Bị Ép Chịu Trách Nhiệm FULL


Tiểu Phiên Ngoại :
Những năm sau đó, khi Đường Lăng Trình Bảo Nguyên chính thức ở chung.
Trình Bảo Nguyên tan tầm về nhà, vừa vào cửa liền la đói.
Đường Lăng chính mình cô đơn ở nhà một ngày, nghe vậy lập tức ánh mắt sáng rỡ đi về phía Trình Bảo Nguyên, nói: "Bánh mì có, sữa bò có...!Còn mấy món nữa....A, được rồi, vậy em muốn ăn món gì?"
Trình Bảo Nguyên chớp chớp mắt, suy nghĩ nói: "Bánh mì muốn vị dứa, về phần sữa bò...!Thôi khỏi đi, vị của nó rất tanh, em uống không quen..."
Đường Lăng ánh mắt u tối nhìn chằm chằm đôi môi Trình Bảo Nguyên, mỉm cười hướng dẫn từng bước: "Sữa bò rất tốt cho cơ thể, làm sao có thể kiêng nó a.

Đến, anh cùng em uống vài lần, khi quen rồi thì sẽ tốt thôi..."
Thế là đói bụng Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng đẩy vào phòng ngủ, bắt buộc uống một miệng đầy "Sữa bò"...
(Sữa gì thì biết rồi ha (*¯︶¯*)
Từ đó về sau, sữa bò trở thành cấm phẩm hàng đầu của Trình Bảo Nguyên.
Mỗi lần Đường Lăng nghiêm túc khuyên Trình Bảo Nguyên uống sữa bò để tăng cường tố chất thân thể, sau khi bị Trình Bảo Nguyên cự tuyệt bác bỏ, đều rất ủy khuất: "Cái gì chứ, anh ngày đó không phải cũng uống sữa XX của em sao, cũng đâu có gì ghê tởm, em làm gì bài xích như thế...!Lại nói, em không thích, chúng ta không làm là được chứ gì, lần này anh không có lừa em, anh thật sự là muốn cho em uống sữa bò thật 100% mà!"
Trình Bảo Nguyên mặt đỏ tới mang tai: "...!Không biết xấu hổ! Thiên tài mới tin anh!"
Đường Lăng lập tức buông xuống ly sữa bò, dán lại gần Trình Bảo Nguyên: "Chậc chậc, đều là vợ chồng già, còn thẹn thùng cái gì."
"..." Trình Bảo Nguyên nghe vậy có một chút dao động, do dự bất định nhìn về phía cái ly.
Đường Lăng nhịn không được đi hôn cậu, hôn hôn, đến động tình, liền đem Trình Bảo Nguyên chặn ngang khiêng về phòng.
Tình sự hoàn tất, Trình Bảo Nguyên xương sống thắt lưng đau, từ trên giường đứng lên, phẫn nộ nói thầm: Xem ra hiện tại đến quỷ cũng đều sẽ không tin lời của tên khốn Đường Lăng kia nói ! ╮(╯3╰)╭
Hết Phiên Ngoại

"..." Trình Bảo Nguyên nghĩ vừa nãy đầu óc mình nhất định là bị nước vào chắc rồi, không thì thế nào sẽ cảm thấy lòng tự trọng của Đường Lăng sẽ bị tổn thương chứ? Theo như cậu thấy lớp da mặt dày như tường thành này của Đường Lăng, tối hôm qua một cái tát kia quả thực đánh còn rất nhẹ.
Đáng tiếc hiện tại hối hận đã không còn kịp nữa rồi, Đường Lăng nhanh gọn đem Trình Bảo Nguyên lột cái sạch trơn, tách ra hai chân Trình Bảo Nguyên làm chúng nó kẹp lại eo của mình, cúi người đâm đi vào...
Mới tờ mờ sáng thế này mà đã để tràn đầy khắp phòng đều là dâm ngữ thật sự là quá thác loạn, rất khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Trình Bảo Nguyên bi kịch phát hiện chính mình càng ngày càng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu Đường Lăng đưa ra.
Trong nháy mắt, Trình Bảo Nguyên nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng còn mang đầy mồ hôi của Đường Lăng, tâm lý không tự chủ được nghĩ đến một chuyện: Dựa vào bản thân hắn dung mạo thì tuấn mỹ, bên miệng lại luôn là lời ngon tiếng ngọt, mỗi ngày đều ở bên tai người khác nói lời ba hoa, dụ hoặc -- Đường Lăng suốt ngày nói mình đi câu dẫn người, mình thấy rõ ràng hắn ta mới chính là hồ ly tinh ấy!
Đường Lăng sau khi bắn xong, cả người đặt ở trên Trình Bảo Nguyên không muốn động, lồng ngực nóng hổi kề sát cùng Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên bình phục sau thở dốc, tim vẫn đập như cũ rất nhanh, cậu nghe không khí xung quanh trong tràn đầy mùi vị của Đường Lăng, thất thần nói nhỏ: "Đồ hồ ly tinh..."
"...!Hửm?" Đường Lăng dùng cái đầu đầy mồ hôi ướt chà chà vào người Trình Bảo Nguyên, từ trong cổ họng phát ra vài tiếng cười nhẹ, tâm tình tốt hỏi "Cái gì tinh?"
( thích nhất là mấy cái động tác mò mò chà chà của bạn Lăng (*¯︶¯*) )
" à à à, vị vị vị, là vị tinh, tôi là nói sáng sớm không ăn nên vị tinh*..." Trình Bảo Nguyên nói lắp.
(Tinh = Mặn hay Tanh mình không rõ)
Đường Lăng nghi ngờ sờ sờ tóc trên đầu cậu: "...!A? Em thích trong cháo bỏ thêm gia vị tinh?...!Bảo bối, không phải anh nói gì em...!nhưng khẩu vị em thực sự có chút kỳ lạ a."
Trình Bảo Nguyên nhìn kỹ (liếc) Đường Lăng chốc lát, không khỏi xoay mặt đi, thừa nhận nói, "Khụ, ưm tôi cũng thấy như thế." Cậu suy nghĩ một chút, đỏ mặt nhỏ giọng bổ sung thêm, "Kỳ thực khẩu vị của anh...!Cũng rất kỳ quái."
"Vậy sao?...!Nhưng anh cảm thấy -- bình thường a." Đường Lăng ám chỉ nói.

Đường Lăng ánh mắt tựa như có thâm ý, hắn nhìn Trình Bảo Nguyên một hồi, cúi đầu chuyên tâm đi hôn đôi mắt Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên tim đập nhanh hơn, lông mi khẽ run, chậm rãi nhắm mắt lại...
Sau đó liền thực sự như Đường Lăng yêu cầu, hai người tắm rửa xem phim ăn đồ ăn vặt, một ngày đều ở nhà quấn lấy nhau.

Trình Bảo Nguyên khi ở cùng Đường Lăng còn chưa bao giờ trải qua nhẹ nhàng vô lo như vậy, tâm tình cậu tốt, lá gan cũng liền lại to hơn, đầu óc vẫn còn mê man, nhịn không được đều nói cho Đường Lăng nghe những điều trong tâm lý cậu nghẹn uất từ rất lâu.
Cái gì mà tính cách anh thật thối nát cần cải thiện, cái gì mà năng lực sinh hoạt anh thật thấp nấu có một nồi cháo mà còn có thể để cháy nồi, cái gì mà anh làm gì cũng thực độc đoán cứ thích ép buộc người ta, cái gì mà anh đem người ta là nô lệ thật sự là rất quá đáng a..

vân vân và mây mây.

Đường Lăng nghe mà khóe miệng cứ giật rồi lại giật, nhưng ngoài ý muốn, là hắn lại không đi cắt ngang Trình Bảo Nguyên kể khổ.
Rốt cục, Trình Bảo Nguyên nước đắng hắt đủ* rồi, trong đầu hưng phấn trôi qua, dần dần tỉnh táo lại, hồi tưởng lại mình vừa nãy nói những gì đó, nhất thời cả người cứng đờ, bị dọa đến dựng cả tóc gáy.( đại loại là kể khổ xong rồi.)
Trời ơi, cậu uống nhầm thuốc gì rồi, lại dám đem những lời nói xấu Đường Lăng ngay trước mặt Đường Lăng nói ra!
Đường Lăng lần này khẳng định sẽ tức giận đến mức đánh chết cậu luôn cho coi?
"Nói xong hết rồi?"
"...!Xong rồi..." Trình Bảo Nguyên mặt như đưa đám trả lời, cậu thấp thỏm bất an chờ đợi.
Kết quả Đường Lăng chỉ là "Hừ" một tiếng, càng ôm chặt cậu: "Vậy thì ngậm miệng lại thành thật xem phim đi." rồi không nói thêm gì.
"..."
Cho đến khi phim chiếu hết, Đường Lăng mới thanh thanh cổ họng: "Về những điều vừa nãy em nói, trong khi xem phim thì anh vẫn một mực tự hỏi..."
Trình Bảo Nguyên vội ngồi thẳng người , nghiêm túc nghe hắn nói chuyện.
"Em nói cũng thực có lý...!" Đường Lăng phía trước nói rất nhanh lại nhẹ, phía sau giọng nói bỗng dưng thay đổi, nhấn mạnh từ chữ "Cho nên -- em cũng chú ý một chút, cách xa cái tên Ngô Chu một chút! Còn để anh nhìn thấy em cùng hắn mắt đi mày lại lần nữa, anh nhất định xử em, cho em đi đường cũng không xong!"
"..." Trình Bảo Nguyên nghi hoặc, cái gì mà "Cho nên em cũng chú ý một chút ", Thật giống như trước sau nó không có quan hệ gì nhau a...

Chẳng qua cậu nghĩ đến Đường Lăng tự hỏi lâu như vậy, này đại khái chính là muốn mở đường trước, thế là Trình Bảo Nguyên không hỏi nữa, mà là kiên trì tiếp tục chờ.
Đường Lăng đã đóng lại miệng.
"..." Trình Bảo Nguyên chớp chớp mắt: Hết rồi hả? Đường Lăng tự hỏi lâu như vậy mà nội dung chỉ như thế ba câu? Trong đó một câu là tổng kết lời Trình Bảo Nguyên có lý, còn thừa hai câu đều là đang chỉ trích một sự việc hư ảo không có thật ? Này quả thật -- là tránh nặng tìm nhẹ quá rồi? Không, căn bản là vấn đề nhẹ Đường Lăng cũng quăng một bên mà không có bắt lấy, nói đi nói lại, hắn chỉ là đang cường điệu chính lời tối hôm qua hắn nói mà thôi!!
"Em đã hiểu chưa?" Đường Lăng uy hiếp nheo lại mắt.
"...!Tôi đã hiểu." Trình Bảo Nguyên quay đầu cho một cái xem thường.
Cậu đã hiểu, giảng đạo lý với Đường Lăng chính là đàn gảy tai trâu, mệt cậu vừa nãy còn có chút khẩn trương cùng chờ mong -- xí, sai rồi, cậu mới không đi chờ mong chuyện kỳ quái này đâu! Nếu như Đường Lăng có thể tỉnh lại nhận sai, thì trên đời này liền sẽ không có kỳ tích nào không thể xảy ra.
( ̄- ̄)
◎ ◎ ◎
Tuy rằng cảm thấy Đường Lăng yêu cầu luôn là mấy chuyện kỳ quái, nhưng Trình Bảo Nguyên vẫn là vô ý thức cùng Ngô Chu tạo một khoảng cách.
Chẳng qua con người Trình Bảo Nguyên căn bản sẽ không ẩn giấu tâm tư, rất nhanh liền bị Ngô Chu nhìn ra được cậu là đang chủ động trốn mình.
"Bảo nguyên, Chu ca có phải trong lúc vô ý đã làm ra chuyện gì làm phật ý cậu không ? Nếu có chuyện gì thì cậu cứ trực tiếp nói với anh là được, đừng để ở trong lòng." Một ngày nào đó, Ngô Chu dứt khoát hỏi thẳng.
Trình Bảo Nguyên sau khi sửng sốt, cuống quít xua tay: "Không phải đâu, Chu ca anh là người tốt, không làm em buồn chuyện gì cả."
"Này...!vậy là do ảo giác của anh sao? Gần đây em thật như cứ muốn lẩn trốn anh vậy?" Ngô Chu cẩn thận nhìn sắc mặt Trình Bảo Nguyên .
Trình Bảo Nguyên lúng túng đỏ mặt: "È..." Điều này cậu phải giải thích thế nào đây, lẽ nào nói là bởi vì Đường Lăng nhìn anh không vừa mắt, không cho em đi chơi với anh , cho nên em phải cách anh xa một chút sao? Này cũng đâu phải còn trẻ con mà cấm đoán kiểu đó...
Ngô Chu thấy Trình Bảo Nguyên không muốn trả lời, chủ động tiếp lời nói: "Thôi đi, chỉ cần cậu không giận gì anh là được.

Mấy ngày hôm nay cứ làm anh lo lắng mãi..."
"Chu ca anh thực sự rất tốt, là em chính mình có vấn đề thôi...!A đúng đúng, là em bản thân gần đây tâm tình không tốt lắm...!Ha ha, ha ha a..." Trình Bảo Nguyên vò đầu cười, thầm nghĩ bộ dạng em tức rất đáng sợ sao? Có cái gì cần phải lo lắng a.
"Tâm tình không tốt có thể nói với anh mà, kẻ trong cuộc thì mê, không chừng cậu nói ra anh còn có thể giúp cậu đưa ra ý kiến."
"Không cần, không cần, không cần đâu, tâm tình em lập tức liền muốn tốt lên rồi!" Trình Bảo Nguyên cười gượng giải thích.
"Gần đây cậu vẫn còn ở nhà anh họ sao?" Ngô Chu đột nhiên hỏi.

"A? A! Đúng vậy..."
"Ở chỗ đó có thuận tiện không? Nhà anh họ cậu cách trường học bên này rất xa đúng không?"
"...!A, chuyện này thì không sao.

Ha ha, không có vấn đề gì, có xe công cộng mà." Trình Bảo Nguyên chột dạ nhìn đầu ngón chân.
"Xe đường 111 khi tan làm về nhà chắc đều phải chen lấn nhỉ, bình thường đều đón không được xe."
"Đúng vậy! Rất nhiều người, ha ha..."
"A, không đúng, anh nhớ lầm, cậu đi thành nam, phải đi xe đường 107 mới phải...
"..." Trình Bảo Nguyên nụ cười cứng đờ, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ngô Chu nhíu mày: "Bảo nguyên, nhà anh họ cậu tới cùng là ở..."
"Tiểu Trình, qua đây bắt tay nè!"
"Dạ, em tới liền!...!È, Chu ca, em đi trước!"
"Chờ đã..." Ngô Chu lời còn chưa dứt, Trình Bảo Nguyên đã chạy trối chết.
Ngô Chu nhìn bóng lưng rời đi của Trình Bảo Nguyên, một lúc lâu sau, lấy ra điện thoại mở ra mục hình ảnh, ở mục này tràn đầy đều là ảnh chụp Trình Bảo Nguyên, bao gồm khi cậu đi làm, khi tan tầm xếp hàng mua đồ, thậm chí ảnh chụp cậu đi vào khu nhà Đường Lăng đang ở.
Ngô Chu dùng ngón tay tùy tiện trái phải lục tìm, bên trong điện thoại liền xuất hiện một tấm ảnh chụp, nhân vật chính của ảnh chụp là bóng lưng một nam một nữ.
Nếu như lúc này để Trình Bảo Nguyên đến xem, cậu nhất định có thể một lần liền nhìn ra được nam sinh vóc dáng cao to này là Đường Lăng, về phần "nữ sinh" bên cạnh Đường Lăng lại chính là Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng yêu cầu đội tóc giả mặc vào áo váy cùng nhau đi trên đường.

( Cha nội gan dễ sợ ( ̄- ̄)
Ngô Chu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của "cô nữ sinh", ngón tay chầm chậm di động tới mục tùy chọn bên trái của màn hình...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận