Bị Điên Phê Bệnh Kiều Chiếm Hữu


"Các anh đang đưa tôi đi đâu? Thả tôi ra! Thả tôi ra..." Không biết tại sao, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng Hạ Nghiên, cơ thể không khỏi giãy giụa.

Cùng lúc đó, Hạ Nghiên đã nhiều ngày không nhìn thấy mặt trời, bị ánh sáng bên ngoài làm chói mắt, phải mất một thời gian mới thích ứng được .

Mà khi nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài, cô không khỏi sợ hãi đến tái mặt.

Thì ra tiếng động cô nghe được chính là tiếng súng, sau một cuộc đấu súng, rất nhiều thi thể nằm trên sàn nhà sạch sẽ, máu nhuộm đỏ cả hành lang, mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô, Hạ Nghiên chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Cảnh tượng này khiến cô cảm thấy gê tởm .

"Đừng giết tôi! Tôi không biết gì cả..." Hạ Nghiên tưởng rằng hai người đó sẽ kéo mình ra ngoài và bắn chết nên vội vàng giải thích.
Nhưng người đàn ông cho rằng cô quá ồn ào, lạnh lùng nói: "Im đi! Trong nhà có kẻ phản bội.

Ông chủ của chúng tôi lo lắng cho sự an toàn của cô nên yêu cầu chúng tôi đưa cô đi nơi khác.


Nếu cô còn gây ồn ào nữa kẻ phản bội sẽ phát hiện ra, không ai có thể sống sót!"

Nghe được lời quát lớn, Hạ Nghiên sợ hãi im lặng, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng đi theo bước chân của bọn họ.

Cô vẫn muốn sống, không muốn vướng vào cuộc tranh chấp này, khi rời khỏi đây, cô nhất định sẽ tìm được cơ hội trốn thoát.

Ngay khi Hạ Nghiên và những người khác từ cửa sau đi ra, đang chuẩn bị lên xe rời đi, tiếng súng đột nhiên vang lên, hai người đàn ông mặc đồ đen lần lượt bị bắn hạ ngã xuống vì để bảo vệ cô.

Máu ấm bắn tung tóe trên mặt Hạ Nghiên, cô sững sờ, còn chưa kịp định thần lại cho đến khi một nhóm người đàn ông cao lớn cầm súng vây quanh cô.

Hạ Nghiên nhìn những người đàn ông có hình xăm trên cánh tay với bộ dáng hung tợn, không khỏi kinh hãi, máu trên mặt rút cạn, bước chân kinh hãi lùi lại, cuối cùng không còn đường nào để lui, bị một người đàn ông tóm lấy đẩy về phía trước.

Trọng lượng cơ thể cô không khống chế được mà không tự chủ bị đẩy vào trong vòng tay của một người đàn ông, ngay sau đó có chạm vào eo cô sờ soạng.

"Nghe nói cô gái này chính là tình nhân mới của người đàn ông đó.

Nhìn dáng người và khuôn mặt chắc chắn lúc làm tình rất thú vị.

Hôm nay mấy huynh đệ chúng ta thật có phúc, hahahaha..."

Nghe được lời nói bẩn thỉu của người đàn ông, Hạ Nghiên bị kích thích, lập tức hét lên, đẩy cánh tay của người đàn ông ra: "Đừng tới đây! Tôi...!tôi không phải tình nhân nhỏ của anh ta! Các người có thù gì thì đi mà tìm anh ta! Làm ơn, thả tôi ra..."

"Cho dù cô em không liên quan gì đến hắn, hôm nay cũng không thể chạy trốn.

Tiểu mỹ nữ, ngoan ngoãn nghe lời một chút, các huynh đệ của ta hứa sẽ làm cho em thật thoải mái ..." Nói xong, một đám nam nhân cười to đồng ý.

Hạ Nghiên lắc đầu sợ hãi, nghiến răng dùng sức đẩy một người đàn ông ra và cố gắng chạy ra ngoài, nhưng người đàn ông đã túm tóc cô lại và kéo vào khu rừng gần đó.

Hạ Nghiên còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã đẩy Hạ Nghiên ngã xuống bãi cỏ, Hạ Nghiên giãy giụa kịch liệt, nhưng sức lực của cô không bằng người đàn ông , cô giống như một con cừu non bị làm thịt trên thớt, khuôn mặt tuyệt vọng đầy nước mắt.

Tiếng quần áo bị xé rách không ngừng kích thích thần kinh của Hạ Nghiên, cô tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, quyết định cắn lưỡi tự sát trước khi người đàn ông thực hiện được ý đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận