Phương Đằng, thiên tài đệ nhất Vương thành, người xuất sắc trong những người cùng cảnh giới, khi xưa hắn rèn luyện ở bên ngoài, một đối địch hai, đánh bại hai thanh niên Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, Hạ Thiên đi ngang phát hiện dù là kinh nghiệm chiến đấu, hay ý chí võ đạo của Phương Đằng đều rất đáng để đào tạo.
Hạ Thiên nảy sinh ý nghĩ nhận Phương Đằng làm đồ đệ, hắn tức khắc dẫn Phương Đằng về Huyền Lôi phái, kết quả khiến hắn vô cùng hài lòng, Phương Đằng đã đánh bại cường giả lâu năm của Huyền Lôi phái trong trắc thí con đường thí luyện, mặc dù Phương Đằng đối mặt đệ tử Siêu Phàm cảnh đỉnh phong cũng không rơi vào thế yếu.
Hạ Thiên lấy lượng lớn tài nguyên tu luyện cho Phương Đằng, Phương Đằng cũng rất không chịu thua kém, đột phá Siêu Phàm cảnh đỉnh phong trong vòng hai tháng, Hạ Thiên tin rằng, đợi Phương Đằng bước vào Nguyên Thần cảnh sẽ bộc lộ tài năng trong đám đệ tử cũ.
Sau này, có tiềm lực trở thành Vương giả.
Phương Đằng đối mặt võ giả cao hơn mình một tiểu cảnh giới cũng có thể chém giết với người đó mà không rơi vào thế bất lợi, đối chọi với một Tẩy Tủy cảnh như Lục Trần tuyệt đối là giết chết chỉ trong phút chốc.
Khi hai người chuẩn bị thi đấu, Hạ Thiên đã quan sát Lục Chính Hằng thật kỹ, không cho Lục Chính Hằng nhúng tay, để Phương Đằng chém giết Lục Trần một cách suôn sẻ.
Nhưng hiện giờ chỉ mới một giây, hắn đã nhìn thấy gì, Phương Đằng bị Lục Trần lăng không đập vỡ nát đầu, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, trong sân chỉ còn lại một thi thể không đầu.
Hạ Thiên trực tiếp sững sờ tại chỗ, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.
Phương Thường Lâm có lòng tin với nhi tử của mình, hắn đã ước ao thấy được dáng vẻ nổi quạu của Lục Chính Hằng, hắn mới nhếch khóe miệng lên cười lạnh lùng, nhưng chưa tới một giây thì nụ cười ở khóe miệng đã cứng đờ.
“Không!”Sau đó, Phương Thường Lâm phát ra giọng nói hết sức đau thương căm giận.
Phương Thường Lâm như thế nào cũng không dám tin nổi, niềm kiêu hãnh trong lòng hắn lại bị giết chết ngay tại trận như vậy, ngay cả một giây cũng chưa tới, hơn nữa người đánh chết nhi tử thấp hơn hắn cả một đại cảnh giới.
Toàn bộ cấm vệ trong vương cung đang trong trạng thái chấn động.
Điện hạ của bọn họ vượt cảnh giới giết người, hơn nữa còn là với tư thế nghiền ép.
Bọn họ hơi ngẩn ngơ, trong lòng nảy sinh ra một ảo giác cứ như Phương Đằng là Tẩy Tủy cảnh viên mãn, còn điện hạ mới là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong.
Cảnh này cực kỳ chấn động về thị giác.
Lúc này ba người Tả Khưu Thiền, Mạc Hành Không, Lục Chính Hằng mới hiểu ra sự mạnh mẽ của Lục Trần.
Tuy Lục Trần từng nói đã giết chết võ giả Siêu Phàm cảnh từ trước, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, hiện nay chính mắt bọn họ thấy được cảnh này vẫn chấn động đến nỗi ngẩn người.
Phương Đằng này cũng yếu quá… Không đúng, nên là Lục Trần quá mạnh rồi.
“Xin lỗi, do hắn bảo ta dốc hết sức ra tay mà, ta không ngờ hắn yếu như thế.
” Trong khi mọi người chìm đắm trong kinh ngạc, một câu nói có vẻ hơi vô tội khiến mọi người giật mình.
“Nghiệt súc, ta giết chết ngươi.
” Phương Thường Lâm nổi điên, Phương Đằng là niềm hy vọng của hắn, hắn bỏ mặc mọi thứ xông về phía Lục Trần, muốn nhân lúc Lục Chính Hằng chưa kịp phản ứng một chưởng kèm theo sức mạnh tràn trề đập chết Lục Trần.
“Hừ!”Lục Chính Hằng bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên Phương Thường Lâm vốn đang vồ giết sang phía Lục Trần bay ngược ra ngoài mấy chục mét, đập vào một tảng đá điêu khắc.
Tảng đá nổ tung, Phương Thường Lâm cũng bị thương nặng.
“Hạ Thiên trưởng lão, cầu xin ngươi hãy trả thù cho Phương Đằng!” Phương Thường Lâm chưa chết nhưng đã bị thương nặng, vết máu dính đầy miệng, hắn nhìn sang Hạ Thiên dùng giọng điệu van xin nói.
Thế nhưng Hạ Thiên không bận tâm tới hắn.
Đôi mắt của Hạ Thiên thay đổi liên tục, cho tới tận bây giờ hắn vẫn có phần không tin Phương Đằng lại bị Lục Trần giết chết như vậy, tư chất của Phương Đằng cũng là đỉnh cao trong Huyền Lôi phái mà.
Điều quan trọng nhất là chưa tới một giây thì hắn đã bị Lục Trần vượt cảnh giới trấn sát một cách không hề dây dưa.
Cho dù như thế nào, hắn cũng mất hết mặt mũi.
“Lục Chính Hằng, Nhân Hoàng không thể nhục, ngươi hãy chờ nhận lấy cơn thịnh nộ của Tề Hoàng đi!” Hạ Thiên lạnh lùng nói một câu với Lục Chính Hằng, quay người lại bay lên, thân hình nhấp nháy, chẳng mấy chốc thì đã biến mất khỏi chân trời mênh mông.
Niềm hy vọng duy nhất của Phương Thường Lâm chính là Hạ Thiên, nhưng thấy Hạ Thiên trực tiếp rời đi không hề bận tâm tới hắn, thoáng chốc hắn cảm thấy trời đất mù mịt.
“Ha ha ha!”Phương Thường Lâm điên cuồng bật cười to.
Trước tiên là hắn mất đi nhi tử, sau đó bị Hạ Thiên vứt bỏ, Lục Chính Hằng sẽ không tha hắn đâu, hắn vốn tưởng rằng có thể ngồi lên vương vị, trở thành quân vương, ước vọng rất đầy ắp, hiện thực đầy bi thương, đứng càng cao té càng đau.
“Lục Chính Hằng, ta đi trước một bước.
” Phương Thường Lâm cười hết một phút mới nhìn sang Lục Chính Hằng hung tợn nguyền rủa: “Tuy nhiên, các ngươi rất nhanh thì sẽ xuống địa ngục bầu bạn với ta, đắc tội Tề Hoàng, ngươi sẽ sống không bằng chết, ha ha ha.
”Phương Thường Lâm nói xong, vận chuyển linh lực tự cắt đứt kinh mạch, trong chớp mắt, kinh mạch toàn thân rạn nứt, hắn khẽ hừ một tiếng, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi, không bao lâu sau, đồng tử rời rạc ngã xuống dưới đất.
Phương Thường Lâm biết bản thân tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết, chi bằng tự vận, chết như vậy cũng có tôn nghiêm hơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...