Bị Cố Chấp Cuồng Giam Cầm


Anh biết hiểu lầm này lớn rồi, thế nên anh cũng không biết giải thích như thế nào cho uyển chuyển, sau khi anh mở lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động mới đoán được rằng Yến Yến có thể đã tới tìm anh.

Nếu cô nhìn thấy nụ hôn đầy sự nồng nhiệt và kịch tính kia, đoán chừng sự tình sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Yến Yến thấy vẻ mặt sốt ruột của anh, cô vừa gãi đầu vừa sờ mũi, cô cảm thấy không được tự nhiên một cách rõ ràng.

Nhưng cô vẫn mỉm cười.

"Giang Thâm, em chỉ tin anh một lần.

"! ! Hoa sen mọc trên bãi biển nơi tích tụ nước, một góc nhỏ, ánh mặt trời theo bờ tường rơi xuống, dựng thành một đường hàng rào, góc nhỏ bị cỏ dại lộn xộn ngăn cách, phân mảnh, không thể trở thành một dãy.

Ân Ly đứng trong ngõ nhỏ xuyên qua ngã tư hẹp hẹp nhìn sâu hơn, ở kia là hai cái bóng đan xen cùng một chỗ, cách nhau bờ tường đầy cành dây leo, mang theo chút mơ hồ cùng bí hiểm.

Hắn nâng khung kính lên, đáy mắt lộ tia cảm xúc thiêu đốt toàn bộ hốc mắt, thoạt nhìn càng thêm tàn nhẫn và âm lãnh.

Lấy điện thoại di động trong túi ra, đầu ngón tay hắn vuốt ve chuỗi số quen thuộc kia, cuồng nhiệt lại mê luyến có chút quỷ dị.


Tay hắn đang run rẩy, đáy mắt rơi ra vài giọt nước mắt vỡ vụn, chúng chạm trên màn hình, văng tung tóe, có thứ gì đó đang lặng lẽ bay hơi.

Điện thoại di động rung lên trong túi, Yến Yến từ trong ngực Giang Thâm giãy ra, sợi tóc có chút lộn xộn.

Giang Thâm thay cô vuốt lại tóc, Yến Yến bật điện thoại.

Đầu kia im lặng.

Yến Yến nhìn tên người gọi được hiển thị, người gọi đến là "Ân tiên sinh".

Cô thử thăm dò bằng cách hô to một tiếng, thế nhưng đối phương không trả lời.

Thấy Yến Yến cau mày, Giang Thâm hỏi cô bị làm sao.

Yến Yến lắc đầu nói một câu không có việc gì.

Về đến nhà sắc trời dần tối, mây đen bao phủ những đám mây đầy màu sắc, chúng che khuất toàn bộ bầu trời vừa có chút nắng.


Một mái nhà nhỏ, cánh cửa mở rộng, trong phòng tối đen.

Tâm Yến Yến có chút kích động, vì thế động tác của cô có chút vội vàng, cô thò đầu vào trong, trong gian phòng, bốn vách tường trống không đến nổi không có gì để di chuyển.

Chiếc ghế đu trống rỗng trên mặt đất xi măng vẫn còn lắc lư, phát ra tiếng chi cha nặng nề.

Yến Yến buồn bực gọi bà nội một câu, thế nhưng không ai trả lời.

Ngôi nhà có diện tích lớn như vậy, không có nơi nào khuất để mà không thể thấy người.

Cô vội vàng tìm khắp bốn phía, mờ mịt lại luống cuống.

Bà nội là người thân duy nhất, bà lại lớn tuổi như vậy, bà cũng không nhìn thấy gì, Yến Yến nghĩ không ra bà có thể đi đâu.

Trong lúc nhất thời bối rối đến cả hai tay đều run rẩy.

Đúng lúc chuông điện thoại lại vang lên.

Vẫn là Ân Ly gọi tới.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận