Bí Danh (Black and White)

(Cùng lúc đó, chiếc audi quen thuộc rẽ lối vào con đường dẫn đến nhà Jay. Chỉ một khoảnh khắc chạm mặt cũng đủ để Licohn nhận ra người quen cũ.)
...
Đáng sợ, không phải là cái chết, mà là sống rỗng tuếch.
(B.Brecht)

Los Angeles, 9h00 ngày 18/08/2008.
Chiếc Lexus màu bạc phóng thẳng vào garage của trung tâm thương mại Los Angeles. Sắp đến ngày sinh nhật bà Việt Hà, Jay muốn mua một thứ gì đó để tặng mẹ mình. Đã có lúc, anh nghĩ đến một ngôi nhà gần Thảo Điền (1) nhưng như vậy có thể khiến thiên hạ dòm ngó tới gia đình anh. Đó là một điều tối kị đối với các nhân viên TẬP ĐOÀN vẫn còn có người thân sinh sống ở quê nhà. Jay vòng qua tầng bán trang phục dành cho các quí bà và lựa chọn được vài bộ trang phục, chủ yếu là áo lông ấm áp dành ùa đông lạnh giá ở Lạc Dương. Trang phục luôn là thứ đồ dễ lựa chọn để làm quà tặng nhất. Ngoài ra, anh cũng chuyển vào tài khoản gia đình một số tiền kha khá, đủ để cho bố mẹ anh sống sung túc những năm tháng về già. Sau khi mua xong quần áo, anh đến quầy bán thuốc bổ. Tuổi già rất cần thứ này, nhất là cho xương và tim mạch. Với sự tư vấn của người bán hàng, anh chọn được năm hộp sâm nhập ngoại từ Hàn Quốc.
Một chiếc mũ lưỡi trai màu đen thấp thoáng gần nơi Jay đứng, núp mình sao mấy mô hình điện tử cho trẻ em. Jay không biết mình đang là tiêu điểm của một ánh nhìn dò xét bí ẩn. Khi anh quay lại, chiếc mũ lưỡi trai đen kia đã biến mất.
Dãy quầy thanh toán các mặt hàng đồ ăn không đông khách lắm, giờ vẫn chưa phải là giờ cao điểm của trung tâm này. Jay đặt vài túi táo và khoai tây chiên lên bàn tính tiền.
–Xin quí khách cho biết họ tên. –Cô nhân viên thu ngân không dời mắt khỏi máy tính, hỏi anh với một giọng đều đều.
“Biên lại bây giờ cần phải ghi cả tên khách hàng sao?”, Jay thắc mắc trong bụng nhưng vẫn trả lời.
–Jay Johanson.
Ngay khi anh dứt lời, cô nhân viên kia bèn dừng đánh máy và ngước nhìn lên. Jay biết, bí danh của anh có vẻ hơi không được phổ biến lắm, nhưng xét cho cùng nó cũng đâu phải là một cái tên hiếm.
–Có chuyện gì không?
–Anh là Jay Johanson, người bán bảo hiểm của AIA?
Lần này thì anh gật đầu đầy thận trọng.
–Có một người hẹn gặp anh ở trên quầy bar ở tầng mười bốn, bàn số 5. Vì không tìm ra anh nên người đó dặn tôi nếu thấy anh thanh toán tiền thì báo với anh như vậy. Chắc cũng được hai mươi phút rồi, tôi vẫn chưa thấy anh ta trở ra.
–Cám ơn cô. –Jay mỉm cười. –Chắc là một người bạn cũ của tôi.
Sau đó, Jay đi lên tầng mười bốn như lời cô nhân viên kia nói.
Ở cách quầy thu ngân chừng mười mét, đằng sau mấy sinh viên đang ồn ào tranh luận về mấy bức hình của Victoria Beckham, có một người thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen đang say sưa ngắm chiếc bình Giang Tô men lam. Khi thang máy lên tầng mười bốn đã bắt đầu chuyển động, hắn vội vã bỏ chiếc bình xuống như tống khứ một thứ đồ ngụy trang giờ không còn giá trị và quay bước xuống garage của tòa nhà.
Trong garage này, xe cộ được sắp xếp rất ngay ngắn. Có tất cả ba sân với hơn mười hàng xe được xếp song song với nhau, chừa ra ở giữa lối đi rất rộng. Phía cuối garage là một ông già đang lau chùi cửa sổ, lóng ngóng và chậm chạp. Đảo mắt một vòng, kẻ đội mũ lưỡi trai tiến đến những chiếc Lexus màu bạc. Hắn không uống rượu ở tầng mười bốn. Hắn không chờ gặp Jay Johanson. Thứ hắn cần là một chiếc Lexus màu bạc. Ở trong garage này có hàng chục chiếc xe như thế. Nhưng hắn biết mình không phí thời gian. Hắn thò tay vào trong túi áo và nhấn vào chiếc nút to nhất của chiếc máy định vị. Từ một chiếc Lexus đỗ bên phải, âm thanh pip pip đều nhịp phát ra. Hắn nở một nụ cười nửa miệng. Dù có thay đổi biển số xe thường xuyên thì Jay Johanson cũng không thể ngờ cố nhân của anh còn có cách khác để nhận ra chiếc xe khi nó đỗ giữa hàng trăm chiếc xe khác.
Nhẹ nhàng và kín đáo, hắn trườn xuống gần gầm chiếc xe.

Lạc Dương.
Cha Francisco Minh Đạo tỉnh dậy bởi tiếng máy xúc dội ầm ì bên tai. Đầu óc ông vẫn còn rất mộng mị, tất cả những gì ông nhớ được chỉ là những việc xảy ra tối hôm qua.
Hôm kia là một ngày mưa gió. Mưa xối xả phủ trắng bầu trời. Khi Cha Francisco Minh Đạo chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. Ông ra mở cửa. Đứng trước mặt ông là một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, béo lùn, sở hữu chiếc mũi to quá khổ và vầng trán cao rộng. Người đàn ông này mặc một chiếc quần bò đã cũ, một chiếc áo ngả màu và khoác trên mình vài thứ khác cũng lôi thôi không kém. Thứ có giá trị nhất trên người ông ta có lẽ là chiếc đồng hồ màu vàng đã ướt nhẹp nước mưa. Có lẽ trận mưa bên ngoài đã giày vò ông ta đến lạnh cóng.
–Tôi là một người lạc đường tội nghiệp. –ông ta nói. –Cha có thể cho tôi nghỉ tạm ở đây qua đêm không?
–Đừng khách sáo thế, anh cứ gọi ta là Francisco Minh Đạo là được rồi. Nhà thờ không bao giờ từ chối những người tội nghiệp như anh. Mời vào bên trong.
Người đàn ông kia mừng rỡ, cuống quýt cảm ơn Cha Francisco Minh Đạo. Cha Francisco Minh Đạo lấy quần áo khô cho ông ta thay, đem cho ông ta ít bánh ngọt. Người đàn ông kia có vẻ rất đói, ăn sạch cả đĩa bánh vừa nướng vội.
–Anh tên là gì? –Cha Francisco Minh Đạo hỏi.
–Hoàng Thái, mọi người hay gọi tôi là Thái béo. Cảm ơn vì đã đối đãi tốt với tôi, Cha Francisco Minh Đạo. Đây có phải là ở nhà thờ Thiên chúa giáo địa phương không?
–Nhà thờ xứ Lạc Dương. Ở thành phố mới có nhà thờ chánh tòa Đà Lạt. –Cha Francisco Minh Đạo đính chính. –Anh từ đâu đến, Hoàng Thái?
–Tôi từ Sài Gòn đến đây. Gia đình làm ăn thua lỗ nên tôi dạt về phương bắc, định tìm một người bà con nhờ giúp đỡ. Giữa đường tôi bị kẻ xấu lừa hết tiền nên thành dân lang thang. Thật may là đêm nay gặp được Cha.
Ánh mắt Hoàng Thái toát lên vẻ hàm ơn.
Cha Francisco Minh Đạo cười hiền lành:
–Đừng quá bận tâm! Là một người của Chúa, ta sẽ không bỏ mặc một người như anh. Ăn no rồi, anh có thể nghỉ ngơi qua đêm nay. Sẽ có người sắp xếp một phòng cho anh. Nhưng nó không được sạch sẽ lắm đâu, mặc dù chúng tôi cũng thường xuyên quét dọn. Nhà thờ này đã được xây dựng khá lâu, anh biết đó.
–Cảm ơn, Chúa phù hộ cho ông, Cha Francisco Minh Đạo. –Hoàng Thái làm dấu thánh.
–Chúa luôn ở bên chúng ta.

Sáng hôm sau.
Hoàng Thái thức dậy từ rất sớm, sớm hơn cả người hay bị bệnh mất ngủ như Cha Francisco Minh Đạo. Ông ta đi dạo một vòng quanh khu vườn lê và táo phía sau nhà thờ, ngắm nghía các công trình kiến trúc bằng đá nhỏ nhắn đặt ở khắp nơi. Có vẻ ông ta đã được ngủ một giấc thoải mái đến nỗi quên hết mọi bất hạnh mà đêm qua đã kể với vị mục sư.

Dạo một vòng xong, ông ta dừng lại dưới chân bậc thang ở nơi xa nhất trong khu vườn, tò mò nhìn lên một căn phòng nhỏ phía bên trên.
–Anh tò mò phải không?
Hoàng Thái giật mình quay lại.
Cha Francisco Minh Đạo đã đứng ngay phía sau.
–Căn phòng đó hồi xưa có rất nhiều công dụng. –Cha Francisco Minh Đạo bồi hồi kể lại. Trông ông lúc này hệt như một người kể chuyện độc hành uyên bác trong các câu chuyện thần thoại. –Ví dụ như lưu giữ các bí mật. Nhưng dần dần, các bí mật mất đi theo thời gian, căn phòng này cũng bị thời gian lãng quên. Cánh cửa kia được khóa rất chắn chắn, rất ít khi được mở ra. Nhưng đối với chúng tôi, nó mãi là một kỉ niệm.
–Không vào được bên trong sao? –Hoàng Thái thắc mắc.
–Bên trong không còn gì ngoài những kí ức…
Nói xong, Cha Francisco Minh Đạo đủng đỉnh bước đi, bỏ lại một mình Hoàng Thái ở lại khu vườn tĩnh lặng.

Chiều hôm ấy, khi Cha Francisco Minh Đạo đang ngồi viết thư ột người bạn ở xa thì Hoàng Thái đẩy cửa bước vào. Trông ông ta có vẻ rất khác lạ. Chẳng đợi Cha Francisco Minh Đạo mời, ông ta đã từ ngồi xuống ghế và rót ình một cốc nước.
–Thưa Cha. –ông ta nói. –Tôi muốn hỏi Cha một vài việc. Cha có sẵn lòng trả lời câu hỏi của tôi không?
–Ta luôn sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi. Vì Chúa.
Hoàng Thái nhìn Cha Francisco Minh Đạo đầy ngụ ý:
–Cái đó thì giờ chưa nói trước được. Nếu tôi hỏi Cha về một bí mật thì liệu Cha…
–Hoàng Thái, thực sự anh khiến ta phải nghi ngờ. Ta không giữ bí mật nào cho riêng mình.
Đặt cốc nước xuống bàn, Hoàng Thái rút ra một tấm ảnh.
–Cái đó thì bản thân Cha là người biết rõ nhất. Tôi muốn hỏi Cha về cô gái này, cô ta sống ở Lạc Dương phải không?
Cha Francisco Minh Đạo ngó qua bức ảnh.
–Sao anh biết cô gái này? –ông ngạc nhiên.
–Tôi không quen biết cô ta.
Mong ông trả lời tôi
Cha Francisco Minh Đạo đáp:
–Thì ra mọi việc đều có dụng ý? Anh đã cố tình tìm đến đây ngay từ đầu.
–Thưa Cha, tôi không đồng ý nhưng cũng sẽ không phủ nhận. Cha biết cô gái này chứ?
–Đây là Gia Nhi, một cô gái câm tội nghiệp. –Cha Francisco Minh Đạo nghĩ một cách đơn giản rằng cứ nói hết sự thật cho Hoàng Thái biết thì ông ta sẽ để linh hồn cô gái được yên ổn. –Nhưng cô ấy không còn nữa. Chúa đã gọi cô ấy lên thiên đường rồi.
Hoàng Thái gật gù, ông ta kín đáo đưa mắt dò xét từng phản ứng dù là rất nhỏ của Cha Francisco Minh Đạo.
–À phải, mọi người cũng đồn đại về cái chết kì lạ của cô ta. Cô ta chết ở xứ người thì phải?
–Hoàng Thái! –Cha Francisco Minh Đạo quát. –Rốt cuộc thì anh là ai? Anh có ý đồ gì?
–Tôi đang hỏi Cha chứ chưa đến lúc Cha hỏi lại tôi. Chẳng phải Cha đã nói trước Chúa như thế sao? Nhân đây, tôi cũng muốn dặn Cha rằng đừng tùy tiện thề bất cứ việc gì trước Chúa. Tôi không muốn hỏi Cha về nhân thân của Gia Nhi. Tôi chỉ muốn biết có phải trước đây cô ta đã nhờ Cha giải một dòng mật mã và đã thành công phải không?
Cha Francisco Minh Đạo nhìn Hoàng Thái. Ánh nắng chiếu chênh chếch lên tấm rèm cửa trên tường.
–Ta không hiểu anh đang nói về mật mã nào.
–Thưa Cha, Cha vừa nói là Cha không giữ một bí mật nào cho riêng mình. Tôi tôn trọng câu nói đó. Vậy nên mong Cha hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi.
–Nghe đây Hoàng Thái, ta là một linh mục chứ không phải nhà mật mã học.
–Vậy là Cha không chịu nói?
–Không có gì để cho ta nói. –vị linh mục bình tĩnh đáp. Ông đã hứa với Gia Nhi là sẽ giữ kín bí mật này, không nói với bất cứ ai ngoài người nhà Phong.
Hoàng Thái tức giận đi một vòng quanh Cha Francisco Minh Đạo, xong rồi lại trở về chỗ ngồi.
–Tốt nghiệp hai trường đại học, lấy bằng tiến sĩ danh dự của đại học Tokyo, từng tham gia nghiên cứu sáu dự án khoa học lớn của chính phủ Việt Nam trước khi trở thành linh mục. Cha chính là người tri thức nhất mà Gia Nhi hay tiếp xúc. Nếu có ai đó từng giải ra tờ giấy ấy thì người đó chỉ có thể là Cha. Cha có biết rằng tờ giấy ấy sẽ là manh mối để cảnh sát điều tra ra cái chết của Gia Nhi không? Nó không chỉ đơn thuần như Cha và cô gái ngốc nghếch ấy tưởng đâu.
–Điều tra ư? Cảnh sát đã tảng lờ vụ án. Họ nói vì không muốn làm ảnh hưởng đến ngoại giao giữa hai nước nên sẽ không truy cứu vụ án này. Hoàng Thái, anh cho rằng bọn họ sẽ điều tra lại sao? Gia Nhi đã chết oan uổng, anh hãy để cô gái yên.
–Người không để cô ta yên chính là Cha! –Hoàng Thái quát. –Chính vì Cha cứ tiếp tục bưng bít mọi thứ nên linh hồn của cô ta mới không thể thanh thản. Cô ta không còn nữa, chẳng lẽ Cha không thể giúp cô ta tìm ra sự thật về ý nghĩa của dòng chữ kia hay sao?
Câu nói này của Hoàng Thái đã tác động mạnh đến một người nhân từ như Cha Francisco Minh Đạo. Ông nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến tối. Cái âm thanh của kim đồng hồ làm ông nản chí.

–Tại sao anh lại biết về tờ giấy đó?
–Vậy là Cha đã thừa nhận. –Hoàng Thái cười nhạt.
Cha Francisco Minh Đạo không đáp.
–Cha nói đi!
–Sao anh biết ta…?
–Tôi rất mong chờ câu trả lời của Cha. –Ông ta ngắt lời. –Thưa Cha.
Hai chiếc kim đồng hồ nhập lại thành một.
–Tạo sao anh cần biết điều đó? Nó có ý nghĩa gì với một người lang thang như anh? –Cha Francisco Minh Đạo hỏi lại.
–Hệt như Chúa có ý nghĩa gì với Cha. Tôi chỉ muốn biết Cha đã dịch được dòng chữ ấy hay chưa? Tôi chỉ cần câu trả lời là có hoặc không thôi. Cha đừng nghĩ tôi cần biết nội dung dòng chữ ấy. Tôi không cần điều đó. Nhân danh Chúa lòng lành của Cha, Cha hãy nói đi.
Cha Francisco Minh Đạo chậm rãi gật đầu, hai mí mắt sụp xuống, vậy là vì Chúa, ông đã phản bội lời thề với Gia Nhi.
–Tôi đoán không sai. Cha chính là người đã giúp Gia Nhi giải ra ý nghĩa. Cha có nói điều này với ai không?
“Ta sẽ không phản bội cô gái ấy một lần nào nữa đâu.”, Cha Francisco Minh Đạo thầm nghĩ. “Không nên để con người khả nghi này biết được rằng có người trong gia đình Phong cũng đã biết về tờ giấy đó”. Nghĩ vậy, ông lắc đầu.
–Tốt rồi. –Hoàng Thái khoan khoái đứng dậy. –Tôi nghĩ là Cha cũng trả lời thành thật. Và nếu Cha là người đã nắm giữ bí mật thì…
Hoàng Thái đi một vòng ra phía sau lưng Cha Francisco Minh Đạo. Ông ta châm nhẹ một đầu kim vào gáy vị linh mục. Không chút phản ứng, Cha Francisco Minh Đạo chìm vào bóng tối trước khi bị tiếng máy xúc đánh thức.
Căn phòng này nằm trên tầng hai của một ngôi nhà hoàn toàn tách biệt với khu dân sinh. Nhìn những rặng dừa phía xa, ông không biết mình có còn đang ở Đà Lạt nữa không. Cha Francisco Minh Đạo nhổm dậy, theo phản xạ đưa tay ra sau gáy rồi làm dấu thánh. Ông giật giật chốt cửa. Cửa đã khóa. Ông tiến về phía cửa sổ. Quá hẹp để thoát ra ngoài. Cuối cùng, Cha Francisco Minh Đạo đành quay trở lại giường và gọi to:
–Hoàng Thái! Hoàng Thái, anh đang làm cái trò gì thế này?
Phải sau đó gần năm phút, Cha Francisco Minh Đạo mới nghe tiếng bước chân. Hoàng Thái tiến vào, đặt một khay đồ ăn lên bàn.
–Cha đói chưa? Ăn một chút gì đi!. –Hoàng Thái nói giọng tử tế. Ông ta ngồi xuống cạnh Cha Francisco Minh Đạo. Đối phương bèn dịch ra xa một chút.
–Thế này nghĩa là gì?
Sao anh lại giam giữ ta? Thả ta ra!
–Xin lỗi vì hành động vô lễ này, thưa Cha. Nhưng tôi làm vậy cũng vì an toàn của Cha và mọi người. Cha cần ở lại đây vài ngày trước khi Cha biết một số việc nên biết.
–Tại sao phải giam giữ một linh mục như ta?
Vừa nói, Cha Francisco Minh Đạo vừa chạy ra phía cửa. Cánh cửa tự động đóng sập lại ngay trước mặt ông.
–Cha là linh mục hay không không phải chuyện quan trọng? Lí do Cha phải ở lại đây thì chắc Cha cũng có thể đoán ra được, vì mảnh giấy của Huỳnh Nguyễn Thanh Phong để lại.
Nghe Hoàng Thái nhắc đến cái tên Huỳnh Nguyễn Thanh Phong, Cha Francisco Minh Đạo thực sự bất ngờ.
–Tại sao anh lại biết chuyện này?
–Nhìn Cha xem. –Hoàng Thái bật cười. –Một người dễ bị tác động như Cha mà cũng đòi giữ bí mật sao? Vì sao tôi biết ư? Tôi còn biết nhiều điều hơn Cha tưởng đó, thưa Cha.
Tiến lại gần khay đồ ăn, Hoàng Thái cầm một trái táo lên và cắn một miếng ngon lành.
–Thức ăn không có độc đâu, xin đừng lo. Tôi chỉ muốn nói với Cha hai điều. Thứ nhất, đừng cố tìm cách quay trở lại nhà thờ trong thời gian này, nếu Cha không muốn đem nguy hiểm ọi người. Mà tôi nghĩ Cha cũng không trốn khỏi đây nổi đâu. Cánh cửa kia hoạt động theo nguyên tắc cảm ứng, chỉ cần Cha lại gần là nó sẽ tự động khóa lại. Thứ hai, tôi phải nói trước là tôi không có một ý đồ xấu xa nào với Cha. Tôi chỉ muốn Cha chờ đợi thôi. Khi nào đói bụng, hãy dùng điện thoại bàn và gọi tới số máy tô ghi trên bàn, sẽ có người đem đồ ăn cho Cha. À quên, chúng tôi giám sát điện thoại liên tục, nói thêm để Cha hiểu.
Nói xong, Hoàng Thái toan rời khỏi phòng, để lại một mình Cha Francisco Minh Đạo đang ngồi trên ghế vì mệt mỏi.
–Nói đi, các người là ai? Chuyện này thực sự là như thế nào?
–Rồi sẽ có một người đến đây trả lời câu hỏi của Cha.
Cánh cửa khép lại sau lưng Hoàng Thái.
Cơn nóng giận đã vượt qua khả năng tự kiềm chế khiến Cha Francisco Minh Đạo hất đổ khay đồ ăn xuống đất.
Đầu tiên là cái chết của một cô gái câm.
Sau đó là bản thân bị giam ở đây chỉ vì hiểu được dòng chữ của kẻ đã chết.
Liệu tất cả những việc ấy có liên hệ gì tới cái chết của một người thanh niên sáu năm về trước không?
Cha Francisco Minh Đạo tự hỏi rằng sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa?


Los Angeles, 13h10 ngày 18 tháng 8 năm 2008
.
Jay lái xe vòng vèo một hồi lâu rồi mới trở về nhà mình. Vừa nãy ở trung tâm thương mại, anh đã phát hiện ra hai thiết bị khả nghi gắn trong xe mình. Kẻ đó
đã dụ anh lên tầng mười bốn và gắn thiết bị do thám vào xe anh. Nhưng Jay không ngu như hắn tưởng, anh quay trở lại garage nhanh hơn hắn nghĩ, kịp thời nhìn thấy hắn đang loay hoay bên cạnh xe anh. Đứng nhìn từ xa, anh đã lờ mờ nhận ra người quen cũ.
Một bàn tay nhỏ nhắn vẫy vẫy trong không trung khiến lòng Jay dịu lại. Harenna xuất hiện ở cuối đường. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo công sở màu đen, quần âu trắng và vẫn đeo giày đỏ quen thuộc. Cô nở nụ cười rạng rỡ khi Jay bước xuống xe và tiến về phía mình.
–Chờ anh lâu chưa? –Jay âu yếm hỏi sau khi trao cho cô một nụ hôn cháy bỏng.
–Đủ để em chết mòn vì chờ đợi. Tổ chức của anh không cho anh dùng điện thoại khi đang làm việc sao?
Jay kéo cô đứng dựa vào tường. Chiếc Luxus nằm im lìm cách họ hai mét.
–Anh vừa qua trung tâm thương mại mua một ít đồ nên mới về trễ. Em biết đấy, bọn anh không được phép dùng máy liên lạc cá nhân trong giờ làm việc. Hơi bất tiện nhưng cũng vì công tác thôi.
–Em chẳng có cách nào liên lạc với anh nếu anh cứ suốt ngày trốn ở đó. –Giọng Harenna hờn trách. Nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn không biết chính xác nơi làm việc của Jay. –Em không thích cứ phải chờ đợi anh mãi.
–Anh xin lỗi, nhưng chờ đợi cũng là một sự hạnh phúc đấy, em yêu.
–Ý anh muốn nói em sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian?
Jay lại trao cho Harenna một nụ hôn nữa, nồng nhiệt không kém nụ hôn ban nãy.
–Em muốn rủ anh đi Yellow Stone (2) xem mạch nước nóng. Tổ chức anh có cấm điều này không?
Harenna nháy mắt tinh nghịch, Jay sung sướng lắc đầu. Đã qua thật rồi quãng thời gian cô không thèm nhìn mặt anh khi biết sự thật về cái chết của Brocment. Tiếp sau đó là một khoảng lặng. Jay ngước nhìn bầu trời, một hành động quen thuôc của anh từ khi còn nhỏ. Sự kì vĩ của thiên nhiên và sự khoáng đạt của bầu trời dễ khiến người ta thấy thanh thản.
–Jay, em có chuyện muốn nói với anh.
Nụ cười trên môi Harenna biến mất. Cô phải hít một hơi thật sâu rồi mới có thể tiếp tục:
–Một chuyện nghiêm túc.
–Harenna, thái độ của em rất khác lạ. Là chuyện gì vậy?
–Về Fredman Brocment.
Jay thôi tựa lưng vào tường, quay hẳn người sang phía Harenna.
–Anh xin lỗi em về việc đó. Nhưng dù trái đất có ngừng quay thì anh vẫn muốn nói với em rằng hắn là kẻ xấu.
–Anh không cần nói xin lỗi. Hôm qua, em đã khám phá ra bí mật tồi tệ của ông ta. Bao lâu nay, em đã sống trong cái bóng vĩ đại của ông ta, cái bóng của sự hàm ơn khiến em không còn nhìn thấy sự thật. Em tin tưởng Brocment chỉ là một doanh nhân bình thường, không bao giờ em nghĩ ông ta dính vào những vụ làm ăn phi pháp. Nhưng em đã sai. Quen biết ông ta bao nhiêu năm, vậy mà bây giờ em mới phát hiện ra sự thật ghê tởm này.
Cô cười nhạt rồi tiếp tục:
–Anh còn nhớ Gaullie không, cái gã đã hại chết cha mẹ em đấy? Em cứ nghĩ hắn đã trốn đi từ mười lăm năm trước. Không ngờ hắn dám thò mặt về Santa Ana. Hắn lảng vảng gần biệt thự cũ của Brocment. Nói thật, em đã định giết hắn. Em đánh mạnh vào chân hắn bằng một cây gậy sắt. Loại cặn bã ấy còn sống làm gì cho bẩn đời!
Giọng nói của Harenna lúc này đã lạc hẳn đi.
–Nhưng em không dám giết hắn, em không có cái gan ấy. Em định ép Gaullie đến sở cảnh sát đầu thú, nói rõ ràng mọi chuyện về cái chết của cha. Nào ngờ khi nhìn thấy em cẩm cây gậy trong tay, hắn sợ vãi đái và khai ra hết. Thì ra chính Brocment là kẻ cầm đầu hắn, là kẻ đứng sau chỉ đạo Gaullie buôn ma túy. Cái âm mưu tai nạn xe bịt đầu mối cũng là do ông ta nghĩ ra. Sau đó, ông ta lại đem bàn tay vấy máu của mình ra cứu vớt em. Ông ta dìm em xuống địa ngục, rồi kéo em lên để lại đẩy em xuống một lần nữa. Chắc em chưa kể với anh rằng ông ta đã nhồi nhét vào đầu em những gì phải không? Ông ta dạy em căm ghét cảnh sát, ghê tởm cảnh sát vì chính bọn họ đã bất lực, không bảo vệ được mẹ con em. Và sẽ còn có nhiều sự hàm oan nữa nếu cứ để cảnh sát nhúng tay vào xã hội. Một đứa trẻ mới chín tuổi như em thì rất dễ sa vào cạm bẫy của ông ta. Em không biết ông ta dạy em như thế nhằm mục đích gì nhưng em đã bị lừa suốt mười lăm năm trời. Tôn thờ kẻ hại chết cha mẹ mình, coi hắn như ân nhân suốt đời. Em ngu quá phải không Jay?
Jay ôm ghì Harenna vào lòng. Anh cảm nhận được nỗi đau của cô đang ngấm vào trái tim anh.
–Vậy là cuối cùng em cũng đã thông cảm cho anh.
–Em còn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã khiến Brocment biến mất khỏi cõi đời này.
–Anh mừng vì em đã hiểu.
–Xin lỗi anh nhé, Jay. Em đã trách lầm anh, đã không cho anh cơ hội để giải thích. Em…em đã mù quáng quá rồi.
Jay buông Harenna ra.
–Thế còn Gaullie, em đã làm gì hắn?
–Hắn chết rồi, em đã giết chết hắn rồi. –Harenna cúi đầu xuống, phải khó khăn lắm cô mới dám thú nhận. –Em không cố tình giết hắn, tin em đi. Hắn…hắn có dao trong tay, hắn định đâm em, em đã cướp con dao của hắn.
Em chỉ lỡ tay trong lúc giằng co thôi, anh tin em đi, Jay!
–Anh hiểu, anh hiểu. –Jay an ủi cô. –Gaullie đáng bị như thế. Đó là cái kết mà hắn tự chọn ình, em chỉ tự vệ chính đáng thôi.
Harenna ngước nhìn Jay:
–Anh sẽ không báo cảnh sát chứ?
–Không, anh sẽ báo cảnh sát. Dù xấu hay tốt thì cũng là một mạng người, hắn đáng được chúng ta chôn cất một cách tử tế. Nhưng anh không để họ làm khó dễ cho em đâu, vì em không có tội. Và anh tin rằng Gaullie cũng sẽ chẳng sung sướng hơn nếu rơi vào tay cảnh sát. Chuyện này rồi sẽ kết thúc trong yên lặng. Tất cả đã kết thúc rồi, Harenna của anh ạ.
–Không đâu, em lại không nghĩ như thế. Mọi việc vẫn chưa kết thúc.
Harenna đã thực sự khiến Jay đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
–Việc của em đã xong. –Cô nói tiếp. –Nhưng em chẳng là gì đối với Brocment hết, hắn nuôi dạy em nhưng chưa đạt được mục đích nên coi như không tính. Còn anh thì khác. Đừng nói với em rằng anh đã quên cô gái hôm nọ, cô ta đã chết thay anh. Em biết rằng nguy hiểm luôn thường trực quanh anh. Điều đó làm em lo lắng.
Thì ra Harenna đang nói về Gia Nhi. Cô gái câm ấy đã chết như thế nào, cả đời Jay không cho phép mình quên. Sự nhu nhược của anh đã hại chết cô ấy, hung thủ không ai khác mà chính là anh. Jay cay đắng nghĩ. Và còn một điều cay đắng hơn mà anh không thể không chấp nhận.
–Cô gái đó là con của một người bạn cũ. Chính anh đã liên lụy tới cô ấy. Nếu không vì đỡ đạn cho anh, cô ấy đã không chết. Anh cũng biết có kẻ luôn muốn hại anh, hắn theo anh khắp nơi. Nhưng kẻ nổ súng tối hôm ấy không phải là hắn. Có lẽ hắn đã thuê một kẻ giết thuê. Hôm nay, hắn đã lộ mặt. Hắn đã lừa anh ở Trung tâm mua sắm, dụ anh đi chỗ khác để gài cả đống máy theo dõi vào trong xe.
Rõ ràng là Harenna đã phát hoảng khi nghe Jay nói vậy.

–Đó là công việc của anh sao? Anh chấp nhận tất cả những điều ấy, liều mạng như thế, rốt cuộc vì điều gì?
–Vì lí tưởng.
Jay nói ngay mà không ngần ngại.
–Cuộc sống cần sự bình yên. Công việc của bọn sống bọn anh là giữ gìn những sự bình yên như thế. Mà khi con người đã tìm được lí tưởng trong cuộc sống thì họ sẽ không cảm thấy mọi chuyện quá đỗi sợ hãi.
–Đừng triết lí với em, Jay. Chẳng qua là em lo lắng cho anh thôi mà. Có kẻ theo dõi anh ngày đêm sao?
–Phải, một kẻ thường đội mũ lưỡi trai màu đen như anh đã nói với em lần trước. Hắn theo chân anh từ khi mới ra tù. Một kẻ từng có thù oán với TẬP ĐOÀN của bọn anh. Tên hắn là Cole Rolland Walton, một kẻ chuyên gia phân tích và mật mã học. Hắn căm thù anh đến tận xương tủy vì chính anh đã tống hắn vào tù, đã lấy đi gần như tất cả những gì hắn có.
Harenna lộ rõ sự quan tâm tới việc này. Cô hỏi:
–Có nghiêm trọng như vậy không? Hắn chỉ là một kẻ giải mật mã thôi mà.
–Cole Walton từng là chuyên viên cấp cao của phòng nghiên cứu mật mã Liên bang. Hắn cũng có thời gian hợp tác với TẬP ĐOÀN trong một vụ án. Thực ra, bọn anh cũng định mời hắn vào tổ chức. Số điểm của Walton cao thứ hai trong số những người được nhắm tới. Hắn là một nhân tài. Nhưng vì thiếu đạo đức, thay vì vào SA, hắn lại phải vào tù. Con người như hắn theo chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền hơn là công lí.
–Giờ tại sao các anh không bắt hắn lại? Để hắn ở ngoài chẳng phải rất nguy hiểm sao?
–Bằng chứng. –Jay nói. –Tội ác nào cũng cần bằng chứng thì mới có thể kết thúc được nó. Mà đó lại là thứ bọn anh còn thiếu.
–Nhưng em lo nếu hắn vẫn quanh quẩn đâu đây.
–Đừng quá sợ, Harenna, anh tự biết bảo vệ mình. Anh đã gặp hàng trăm kẻ như Walton. Chúng cũng không đáng sợ như em tưởng. Hơn nữa, có lẽ hắn tưởng rằng mấy món đồ chơi của hắn còn an toàn nên sẽ không cất công đến đây.
–Nhưng…
Jay vội đặt hai ngón tay trước môi Harenna:
–Đừng nói quá nhiều chữ “nhưng” như vậy, đó là một từ không tốt. Em yên tâm. Mạng số của anh còn lớn lắm! Mà thôi, chúng ta không nói chuyện đó nữa. Harenna, anh muốn hỏi em một câu.
Harenna nhìn Jay, đôi mắt cô long lanh.
–Thực ra thì anh muốn tặng em một thứ. –Jay giơ một chiếc hộp màu đỏ bọc nhung lên. –Và anh hi vọng em sẽ không từ chối nó.
Ánh mặt trời khiến cho vật nho nhỏ ở bên trong chiếc hộp trở lên lấp lánh. Từng đường nét của nó hoàn hảo, rõ ràng và đẹp đẽ. Nó là một chiếc nhẫn bạch kim nạm kim cương đẹp nhất, tinh xảo nhất mà Harenna từng thấy.
–Anh muốn em đón nhận nó như đã từng đón nhận anh. Chúng ta sẽ có một đám cưới linh đình và một căn nhà tuyệt đẹp nhìn ra bờ biển.
Harenna xúc động gật đầu. Jay nâng bàn tay cô lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Bây giờ thì đôi mắt cô không chỉ long lanh mà còn ươn ướt.
–Anh đã chờ đợi giây phút này lâu rồi phải không?
–Phải, anh đã chờ rất lâu, chờ cho đến khi hiểu lầm giữa chúng ta được tháo gỡ. Từ bây giờ, chúng ta sẽ sống những ngày tháng bình yên.
Nói xong, anh lại ôm chặt cô vào lòng. Lần này, anh trao cho cô một nụ hôn tưởng chừng bất tận.
Hạnh phúc và sự tận hưởng nó đã khiến Jay mất cảnh giác. Anh không nhận ra chiếc mũ lưỡi trai màu đen hiện diện phía cuối đường. Như một bóng ma, Cole Rolland Walton cứ đứng đó, kiên trì chờ đợi.
–Jay, em chấp nhận tất cả, miễn là em có anh. –Harenna thì thầm bên tai anh. –Đám cưới, ngôi nhà và những đứa con. Đó là hạnh phúc mà em vẫn hằng tìm kiếm.
–Anh sẽ mang chúng đến cho em.
–Chiều tối nay chúng ta sẽ đi Yellow Stone chứ?
–Tất nhiên rồi. –Jay nói. –Thời gian bây giờ là của hai ta. Anh và em sẽ cho nhau những khoảnh khắc tuyệt vời nhất.
Rồi họ tiếp tục ôm hôn nhau như thể tất cả hạnh phúc đều của riêng họ. Jay cảm thấy mình không còn gì đáng để mơ ước hơn. Mọi việc quá thuận lợi!
Ở phía xa, Cole Rolland Walton vẫn không lộ vẻ nôn nóng.
Một lúc lâu sau, Jay mới buông Harenna ra. Anh nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ…
–Em về đi, anh có việc phải đi một lúc.
–Anh lại không được nghỉ ngơi ư?
–Công việc mà, Harenna. Bọn anh làm việc không bao giờ bị ràng buộc bởi thời gian.
Gương mặt Harenna thoáng hiện nét buồn phiền. Cô đứng nhìn theo Jay khi anh tiến về phía chiếc xe của mình.
–Hẹn chiều nay gặp lại anh. Đừng quên cẩn thận với Walton nhé!
Jay gật đầu chào tạm biệt Harenna rồi bắt đầu tra khóa vào ổ. Còn Harenna cũng quay lưng bước đi, cô ngắm nghía chiếc nhẫn cầu hôn tuyệt đẹp.
Một tiếng nổ mạnh hơn bất cứ âm thanh nào dội bên tai Harenna. Có một luồng sức mạnh vô hình thổi đến, hất cô ngã về phía trước. Cảm giác đau là thật, âm thanh là thật, cô biết mình không nằm mơ. Lúc này, mọi dây thần kinh đều thúc giục cô làm một việc duy nhất. Harenna nén đau và đứng dậy, quay lưng lại khi tiếng nổ vừa chấm dứt. Trước mặt cô, chiếc Lexus màu bạc đang bốc cháy ngùn ngụt. Một cánh cửa bị hất tung lên cao rồi rơi xuống đường. Toàn bộ chiếc xe méo mó, biến dạng. Khói đen bốc nghi ngút từ mọi phía. Tâm trí Harenna choáng váng. Cô biết mình không nằm mơ.
Chạy đến bên chiếc xe giờ chỉ còn là một đống sắt méo mó, cô không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Khói xộc vào mũi, vào mắt cay xè. Sức nóng của vụ nổ đã khiến cô ớn lạnh sống lưng. Trước mắt cô, một xác người cháy đen đang nằm co quắp trên ghế lái. Gương mặt bị biến dạng hoàn toàn, cánh tay bị mất và từng lớp da thịt bị thiêu vẫn đang cháy khét.
Cả chiếc xe cùng chủ nhân của nó đã bị phá hủy hoàn toàn.Chiếc hộp đỏ bọc nhung đang nằm lăn lóc dưới lòng đường. Harenna bước đến nhặt nó lên.Rồi cô bỗng nhiên bật cười khanh khách. Cô cảm thấy mình như phát điên.
Đứng ở sân thượng tòa nhà gần đó, Cole Rolland Walton nở một nụ cười hài lòng và đôi mắt ánh lên cái nhìn mãn nguyện dưới vành chiếc mũ lưỡi trai. Hắn chờ cho đến khi chiếc xe thôi bốc cháy, mọi người xúm lại ở hiện trường. Hắn chờ những chiếc xe cảnh sát xuất hiện. Hắn chờ một chiếc cáng khiêng thi thể đã cháy đen của Jay Johanson đi. Hắn muốn chắc chắn rằng Johanson đã chết thực sự. Sau đó, hắn mới thận trọng thu xếp tên lửa vác vai và rời khỏi hiện trường.
Cùng lúc đó, chiếc audi quen thuộc rẽ lối vào con đường dẫn đến nhà Jay. Chỉ một khoảnh khắc chạm mặt cũng đủ để Licohn nhận ra người quen cũ.

(1) Thảo Điền: một phường ở quận 2, thành phố Hồ Chí Minh.
(2) Yellow Stone: vườn quốc gia nổi tiếng của Hoa Kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận