Bị Điên Phê Bệnh Kiều Chiếm Hữu


“Không có gì, tối nay nhớ rõ rời đi là được.

” Hạ Nghiên đè xuống tâm tình có chút bất ổn của mình, giọng điệu thờ ơ mang theo một tia xa lánh.


Rõ ràng là cô đang cảnh giác với hắn.


“Tôi kêu Thịnh Yến.

” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Còn em thì sao?"

Hạ Nghiên bị ánh mắt của anh làm cho khó chịu, sau khi băng bó vết thương cho anh, cô nhanh chóng đứng dậy nói: "Hạ Nghiên, tối nay anh ngủ trên sô pha, tôi đi ngủ trước.

"

Nói xong, cô bước nhanh vào phòng ngủ và đóng cửa lại.



Người đàn ông cong môi cười khẽ, trong mắt hiện lên một vẻ thích thú lẫn đen tối, khuôn mặt vốn u ám dần trở nên tà ác hơn.

Hắn nhặt chiếc khăn tắm vứt trên ghế sofa, đặt lên chóp mũi, hít một hơi thật sâu, trông hắn như một kẻ nghiện ngập, si mê bởi nó, dục vọng trong mắt không chút nào che giấu được.


Mùi thật thơm, quả thật muốn giấu kín nó đi để một mình hưởng thụ!

Ngày hôm sau khi Hạ Nghiên tỉnh lại, người đàn ông quả thực đã rời đi như đã hứa, nhìn vết máu lấm tấm trên ghế sô pha trống rỗng, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Thành thật mà nói, đêm qua cô bắt đầu hối hận vì đã cứu người đàn ông đó, anh ta khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng may mắn thay, sau này bọn họ sẽ không bao giờ có bất kỳ chuyện gì để mà gặp lại nhau nữa.


Hạ Nghiên sau khi lau sạch vết máu trên sofa, cô vào phòng tắm, tắm rửa chuẩn bị mở cửa hàng, cô không hề để ý đến, chiếc khăn tắm tối qua đã không cánh mà bay.


Hạ Nghiên là con lai, cô không có mái tóc vàng và mắt xanh như người dân đất nước Z.

Cô có một mái tóc dài đen nhánh và xoăn tự nhiên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông giống một con búp bê thanh tú hơn.


Một đôi mắt hạnh có màu nâu giống như hổ phách, có vẻ ngoài độc đáo, thu hút.


Vì ngoại hình quá nổi bật nên cô có vô số người theo đuổi ở trường, ngay cả khi giúp bố mẹ trông cửa hàng ở nhà, cô cũng thu hút rất nhiều ong mật.

Nhìn bó hoa hồng cầm trong tay thiếu niên tóc vàng cao lớn đẹp trai trước mặt, Hạ Nghiên đau đầu nói: "George, anh không cần phải đến đây nữa.

Hơn nữa, tôi dị ứng với hoa hồng.

"

Chàng trai tên George nghe vậy lập tức ném bó hoa vào thùng rác, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: "Xin lỗi, A Nghiên tôi không biết cậu dị ứng với hoa hồng, nhưng không sao cả, Lần sau tôi sẽ lại ! "

“Không phải chuyện hoa!" Hạ Nghiên nhịn không được ngắt lời anh, giọng điệu xa cách lạnh lùng, “Tôi không thích anh, chúng ta cũng sẽ không có kết quả gì đâu, đừng đến đây rồi tự rước nhục cho bản thân.

"

Giọng điệu và vẻ mặt quá lạnh lùng của cô khiến chàng trai vừa xấu hổ vừa tức giận, do dự hồi lâu không nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng vẻ mặt âm trầm rời đi.


Rốt cuộc cũng tiễn đi được, Hạ Nghiên có chút mệt mỏi xoa xoa trán, đột nhiên có một cảm giác mềm mại ở mắt cá chân, khi cô cúi đầu xuống, cô nhìn thấy một con chó săn lông vàng đang cọ cọ vào hai chân của cô như đang làm nũng.


Hạ Nghiên cong cong lông mày, trong lòng mềm mại, cô ngồi xổm xuống ôm nó, dùng mũi cọ cọ nó, xoa đầu bảo: "Bạch Bạch, có phải đói bụng rồi không? Ngoan, lát nữa sẽ cho em ăn! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận