Bí Danh (Black and White)

(Anh hứa danh dự với em, hãy cho anh biết tên của chú ấy. Vì em, nhất định anh sẽ tìm ra cái thằng khốn đã hại chết chú ấy.
Fredman, chú ấy tên là Fredman Brocment.)
...
Mùa hè ở Los Angeles đầy nắng. Cái nắng làm những tòa cao ốc sáng rực lên khi ánh mặt trời chiếu vào những ô cửa kính. Mọi người thường tìm đến những đài phun nước hoặc ngâm mình trong bể bơi cả ngày.
Công việc bù đầu khiến Jay khó có lấy một chút thời gian nghỉ ngơi. Bên cạnh việc theo dõi một đường dây vận chuyển ma túy qua máy bay quân sự, dạo gần đây, tin tức về sự xuất hiện của một gã Santos nào đó khiến anh càng thêm bận rộn. “Hắn đang nhắm tới anh, vì hắn biết anh là kẻ đã hạ sát Brocment.”. Jay đã từng đối mặt với nhiều kẻ thù. Thế nhưng trong lần này, anh lại có một linh cảm rất lạ. Anh không nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc một cách đơn giản. Lại còn Licohn Brown. Anh thấy con người này thật khó hiểu. Tuy làm việc cùng bộ phận nhưng chưa lần nào Jay biết Licohn đang nghĩ gì, hoặc định làm gì. Jay không nghi ngờ sự trung thành của Licohn với TẬP ĐOÀN, nhưng anh không thể không nghĩ rằng Licohn đang giữ một bí mật nào đó. Mà với cá tính của Licohn, trừ khi anh ta tự nói ra, bằng không không ai có thể khiến anh ta mở mồm chia sẻ bất cứ chuyện gì.
Công viên Huntington chưa bao giờ vắng người. Jay ngả lưng trên một chiếc ghế. Hình ảnh tang lễ của Phong lại hiện về trong anh. Anh biết mình có lỗi với người mẹ đáng thương đã mất đi đứa con trai duy nhất. Anh biết mình tàn nhẫn với cô gái câm luôn sống thiếu thốn chỗ dựa tinh thần. “Huỳnh Nguyễn Thanh Phong là một con người đã chết. Cậu không có đủ quyền hạn thay đổi sự thật ấy đâu”.
Lời cố vấn Hook vẫn văng vẳng trong tâm trí anh.
Nghĩ một hồi, Jay quyết định tự thưởng ình một chuyến đi Santa Monica.

Santa Monica vốn đã nổi tiếng, giờ lại càng thêm đông đúc trong những ngày hè oi nóng. Jay đến đây sau một tuần làm việc căng thẳng với đống hồ sơ cao ngất ở Weiburgharm Hotel. Các nhân viên TẬP ĐOÀN thường tự thưởng ình một kì nghỉ ngắn vào cuối tuần như thế này. Lần gần đây nhất, Dennis đã rủ anh tới Yellow Stone.
Chiếc tàu du lịch hạng ba sao từ từ rời khỏi bến cảng, đưa hơn năm mươi hành khách ra vịnh San Francisco. Biển khơi ngút ngàn. Jay đứng trên boong tàu nhâm nhi chút rượu Vinho Verde. Gió mơn man thổi và sóng vỗ nhẹ vào mạn tàu.
Rồi sẽ đến lúc cuộc sống của mọi người được mãi an bình như mặt biển khơi lúc này…
Giờ này, hầu hết các khách du lịch đều tập trung ở phòng khiêu vũ phía bên dưới nên trên này khá yên ắng, ngoại trừ tiếng kéo violon của một người đàn ông mặc trang phục kiểu miền Tây. Một bản nhạc rất quen thuộc mà anh không thể nào nhớ lại tên. Tiếng nhạc khiến anh cảm thấy ấm lòng hơn. Jay nhìn lên bầu trời. Hệt như mặt biển, trời vẫn xanh như ngày nào…
Chuông điện thoại vang lên. Jay nhìn tên người gọi rồi bắt máy.
–Anh đang ở đâu vậy? Có rảnh không?
–Việc gì vậy Dennis? –Jay hỏi lại, trong lòng đoán chắc anh chàng này sắp rủ mình đến một nơi nào đó.
–Ở Mulholland có một nhà hàng Việt Nam mới khai trương, tôi có hai vé mời…
Jay cắt ngang:
–Ẩm thực Việt Nam à? Tôi không thích lắm. Với lại giờ thì không tiện lắm, tôi đang…
–Ngày nghỉ mà. –Dennis nóng lòng nài nỉ.
–Giờ tôi đang ở trên du thuyền, ngày nghỉ mà, đúng không?
–Thôi tôi rủ Licohn vậy. Chúc anh một ngày vui vẻ!
“Rủ Licohn à? Chưa chắc”, Jay thầm nghĩ khi tạm biệt anh chàng đồng nghiệp thân thiết nhất. Đến bây giờ anh mới để ý rằng có một người nữa vừa leo lên boong tàu. Một cô gái đội chiếc mũ hoa rộng vành với những lọn tóc quăn rất đẹp. Ánh mặt trời làm Jay khó chịu. Anh đeo kính râm lên rồi cứ thế kín đáo ngắm nhìn cô gái ấy. Còn cô gái thì không để ý, dựa người vào lan can và ngắm nhìn biển khơi. Hai bàn tay của cô ấy bấu chặt vào lan can trên tàu. Chiếc tàu giờ đã ở ngoài xa, Jay chắc rằng giờ này bữa tiệc ở dưới tầng đã bắt đầu. Cậu bé chơi violon đã xuống dưới đó. Jay không phải người không thích những cuộc vui nhưng anh nghĩ mình không nên rời boong tàu vội.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô gái. Rồi nó rơi xuống, hòa lẫn vào đại dương mặn chát. Lòng biển sâu thẳm đến vậy…
–Cô có thấy rằng biển rất đẹp không?
Một giọng nói lạ vang lên bên cạnh làm cô giật mình. Dường như bất ngờ vì sự xuất hiện của Jay, cô vội lấy khăn tay lau nước mắt đi. Jay giả như không để ý, cũng tựa vào lan can, nói tiếp:
–Biển rất đẹp. Cuộc đời cũng vậy, nó rất đẹp!
Cô gái ngơ ngác nhìn Jay:
–Xin lỗi, nhưng anh…
–Vì thế, cô đừng vội từ bỏ cuộc sống. –Jay vẫn nói, nhưng anh không nhìn cô gái, anh nhìn ra phía xa xa. –Xin lỗi vì đã nói những lời thừa này, cô không giận chứ?
Cô gái lúng túng lắc đầu.
–Cho phép tôi nhé!
Vừa nói Jay vừa lấy khăn lau nước mắt cho cô. Vốn đã ngạc nhiên về sự xuất hiện của Jay, giờ lại thêm ngạc nhiên khi người thanh niên không quen không biết ấy quan tâm tới mình, cô gái không khỏi bối rối. Một lúc sau, nhìn vào gương mặt thân thiện của anh, cô ấy mới mở lời:
–Sao anh biết tôi…
–Định nhảy xuống chứ gì? –Jay tiếp lời khi anh hiểu cô ấy không thể dễ dàng đề cập lại chuyện này. –Chỉ cần nhìn nét mặt và cử chỉ của cô là tôi hiểu cô định làm điều gì đó dại dột.
–Có những chuyện anh không thể hiểu được.

Jay chống tay vào cằm, đăm chiêu:
–Dĩ nhiên rồi. Nhưng mỗi việc đều có cách xử lí và giải quyết tốt hơn việc tự sát.
–Anh thì biết cái quái gì? –Cô gái gào lên.
–Người bạn của tôi đã qua đời. Cậu ấy tự sát, cô hiểu chứ?
Cô gái không đáp, chỉ quay mặt đi. Phải, lúc trước đó, cô đã định chấm dứt sinh mạng mình cho khỏi hổ thẹn với vị ân nhân quá cố. Nhưng giờ đây, bên cạnh người thanh niên này, bỗng nhiên mọi muộn phiền tan biến như bọt biển. Nước mắt đã không còn rơi.
–Cám ơn anh. –Cô nói. Đôi môi đỏ thắm dường như đang khẽ cười. Jay thấy lòng mình cũng dạt dào như biển cả.
–Có thể nói cho tôi biết khúc mắc của cô không? Biết đâu tôi có thể…
Cô gái lắc đầu:
–Cảm ơn nhưng đó là việc của riêng tôi.
–Vậy thôi, cứ coi như tôi là kẻ lắm lời vậy.
“Không đâu, anh chàng này khá tốt bụng đấy chứ!”, cô nghĩ thầm và nhắc:
–Phía dưới mọi người đang khiêu vũ. Anh không xuống sao?
–Tôi không có bạn nhảy.
–Tôi cũng thế. Nhưng giờ thì tôi nghĩ mình đã có rồi. –cô gái vui vẻ nói.
–Cô có hay đến Santa Monica không?
–Đây là lần đầu tiên. Tôi vốn không sống ở Mỹ. Trước đây tôi sống ở Mehico. Tôi mới tới Mỹ được gần nửa năm.
–Thì ra là vậy.
Nói rồi, Jay kéo cô gái vào trong tàu. Phòng khiêu vũ lớn nằm ở tầng một. Lúc này, tất cả mọi người đều đang chìm trong một bản nhạc du dương. Jay nắm tay cô rồi mời lịch sự:
–Chẳng lẽ chúng ta lại làm hai kẻ cô độc? Cho phép tôi mời cô một điệu Valse được không?
Cô gái gật đầu. Jay ngất ngây bởi mùi hương nước hoa trên mái tóc người con gái xinh đẹp đang trong tay mình. Còn cô gái cũng cảm thấy rạo rực mỗi khi Jay siết chặt người cô. Có hai trái tim đang cùng đập loạn nhịp. Một lúc sau, Jay thì thầm:
–Chúng ta đổi cách xưng hô nhé!
Không thấy cô gái có phản ứng gì, anh biết cô đã đồng ý.
–Em tên là gì?
–Harenna Benler, cứ gọi em là Harenna.
Còn anh?
–Jay, Jay Johanson.
–Harenna, hãy hứa với anh là đừng bao giờ có ý nghĩ dại dột như vừa rồi nữa, em nhé!
“Anh ấy thực sự quan tâm tới mình. Tại sao nhỉ? Chúng mình mới gặp nhau lần đầu mà”, Harenna thầm nghĩ.
–Tại sao? Việc ấy đâu có liên quan gì tới anh?
–Bởi vì…–Jay chợt ngừng lại. –Mà thôi, em sống ở đâu?
–Thành phố của những thiên thần. –cô nhẹ nhàng nói.
Los Angeles ư? Jay chợt thấy mình đã suy nghĩ hơi nhiều.
Những điệu nhạc lại cuốn họ đi bất tận. Đến xế chiều, chiếc tàu cập bến.
Trước khi chia tay, Jay tặng cho Harenna một nụ hôn nhẹ.
Một ngày nghỉ thật tuyệt vời! Vậy là anh đã biết tên người con gái can đảm ở ngân hàng dạo nọ, người con gái mà anh đã muốn tìm kiếm rất lâu…

Cô ấy tên là Harenna Benler.
Sau lần gặp gỡ trên tàu, Harenna và Jay đã trở thành đôi bạn thân thiết. Jay phát hiện ra Harenna là một người khá thú vị, thiện lương nhưng có phần thâm trầm, sâu lắng. Harenna thích màu đỏ, đặc biệt là sưu tầm những đôi giày cao gót màu đỏ. Có những lúc Jay gọi đùa cô là “búp bê giày đỏ”. Giày đỏ thì đúng còn búp bê thì cũng không sai. Harenna mang một vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú, gương mặt toát lên một thần thái rất nhẹ nhàng. Cô sở hữu một vẻ đẹp lai không hẳn hiếm nhưng rất đáng ngưỡng mộ. Không hề quen biết từ trước, họ lại gặp nhau lần thứ hai trên cùng một con tàu xuất phát từ Santa Monica. Có lúc anh tin rằng mình đã vướng vào một thứ gọi là định mệnh. Anh tin vào Chúa trời, và niềm tin của anh vào tình yêu định mệnh cũng rất lớn. Không buổi sáng nào Jay không mở laptop ra để ngắm những bức ảnh của cô. Khi là ảnh cô cầm ô đi dưới mưa, khi là ảnh cô ngủ thiếp đi trên ghế đá công viên, khi lại là ảnh cô tựa lưng vào một chiếc xe sang trọng (Harenna phải thừa nhận rằng mình không bao giờ có khả năng mua nổi một cánh cửa của chiếc Cadillac ấy). Và Jay cũng không biết rằng đêm nào trước khi đi ngủ, Harenna đều chờ dòng tin chúc ngủ ngon của anh.
Ngày qua ngày, và đây là nước Mỹ, con người ta hoàn toàn có thể tin vào duyên kì ngộ. Jay nghĩ mình không nên tiếp tục chờ đợi nữa.

Harenna Benler đã ngồi chờ hơn mười phút ở Wilshire Plaza, cạnh một chiếc bàn ăn phủ khăn trắng và trang trí kiểu Hi Lạp. Trên bàn đặt sẵn một lẵng hoa lưu ly và tulip màu đỏ tuyệt đẹp. Phía bên trong, người nhạc công đang chơi một bản dạ khúc bằng dương cầm. Cô nhớ lần trước gặp Jay cũng là trong tiếng nhạc như thế này. Những thực khách khác đang tập trung vào bữa ăn của họ còn cô thì lơ đãng nhìn xung quanh. Đã gần tám giờ, Harenna mỉm cười rồi ngả người ra phía sau. Suốt hai tuần nay, cái tên Jay Johanson luôn khiến cô mỉm cười như thế.
Có cái gì đó nhẹ nhàng chạm vào cánh mũi Harenna. Cô mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên nhìn bó hoa trên tay Jay.
–Xin lỗi vì đã để em phải chờ lâu.
Harenna đón lấy bó hoa, ngắm nghía nó rồi mỉm cười:
–Em cũng vừa mới tới thôi. –cô đẩy thực đơn về phía anh. –Anh gọi món đi!
Jay ngồi xuống, rót Champagne vào hai li:
–Không cần đâu, anh đặt sẵn món rồi, chốc nữa họ sẽ mang lên.
–Chu đáo thật! –Harenna nói –Đây là lần đầu tiên em được mời ăn ở nơi sang trọng như thế này.
–Nếu em thích thì tối nào chúng ta cũng đến đây.
Harenna vỗ tay thích thú:
–Thật không? Mà…mà anh có nhiều tiền như thế không?
–Anh ư? Anh là nhân viên bán bảo hiểm của AIA.
–Em không nghĩ rằng lương của nhân viên bán bảo hiểm lại cao quá đâu. Chỉ có điều…tùy anh.
Jay biết hai tiếng cuối là một lời nói đùa. Harenna không giống như những cô nàng đào mỏ. Nhưng anh vẫn chưa hiểu nhiều về cô gái vừa trở về từ Mehico này.
–Em sống ở bên ấy có thoải mái không?
–Ở đâu?
–Thì Mehico ấy.
–À, phải nói là rất khá. Năm năm sau khi bố mẹ em mất, em sang Mehico làm nhân viên phục vụ trong một quầy bar. Em chỉ rót rượu thôi, một công việc vô hại. – Harenna hơi dừng lại, đợi khi Jay giục thì cô mới nói tiếp –Có đủ mọi loại người đến chỗ chúng em. Họ khen em xinh, nhưng ít ai dám lả lơi quá mức. Họ bảo em cô độc và ngạo nghễ nhờ chút sắc đẹp của mình.
Câu hỏi này làm Jay buồn cười.
–Đấy là chuyện của em, còn anh?
–Nhạt nhẽo lắm!
–Nhưng em muốn nghe.
Jay nâng ly lên, chạm nhẹ vào ly của cô, hai người cùng uống một ngụm nhỏ.
–Anh mới đến định cư ở Los Angeles chưa đầy chục năm. Sau nhiều năm bôn ba làm trong những cây xăng, thui da mình cho cháy khét, giờ anh mới kiếm được một công việc tạm gọi là tử tế trong AIA.
–Chỉ vậy thôi à?
–Ừ.
–Cũng đơn giản thật! Em cứ tưởng nó phải có gì phức tạp hoặc kịch tính lắm cơ.
–Cuộc sống của anh đâu phải là một kịch bản của Warner Bros.
Nói rồi, Jay rót thêm rượu vào ly của mình. Harenna nhìn chòng chọc vào ly rượu trên tay anh:

–Uống nhiều rượu trước bữa ăn là không tốt lắm đâu.
–Anh biết mà.
Jay đặt ly rượu xuống. Anh thấy ấm áp trong lòng, không phải vì Champagne mà vì sự quan tâm của Harenna dành cho anh.
–Quán ăn của em dạo này thế nào?
–Em thuê người làm nên dạo này cũng khá nhàn.
Thực ra Jay định hỏi về cái chết của cha mẹ Harenna nhưng rồi anh hiểu mình cần phải đủ tế nhị để không khơi lại những nỗi đau mà người ta đã cố gắng chôn chặt trong lòng.
–Thực ra anh mời em tới đây không phải chỉ để dùng bữa phải không? –Harenna vừa hỏi vừa vuốt những cánh hoa hồng Jay tặng cô.
–Đúng vậy, nhưng chúng ta hãy thưởng thức ẩm thực tuyệt hảo trước được không?
–Không. –Harenna nói to, Jay mở tròn mắt nhìn. –Không, anh nói ngay bây giờ đi!
Jay ra vẻ nghiêm túc:
–Em có thể đợi đến…
Chống tay lên cằm, Harenna nhìn thẳng vào mắt anh:
–Em ghét cái cảm giác phải chờ đợi.
–Harenna, làm người yêu anh nhé.
Khuôn mặt thanh tú của Harenna hơi giãn ra một chút. Cô đột nhiên phá lên cười:
–Em biết ngay mà. Từ ngày trên con tàu đó, em đã biết rồi. Đừng coi thường linh cảm của phụ nữ chúng em. –rồi nụ cười trên môi cô hơi ngưng đọng lại. –Nhưng tại sao lại là em? Chúng ta còn chưa biết gì nhiều về nhau…
Một giây, Jay đã định nhắc đến việc ở ngân hàng dạo trước, rằng chính sự từ ái và can đảm của cô trước họng súng kẻ thù đã khiến Jay có một khát khao muốn bảo vệ người con gái này đến kì lạ. Nhưng sau đó một giây, Jay đã đổi ý. Anh vẫn không quên sự can thiệp của TẬP ĐOÀN, mà cụ thể hơn là chính bản thân anh, vào vụ cướp đó.
–Em có tin vào định mệnh không?
Chân mày Harenna hơi nhíu lại:
–Một nửa. Em tin vào định mệnh, nhưng cũng thù ghét chính định mệnh của mình.
–Đừng quá bi quan, Harenna ạ. –Jay nhớ lại lần cô suýt nữa nhảy xuống biển. –Anh tin định mệnh không quá khắc nghiệt với bất kì ai. Ngày hôm nay có thể nó đối xử tệ bạc với em, nhưng tương lai nó nhất định sẽ đền đáp cho em gấp đôi. Chỉ cần chính bản thân em tiếp tục sống tốt…
Harenna mở tròn mắt nhìn Jay:
–Anh cũng định nói rằng cảm giác trong anh chính là định mệnh.
Jay gật đầu. Nếu như những gì không thể lý giải được đều có thể gọi với cái tên định mệnh…
–Anh đã muốn ở bên em từ cái nhìn đầu tiên.
Cái nhìn đầu tiên của Jay là lần ở ngân hàng chứ không phải Santa Monica đầy nắng gió.
–Cảm ơn anh. –Harenna lấy lại một nụ cười ấm áp trên gương mặt xinh đẹp. –Cảm ơn vì đã dành sự quan tâm và chân thành ấy cho em.
“Quan tâm thì đúng. Nhưng chân thành thì chưa hẳn đâu. Ít ra thì anh cũng không phải nhân viên bán bảo hiểm, xin lỗi vì anh đã lừa em bấy lâu”, anh thầm nghĩ và giơ ly rượu lên:
–Cạn ly vì cả hai chúng ta!
Cô lắc đầu từ chối:
–Em không uống nữa. Uống nhiều rượu không tốt cho phụ nữ.
Cùng lúc ấy, ở phía xa, một người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn hướng về phía họ. Harenna ôm bó hoa hồng lên, ngắm nghía. Cô phát hiện ra một tấm thiệp gài giữa bó hoa. Nhìn Jay đầy hạnh phúc, cô nói:
–Chà, bức thư tình bí mật của hoàng tử đây! –rồi cô nhát mắt tinh nghịch. –Em đọc nhé!
Người phục vụ đã bê khay đến gần hai người. Chiếc thiệp bỗng tuột khỏi tay Harenna, rơi gần chỗ Jay. Anh hoàn toàn tự nhiên cúi xuống nhặt nó lên và…
Ngay lập tức Jay nhào người ra khỏi ghế. Phát đạn trượt mục tiêu làm chai rượu trên bàn vỡ toang, rượu champagne lênh láng ra bàn. Tên sát thủ trong bộ đồng phục của Wilshire Plaza bắn thêm một phát nữa. Jay lăn tròn người và tránh được. Anh bật dậy, quăng chiếc ghế vào chân hắn rồi nhân lúc hắn đang choáng váng, anh tung cú đá vào bộ hạ hắn. Đau đớn. Hắn không kịp nhận ra rằng Jay đã vồ lấy tay mình. Anh ghì bàn tay cầm súng của hắn lên trần nhà, ép cò súng để bắn liên tiếp cho tới khi hết đạn.
–Đi nào!
Jay vội vã kéo Harenna trong khi cô vẫn đang ngơ ngác. Hai người họ rời khỏi phòng ăn, hòa lẫn vào dòng người đang nhốn nháo.
–Hắn giấu súng dưới đế khay đồ ăn, may mà lúc ấy anh cúi xuống. –anh tạm giải thích khi hai người họ đi ngang qua cửa ra vào, tiến tới chỗ chiếc Lexus bạc đang đỗ. Phía sau, tên sát thủ vẫn đuổi theo nhưng khi hắn tóm được chiếc xe của mình thì chiếc Lexus đã bỏ hắn một đoạn khá xa.
Phải mất một lúc lâu. Harenna mới định thần lại được. Cô quệt mồ hôi trên trán, nhìn người thanh niên đang lái xe cạnh mình. Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?
–Jay!
Jay! –cô khẽ lay vai anh.

–Anh sẽ giải thích cho em sau. –rồi Jay kết luận một câu ngắn gọn nhưng không thể rõ ràng hơn. –Chúng muốn giết anh.
Một làn gió lạnh băng xộc thẳng vào trong xe. Anh đã thú nhận một phần sự thật.
–Tại sao?
–Em không hiểu đâu. Câu trả lời chỉ đem lại rắc rối cho em thôi.
–Đến lúc này mà anh còn nói bằng cái giọng như muốn gạt em ra ngoài cuộc à? –cô bực tức quát. –Anh coi em là gì của anh?
Jay quay sang nhìn cô. Cô ấy là gì của mình?
–Harenna, việc này chỉ liên quan đến việc tài chính của hãng thôi.
–Anh nói dối. –Harernna ngắt lời. –Nếu chỉ là những bản hợp đồng thì đâu nhất thiết phải mang súng ra giết anh như thế! Với lại phản ứng vừa này của anh không hề chậm chạp chút nào, nó không giống như phản ứng của một người bình thường. Từ lúc anh đưa ra phán đoán về cảm xúc của em ở trên tàu, em đã biết anh không hề đơn giản. Anh đừng lừa em, Jay, về việc này thì em không phải con ngốc đâu.
–Vậy thì em hãy quên nó đi!
–Em không thích anh có nhiều bí mật như vậy, nhất là khi chúng là những bí mật có thể lấy đi mạng sống của anh. –Harenna thì thào. Con người đang ngồi cạnh cô quả thật không hề đơn giản nhưng không hiểu vì sao cô không có cảm giác sợ hãi.
Khi nguy hiểm đã qua, Jay mới cho xe chạy chậm lại. Anh nhìn Harenna đầy âu yếm và lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho cô. Nhớ lại cử chỉ này lúc trên tàu, lòng cô dịu xuống.
–Chúng ta an toàn chưa?
Jay nhìn qua gương chiếu hậu.
–Chúng ta đã bỏ xa hắn rồi. Anh xin lỗi vì vừa rồi…
–Em rất sợ nhìn thấy súng, anh có biết tại sao không?
Harenna hơi dừng lại một chút.
–Về khoản những bí mật thì em không nhiều như anh. Anh có biết vì sao em lại hành động như vậy ở trên tàu không. Tất cả là vì cái chết của ân nhân của em.
Jay vẫn im lặng lắng nghe.
–Cha mẹ em mất từ khi em chín tuổi, đó là việc của mười lăm năm trước. Họ có một người bạn thân tên là Gaullie. Ông ta cùng học đại học với bố em. Nhưng anh có tưởng tượng được không, Gaullie là một tên buôn ma túy. Bố em tình cờ phát hiện ra sự việc trong một lần tới thăm nhà ông ta. Mẹ em là người duy nhất biết chuyện này. Rồi ngay đêm hôm ấy, ông bị tai nạn trên đường trở về. Xe của ông bị lao xuống vực. Mẹ em nghe tin ấy, chỉ kịp lẩm bẩm mấy từ “Gaullie…quỉ dữ!’ rồi dắt em bỏ đi luôn. Hồi ấy em không biết bà vì muốn trốn khỏi bàn tay của Gaullie. Hắn đã hại bố em, lẽ nào lại nhân từ tha ẹ con em? Hơn một năm trốn tránh và sống trong sợ hãi, mẹ em bị bất ổn tâm lí. Một hôm bà ra bờ sông và…không trở về nữa. Em mồ côi từ đó.
Jay nghe hết câu chuyện. Anh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng.
–Sau đó, em được một người cứu giúp, nuôi dưỡng –Harenna tiếp tục thổn thức– Chú ấy đã từng giúp đỡ nhiều đứa trẻ như em, tùng bỏ tiền ra ủng hộ những trung tâm nuôi dưỡng chúng em. Nhưng rồi cũng đến lượt chú ấy ra đi. Chú ấy đã bị người ta hạ sát ngay trên đường đi công tác. Kiếp trước em đã gây ra tội lỗi gì mà Chúa cứ bắt những người thân lần lượt xa rời em như thế này?
Jay rất muốn tìm lời an ủi cô nhưng anh chỉ có thể im lặng. Harenna gục đầu vào vai Jay, khóc nức nở. Quên hẳn vụ truy sát vừa rồi, Jay choàng tay ôm cô.
–Chúng ta đều là những con người bất hạnh.
–Cả anh nữa ư? Mà thôi. Em quên là anh thích giữ những bí mật cho riêng mình. Jay, anh có thể giúp em một việc được không?
Jay gật đầu, nhìn cô.
–Nếu đó là việc anh có thể làm.
–Hãy giúp em tìm ra kẻ đã hại chết ân nhân của em. –Harenna lau nước mắt, vững vàng trở lại. –Hãy dùng những mối quan hệ của anh, hãy truy tìm trong cái thế giới mà anh đang sống! Em xin anh! Cảnh sát đã từ chối yêu cầu của em. Họ bảo cấp trên không cho phép tiết lộ tình tiết vụ án này cho người ngoài và bản thân họ cũng không nắm vững đầy đủ các tư liệu liên quan. Nhưng em không tin điều ấy. Mọi người đang cố bưng bít cho kẻ thủ ác. Đích thân em sẽ tìm ra hắn.
Nghe Harenna nói vậy, Jay không trả lời ngay. Nếu Harenna muốn điều tra lại một vụ án nào đó, chắc chắn anh sẽ dùng danh nghĩa của TẬP ĐOÀN để lật lại được. Chỉ có điều nếu làm thế, anh sẽ lộ cái đuôi của mình một cách nhanh chóng.
–Em muốn trả thù hắn ư?
–Không. –cô lắc đầu. –em chỉ muốn trả ơn thôi.
–Người đàn ông đã cưu mang em tên là gì?
–Vậy là anh nhận lời giúp em?
–Anh hứa danh dự với em, hãy cho anh biết tên của chú ấy. Vì em, nhất định anh sẽ tìm ra cái thằng khốn đã hại chết chú ấy.
–Fredman, chú ấy tên là Fredman Brocment.

Fredman, chú ấy tên là Fredman Brocment.
Không ai hiểu rõ về cái chết của Brocment hơn Jay. Ngày xóa sổ đường dây và công ty trá hình của hắn, Jay tin rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Vậy mà giờ đây lại xuất hiện thêm một kẻ tên là Santos, kẻ “cùng hội cùng thuyền” với Brocment. Jay biết hắn tiếp cận mình không phải chỉ đơn giản nhằm trả thù cho đối tác. Tên nội gián của hắn trong Cảnh sát liên bang có đủ khả năng cung cấp hình ảnh của anh, người đã hạ sát Brocment, nhưng lại không đủ quyền lực để biết đến sự tồn tại của Weiburgharm, chứng tỏ hắn cũng chỉ là cấp bậc trung. Nội gián của tổ chức của Santos là vậy. Nhưng chính Jay cũng chưa biết nội gián của phe mình trong hàng ngũ Santos là ai. Cái tay Licohn Brown lúc nào cũng lạnh lạnh lùng lùng ấy đã dựa vào đâu để biết về sự xuất hiện của Santos. Jay biết Licohn luôn có cách làm việc của riêng mình. Nhưng vì trong quá khứ, anh ta có mối liên hệ với bọn mafia Ý nên thật khó để Jay hoàn toàn tin tưởng anh ta. Ai mà biết cái gã Santos nào đó có thực sự tồn tại hay chỉ là một câu chuyện huyễn hoặc?
Jay cũng vừa xem thông tin về Harenna. Quả thật năm 1993, gia đình Benler đã gặp phải một biến cố lớn. Sau khi ông Benler chết mất xác ở dưới vực sâu, bà Benler cũng chết đuối sau đó hơn một năm. Harenna, cô con gái duy nhất của họ được gửi vào trại trẻ mồ côi. Lúc này, trung tâm nuôi dưỡng Harenna nhận được một khoản viện trợ lớn của doanh nhân Brocment. Khi cô đủ mười tám tuổi và rời khỏi trung tâm đã được Brocment giúp đỡ khá nhiều. Hắn cũng giúp đỡ khi cô sang Mehico lập nghiệp.
Jay chợt nghĩ phải chăng Brocment có liên hệ với Gaullie? Và hắn “quan tâm” tới cô chẳng qua là muốn bưng bít, kiểm soát cô, không để cô tìm ra sự thật về chuyện mười lăm năm trước?
Nhân vật cuối cùng là Gaullie. Người này đã trốn khỏi Mỹ. Giờ có thể gã đang lang thang đâu đó trong Sahara để tránh sự truy đuổi của FBI.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận