(Hai mắt Cole long lên sòng sọc, hắn nhìn lũ người của Santos như một con sói điên, hoang dại và bất lực. Tất cả mong muốn của hắn lúc này không còn là hai triệu đô la nữa mà là nhào được ra khỏi ghế và bắn chết kẻ phản trắc đang đứng cười nham nhở ngoài kia.)
...
Lạc Dương, tháng 8/2008.
Cha Francisco Minh Đạo không biết mình có còn ở Lạc Dương nữa không, thứ duy nhất ông nhìn thấy qua khung cửa sổ là một công trường ở phía xa và khu vườn táo ngay dưới bệ cửa sổ. Những cây táo sai đến mức chỉ cần với tay qua chấn song cửa sổ là Cha Francisco Minh Đạo có thể hái được vài quả táo. Còn những kẻ bắt giữ Cha Francisco Minh Đạo thì không có thái độ gì rõ ràng. Chúng chỉ giam chân ông trong căn phòng này suốt cả ngày và không hề làm hại ông. Khi ông tưởng rằng mình vĩnh viễn phải xa rời nhà thờ và những bài kinh thánh thì Hoàng Thái xuất hiện. Ông ta dẫn theo một người phụ nữ khắc khổ mà chỉ thoạt nhìn, Cha Francisco Minh Đạo đã biết đó là ai.
–Các người bắt cả bà ấy ư? –Cha Francisco Minh Đạo giận dữ đứng dậy khi bà Việt Hà theo chân Hoàng Thái vào trong căn phòng. –Chúng tôi đâu có làm gì hại mấy người mà mấy người…
Trước thái độ ấy, bà Việt Hà vội vã xua tay:
–Không phải đâu, thưa Cha. Họ không bắt tôi tới đây, là tôi tự nguyện theo họ tới, họ mời tôi tới. Có một số chuyện Cha cần phải biết.
Hoàng Thái biết ý lui ra, để lại hai người họ trong căn phòng chỉ khép hờ cửa.
–Thưa Cha, hẳn Cha đã biết dòng chữ “Tôi sẽ trở về” của cháu Phong nhà tôi để lại. Tôi biết rằng Cha là người đã giúp Gia Nhi giải ra ý nghĩa dòng chữ đó.
Cha Francisco Minh Đạo hắng giọng. Ông không hiểu bà Việt Hà có ý gì khi nhắc lại chuyện này. Lần trước, khi giải ra tờ giấy đó, ông đã vội vã chạy đến nhà Phong. Bà Việt Hà đón nhận câu chuyện một cách thờ ơ và cầu xin Cha Francisco Minh Đạo đừng nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa. Bà ấy bảo Phong đã chết thực sự, nó không thể trở về. Nhắc đến Phong chỉ càng khơi dậy nỗi đau trong tim bà ấy.
–Chị Việt Hà, tôi xin lỗi chị về điều đó. Thực tình tôi không muốn đem phiền muội đến cho chị.
–Không, Cha không cần phải xin lỗi.
Người cần xin lỗi là tôi. Bởi chính tôi đã giấu kín mọi chuyện. Nhưng giờ đây, nếu không nói rõ sự thật, Cha có thể gặp nguy hiểm như Gia Nhi. Hoàng Thái muốn tôi nói cho Cha, ông ta biết Cha đã mất lòng tin vào ông ta. Lạy Chúa chứng giám cho những lời tôi sắp nói ra sau đây. Thưa Cha đáng kính, con trai của tôi, Huỳnh Nguyễn Thanh Phong chưa hề chết.
Ba từ cuối cùng như một tia sét nổ ngang tai Cha Francisco Minh Đạo. Ông thuộc tất cả câu chuyện về các vị thánh. Nhưng trong cuộc đời, ông cũng chưa từng gặp chuyện như thế này.
Bà Việt Hà nói tiếp:
–Nó chỉ giả chết thôi. Nó muốn thoát khỏi bố nó và tự do làm những gì nó muốn.
–Phong, cậu ấy muốn làm gì?
–Tình báo, an ninh, chống tội phạm hay đại loại là thế. Giờ nó đang ở Mỹ. Lẽ ra tất cả chúng ta đều tưởng nó đã chết nếu nó không chủ động quay lại tìm tôi ngay trước hôm hạ huyệt. Và cuối cùng, tôi cũng đã chấp thuận cho nó, đồng thời hứa sẽ bảo vệ bí mật cho nó đến cùng. Nhưng hóa ra không chỉ có mình tôi biết bí mật về nó. Hoàng Thái bảo rằng vì không hoàn toàn dứt tình với Lạc Dương, Phong đã để lại dòng chữ cuối cùng trong bông hoa hồng bạch trên mộ của chính nó vào nửa năm trước. Thưa Cha, vì dòng chữ ấy, vì đi Mỹ tìm người thanh niên tên là Jay Johanson để hỏi sự thật đằng sau dòng chữ ấy mà Gia Nhi bị hại chết. Con bé bị những thế lực tội phạm mà Phong đang đối đầu ra tay sát hại. Vì thế, tôi đành nói sự thật cho Cha hiểu để Cha bảo vệ an toàn cho chính mình. Cha đừng bao giờ nhắc đến nội dung dòng chữ kia và nhất là việc Phong còn sống với một kẻ nào khác, dù Cha có tin tưởng hay không. Cha có thể bị nguy hiểm giống như Gia Nhi. Những gì tôi vừa nói là hoàn toàn chính xác, xin Cha hãy nhớ kĩ trong lòng.
Cha Francisco Minh Đạo nghe không sót một từ nào. Giờ thì ông đã hiểu ý nghĩa dòng chữ do chính tay Phong viết và cái chết đột ngột khó hiểu của Gia Nhi.
–Bà…họ không uy hiếp bà nói như vậy chứ? –ông vẫn không khỏi hoài nghi.
–Họ là bạn của Phong, chính Phong đã gọi điện cho tôi và xác nhận sự có mặt của họ vào hôm trước. Hoàng Thái đến làng Thành Khẩu này để tìm ra những ai còn biết nội dung tờ giấy mà Phong để lại và bảo vệ họ. Không ngờ người đó chính là Cha.
…
Thượng Hải, ngày 29/08/2008.
Một nhóm khách du lịch đã lặn lội từ Los Angeles đến Thượng Hải, Trung Quốc. Rời khỏi sân bay, chúng đón ngay taxi đến vườn Dự Viên. Ba người bọn chúng, không ai khác, chính là Santos, Harenna và Cole Walton. Chúng đến đây vì kho tàng của Brocment.
Dự Viên (Yuyuan Garden) là khu vườn và nhà cổ êm đềm tĩnh lặng giữa thành phố Thượng Hải ồn ào và náo nhiệt, được xây dựng từ thời nhà Minh. Trong khu vườn cảnh này, cây cối đều được bố trí một cách hài hòa bên cạnh những suối nước, ao sen, đá tảng và kiến trúc lầu cát đầy nét mỹ thuật Trung Hoa.
Ba người bọn chúng xem xét kĩ lưỡng từng ngóc ngách nơi đây. Chúng không bỏ qua dù chỉ một con đường, một cây cầu đá, một hoa viên. Thoạt tiên, ai cũng nghĩ chúng là những du khách bình thường đang bị cuốn hút bởi lối kiến trúc Trung Hoa cổ xưa hay những khoảng lặng của Dự Viên. Nhưng Santos biết rất rõ đích đến của hắn là gì. Một dấu hiệu cho thấy có sự tồn tại của Red House xung quanh đây. Nếu Cole đã giải mã đúng nội dung của bản chỉ dẫn thì chắc chắn bọn chúng phải tìm thấy một thứ gì đó trong khu vườn lớn này.
–Chú ý tới các dấu hiệu của mã Atbash. –Cole nhắc nhở. –Đó là loại mã được dùng chủ đạo trong bản chỉ dẫn kia.
–Đối xứng vị trí phải không?
–Nếu gọi một cách nghiệp dư thì là vậy.
Cole vừa châm chọc Harenna vừa xem xét quanh bờ một cái hồ nhân tạo dạng nhỏ trong công viên. Rồi hắn dừng chân ở đó, không đi nữa.
–Cô có biết thành phố này được gọi là gì không?
Harenna không trả lời, không rõ vì vẫn cay cú Cole hay vì cô ta không biết đáp án.
–Không trả lời hả? Thượng Hải là một từ ghép tiếng Hán–hắn dừng lại hỏi Harenna. –Cô có biết Hán ngã không đấy?
–Biết. –Harenna bực dọc đáp.
–Làm gì mà tức tối thế cô em? –Cole cười nhạt. –Trong tiếng Hán, thượng là trên, hải là biển. Thượng Hải có nghĩa là thành phố trên biển.
Cole tiến đến một kim tự tháp nhỏ làm bằng đá được đặt trang trí trên cây cầu dẫn ra giữa hồ. Kim tự tháp này cao chưa đầy một mét, bề mặt không mấy nhẵn nhụi và có vài dòng chữ nhỏ được khắc chìm. Như một giáo sư khảo cổ học khả kính đang xem xét một mẫu hóa thạch, Cole cúi xuống quan sát dòng chữ ấy. Đứng ở gần đó, Harenna không mấy để ý đến hành động này của hắn. Cô ta vẫn ngó đi ngó lại, càng ngày càng nản chí.
–Anh nói mấy cái vớ vẩn ấy với tôi làm gì?
–Ai bảo cô rằng chúng vớ vẩn? –Cole cười. –Cô đi đến đâu cũng cần phải biết chút ít về mảnh đất mình đang đặt chân lên, như thế đất mới không phụ cô. Nếu sớm nghĩ ra ý nghĩa cái tên này, chúng ta đã không phải quanh quẩn cả ngày ở Dự Viên này. Chỉ cần tìm một hồ nước thích hợp là đủ.
Cole bước đến một chiếc hồ lớn nhất ở trung tâm hoa viên. Dựa theo tấm biển gỗ chỉ dẫn đặt bên cạnh cây cầu đá, ba người chúng đều biết hồ nước này có tên là Yên Thủy. Quay đầu lại, Cole đã thấy Santos đứng ngay sau mình. Hắn mỉm cười, chỉ vào kim tự tháp và dòng chữ trên nó.
–Mọi yếu tố đều quy tụ về một chữ “thủy”. Kim tự tháp yêu quí của ông đấy, Santos.
Santos không đợi Cole nhắc đến lần thứ hai, vội vã cúi xuống.
–Lại là mật mã của Brocment. –hắn lẩm bẩm.
–Thì ra tác giả của trò chơi này tên là Brocment.
Cole hào hứng. Con người có thể khiến hắn tốn nhiều chất xám như vậy, bây giờ hắn mới biết tên.
–Theo tôi thì tay Brocment kia đã quyên góp kim tự tháp đá rẻ tiền này cho Dự Viên, nhưng thực chất lại dùng nó như một tấm biển chỉ dẫn cho ai muốn tìm đến kho báu của ông ta. Mà kể cũng lạ, sao ông ta có thể thuyết phục ban quản lí khu vườn đặt nó ở một nơi đầy tính gợi ý như cạnh hồ nước này nhỉ?
–Cống hiến mỹ thuật. –Harenna nói. –Kim tự tháp này mang phong cách Trung Hoa cổ điển. Có lẽ Brocment đã giả mạo xuất xứ của nó để bịt mắt thành phố.
–Cô em nói cũng đúng. Nhưng tôi thấy thật ra ông ta cũng chẳng cần phải kì công như thế này. Tốn công tạo một bản chỉ dẫn, dùng đủ mọi thứ để giấu một địa điểm mà vốn dĩ ông ta có thể nói riêng với ai đó mà mình tin tưởng. Với lại, chắc gì người ta đã giải ra nội dung mà ông ta muốn nói. Nói cho cùng, tôi thấy mọi thứ không cần thiết.
Vẫn không rời mắt khỏi dòng chữ trên kim tự tháp, Santos nhận xét:
–Anh không hiểu đâu Cole, Brocment vốn không tin tưởng bất kì ai ngoài bản thân hắn ta. Bản chỉ dẫn này cũng chỉ nhằm mục đích gây khó dễ cho ai muốn tiếp cận kho của báu của hắn trong trường hợp xấu nếu nó rơi vào tay những đối thủ như chúng ta.
–Khó dễ gì chứ? Tôi lại thấy nó rất thú vị, đầy sự hấp dẫn. Ông ta vẫn chưa phải là đối thủ của tôi trong trò chơi mật mã, hai cha con cô yên tâm đi.
–Hi vọng là thế. –Harenna chẹp miệng.
Santos vẫn không rời mắt khỏi dòng chữ. Cole thấy nực cười quá đành lên tiếng thúc giục:
–Mã Atbash đấy. Ông tự giải đi.
–Có áp dụng được cho các con số không?
–Trong mọi chuyện không cần quá cứng nhắc.
–Vậy thì. –Santos nói. –Dòng chữ này là “nhà màu đỏ, phố Đông Dương”.
Harenna hân hoan:
–Vậy là rõ ràng quá rồi, chúng ta đến đó thôi.
–Cô đã biết phố Đông Dương ở đâu chưa?
–Tôi có đem theo bản đồ điện tử.
Nói rồi, Harenna lấy thứ mình vừa nói ra. Cole nhìn thấy rõ vị trí của ba người bọn chúng được đánh dấu bằng ba chấm xanh nhỏ.
–Thưa anh bạn, phố Đông Dương cách hoa viên này chưa đầy một dặm về phía nam. Đông Dương là nơi ở của khá nhiều gia đình tài phiệt trong lĩnh vực tài chính ngân hàng của Thượng Hải, đồng thời cũng là một khu vực được chính quyền địa phương khá ưu ái. Ngày nay, ở phía nam Đông Dương còn giữ được khá nhiều ngôi nhà cổ được xây từ thập niên 40 của thế kỉ trước.
Cô đi đến đâu cũng cần phải biết chút ít về mảnh đất mình đang đặt chân lên, như thế đất mới không phụ cô.
–Harenna nhại lại giọng của Cole. –Vậy tôi biết như thế đã đủ dùng chưa, anh bạn Walton?
–Tạm đủ.
Santos không thèm bận tâm đến việc hai kẻ kia đang nói qua nói lại nhau. Hắn tính toán một lúc rồi gọi Cole lại gần mình:
–Có khi nào dòng chữ trên kim tháp này không giải theo mã Atbash không?
–Không thể, chúng ta đã giải ra một địa chỉ hoàn toàn phù hợp. Nếu ông tìm chìa khóa không đúng, sẽ rất khó để có thể giải ra thành một dãy kí tự có ý nghĩa như thế này.
–Vậy thì điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều “ngôi nhà màu đỏ” ở phố Đông Dương.
Cole vỗ vai Santos:
–Ông thông minh hơn rồi đấy, ông chủ yêu quí của tôi ạ. Nhưng suốt cả chặng đường dài nửa vòng trái đất này, còn điều gì làm khó dễ được chúng ta nữa? Dù có phải lục tung từng viên gạch ở khu Đông Dương đấy lên, chúng ta cũng sẽ tìm ra ngôi nhà đó.
–Đi thôi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Lúc này, Cole mới thấy Harenna nói một câu nghe hợp lí. Ba người bọn chúng xuất phát đến phố Đông Dương. Cole để ý vật hơi phồng lên trước ngực Santos. Hắn biết đó chính là chiếc chìa khóa.
Santos đã thuê một chiếc xe tự lái cho tiện và tránh sự nhòm ngó của cánh lái taxi. Nhà cửa ở phố Đông Dương xây theo phong cách Trung Hoa, hệt như thông tin mà Harenna đã nói, với những mái ngói được uốn cong khá cầu kì kiểu rồng phượng và nhiều đèn lồng đỏ treo trước cửa. Nhiều ngôi nhà trông rất cũ nhưng lại nằm giữa một khuôn viên khá rộng rãi và biệt lập. Tiếng ồn ào của thành phố khi lọt vào đây đã biến thành âm thanh râm ran khá dễ chịu. Ba người bọn chúng đang lái xe lòng vòng quanh những đường ngang ngõ dọc ở phố Đông Dương.
–Ở Los Angeles khó mà kiếm được một khu phố có nhiều biệt thự sân vườn mà lại tĩnh lặng như thế này.
Harenna lập tức đáp lại lời Cole:
–Làm gì có cho anh kiếm! Có đất mà chen chân là tốt lắm rồi.
–Ở Santa Ana có như vậy không? Mấy năm trong tù, tôi thành một thằng người rừng rồi.
–Khác quái gì nhau! Chẳng mấy chốc chính phủ cũng sẽ thu hồi mấy ngôi nhà thừa đất này ngay thôi.
–Chuyện đó không đến lượt cô đoán.
–Anh…
–Hai người thôi đi! –Santos quát. –Lo mà tìm ngôi nhà màu đỏ, Walton.
Rõ ràng Santos không hài lòng về việc hai kẻ ngồi cạnh mình quá nhiều lời. Hắn quắt mắt ra hiệu cho Cole tập trung vào chuyên môn. Cole biết điều không thèm cãi nhau với Harenna nữa.
–Sự suôn sẻ trong việc tìm kiếm khiến tôi không hoàn toàn an tâm. Nó khác với độ hóc búa trong bản chỉ dẫn. Hơn nữa, màu đỏ dường như thích hợp với những chiếc đèn lồng hơn là màu sơn tường. Từ red có thể ám chỉ một đặc trưng khác chăng?
Santos cũng nghĩ như vậy nhưng không nói ra. Hắn biết Cole có vẻ coi thường đầu óc của hắn cũng như sự phán đoán của Harenna. Những kẻ có tài thường đáng ghét như vậy.
–Đỏ? Có thể là cái gì được nhỉ?
Cole đỗ xe dưới một tán cây ven đường, đối diện là một ngôi nhà mang phong cách kiến trúc khá độc đáo, nửa cổ điển nửa hiện đại, nửa sáng nửa tối, mà theo cách nghĩ của Cole thì chỉ gói gọn trong một từ “dở dở ương ương”. Hắn đã quanh quẩn ở cái thành phố chết tiệt này cả ngày trời, đi từ Dự Viên đến phố Đông Dương. Trong bất kì hành trình tìm kiếm nào, nếu chỉ dựa vào một manh mối trừu tượng mơ hồ, bạn sẽ chẳng tìm được điều gì ngoài sự kiệt sức.
Vì thế, Cole chọn cách tạm dừng cuộc tìm kiếm và hỏi người dân địa phương. May mắn thay, cạnh máy bán nước gần đó có một đứa con gái khoảng mười tám, mười chín tuổi. Mặt con bé đầy tàn nhang, tóc nhuộm tím và móng tay sơn màu đen huyền. Nó đeo một chuỗi hạt to tổ bố, mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn và sở hữu đôi chân vòng kiềng trong chiếc tất chân kẻ ca rô. Một chiếc máy headphone thập thò trong túi áo choàng lửng ngoài, nó lắc lư khe khẽ theo điệu nhạc.
–Này cô bé. –Cole cất tiếng gọi. –Em có biết quanh khu phố Đông Dương này có ngôi nhà nào gọi là nhà đỏ không?
Con bé nhìn Cole chằm chằm. Sau đó nó hả một tiếng rõ to rồi bỏ tai nghe ra. Cole nhắc lại câu hỏi của mình.
–Này anh già. –Con bé đó nhăn mặt, chun mũi lại. –Tôi không còn là cô bé cô biếc gì nữa nhé. Tôi đã mười chín tuổi rồi.
–Em tên là gì? –Cole lại gần, tươi cười.
–Vương Tuệ Mẫn.
Harenna gạt Cole sang một bên, ra hiệu để mình cô ta thương thuyết.
–Phải rồi, Vương Tuệ Mẫn xinh đẹp. Em có thể giúp chúng tôi việc cỏn con này không?
Con bé Vương Tuệ Mẫn xấc xược lắc đầu nguây nguẩy, nhưng vẫn không giấu được vẻ tự đắc khi được một người nước ngoài khen ngợi:
–Chịu chết. Nhà ở khu này cái nào chả giống cái nào, mà cũng chẳng có ai chọn màu sơn đồng bóng ấy đâu. Muốn tìm nhà màu đỏ, chỉ có thể vào Disney Land mà tìm, may ra…
Đây cũng chính là điều Harenna nghi ngờ.
–Vậy còn dấu hiệu? –Cole nổi cáu, rõ ràng hắn không phải người có tố chất ngoại giao. –Bất cứ ngôi nhà nào mang dấu hiệu đỏ ấy.
Cô bé Vương Tuệ Mẫn lừ mắt với hắn:
–Đã nói với mấy người là không biết rồi cơ mà.
Biết không thể hỏi thêm điều gì từ Vương Tuệ Mẫn, Santos ra hiệu cho hai người kia không cần tốn thời gian với con bé này nữa. Chỉ chờ có vậy, Vương Tuệ Mẫn quay lưng đi hẳn, không quên lẩm bẩm:
–Phố Đông Dương có cái quái gì mà bọn người nước ngoài đến mua đất lắm thế không biết…
Câu nói ấy chỉ rơi rớt lại nửa phần, nhưng cũng đủ khiến chân mày Santos nhíu lại. Hắn vội kéo Vương Tuệ Mẫn trở lại. Lúc này, gương mặt con bé đã nhăn như một quả táo tàu.
–Cháu vừa nói ngoài bọn ta ra, còn có người ngoại quốc khác cũng đến đây mua đất?
Dòm dòm Santos, Vương Tuệ Mẫn gật đầu:
–Một người Mỹ đến đây hơn một năm trước, ông ta mua một khu đất rộng và xây lên một ngôi nhà bề thế nhưng mang phong cách nửa mùa.
Đón được ánh mắt của Santos, Harenna lấy ra một tấm ảnh.
–Em có biết mặt chủ ngôi nhà ấy không? Có phải người này không?
Ngó qua bức ảnh chụp Fredman Brocment, Vương Tuệ Mẫn nhanh chóng gật đầu.
–Chính là ông ta. Mấy người biết ông ta à?
–Bọn này đang tìm lão. –Cole chen ngang.
–Lão chủ nhà thiếu nợ bọn này. –Harenna cũng hất hàm nói. –Giờ lão bỏ trốn, bọn này tìm đến đây để siết nợ ngôi nhà.
–Hiểu, hiểu rồi. –nghĩ đến trước mặt là dân đòi nợ chuyên nghiệp, thái độ của Vương Tuệ Mẫn có vẻ đã biết điều hơn một chút. –Ngôi nhà ấy bỏ không từ lúc ấy, nhưng em nghĩ nó vẫn khá sạch sẽ.
–Vương Tuệ Mẫn, ông ta có sống ở đây không?
–Em không biết, có lẽ là không. Em chỉ nhìn thấy mặt ông ta một lần duy nhất, đó là lần người ta chuyển hàng xe bình sứ thanh hoa vào trong ngôi nhà. Một kẻ thừa tiền như thế mà giờ cũng bị siết nợ, hài hước thật.
Không phải sứ thanh hoa, mà là ma túy và tiền của tao,
Santos thầm đính chính.
–Ông ta đã tóm được em và nện ột trận vì tội dám vào trong vườn trộm táo của ông ta. Mẹ nó chứ, –con bé Vương Tuệ Mẫn chửi thề. –Lão làm như mấy quả táo ranh của lão quý báu lắm ấy.
Táo? Fredman Brocment có hứng thú với táo từ bao giờ?
Cũng nhanh như ý nghĩ của Santos, Harenna cũng lập tức hỏi:
–Ngôi nhà ấy có cả một vườn táo?
–Nhiều lắm. –Vương Tuệ Mẫn nhún vai, mường tượng ra vườn táo chín mọng. –Từng có một vườn táo ở ngay hai bên lối vào. Vào mùa thu, táo chính mọng mọc trĩu cành, nhìn xa cũng giống như ngôi nhà được bao phủ bởi một màu đỏ rực rỡ óng mượt của hàng trăm nghìn quả táo vậy. Nhưng lâu ngày không ai chăm sóc, những cây táo ấy chết dần chết mòn, giờ chỉ còn trơ lại những cành khô thôi. Đáng tiếc…
Không cần đợi Vương Tuệ Mẫn nói hết câu, Cole đã vồ lấy hai vai con bé.
–Ngôi nhà ấy ở đâu?
Lơ đãng chỉ sang hướng đối diện, nơi có ngôi nhà dở dở ương ương, sau đó Vương Tuệ Mẫn tiếp tục tựa lưng vào bờ tường, một mình nhâm nhi nốt bản nhạc rock còn dang dở.
…
Santos, Harenna và Cole đang đứng trong phòng khách của ngôi nhà. Không có đồ đạc, tất cả chỉ là những bức tường đơn độc cùng những thứ gắn chặt với ngôi nhà mà không thể suy chuyển. Harenna mệt mỏi ngồi xuống sàn nhà. Hôm nay quả là một hành trình dài.
–Tốt nhất là hai người cứ ngồi yên đây, nếu Brocment là một kẻ khoái chơi với thuốc nổ như ông đã từng nói thì trong ngôi nhà này có thể có những cạm bẫy. Tôi sẽ đi thăm dò bên trong cũng như tìm ra căn phòng nơi cất giữ số ma túy đó. Còn nữa, rất có thể Brocment sẽ tiếp tục dùng kí hiệu để chỉ dẫn nên chỉ một mình tôi đi là đủ.
Nghe Cole bố trí vậy, Santos cũng không có gì phản đối. Hắn không muốn đi lung tung trong một ngôi nhà của Brocment kể từ lần thoát khỏi cây cù tùng ở Trùng Khánh dạo nọ.
–Tùy anh.
–Còn tôi sẽ đi cảnh giới bên ngoài.
–Tùy cô. –Cole nhìn Harenna, nhún vai.
…
Hai mươi phút sau, Cole chạy ào ra như một cơn lốc. Hắn suýt va phải Santos đang đứng ở gần hành lang.
–Hai triệu, ông chuẩn bị trả tôi hai triệu đi Santos.
Ngắm vẻ mặt hân hoan của Cole, Santos biết rằng kẻ cộng sự của mình đã hoàn thành rất tốt công việc.
…
Không đầy một phút sau, bọn chúng đã đứng trước căn phòng ở tầng hầm của ngôi nhà. Trên cánh cửa gỗ to đồ sộ có khắc hình Xích Thố (1), một con chiến mã nổi tiếng thời Tam quốc.
–Lại là dấu hiệu của màu đỏ. Chỉ vậy là đủ.
Cole nhìn Santos rồi nhếch mép cười.
–Chúng ta vào trong luôn chứ?
–Khoan đã, Walton. –Harenna ngăn Cole lại. –Đừng coi thường căn phòng này. Phía trong các bức tường là cả một hệ thống cảm ứng sẵn sàng kích nổ và đánh sập cả tòa nhà này bất cứ lúc nào. Để vào bên trong, chỉ có một cách duy nhất.
…
Santos tra chiếc chìa khóa bằng bạc dài khoảng 10 cm vào ổ khóa và xoay một góc 180 độ theo chiều kim đồng hồ. Cánh cửa trước mắt hắn xoay vuông góc và mở ra kho tàng bí mật của Fredman Brocment.
Cả đời Cole chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng tương tự như thế này. Trong căn phòng rộng thênh thang là tám kệ sách khổng lồ cao khoảng ba mét chất đầy những gói bột mịn màu trắng. Mười tấn heroin được chia ra từng gói và được xếp gọn gàng như người ta xếp sách trong thư viện các trường đại học. Cole tự hỏi cái gã tên Brocment đã từng làm những gì mà có thể tích trữ được số lượng ma túy lớn như vậy? Trên các kệ ma túy là rất nhiều chiếc va li khóa số. Santos cho biết trong đó chứa ít nhất khoảng hai trăm triệu đô la, một số tiền không thể nói là nhỏ lúc bấy giờ. Những bánh heroin và những va li tiền như có một ma lực phi thường khiến Cole không thể chớp mắt lấy một lần. Hắn toan bước vào trong thì Harenna ngăn lại, cô ta đưa cho hắn một nắm tiền xu.
–Làm gì với thứ này? –hắn nôn nóng hỏi. Những đồng tiền xanh vẫn đang lấp đầy tâm trí hắn, trong não bộ của hắn giờ không còn chỗ ấy đồng tiền xu lẻ.
–Tôi nhớ mình đã từng cảnh báo anh rằng Brocment là kẻ khoái chơi với bom mìn và mấy thứ phát nổ rồi mà. Việc chế tạo ổ khóa và chìa khóa cũng dựa trên sở thích này của hắn. Nếu chúng ta tra nhầm một chiếc chìa khóa khác vào ổ hoặc cứ thế cố tình phá cửa, thậm chí phá tường xông vào thì chắc chắn hệ thống thuốc nổ đặt ngầm trong bốn bức tường này sẽ làm số ma túy, tiền mặt và tất cả chúng ta nổ tung. Vì thế cha nuôi tôi mới phải nhọc công tìm kiếm hai chiếc chìa khóa kia. Còn bây giờ thì…
Harenna ném một vài đồng xu vào bên trong. Ngay khi có tiếng va chạm của kim loại với sàn nhà, có một viên gạch phát ra làn khói trắng, kèm theo đó là một tiếng nổ không to lắm và viên gạch nhanh chóng nổ tung thành những mảnh vụn.
–Dưới một số viên gạch có thuốc nổ. Một lượng nhỏ đủ làm què chân chúng ta.
Cole hiểu ý. Hắn đón nắm tiền xu từ tay Harenna, Santos đứng lui lại phía sau. Cole vứt đồng xu vào viên gạch gần cửa nhất. Đồng xu rơi xuống và nằm an toàn trên sàn nhà. Hắn an tâm dẫm chân lên viên gạch ấy. Rồi hắn ném tiếp vài đồng xu sang xung quanh. Chỉ có một viên gạch phát nổ. Rồi hắn ném tiếp sang trái. Không ổn! Nhưng bên phải lại an toàn. Cứ như thế, Cole nhích từng bước chậm chạp, hắn đã quen dần với những tiếng nổ nhỏ xung quanh mình nhưng lại ho sặc sụa vì bụi và cát cứ bay mịt mù. Khi cả sàn nhà bị sới tung lên thì con đường dẫn đến tám giá đựng heroin cũng đã hoàn thành. Santos và Harenna an tâm bước vào bên trong.
–Chúng ta phải chuyển số hàng này ra ngoài. –Cole gấp rút. Hắn và Harenna cùng nhau hạ những va li tiền xuống. –Sao cái gã Brocment nào đó của mấy người không gửi số tiền này vào ngân hàng, cất trữ ở đây có phải uổng không?
–Hắn không muốn gửi tiền ở bất cứ ngân hàng nào, kể cả ngân hàng Thụy Sĩ nếu như chưa làm cho nó trông có vẻ hợp pháp một chút. Hơn nữa bản tính hắn đa nghi và phòng xa, anh hiểu không? Hắn sợ rủi ro khi thân thế bị lộ và tài khoản bị phong tỏa.
–Thằng cha này cũng khá đấy nhỉ! –Cole tặc lưỡi.
Santos bóc một gói heroin ra và nếm thử chất bột mịn màu trắng. Hắn hài lòng vì hàng của Brocment luôn đạt chất lượng hảo hạng. Với số heroin này, Santos không thể tính nổi là mình sẽ kiếm về bao nhiêu tiền, và cuộc sống mà hắn đã thu xếp ở Hàn Quốc sau khi đào thoát sẽ dư giả ra sao. Đây là phi vụ cuối cùng trong cuộc đời tội lỗi của hắn.
–Sẽ có người của chúng tôi đến đón hàng. Việc của anh đã kết thúc ở đây, Cole.
Nhưng Cole như không nghe rõ những gì Santos nói, hắn đang mải mê đi quanh tám kệ sách to lớn chứa toàn heroin, đưa tay sờ vào những gói bột màu trắng một cách thích thú. Có lẽ sự đồ sộ của kho báu phi pháp này đã khiến hắn mất hết lí trí. Trong ánh mắt hắn toát lên sự hả hê đến điên cuồng. Ở gần đó, Harenna mỉm cười liếc nhìn cha nuôi mình.
–Cole, ra ngoài này với tôi.
Không để ý đến lời của Santos, Cole vẫn quanh quẩn ở chỗ mấy cái kệ sách. Phải vài phút sau, hắn mới lững thững bước ra.
–Ông sẽ làm gì với số heroin này, Santos?
–Làm gì ư? Sao anh hỏi nực cười thế? –Lucife cười khẩy. –Tất nhiên là phải bán chúng.
–Nhưng đây là tài sản của cái tay Brocment kia cơ mà?
–Hắn chết từ lâu rồi anh bạn ạ. Trước kia hắn cũng từng nẫng tay trên của tôi không ít tiền trong một phi vụ làm ăn. Coi như lần này tôi đã lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Tựa lưng vào thành của một giá sách, Cole hỏi tiếp:
–Nghĩa là ông sẽ chiếm đoạt toàn bộ số ma túy này và đem bán trên thị trường đen phải không?
–Đúng vậy. –Santos khẳng định. –Đó chính là mục đích của tôi. Giờ thì tôi đã sắp thành công rồi.
–Vậy thì...chia cho tôi một phần đi, tôi sẽ đi tiếp thị hộ ông.
Nụ cười trên môi Santos chợt tắt:
–Anh muốn được chia phần bằng heroin sao?
–Có gì quá đáng đâu, nếu không có tôi, các người đâu thể tìm ra chỗ này.
Harenna không thể chấp nhận chuyện này, cô ta vốn đã không ưa Cole ngay từ đầu. Nhìn cha nuôi, cô ta chờ đợi hắn ta đưa ra quyết định.
–Nếu anh từ bỏ hai triệu.
Cole dẫm mạnh chân xuống sàn nhà:
–Mẹ kiếp, hai người định ép tôi lựa chọn đấy hả? Ông keo kiệt vừa thôi, Santos.
Ba người bọn chúng im lặng nhìn nhau. Rồi Santos phá vỡ không khí căng thẳng:
–Thật ra, trong mấy ngày qua, anh đã giúp chúng tôi rất nhiều. Tôi công nhận là nếu không có anh, tôi không thể tìm ra được chỗ này. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng thù lao hai triệu với anh vẫn là chưa xứng đáng. Tôi muốn trả công cho anh một cách xứng đáng hơn.
Cole sung sướng cười tít mắt. Phải, với những gì đã bỏ ra để giúp đỡ cha con Santos, hắn thấy mình đáng được nhận lại nhiều hơn thế. Nhưng khi mở mắt ra, thứ hắn nhìn thấy lại là khẩu súng trên tay Santos.
…
Ba chiếc xe cỡ lớn đã đỗ bên ngoài ngôi nhà của Brocment. Người của Santos đang khẩn trương chuyển ma túy và những va ly tiền ra khỏi ngôi nhà. Điểm tập kết của chúng là bãi xưởng bỏ không cách đây năm dặm về hướng nam, dọc theo một con đường không có các chốt kiểm tra và camera giao thông từ lâu đã bị bỏ quên, từ đó chúng sẽ chất hàng lên một chiếc máy bay đã chờ sẵn.
Cole đang bị trói chặt vào một chiếc ghế trong chính căn hầm ma túy mà hắn vừa hân hoan khi phát hiện ra cách đây chưa đầy nửa tiếng. Bên cạnh hắn, hai tên đồ tể lăm lăm khẩu súng trong tay.
–Santos, thả tao ra! –Hắn cố giãy giụa nhưng sợi dây chỉ càng siết chặt. –Thằng chó đẻ, thả tao ra!
Sau một hồi chửi rủa ầm ĩ, cuối cùng Santos cũng lên tiếng:
–Cứ kêu đi, trong căn hầm cách âm này, trừ bọn tao ra chẳng có ai nghe thấy tiếng mày đâu.
–Mẹ kiếp! Mày đối xử với tao như thế, sau tất cả những gì tao đã làm cho cha con chúng mày à?
Santos chỉ nhếch mép cười:
–Nếu như mày định tính đến vụ giết Jay Johanson, thằng lỏi SA kia và con bé Bongart thì tao muốn đính chính lại một chút: tất cả những việc ấy chỉ càng khiến bọn SA tróc nã chúng tao ráo riết hơn mà thôi. Mày đã nhầm khi nghĩ rằng tao mang ơn mày vì những việc ấy.
–Lũ khốn nạn…
–Giờ đối với tao, mày chỉ đáng là một thằng tù vứt đi. –Santos nói tiếp –Giá trị của mày hết rồi, mày hiểu chứ?
Hai mắt Cole long lên sòng sọc, hắn nhìn lũ người của Santos như một con sói điên, hoang dại và bất lực. Tất cả mong muốn của hắn lúc này không còn là hai triệu đô la nữa mà là nhào được ra khỏi ghế và bắn chết kẻ phản trắc đang đứng cười nham nhở ngoài kia. Nghĩ đến số phận của mình sau khi bọn chúng chuyển hết số ma túy và tiền ra ngoài, Cole điên cuồng tìm cách bứt đứt sợi dây trói.
Một tên đồ tể đứng bên cạnh tặng hắn một cái báng súng vào đầu. Cole ngất lịm đi, không còn biết gì nữa.
…
Mất không quá lâu để đàn em của Santos vận chuyển hết hàng ra ngoài. Cha con Santos cũng đã an toàn ngồi trong xe. Harenna gõ một dòng mã xác nhận vào chiếc máy tính mang theo.
–Được chưa ạ ?
Cô ta quay sang hỏi Santos, hắn gật đầu chậm rãi.
–Tạm biệt Walton.
Enter!
Sau cái ấn nút rất nhẹ của Harenna, cả căn nhà phía trước mặt bọn chúng nổ tung. Một cột lửa vĩ đại bùng ra và nuốt chửng mọi thứ vào trong lòng.
…
Đoàn xe do Santos dẫn đầu, phía sau là ba chiếc xe chở ma túy đang tiến dần đến điểm tập kết. Harenna đã đúng khi chọn tuyến đường này, nó hoàn toàn vắng người do cách xa khu dân cư. Ngồi trong xe, Santos nghĩ đến cuộc sống mà hắn đã sắp xếp ở Hàn Quốc sau phi vụ cuối cùng này, một cuộc sống bên bờ biển, an nhàn và không còn thị phi. Hắn sẽ dàn dựng một vụ tai nạn như đã từng làm, biến mất và bắt đầu một cuộc sống mới mà cảnh sát và cả SA không thể lần ra dấu vết.
Một loạt đạn ở đâu vang lên, cả ba chiếc xe phía sau mất lái rồi đâm sầm vào nhau.
Không quá khó để hắn nhận ra mình đang bị tấn công.
…
Sự xuất hiện đột ngột của đám người lạ mặt khiến bọn người của Santos không kịp trở tay. Mặc dù chúng chống trả rất quyết liệt nhưng rồi lần lượt từng tên một cũng bị hạ gục. Đám người tấn công kia rất chuyên nghiệp và hành động có bài bản. Một kế hoạch tấn công từ trước, Santos vừa bắn trả vừa nghĩ, nhưng chúng là ai?
–Bảo vệ xe hàng.
Nghe Santos ra lệnh, Harenna từ phía sau nhào lên, bất chấp súng bắn rất rát từ mọi phía. Cô ta trườn vào một chiếc xe và chực lái nó đi.
Một chiếc Chervolet từ đâu đi ngược lại. Cửa kính xe hạ xuống, một khẩu súng thò ra và ngay lập tức bắn thủng lốp chiếc xe mà Harenna cầm lái. Ngẩng đầu lên, Harenna trân trối đón nhận họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào đầu mình.
Ở phía sau, cuộc chiến cũng đến hồi kết khi tên đàn em cuối cùng của Santos gục ngã.
…
Harenna thầm cảm thấy may mắn khi cha con chúng chưa phải chịu chung số phận như những tên đồng bọn đang nằm la liệt ngoài kia. Giờ đây, chúng đang phải ngoan ngoãn quỳ xuống đất, đưa hai tay lên đầu với một tá người lạ mặt vũ trang đứng canh xung quanh. Hoàn cảnh còn thảm hại hơn đối với Cole lúc trước đó.
–Chỉ huy, ở đây đã xong việc ạ.
Harenna nghe thấy tiếng một tên bịt mặt trong số bọn chúng đang điện đàm báo cáo. Giọng nói này…cô ta đã được nghe lúc mới tìm đến đây.
Chiếc khăn trùm mặt được gỡ ra. Cả cha con Santos há hốc mồm nhìn Vương Tuệ Mẫn!
Nhưng còn một điều bất ngờ hơn nữa. Chiếc Chervolet mở cửa, người được gọi là chỉ huy của cuộc tấn công này bước xuống.
–Cole Walton…
Santos chưa dám tin vào mắt mình. Đứng trước mặt hắn là Cole Rolland Walton bằng xương bằng thịt.
…
Ngay lúc này, Santos đã hiểu ra mọi chuyện. Hắn cười cho sự ngu ngốc của mình.
–Mày là thành viên của SA?
Cole không trả lời ngay mà rút ra một chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ, anh ra hiệu cho Santos nên biết điều mà im lặng để lắng nghe một thứ mà hắn nên nghe.
“Ông sẽ làm gì với số heroin này, Santos?
Làm gì ư? Sao anh hỏi nực cười thế? Tất nhiên là phải bán chúng cho những ai cần mua.
Nhưng đây là tài sản của cái tay Brocment kia cơ mà?
Hắn chết từ lâu rồi anh bạn ạ. Trước kia hắn cũng từng nẫng tay trên của tôi không ít tiền trong một phi vụ làm ăn. Coi như lần này tôi đã lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Nghĩa là ông sẽ chiếm đoạt toàn bộ số ma túy này và đem bán trên thị trường đen phải không?
Đúng vậy. Đó chính là mục đích của tôi. Giờ thì tôi đã sắp thành công rồi."
–Đoạn băng ghi âm này sẽ là bằng chứng chống lại ông trước tòa. Ông không thể thoát khỏi chính lời thú tội này của mình đâu, Santos.
–Mày cố tình gài tao…
–Phải, Santos, tôi tiếp cận ông là hoàn toàn có chủ ý. Tôi biết các người đang bí trong việc giải mã bản chỉ dẫn trong chương trình của Fredman Brocment. Tôi biết Harenna đã chú ý đến tôi qua những lần cô ta hỏi Jay rằng tôi có phải một chuyên gia giải mã không. Tôi hiểu rằng tôi sẽ là một cộng sự lí tưởng của mấy người. Và tôi đã được cô em quý hóa kia đưa đến với ông một cách ngẫu nhiên, ngẫu nhiên nhưng có chủ ý, ông hiểu không?
Santos không thể nói thêm câu nào.
–Việc tôi bắt giữ Jennifer và hạ sát Dennis cũng chỉ nhằm một mục đích duy nhất, đó là tiếp cận chiếc máy tính có chứa chương trình của Brocment. Dường như tôi đã nhập vai khá thành công. Jay Johanson đã mắc một sai lầm ngớ ngẩn khi trao chiếc usb cho cô ta. –Cole nhìn về phía Harenna –Nhưng tôi không cho phép anh ta mắc thêm một sai lầm nào khác. Nhiệm vụ của tôi là kết thúc những gì mà anh ta đã gây ra chỉ vì cái thứ nực cười gọi là tình yêu ấy. Chúng ta đã hỗ trợ nhau để cùng đạt được mục đích của mình. Với lời giải của tôi và chiếc chìa khóa trong tay ông, căn phòng này đã được mở ra. Chúng tôi đã nắm trong tay danh sách các quan chức hai viện nhận hối lộ để tiếp tay cho các hoạt động phi pháp, đã tìm thấy số heroin thất lạc nguy hiểm nhất của Fredman Brocment cùng với số tiền hai trăm ba mươi triệu đô la biến mất khỏi ngân hàng Liên bang…tất cả phải cảm ơn ông
–Chó cái, tao đã quá ngu khi tin mày.
–Giờ biết thì cũng muộn rồi. Vương Tuệ Mẫn, dẫn hắn đi.
Cole đến bên cạnh Harenna, nhìn một hồi hồi lâu rồi cho người dẫn giải cô ta lên xe.
…
Ngay sau khi dẫn Harenna vào ngôi biệt thự của Brocment, Jay đã biết bộ mặt thật của cô ta. Licohn Brown đã chính thức hoàn tất các chứng cứ chứng minh cô ta chính là tay trong của Santos. Jay định bắt giữ cô ta ngay nhưng qua thông tin có được từ cuộc trò chuyện cuối cùng của Koradas, phân bộ SA703 biết rằng chiếc usb kia là loại tự hủy. Hay nói cách khác, giờ chương trình của Brocment chỉ còn tồn tại trong một chiếc máy tính nào đó của Santos. Sẽ là uổng phí nếu Santos kịp thời xóa nó đi khi thấy có biến. Công thức ma túy thì không sao, nhưng còn số ma túy thất lạc và đặc biệt là bản danh sách các quan chức hai viện tham gia vào đường dây bảo kê không thể bị biến mất dễ dàng như thế. Cảnh sát cần nó để làm trong sạch nội các Hoa Kỳ.
Cuối cùng, SA quyết định tương kế tựu kế.
Cole Walton đã xuất hiện. Nhưng để chiếm được lòng tin của Santos, anh đành phải trải qua một số thử thách.
Người đầu tiên là Jennifer. Cole đã đặt một ván bài rất lớn khi đem một đồng nghiệp không hề biết gì về kế hoạch gài người của TẬP ĐOÀN đến cho Santos. Được Siller Hook thông qua, Cole đã bẫy cô vào tròng. Do không biết kế hoạch, Jennifer đã vội vã đi đến chỗ hẹn và rơi vào bẫy của Santos. Cách duy nhất để anh giúp Jennifer là giành quyền được tra khảo cô từ tay ông trùm. Cách đánh của Cole nhìn bề ngoài thì rất ác độc, nhưng lại chỉ gây ra những vết thương phần mềm có thể hồi phục nhanh chóng. Nếu để đích thân Santos ra tay mỗi lần, anh không dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra.
Rồi Dennis cũng liên lạc với Jennifer. Tất cả những sự việc xảy ra sau đó, từ việc Cole cướp đi sợi dây chuyền rồi mang nó tới chỗ Santos, việc rút bớt người canh gác bên ngoài phòng giam mà Santos không hề hay biết, việc Dennis liên lạc lại lần thứ hai…đều nằm trong sự tùy cơ bố trí của Cole. Anh đã tạo cơ hội cho Jennifer bỏ trốn sau hai ngày đem cô “lại nhà” Santos nhằm đổi lấy chút lòng tin. Không hay biết sự sắp đặt bí mật của Cole, nhưng Jennifer cũng đã đào thoát thành công. Để cho chắc chắn hơn, Cole đã nhờ Dennis đích thân đến đón Jennifer trên đường cao tốc dạo nọ. Anh luôn kiểm soát được hành động của cô nhờ con chíp định vị gắn vào đế giày.
Việc Santos ghi âm lại giọng nói của Dennis, muốn Cole đi tìm và thủ tiêu anh chàng này cũng đã được tiên liệu từ trước. Cole biết nếu anh làm tốt việc này, rất có thể Santos sẽ hoàn toàn tin tưởng mình và nhanh chóng ình tiếp cận mục tiêu. Về phần Dennis, đâm lao thì phải theo lao, khi người đồng nghiệp cùng phòng tiết lộ thử thách này, anh cũng chấp nhận hi sinh tạm thời để giúp chuyên án thành công. Hai người họ đã thỏa thuận gặp nhau trong quán cà phê. Hôm Cole đi thực hiện nhiệm vụ mà Santos giao phó, Dennis đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nhận một viên đạn từ đồng nghiệp. Anh ngồi ở bàn số 13, bình tĩnh chờ đợi. Khi Cole từ từ nâng bàn tay cầm súng dưới chiếc khăn tay màu tím lên, Dennis đã tự an ủi mình bằng một bài dân ca của đất nước anh trước khi ngã gục xuống. Viên đạn của Cole bắn trật tim Dennis, không gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Santos thì không thể biết được điều này, hắn cho người đi thăm dò hiện trường và cứ đinh ninh là nhân viên SA kia đã thiệt mạng dưới tay Cole.
Cho đến khi Cole thẳng thừng chĩa súng vào Santos khi biết mình bị hắn theo dõi, Santos mới hết nghi ngờ anh ta. Và sau đó, Cole đã được tiếp cận bản chỉ dẫn vị trí số ma túy một cách khá dễ dàng. Lúc đó, trên áo anh ta có gắn một chiếc camera kết nối trực tiếp tới phòng 703 của Weiburgharm. Những gì anh nhìn thấy cũng hiện lên trên màn hình trước mặt Licohn. Cả hai người họ, song song và độc lập, đều cùng giải mã một bản chỉ dẫn đã cất giấu dưới dạng mật mã suy luận logic. Họ hoàn thành công việc gần như cùng lúc. Với lí do “những dấu chấm mờ”, Cole đã ép Santos lôi chiếc máy tính con cưng của hắn ra. Dù có cáo già đến đâu, Santos cũng không thể tính đến việc Cole đã sao chép lại chương trình nhanh chóng và tinh vi thế nào, mặc cho hắn vẫn đứng ngay bên cạnh. Với những thiết bị tinh vi mà một kẻ nghiệp dư như Santos không ngờ tới, toàn bộ dữ liệu đã được gửi thẳng về Weiburgharm.
Ngay khi giải xong bản chỉ dẫn, Licohn đã làm một công việc dễ dàng hơn rất nhiều trong công tác tìm ra căn phòng ở Thượng Hải, đó là gọi điện đến phân bộ SA đó. Nhân viên thường trực cơ sở không mất nhiều công sức để tìm ra ngôi nhà mà Fredman Brocment mua năm ngoái ở đó với cái tên giả là Hoắc Lâm Giang. Dù đã biết chính xác ngôi nhà đó nhưng Cole vẫn phải giả vờ đưa ra những suy luận về kim tự tháp đá đặt ở hồ nước tại Dự Viên để đánh lừa Santos. Chiếc kim tự tháp đá ở hồ Yên Thủy là một tác phẩm ngoài lề của SA! Một mánh khóe đơn giản mà hữu hiệu đối với một kẻ đa nghi như Santos. Thứ mà Jay cần là mở ra căn phòng một cách an toàn để SA có thể mang số tiền hàng chục triệu đô la ra ngoài. Việc đó cần phải nhờ tới chiếc chìa khóa trong tay Santos. Anh đã dẫn Santos đến nơi hắn muốn và chờ đợi hắn tra chìa khóa vào trong ổ. Mọi việc đã hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát, thế nên Cole cũng không nóng vội trong việc bắt cha con Santos.
Ba ưu tiên hàng đầu của chuyên án lần này là lấy được danh sách các quan chức hai viện tha hóa biến chất, tiêu hủy công thức chế tạo trước khi nó rò rỉ ra ngoài cùng với đem số tiền kia ra ngoài một cách an toàn. Hai ưu tiên đầu tiên gần như đã hoàn thành khi Cole sao chép được dữ liệu. Chỉ còn tiếp cận được số tiền phi pháp kia nữa là nhiệm vụ hoàn thành. Có thế nói, giá trị của thành công lần này chính là số tiền phi pháp hơn hai trăm triệu đô la của Brocment!
Trong khi Jay và Licohn bận rộn với vở kịch của mình, Dennis cũng không nhàn nhã gì. Một mình anh ta lo việc tìm ra tên nội gián trong hàng ngũ FBI. Đó là lý do anh ta thường xuyên bỏ bê chuyên án ở Weiburgharm. Công việc hậu kì này, Dennis đã hoàn thành tốt hơn cả mong đợi. Tổ mấy người bọn họ luôn phân công công việc rõ ràng như thế.
Vương Tuệ Mẫn, một nhân viên thường trực cơ sở trẻ tuổi, cũng có vai trò nhất định trong chuyên án này. Nếu không có sự nhập vai hoàn hảo của Vương Tuệ Mẫn và chiếc kim tự tháp đá độc nhất vô nhị của nó, cha con Santos cũng sẽ không dễ dàng bước chân vào ngôi nhà của Brocment như thế. Chính con bé cũng cứu sếp Cole của mình ra trước khi căn biệt thự nổ tung thành hàng ngàn mảnh nhỏ.
Cuối…vẫn chưa phải tận cùng.
...
(1) Xích Thố: chiến mã mang bộ lông màu đỏ của Quan Vũ trong Tam quốc diễn nghĩa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...