau vừa trách móc: 'Tôi thấy tôi đã mời một đại gia về nhà, việc gì cô cũng không làm, chỉ ở đó ra việc.
Cô sai khiến việc gì thì tôi làm việc đó, từ sáng vừa mở mắt thức dậy đến giờ, tôi chưa có thời gian để nghỉ.'
Khương Tố Ngôn thấy Cố Ỷ quá kỳ cục.
Khi chưa biết nàng ở đây, cô rất tập trung làm việc, miệng chưa từng hé lời.
Thế nhưng, sau khi biết nàng đã ở đây, cô nói liên tục, miệng chưa từng khép lại.
Cố Ỷ vừa làm việc vừa oán trách.
Khương Tố Ngôn không rõ lời ở đâu mà cô có thể nói nhiều đến vậy.
Đó còn là loại lời nói làm người ta không thể thích nổi...!Khương Tố Ngôn chỉnh lại từ sai trong lời của Cố Ỷ: 'Không phải là mời'.
'Hả?' Đúng lúc Cố Ỷ lau xong môt góc bàn, cái khăn đã dơ hết.
Cô quay người bỏ cái khăn vào thùng nước, chuẩn bị xả khăn tiếp tục công việc, bỗng nghe thấy lời của Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn nhìn cô từ trên cao: 'Không phải là mời, mà là cưới, ta được nàng cưới về nhà.'
'Vô cùng cảm tạ.'
Đôi tay trắng nõn mềm mại của Cố Ỷ nhúng vào thùng nước, giặt sạch vết bẩn trên khăn hai lần, sau đó vắt khô khăn, tiếp tục lau bàn.
Để lau sạch cái bàn dài, Cố Ỷ phải tới lui đổi ba thùng nước mới lau sạch hết bụi bẩn trên bàn.
Sau khi hoàn tất công việc, Cố Ỷ lập tức duỗi thẳng lưng để cái lưng luôn khom từ nãy đến giờ của mình được thả lỏng.
Mái tóc dài giờ đây đã được cô buộc thành đuôi ngựa gọn gàng.
Cái trán ướt đẫm mồ hôi cũng được lau sạch bởi nước giếng sạch trong.
Cố Ỷ đã lấy lại phong độ của một mỹ nhân thanh tân.
Hình tượng mỹ nhân vừa lấy lại không bao lâu đã bị chính bản thân mỹ nhân phá vỡ vì cô đang lâm vào thế khó: 'Tôi đi đâu để tìm bài vị cho cô? Thời buổi này không có chỗ nào bán thứ này hết?'
Cố Ỷ lật tung các trang mạng cũng không tìm được tiệm bán bài vị nào ở phụ cận.
Thực ra, có thể mua trên mạng nhưng phải đặt trước để người ta làm, sau đó chuyển phát nhanh, ít nhất cần nửa tháng mới có.
Nếu hôm nay Cố Ỷ không tìm được một bài vị cho Khương Tố Ngôn, đêm xuống nàng sẽ hắc hóa.
Khương Tố Ngôn mặc kệ: 'Nàng nhất định phải tìm cho ta một bài vị.'
Cố Ỷ lại âm thầm mắng: mình đúng là đã cưới về một đại gia.
Cố Ỷ ngồi xổm ngay cửa, yên lặng suy nghĩ rất lâu mới tìm được một biện pháp từ trong tuyệt vọng.
Cô mở điện thoại lên, tải xuống một hình bài vị chưa khắc chữ từ Baidu.
Sau đó, cô mở bài vị bằng phần mềm chỉnh ảnh, bắt đầu đánh dòng chữ lớn 'bài vị của Khương Tố Ngôn vợ Cố Ỷ' ngay chính giữa, cuối cùng là dòng chữ nhỏ 'Cố Ỷ kính lập' ở góc bên phải tấm hình.
Hoàn tất tấm hình, cô lập tức lưu lại và để vào album hình trong điện thoại.
Sau đó, cô đưa hình cho Khương Tố Ngon xem: 'Cô chịu khó xài tạm nó được không? Tôi sẽ đặt hàng thật cho cô trên mạng, nửa tháng sau hàng thật sẽ về.'
Khương Tố Ngôn nhìn tấm hình.
Điện thoại nho nhỏ nên bài vị bên trong cũng nho nhỏ, dù sao cũng là bài vị của nàng.
Khương Tố Ngôn gật đầu vô cùng miễn cưỡng.
Dựa theo sự phân phó của Khương Tố Ngôn, trước tiên Cố Ỷ đến sạp trái cây trên phố cũ mua chút táo và một nải chuối.
Sau đó, cô dùng khăn giấy lau sơ chỗ sẽ đặt điện thoại trên bàn thờ.
Cuối cùng, cô bắt đầu đặt trái cây và điện thoại lên bàn thờ.
Cô cung kính chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt, lạy ba lần đối với chiếc điện thoại.
Cảnh tượng hơi buồn cười.
Lạy ba lần trước cái điện thoại là một việc rất kỳ lạ.
Thế nhưng, tránh cho Khương Tố Ngôn hắc hóa khi đêm xuống, Cố Ỷ chỉ đành làm theo.
Khương Tố Ngôn không quên nhắc nhở Cố Ỷ: 'Nàng nhớ kỹ, phải thắp nhang bái lạy bài vị của ta mỗi ngày.'
'Nhớ rồi!'
Đúng là đại gia thứ thiệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...