Bí Danh (Black and White)

(Cái chốn quái quỷ gì thế này? Đến một nữ tiếp viên cũng có trong mình cái khí chất hơn người!)
...
Những nhân viên hoạt động trong lĩnh vực khách sạn ở khắp Los Angeles không ai lạ mặt David Hagguk Graunt. Độ tuổi ngoài bảy mươi, Graunt luôn là một thanh tra an ninh khách sạn mẫn cán của Cục Nghiên cứu đô thị và Quy hoạch Los Angeles. Không một hành động mờ ám nào qua được đôi mắt ti hí và cặp kính gọng đen của Graunt. Đối với ông ta, công việc luôn là một thứ dược liệu tinh thần tốt nhất, khi mà bốn đứa con của ông ta đều đã chuyển đến tận Kansas và bà vợ phục phịch nghiền kênh CNN hơn cả vào bếp cuối tuần. Đều đặn hàng tuần, Graunt dẫn quân đi kiểm tra hành động của hầu hết các khách sạn lớn. Sau đó là soạn thảo báo cáo gửi lên cấp trên, luôn kèm theo một câu kết luận: tất cả các khách sạn đều duy trì hành động tốt, chất lượng phòng đạt chuẩn, đội ngũ nhân viên không có gì sai sót và thức ăn đủ tốt để không một thực khách nào ngộ độc! Đồng nghiệp nói rằng David Hagguk Graunt bị ám ảnh bởi mấy khách sạn. Điều này không có gì phải bàn cãi.
Mơ ước từ nhỏ của cậu bé David Graunt là sở hữu một khách sạn bề thế ở New York. Lớn lên, Graunt theo nghành kiến trúc và thiết kế. Cùng với gia tài thừa kế từ bên nội, coi như Graunt đã cầm chắc trong tay ước mơ của mình. Nhưng đến năm 1978, cả gia đình Graunt chuyển đến Los Angeles, anh chàng Graunt dù không muốn cũng phải đi theo. Cuối cùng, có thể do định mệnh, Graunt vào làm ở cục quản lí đô thị Los Angeles. Đồng thời, cả gia tài hơn trăm triệu triệu đô la của ông nội bị Geogre Hagguk Graunt –em trai của Graunt –làm từ thiện ấy sòng bài ở Las Vegas. Giờ Geogre đang ở tù. Còn các khách sạn của ông anh trai thì chỉ tồn tại trong những giấc mơ.
Nhưng Graunt vẫn không thể buông tha mấy cái khách sạn!
Chiếc xe của Cục dừng lại trước cửa chính của Weiburgharm Hotel. Graunt, trong bộ comple đen, bước xuống xe, theo sau ông ta là khoảng gần chục người. Ngoại trừ Graunt, tất cả những người còn lại đều mặc đồng phục của Cục cùng chiếc thẻ nhân viên đính trên ngực.
Bóng chiều tà không làm tấm biển to quá khổ in dòng chữ Weiburgharm Hotel mờ nhạt. Graunt ngước nhìn lên trên. Ông ta hơi nhíu mày lại. Dòng chữ mạ vàng. Khách sạn duy nhất trong hàng chục khách sạn ở Los Angeles chưa bao giờ chào đón ông ta. Không hiểu vì lí do gì, cấp trên không bao giờ chỉ thị cho Graunt kiểm tra tình trạng của nơi đây. Tuyệt đối không được bén mảng hay đem quân đến sục sạo Weiburgharm Hotel!
Lần gần đây nhất, hai năm trước, Graunt kiên quyết cho rằng Weiburgharm đang kinh doanh mờ ám vì những gì khách sạn này thống kê gửi lên không hề khớp với thực trạng hành động mà Graunt được biết. Ông ta liền đi kiểm tra, ngay lập tức, mặc kệ có được cấp trên cho phép hay không. Đối với ông ta, trong công việc không có gì là ngoại lệ.
Khi Graunt vừa ra khỏi cửa, ông ta đụng ngay cục trưởng - một người đàn ông gốc Brasil với dáng người cao như hộ pháp. Vốn mẫn cảm và thẳng thắn, Graunt trình bày ngay giả thuyết của mình về Weiburgharm Hotel, đồng thời xin cục trưởng Glickan cấp giấy phép cho cuộc khám xét này. Nào ngờ, ông ta bị Glickan lôi vào phòng, đồng thời gằn giọng:
–Nào, bây giờ anh chọn đi! Hoặc là làm ầm ĩ lên ở khách sạn Weiburgharm và sau đó đích thân tôi sẽ đem anh đến làm bạn với mấy con khỉ ở Nairobi (1). Hoặc là về nhà, và sau đó sẽ chẳng có gì xảy ra với anh. Tôi nghĩ anh thừa thông minh để chọn lựa, phải không Graunt?
Không thể làm gì hơn, Grraunt đành ngậm ngùi bỏ đi. Cái ý định khám phá ra sự mờ ám của Weiburgharm Hotel đã bị dập tắt ngay từ trong trứng nước. Nhưng trước khi bỏ đi, ông ta vẫn kịp thời nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của cục trưởng qua cánh cửa khép hờ.
–Vâng, thưa ngài, đó chỉ là một sai sót nhỏ của một nhân viên dưới quyền tôi thôi–giọng ông cục trưởng có vẻ căng thẳng –Tôi đã chỉnh cho hắn một trận ra trò rồi. Thưa ngài, hoàn toàn không có gì đáng lo. Tôi xin đem chiếc ghế giám đốc của tôi ra để đánh đổi lại sự an toàn cho Weiburgharm –rồi ông ta hạ giọng thật nhanh –Vâng, tôi hiểu...Chắc chắn sẽ như vậy...Không thể có bất cứ sai sót gì trong khâu quản lí nhân viên của tôi. Vâng, chào ngài.
“Chắc chắn cái khách sạn 39 tầng chết dẫm này phải có ô dù thật to ở trên. Glickan đúng là đồ vô dụng! Nhưng công nhận là đụng đến Weiburgharm rất khó.”, Graunt vừa bực tức thì thầm vừa trở về nhà.
...
Jay Johanson lặng lẽ quan sát đoàn người ở sảnh lớn. Người đàn ông tóc hoa râm mặc bộ comple đén, kính gọng đen đang hùng hổ tranh luận với một số bảo vệ của TẬP ĐOÀN về thứ gọi là “quyền giám sát hành động các khách sạn của Cục Nghiên cứu đô thị và Quy hoạch Los Angeles”. Thế nhưng, mặc cho Graunt và mấy người của ông ta có chìa hết giấy tờ này đến con dấu khác, họ cũng không thể tiến thêm một bước.
–Thưa ông David Hagguk Graunt –Jennifer tỏ ra bình tĩnh –Weiburgharm là một trong những khách sạn trong sạch và an toàn bậc nhất Los Angeles. Chúng tôi hành động hoàn toàn bình thường và không có lí do gì để tiếp bất cứ một đoàn thanh tra nào.
Graunt đập mạnh tay xuống bàn. Cô gái chỉ cười, không hề tỏ ra sợ hãi hay giật mình.
–Tôi lại không nghĩ như vậy. Mấy vị có biết người ta đồn gì về nơi này không? Một khách sạn không bao giờ còn nổi một phòng trống để ọi người thuê.
–Thì điều đó chứng tỏ chúng tôi đang ăn nên làm ra. Thử hỏi Bel Air hay Hilton (2) có luôn luôn đạt được công suất phòng 100% như chúng tôi không? Khách hàng của chúng tôi không quan tâm đến lời nói nhảm của mấy kẻ rỗi hơi.
Rõ ràng Graunt đang rất tức giận. Nhưng ông ta cũng sợ hãi. Nếu cục trưởng kết thúc chuyến công tác ở Thụy Sĩ và biết được sự tự tiện này của ông ta, kiểu gì ba ngày sau David Graunt cũng mất việc.
–Khách hàng? –Graunt nói –Ai là khách hàng của mấy vị? Những người dân ở Los Angeles ư? Thằng con út của tôi thậm chí còn không thuê nổi một phòng tệ nhất ở đây.
Jennifer vẫn niềm nở:
–Thưa ông Graunt, cậu út nhà ông vẫn đang ở Kansas (3).
Đến lượt Graunt thấy lạnh ở sống lưng.
–Cô, làm thế nào mà cô biết...?
Thế nhưng, Jennifer đã nói át lời Graunt:
–Sự minh bạch của chúng tôi khiến chúng tôi phải cảm thấy xấu hổ khi có bất cứ phái đoàn nào đến truy vấn Weiburgharm và coi nó như một con chuột đương lách luật. Sự can thiệp của các ông đây sẽ khiến những khách hàng của tôi có cảm giác bị soi mói, chốn riêng tư mà họ đã phải bỏ hàng ngàn đô la sẽ bị xâm nhập bằng những cặp mắt thiếu thiện cảm. Vì lợi ích khách hàng, sẽ không một ai được quyền kiểm tra, hay nói thẳng ra là lục soát nơi đây.
Những người ở Weiburgharm –những nhân viên TẬP ĐOÀN mặc thường phục –vẫn điềm nhiên vào và coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Jay bước xuống thêm vài bậc thang nữa. Chắc chắn mấy ông già ở Cục Nghiên cứu đô thị và Quy hoạch Los Angeles quá hăm hở vì công việc nên đã quên mất quyền bất khả xâm phạm của Weiburgharm Hotel! Hoặc ít ra thì David Hagguk Graunt chưa nhận được chỉ thị rõ ràng từ cấp trên.
–Cô đang chỉ trích tất cả các khách sạn khác đấy cô bé ạ!
Mái tóc của Jennifer khẽ đong đưa.

Cô bé à? Hay thật! Ông có biết ông đang có vinh hạnh nói chuyện cùng ai không hả?
–Nếu đó là điều ông nghĩ. –Jennifer nhẹ nhàng tiếp lời .
Bỗng Graunt phá lên cười:
–Chắc giám đốc của cô trả cho cô lương cao lắm nhỉ? Mồm miệng khá đấy! Nhưng với pháp luật, lí sự cũng chẳng giải quyết được gì. Lần cuối cùng, thay mặt tổ An ninh và kiểm tra hệ thống khách sạn của Cục Nghiên cứu đô thị và Quy hoạch Los Angeles –Graunt nói ra những cái tên dài ngoằng rắc rối với giọng điệu tự hào. –chúng tôi yêu cầu được thanh tra hành động của khách sạn Weiburgharm ngay lập tức. Dù muốn hay không các vị vẫn phải hợp tác với chúng tôi.
–Nếu không thì sao, thưa ông Graunt? –Jennifer hơi cau mày. Trường hợp rắc rối thứ 1001 trong vòng ba năm trở lại đây. Nhưng lần này lại có liên quan tới mấy tay bên nhà luật.
Graunt đập tay xuống bàn thêm một lần nữa.
–Cưỡng chế, hiểu chứ?
Ông ta trừng mắt lên dọa nạt, đáp lại chỉ là điệu bộ nhún vai của Jennifer:
–Rất tiếc, điều đó là không thể.
Graunt hăng hái định xông lên thì chùn bước. Ông ta bắt gặp ánh mắt của Jennifer đang nhìn mình. Cái chốn quái quỷ gì thế này? Đến một nữ tiếp viên cũng có trong mình cái khí chất hơn người! David Hagguk Graunt cảm thấy một bàn tay nào đó đang kéo rịt chân mình xuống đất.
–Thôi nào, chỉ là một cuộc kiểm tra thông thường. –rất may là Graunt đã thoát khỏi cơn mê sảng –Nếu khách sạn này làm ăn đàng hoàng thì tiếc gì mấy phút cho chúng tôi dạo chơi, phải không? Và nếu muốn yên ổn, tốt nhất các cô đừng chống lại người đang thi hành luật.
Mấy lời dọa nạt của Graunt chẳng thể thấm vào đâu. “Chống người thi hành luật ư?”, Jennifer thầm nghĩ, “Chính ông đang đứng trong tòa nhà của một tổ chức an ninh cấp quốc tế đấy, ông bạn già ạ!”
–Xin lỗi, nhưng nếu người quản lí của chúng tôi chưa cho phép, tôi không thể cho ông tự tiện thanh kiểm tra Weiburgharm. Đó là nguyên tắc hoạt động của chúng tôi, và tôi hi vọng ông tôn trọng điều đó.
–Vậy thì gọi cái người quản lí chết tiệt của cô xuống đây!
Hắn không biết tiếng Graunt này hả?
Jennifer hơi phật ý. Cô chưa từng nghe ai dám gọi Cố Vấn Hook là “thằng chết tiệt” trước mặt mình.
–Ông ấy đi vắng –Cô đáp gọn lỏn.
–Còn giám đốc? –Graunt quát –Tay giám đốc điều hành Weiburgharm đâu?
Hay đấy! Đòi gặp cả CHỦ TỊCH! Ông là cái gì hả, David Hagguk Graunt? Chỉ cần chúng tôi can thiệp, chắc chắn ông sẽ phải chuyển quốc tịch sang Maroc.
–Ông ấy cũng đi vắng.
Gaunt nhếch mép:
–Vậy hả? Cũng đi công tác? Ở đâu vậy?
–Sidney! –Trong giọng nói của Jennifer có sự dứt điểm, rõ ràng là cô đã chán đôi co với kẻ ngang ngạnh này.
Chợt một giọng nói vang lên sau lưng Jennifer. Cô quay lại và thấy Jay đang tiến lại gần mình.
–Cô Bongart, ông đây là ai vậy?
Chẳng chờ được giới thiệu, Graunt đã chìa một tờ giấy ra trước mặt Jay.
–David Hagguk Graunt! –Ông ta nói to, có vẻ rất tự hào về tên mình –Bên an ninh và kiểm tra hệ thống khách sạn của Cục Nghiên cứu đô thị và Quy hoạch Los Angeles.
–Ông muốn kiểm tra khách sạn chúng tôi? – Jay hỏi.
–Đó là lí do duy nhất khiến tôi đến đây.
–Nếu thế thì hãy dẫn đoàn của ông Gaunt đây đi kiểm tra một vòng Weiburgharm, cô Bongart ạ.

Ngay lập tức, Jennifer nhìn Jay.
Anh ta bị bệnh hả?
–Chỉ có điều...–Jay nói tiếp –Hệ thống thang máy của chúng tôi đang trong thời gian bảo dưỡng. Cảm phiền ông sử dụng cầu thang bộ.
–Tất cả thang máy sao?
–Vâng, tất cả. –Jay đáp.
–Vậy các khách hàng ở đây không thấy bất tiện sao ? –Graunt vặn.
–Có một chút, nhưng họ sẵn sàng thông cảm cho chúng tôi. Nếu ông thấy bất tiện thì có thể chờ, à, chắc chỉ vài ba tiếng nữa là thang máy sẽ đi vào hoạt động bình thường.
“Vài ba tiếng?”, Graunt biết rõ mình không thể dẫn quân đi lâu như vậy, ông ta làu bàu một câu gì nghe như “không xứng đáng” nhưng vì biết mình đã thắng, bèn đẩy Jennifer sang một bên, hầm hầm bước lên lao qua sảnh lớn để lên cầu thang. Theo sau ông ta, khoảng sáu, bảy người đang trao đổi với nhau về chuyện gì đó kín kẽ lắm.
Hơn nửa giờ sau, Graunt trở lại sảnh lớn.
Bộ dạng của ông ta phờ phạc thấy rõ. Cặp kính đen thẫm chí còn trễ hẳn xuống.
–Mọi thứ đều hoàn hảo, đạt đủ tiêu chuẩn. Mời mấy vị kí tên vào đây!
Nói rồi Graunt đưa tập giấy cho Jennifer, cô nhanh chóng đưa sang cho người bên cạnh.
–Chỉ có vậy thôi mà cứ dùng dằng mãi! –Ông ta nói tiếp –Mấy vị buộc chúng tôi phải nghi ngờ rằng Weiburgharm đang chứa chấp hoạt động mờ ám. Nhưng giờ thì rõ rồi. Mọi chuyện ổn cả, phải không nào? Xin thứ lỗi vì sự khiếm nhã vừa rồi. Giờ thì các vị có thể tiếp tục kinh doanh bình thường. Hi vọng vào những lần hợp tác sau.
Một cách miễn cưỡng, Graunt phải chìa tay ra bắt tay với Jennifer. Mặt ông ta hệt như cái bánh đa nhúng nước. Còn Jennifer, cô chợt nghĩ
“Đây là lần duy nhất đấy, ông bạn à”. Tuy nhiên cô vẫn vui vẻ nói:
–Rất hân hạnh, thưa ông Graunt. Chúng tôi xin phép được tiễn các ông!
Không quá khó để Graunt nhận ra rằng mình là một vị khách không được chào mừng ở đây. Tuy nhiên, cuộc kiểm tra khiến ông ta ưng ý, những khúc mắc về khách sạn Weiburgharm bỗng chốc tan sạch. Không còn gì vướng bận, Graunt dẫn đầu đoàn quay trở ra.
Một vài nhân viên SA chỉ dừng lại chút xíu để dõi theo Graunt trước khi quay trở lại với công việc của mình. Trong khi đó, ở những tầng trên, mọi thứ đang dần được sắp xếp lại như cũ.
–Này Johanson, anh…
Bước chân của Graunt đột ngột cắt ngang lời nói của Jennifer. Ông ta quay trở lại, lật đật đi về phía cô.
–Tôi quên mất một thứ, tờ giấy…các vị đã kí đầy đủ chưa?
Jennifer nhẹ nhàng với lấy tờ giấy trên bàn trao vào tay Graunt :
–Của ông đây. –Cô cúi người tạm biệt một cách lịch sự trước khi Graunt chui vào trong xe ô tô. Lần này thì đi hẳn!
Một giây sau, cô ngả mình xuống ghế, tự rót ình một cốc nước cam rồi tu ừng ực.
–Tôi công nhận là các anh khá nhanh đó! Thay toàn bộ đồ đạc cả năm tầng trong chưa đầy hai phút.
–Cô quên rằng tất cả chúng ta đều là người của SA à? –Christopher Condor, một người quốc tịch Canada làm việc ở phân bộ an ninh sinh hóa nói –Công việc ấy đâu có bõ bèn gì.
–Chỉ một số phòng của năm tầng dưới thôi. –Jay nói thêm –Chúng ta mới chỉ kịp đánh lừa đoàn kiểm tra ở những tầng đầu. Nếu để Graunt đi thêm vài phòng nữa thì có rắc rối to đó.
Jennifer cười khoái trá :

–Bởi thế các anh mới bắt một ông già phải leo bộ ba mươi chín tầng lầu của khách sạn này và bắt thực hiện một cuộc kiểm tra đầy áp lực. Sức của ông ta chỉ trụ được đến đây là cùng. Hơn nữa nếp nghĩ của mọi người còn phụ thuộc quá nhiều vào sự tương đồng, khi mà họ nghĩ phòng ốc nào ở khách sạn cũng na ná nhau. Bếp ăn và khu vực phụ của chúng ta thì cũng giống với các khách sạn khác. Cuối cùng, ông ta chỉ đủ sức lết tới tầng năm trước khi cúp đuôi xuống dưới.
Dứt hơi, cô tu thêm nửa cốc nước cam.
Còn Condor thì gật gù :
–Graunt xử sự đúng như tiên liệu của chúng tôi. Nhìn ông ta một lúc, tôi còn dám cá thêm là ông ta mắc bệnh cao huyết áp nên không dám mạo hiểm mà leo nhiều đâu, haha.
–Cho ông ta leo một chút kể ra cũng vui.
–Lần sau thề có Chúa, tôi sẽ cho ông bạn ấy leo đủ ba mươi chín tầng luôn.
Nói vậy nhưng anh biết sẽ không có lần thứ hai Graunt quay trở lại kiểm tra khách sạn này. Con người này có thể gây khó dễ cho Weiburgharm, vì thế việc chuyển ông ta sang San Diego là điều không phải bàn cãi nhiều. Anh cảm thấy mình cần phải gửi một bản fax cho Glickan.
–Nếu chúng ta cứ tiếp tục giữ bí mật với thế giới bên ngoài thì chắc chắn sẽ bị nhòm ngó. –Jay nói –Sau vài ba lần như thế này, mọi người sẽ tưởng Weiburgharm của chúng ta cũng giống như hàng trăm khách sạn khác trên California. Cách tốt nhất để bí mật không bị bại lộ, đó là đừng để người khác biết mình đang nắm giữ bí mật.
Không hẹn mà Jennifer và Dennis cùng trao cho nhau một cái nhìn mang cùng một ý nghĩa. Jay Johanson ăn nói hệt như Cố Vấn Hook!
–Hallucination…
Một giọng nói vang lên ở phía cuối cầu thang. Lặng lẽ, dửng dưng và âm u, Licohn Brown đã đứng ở đó từ lúc Graunt rời khỏi sảnh lớn. Anh ta phóng ánh mắt lạnh lẽo về phía Jay, gương mặt thì chìm sâu trong những suy tính khó diễn đạt.
–Mọi người đừng nhìn tôi như vậy! –Anh ta nói tiếp, tựa như một cơn gió thoảng qua –Tôi chỉ muốn nói rằng nếu có lần sau thì hãy dùng cách đó, hiệu quả và nhanh hơn nhiều.
Rất nhanh sau đó, Licohn lướt qua những dãy hành lang, bóng anh ta đổ dài xiêu vẹo trên vách tường.
–Hallucination? –Jennifer nhắc lại –Brown định nhắc tới ảo giác ư?
Condor nhíu mày suy nghĩ:
–Ảo giác quang học. Thay đổi hình ảnh nội thất các phòng nhờ ảnh ảo tạo ra bởi các thiết bị quang học, tôi tin đó là điều mà anh ta muốn nói. Nhưng trước hết tôi phải…
–Làm gì?
–Cho Glickan một trận! –Condor nhún vai.
Mọi thứ dần trở lại bình thường.

Ta phải có được nó, chắc chắn phải có được nó.
Fredman Brocment, tôi sẽ không thua ông đâu. Kẻ chết làm sao thắng được người đang sống
.

Lạc Dương.
Hôm nay là chủ nhật, Gia Nhi vẫn đến nhà thờ như thường lệ nhưng cha Francisco Minh Đạo không có ở đây. Ông đã đi thăm một người bạn ở Bangkok. Bạn của cha Francisco Minh Đạo cũng là một linh mục, nghe đâu còn được tới thăm Vantican một lần, điều mà cha Francisco Minh Đạo chưa thể thực hiện. Người giảng kinh thánh hôm nay là một vị linh mục trẻ mới chuyển về đây từ tuần trước. Cha Pierre Trần mới chỉ gần bốn mươi tuổi. Ông đã từng học ở Picardie Jules Verne, bốn năm vác kính thiên văn đi khắp miền Bắc nước Pháp trước khi trở về Việt Nam làm linh mục. Những câu chuyện về thiên văn học, thái dương hệ, sao chổi Halley hay quasar luôn luôn là niềm yêu thích đối với cha Pierre Trần.
Gia Nhi rẽ một nhánh thường xuân rủ trước mặt để đến bên bà Thục Trinh.
–Ngồi xuống đây, con gái của ta!
Gia Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống, cô chọn chiếc ghế cạnh bà.
“Bác đang đọc sách ư?”
Cô đưa tay ra dấu. Bà Thục Trinh gập sách lại, để lộ dòng chữ “ruồi trâu” màu trắng trên nền sách xanh.
–Ethel Voynich (4) luôn khiến ta hào hứng.
Con không ngồi trong nghe cha Pierre Trần giảng kinh sao?
Cô lắc đầu.

–Ta hiểu rồi. Gia Nhi, Chúa cứu vớt linh hồn con. Con đến đây đâu phải để nghe kinh thánh. Tân hồn con không thể bấu víu vào nhà thờ như những bà già chúng ta. Con chỉ muốn tìm người san sẻ tâm sự với mình. Lạy Chúa lòng lành! Có lẽ tuần sau cha Francisco Minh Đạo mới trở về.
Vẻ mặt Gia Nhi thoáng hiện chút nuối tiếc. Tờ giấy nhỏ trong túi áo bỗng nhiên làm trái tim cô đập nhanh hơn. Nó như hút cạn sinh lực cô.
–Con làm sao thế ?
“Con thường xuyên mơ thấy ác mộng.”
–Từ sau cái chết của Phong phải không?
Gia Nhi không trả lời nhưng cũng không thể phủ nhận.
–Mọi người đều hiểu tình cảm của con dành cho cậu ta. Cậu ta đã quá dại dột và liều lĩnh. Cầu mong đức Chúa mở rộng tấm lòng của mình để linh hồn cậu ta sớm được lên thiên đường. Còn chúng ta, chúng ta sẽ không quay lưng lại với con đâu, Gia Nhi ạ.
“Thưa xơ, điều ấy thì con hiểu” .
–Vậy con còn nghi ngờ điều gì nữa?
Cô rút ra một mảnh giấy nhỏ.
“Nhưng còn thứ này thì con không lí giải nổi”
Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, in một vệt sáng trên chiếc bàn đá. Bà Thục Trinh không cần cúi xuống cũng đọc được dòng kí tự “Rdrooivgfim, GDrmw.

–Con lấy thứ này ở đâu?
Gia Nhi lắc đầu nhưng trong tâm trí cô, hình ảnh người thanh niên tên Jay mà cô tình cờ gặp ở nghĩa trang dạo nọ vẫn tồn tại rất rõ ràng.
–Hoàn cảnh xuất xứ của một vật rất quan trọng, nó có thể làm rõ quá khứ và quyết định tương lai của vật đó trong một số trường hợp. Nếu con không có câu trả lời thì…–bà Thục Trinh ngập ngừng –Ta cũng không thể cho con câu trả lời.
Vẻ thất vọng hiện lên rõ rệt trong mắt Gia Nhi. Cô toan cất tờ giấy vào túi thì một bóng người mảnh khảnh hiện ra.
–Sao con không xin ý kiến cha Pierre Trần? Ông ấy là người khá uyên thâm và có kiến thức.
Hi vọng lại được nhen nhóm lên trong lòng Gia Nhi. Cô biết rằng ở Lạc Dương này, việc tìm ra một người đủ khả năng dịch ra dòng chữ này là không dễ dàng.
Sau khi đọc xong mảnh giấy mà cô trao cho, cha Pierre Trần lắc đầu:
–Ta có thể thề trước Chúa, đây là một đoạn mật mã. Niềm đam mê của ta là thiên văn chứ không phải những kí tự. Nhưng ta biết một người có thể giải mã chúng, người này mọi người cũng biết. Chỉ có điều con phải chờ đợi, Gia Nhi ạ, vì hiện giờ ông ấy đang ở Bangkok…

Lần thứ tư Jay Johanson choàng tỉnh trong một tuần qua.
Anh mơ thấy một nhà tiên tri mù lòa.
Mi sẽ chết bởi sự trả thù…TRẢ THÙ!...
Mình vẫn đang lừa dối Harenna. Cô ấy vẫn chưa biết sự thật về Brocment, và về cả mình. Mình chính là kẻ tử thù mà cô ấy vẫn muốn tìm kiếm.
Jay với lấy công tắc điện ở đầu giường. Căn phòng vụt sáng trưng. Anh ngắm mình trong gương. Thảm hại!
–Mình sẽ không chết như vậy –anh thì thầm với hình ảnh của mình trong gương– Harenna sẽ không bị lừa dối nữa. Mọi việc nên dừng lại tại đây. Mình là người tạo ra sự khởi đầu, vậy thì mình cũng sẽ biết cách kết thúc nó.
Cùng lúc ấy, trên bầu trời cao và sâu hun hút, một ngôi sao băng bất chợt lóe lên rồi lại vụt tắt.

(1) Nairobi: khu bảo tồn thiên nhiên rộng 117 km2 ở gần thủ đô Kenya, đông Phi.
(2) Bel Air và Hilton: hệ thống nhà hàng, khách sạn nổi tiếng thế giới
(3) Kansas: tiểu bang miền trung tây Hoa Kỳ
(4) Ethel Voynich: tác giả tiểu thuyết “ruồi trâu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận