Không khí bên trong phòng họp khá căng thẳng. Sắc mặt của ai nấy đều khó chịu thấy rõ. Đột nhiên tiền không cánh mà bay thì ai ại không nổi giận. Đằng này số tiền cũng không hề nhỏ. Nào là vốn bỏ ra, tiền thuê nhân viên, tiền quảng cáo,... Bấy nhiêu đã đau đầu rồi mà bây giờ còn phải lo thêm tiền bồi thường hợp đồng nữa. Đó là mồ hôi nước mắt chứ có phải là giấy đâu mà mang đi đổ sông đổ bể.
Sau khi tất cả cổ đông có mặt đầy đủ thì Trương Đằng đứng dậy và ra hiệu cho nhân viên đi phát tài liệu cho từng người. Bên cạnh ông còn có cả Lê Đan và Trương Dĩnh. Từ đầu đến cuối vốn đã rối rắm nên anh cũng chỉ im lặng mà quan sát.
- Xin chào mọi người! Hôm nay tôi tổ chức cuộc họp này với vấn đề liên quan đến đội thuyền buồm. Đặc biệt hơn hết chính là chuyện lùm xùm vừa mới xảy ra cách đây vài ngày...
- Khoan đã Trương Tổng!- Liêu Tổng vội lên tiếng ngăn ông lại.- Chúng tôi có lẽ không cần phải nghe thêm bất cứ điều gì nữa đâu. Thiết nghĩ ông nên dành thời gian để nói một lần với cổ đông mới.
- Liêu Tổng, ý ngài là thế nào?- Trương Dĩnh nhíu mày khó hiểu.
- Hmm...
Hắng giọng vài cái, Ngạn Tổng đứng dậy và nhìn một lượt mọi người xung quanh. Ánh mắt dừng lại ở Trương Đằng, ông ấy cong một bên môi.
- Trương Tổng, thật không giấu gì ông, bắt đầu kể từ bây giờ thì chúng tôi đã không còn là cổ đông của Trương Thị nữa.
- Tôi vẫn chưa hiểu được ý của các ngài cho lắm.- Ánh mắt bao quát cả căn phòng, Trương Đằng bỗng thắc mắc không kém.
- À, tổng số cổ phần của mười ba cổ đông ở đây là 58,2% hiện nay đã được bán cho người khác. Nói đúng ra nơi đây đã đổi chủ.- Chu Tổng cười khẩy một cái.- Trương Tổng, ông hiện tại đã không còn là người có quyền hạn tối cao nhất ở tại Trương Thị mất rồi.
- Tại sao lại như thế được?- Trương Dĩnh tức giận bật dậy.- Trong khi Trương Thị đang gặp khó khăn thì các người dùng chiêu rùa rụt cổ hay sao?
- Hạo thiếu phu nhân, mời cô ngồi xuống. Bĩnh tĩnh chút đi chứ.- Liêu Tổng nhàn nhã tựa người ra sau, đôi mày cũng nhướng lên vài cái.
- Chúng tôi cũng chỉ là bảo vệ cho quyền lợi của mình thôi. Trương Thị đã tuột dốc như thế chẳng lẽ chúng tôi dùng nó làm nấm mồ tự chôn mình ư?- Ngạn Tổng vênh mặt, khoé môi cũng chỉ nhếch một bên.
- Phải đó! Còn gia đình và sự nghiệp, chúng tôi làm sao phó mặc được.
- Bán đi cổ phần lúc này chính là cách tốt nhất rồi.
- ...
Tất cả xôn xao bàn tán tạo bầu không khí cực kỳ ngột ngạt khiến Trương Đằng cảm thấy bản thân mình ngộp thở. Ngồi phịch xuống ghế đầy bất lực, ông đưa tay ôm đầu, cả gương mặt nhăn nhó, khó coi. Thật sự đến ngày Trương Thị lụi tàn rồi sao? Thật sự nơi này sẽ đổi chủ mới ư?
- Cha! Cha không sao chứ?- Trương Dĩnh lo lắng lay tay ông.
- Cha không sao, không sao cả.- Hai mắt nhắm hờ, ông lắc nhẹ đầu.
- Cha cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà.
Lê Đan ngồi bên cạnh điềm nhiên đến lạ kì. Trương Thị sụp đổ cũng nằm trong dự đoán của anh. Những gì họ làm đương nhiên phải chịu hậu quả. Nhưng anh vẫn còn nghĩ đến Trương Đằng. Ông ấy là một người cha tốt và hiền lành. Ngoài ra ông rất cương trực và hiểu lí lẽ. Kết cục ngày hôm nay xảy ra cũng thấy tội nghiệp cho ông ấy phần nào dẫu biết những gì của ngày hôm nay là quả báo nhãn tiền cả.
*Cạch*
- Xin lỗi quý vị vì tôi đã cắt ngang cuộc họp.
- Này cô kia...
Trương Dĩnh bật dậy, chưa kịp nói gì thì đã cứng họng, không nói thành lời. Ngạc nhiên đến độ cả hai mắt mở to. Cô ta đột nhiên run rẩy cả người, hơi thở cũng gấp gáp. Vậy là Tử Đình nói thật sao? Hoàng Anh Ngọc đã quay về rồi?
Tay cầm một sấp tài liệu, đôi cao gót cũng vang lên những bước đi đầy tự tin và cao hãnh. Anh Ngọc vừa bước vào vừa cong đôi môi nhỏ xinh một cách ủy mị. Dáng người vẫn đầy đặn, nhỏ nhắn trong bộ vest thanh lịch đậm chất người có quyền thế. Cô có khác xưa không? Có chứ! Anh Ngọc chẳng còn rụt rè và sợ hãi. Cũng chẳng còn là một cô bé chỉ biết kiếm từng đồng để nuôi sống bản thân qua ngày. Cô bây giờ là Triệu Vân Đoá. Một phó tổng của Triệu Thị lẫy lừng và là người nắm trong tay không biết bao nhiêu dự án bất động sản dẫu lớn hay nhỏ trong nước và cả nước ngoài. Để nói hiện nay Anh Ngọc ngang hàng địa vị với Trương Đằng cũng chẳng có gì là sai.
Đứng ở giữa đầu bàn của chiếc bàn dài. Anh Ngọc đặt sấp tài liệu xuống, ánh mắt không hề nhìn Lê Đan càng không liếc mắt sang nhìn Trương Dĩnh đang hoảng hốt thế nào. Cánh môi mềm cong lên, cô nhẹ nhàng cất tiếng.
- Xin chào tất cả mọi người, tôi là Triệu Vân Đoá, hiện là phó tổng Đoá của Triệu Thị. Và bây giờ tôi chính là người đại diện cho người có cổ phần cao nhất của Trương Thị, Triệu Tổng, Triệu Đồng Nghi.
Cô cúi đầu chào cũng là lúc các vị tổng tài kia vỗ tay rôm rả. Ai nấy đều rất vui vẻ chỉ có hai người với tâm trạng rối bời còn một người lại nhàn nhã tựa người vào ghế, tay xoa cằm xem kịch hay.
- Trong lúc đợi Triệu Tổng đến thì mong mọi người có thể xem qua vài dự án mới. Chúng ta vốn hợp tác rất ăn ý nên bà ấy cũng không muốn mất những đối tác tốt như thế này. Các ngài xem dự án nào thích hợp thì đầu tư còn không thì thôi, chúng tôi không ép buộc.
Anh Ngọc đi vòng quanh phòng phát cho từng người một. Các tổng tài khác vì dáng vóc chuẩn xác của cô mà suýt tí là chảy cả nước dãi. Bộ ngực săn chắc, vòng eo thon gọn và cả phần hông nảy nở, chết người. Thật sự họ ngắm nhiều hơn là lắng nghe những gì cô nói.
- Liêu Tổng! Ngài vẫn muốn đầu tư chứ?
Khi Liêu Tổng đưa tay ra sau cố ý muốn chạm vào mông của Anh Ngọc nhưng lại vì một câu hỏi của Lê Đan mà bỏ lỡ việc trọng đại. Cay không thể giấu vào đâu, Liêu Tổng nhếch môi cười khẩy.
- Đương nhiên, nếu như nó lợi cho tôi.
Đi phát một lúc thì đến chỗ Lê Đan, cô đang soạn tài liệu cho anh, chẳng biết vô tình hay cố ý mà bàn tay lướt qua thắt lưng ở sau như trêu chọc cơn phẫn nộ của cô vậy. Tuy thế Anh Ngọc vẫn không phản ứng gì bất thường cứ điềm tĩnh đặt nó xuống trước mặt anh.
- Hạo Tổng, gửi anh.
Dứt khoát bước đi, Anh Ngọc đặt tài liệu trước mặt Trương Đằng.
- Trương Tổng, gửi chú.
Đi đến cạnh Trương Dĩnh, Anh Ngọc cúi thấp người. Vừa đặt tài liệu trước mặt vừa thì thầm bên tai khiến cả gương mặt của cô ta tức giận đến độ đỏ ửng, hai bàn tay cũng siết chặt thành nắm đấm.
- Hạo thiếu phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lúc này mới liếc mắt nhìn Lê Đan, Anh Ngọc điềm nhiên quay mặt đi về vị trí ban đầu. Đoán chắc đã bực bội lắm đây, Lê Đan ngồi đấy nhìn cô với ánh mắt có đôi phần ưng ý, khoé môi cũng khẽ nhếch lên. Ít ra thì người phụ nữ này chỉ được mỗi anh "thả dê" thôi chứ. Những gã khác ai cho?
- Triệu Tổng của chúng tôi sẽ đến ngay, mọi người cứ tham khảo thư thả.
Anh Ngọc đứng ở đầu bàn, trước tầm mắt của biết bao người quyền thế. Ấy vậy mà cô có sợ sệt đâu, càng giương mặt đầy kiêu hãnh như thách thức Trương Gia vậy. Làm sao mà không kiêu hãnh cho được. Cơ ngơi sự nghiệp của người ép mẹ cô vào chỗ chết còn một người không những cướp chồng của cô, thậm chí còn hại Ngọc Trân phải bỏ mạng bây giờ đang lao đao, thậm chí còn nằm gọn trong tay mình. Thử hỏi làm sao mà không kiêu hãnh cho được. Đương nhiên đây chỉ là khởi đầu, Anh Ngọc sẵn sàng đối mặt với Trương Dĩnh mọi lúc mọi nơi chứ không hề ngu ngốc nhịn nhục như lúc trước nữa đâu.
Trương Đằng lặng người kể từ khi Anh Ngọc bước vào. Ông không thể tin cô gái năm xưa vẫn còn sống. Cô ấy rất đơn thuần và hiền hậu nhưng bây giờ chẳng khác gì mèo đang mang vuốt nhọn. Lần này toi thật rồi. Trương Thị không thể cứu vãn được nữa.
- Hoàng Anh Ngọc, cô muốn gì?- Trương Dĩnh đứng bật dậy và quát to.
Không hề để ý đến cô ta, Anh Ngọc tiếp tục xem lại sấp tài liệu về dự án. Sự im lặng của cô càng khiến cho Trương Dĩnh điên tiết mà nói nhăn nói cuội.
- Cô quay về tìm Lê Đan đúng không? Mơ đi! Đừng hòng phá hoại gia đình tôi, hạnh phúc của tôi.
- Chậc chậc..- Anh Ngọc chậc lưỡi, chất giọng đầy mỉa mai.- Trương Tổng, cổ đông của ông rất biết giữ phép lại còn hiểu chuyện. Không hổ danh là thiên kim tiểu thư của Trương Thị.
- Trương Dĩnh, mau ngồi xuống.- Trương Đằng nghiến răng.
- Cha! Làm sao chúng ta có thể để Trương Thị rơi vào tay người như cô ta được. Đây là tâm huyết của ông nội, cha cũng cả đời gánh vác như vậy mà để ả cướp mất sao?
- Cha nói con ngồi xuống.
Nuốt cơn giận vào lòng, Trương Dĩnh hậm hực ngồi xuống ghế. Ánh mắt nhìn Anh Ngọc không khỏi căm phẫn. Cô ta quay về chắc chắn muốn tranh Lê Đan với mình. Tại sao vậy? Vốn dĩ cô và Lê Đan là một đôi. Năm năm trước Hoàng Anh Ngọc đã chen chân vào còn bây giờ lại muốn về đây cướp anh đi sao? Đừng hòng!
Sau khi kiểm tra tin nhắn trong điện thoại, Anh Ngọc mỉm cười rồi đưa tay về phía cửa.
- Xin thông báo, Triệu Tổng của chúng tôi đến rồi.
Ánh mắt chăm chăm nhìn ra cửa, Trương Đằng nhìn người phụ nữ trung niên bước vào mà trong lòng như quặn thắt. Làm sao ông quên được người phụ nữ ấy. Cho dù bà có thành tro ông cũng sẽ nhận ra thôi. Tô Phượng Nhiên ông biết không hề thay đổi về ngoại hình, chỉ là bà ấy đã đứng tuổi, già dặn hơn trông thấy.
- Xin chào tất cả mọi người!- Triệu Đồng Nghi đứng bên cạnh Anh Ngọc, ánh mắt cương trực nhìn thẳng phía trước.- Tôi là Triệu Đồng Nghi, là chủ của Triệu Thị và cũng là người có cổ phần cao nhất Trương Thị.
Tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa. Lê Đan cũng chậm rãi vỗ vài cái, ánh mắt say đắm ngắm nhìn người phụ nữ như đoá hồng tươi bên cạnh Triệu Đồng Nghi. Khoảnh khắc này làm sao thoát khỏi mắt Trương Dĩnh? Cả gương mặt của cô ta vì tức giận mà đỏ ké lên, hai bàn tay cũng siết chặt thành nắm đấm. Cứ tiếp tục đi! Rồi mai sau này từng người một sẽ nếm được mùi vị khi phản bội Trương Dĩnh này thôi.
- Hiện giờ tôi là người có cổ phần cao nhất ở Trương Thị nên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc sẽ do tôi đảm nhận. Hợp lý không?
Gương mặt của Triệu Đồng Nghi luôn nở nụ cười nhưng nụ cười ấy không phải xã giao bình thường mà nó mang một hàm ý gì đó. Có lẽ người hiểu rõ nhất vẫn là Trương Đằng.
- Quá hợp lý rồi! Triệu Tổng, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ bà. Mong rằng đóng góp sau này của bà có thể thay đổi cục diện tiêu cực của Trương Thị hiện tại.- Ngạn Tổng vừa nói với giọng giễu cợt, vừa đưa mắt nhìn Trương Đằng mà cười khẩy.
- Cảm ơn Ngạn Tổng! Và điều tiếp theo tôi muốn nói với mọi người là về quyền hạn của ông Trương đây. Ông Trương Đằng sẽ là phó tổng tại Trương Thị và Vân Đoá sẽ đảm nhiệm vai trò trợ lý. Mọi việc đều có thể thông qua cô ấy thay cho ông Trương trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
- Triệu Tổng! Ý của bà thì cha tôi là bù nhìn sao? Trương Thị vẫn còn cổ phần của chúng tôi chứ không riêng gì các người.- Trương Dĩnh khó chịu đay nghiến.
- Hạo thiếu phu nhân, cô nên nhớ lại ở đây bây giờ ai là chủ. Lời của tôi ai dám trái đây?- Triệu Đồng Nghi chỉ nhếch một bên môi.
- Bà...
- Triệu Tổng! Như những gì bà nói đi.- Trương Đằng đan hai tay vào nhau và thở dài rõ vẻ bất mãn.
- Mọi chuyện cũng xong rồi chúng tôi về trước đây. Triệu Tổng và phó tổng Trương cứ bàn bạc với nhau đi nhé.
Các vị tổng tài khác đồng loạt đứng dậy ra về để lại bên trong phòng họp chỉ còn năm người kia và một vài nhân viên.
- Cha, không còn gì nữa. Con xin phép về trước.- Lê Đan đứng dậy, phong thái vẫn điềm tĩnh như ban đầu.
- Được!
- Khoan đã!
Anh Ngọc đứng ở một bên và im lặng khá lâu. Đôi tay vòng trước ngực buông xuống, cô bước từng bước chậm rãi đi đến cạnh anh. Trương Dĩnh cắn chặt môi dưới, cơn ghen cũng bắt đầu lồng lộn. Vội vàng đi sang chỗ anh, vốn là muốn nhìn rõ người phụ nữ kia sẽ giở trò gì.
Đối diện với Lê Đan, Anh Ngọc vừa đưa bàn tay ra thì Trương Dĩnh đã bắt cổ tay của anh ngăn lại. Chỉ bật cười một cái, cô chẳng ngại ngần cản trở trước mắt mà nắm lấy bàn tay to lớn đầy ấm áp mặc cho Trương Dĩnh bên cạnh đang trừng to hai mắt. Tay còn lại vừa xoè ra thì nhân viên đã đặt lên tay của cô một sấp tiền. Đặt nó vào tay anh, Anh Ngọc cong khoé môi với nhiều ẩn ý.
- Đây là ba triệu mà cha tôi nợ anh. Giữa chúng ta bây giờ nợ nần đã hết chỉ còn hận thù thôi.
Cười khẩy một cái, Anh Ngọc lướt qua mà không hề nói thêm gì. Siết sấp tiền trong tay, Lê Đan chỉ nhướng đôi mày rậm. Đương nhiên anh sẽ nhận lại số tiền này. Anh Ngọc bây giờ có thể thoải mái rồi, dứt tình dứt nghĩa, dứt luôn cả tơ duyên. Có thể cô không cần đến anh nữa nhưng không sao, chỉ cần Lê Đan còn tồn tại thì bất kể ai cũng không được ức hiếp người phụ nữ này.
- Chúng tá sẽ nói chuyện sau khi về nhà.
Trương Dĩnh tức giận bỏ ra ngoài. Lê Đan đảo mắt rồi cũng quay đi mất hút. Triệu Đồng Nghi âm thầm quan sát xong thì mang tài liệu cất gọn vào cặp táp. Lúc bà ấy định rời khỏi thì cùng lúc Trương Đằng cũng cất lời.
- Phượng Nhiên, anh muốn nói chuyện với em một lúc.
Khựng người lại, Triệu Đồng Nghi liếc mắt nhìn ông. Cái tên Tô Phượng Nhiên đã chết gần ba mươi năm rồi, bà bây giờ chính là Triệu Đồng Nghi, chính là bà chủ mới của Trương Thị. Xao động thì xao động nhưng nhất quyết mãi mãi cũng không quay đầu.
- Anh biết rằng anh có lỗi, anh biết nhà họ Trương đã nợ em rất nhiều.
- Tôi chẳng hiểu chuyện gì nên ông đừng nói bất kỳ thứ gì với tôi. Lỗi lầm gì chứ? Chúng ta quen biết sao?
- Em đừng nói câu xa cách như vậy. Anh biết, trước khi chúng ta chia tay em có thai rồi đúng không?- Đi đến trước bà, hai tay của ông ghì chặt đôi vai mảnh khảnh.- Em nói đi, con của anh ở đâu? Nó là con trai hay con gái?
Triệu Đồng Nghi không hề trở nên xao lãng. Tuy ngoài mặt là thế nhưng trong lòng bà đã có vài phần bất ổn. Làm sao ông ấy biết? Bà đâu nói lời nào đâu chứ? Vẫn giữ nét mặt ban đầu, bà ấy gạt tay của ông ra.
- Con của ông nó chết rồi.
*Rào, rào*
Anh Ngọc rửa tay sạch sẽ xong thì lấy khăn giấy lau sơ qua. Hôm nay đúng là ngày tàn của Trương Thị, ắt hẳn nay mai gì đó Lâm Thu Hoa cũng đến đây và làm mọi thứ rối tung lên thôi. Như thế cũng tốt. Trương Gia càng xào xáo thì kế hoạch càng thành công.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Anh Ngọc vừa đi được vài bước thì bắt gặp một người đàn ông to cao đứng tựa người vào tường. Một tay cho vào túi, một tay anh ta thư thả xoay chìa khoá xe của mình. Thở hắt một cái, Anh Ngọc không nói lời nào mà đi lướt qua.
- Ấy nè, đi đâu vội thế?- Bắt lấy khủy tay của cô, Lê Đan níu lại.
- Làm gì đấy?- Anh Ngọc bực dọc giằng tay ra.
- Anh chính là đến nạp mạng cho em kia mà.- Lê Đan vẫn giở chất giọng đùa cợt như ngày nào.
*Bộp*
Một tay chống vào tường, một tay nắm lấy cravat của anh siết chặt, Anh Ngọc cười cười, ánh mắt lại sâu thăm thẳm không rõ đáy. Gã này bản chất vẫn không hề thay đổi, háo sắc và hàm hồ.
- Bảo bối, em manh động như vậy không sợ vợ anh ghen ư?
Đúng là nực cười. Sợ vợ ghen ư? Đúng thật là người ta chỉ quan tâm người thứ ba thôi, món hàng như cô thì làm sao nhớ cho được. Trong lòng chợt đau nhói, Anh Ngọc nghiến răng, nét mặt không biến đổi nhưng Lê Đan có thể nhận thấy cơn thịnh nộ chính từ ánh mắt không hề biết nói dối của cô.
- Tôi nói cho anh biết. Nếu như là lúc trước thì tôi sẽ thông cảm mà bỏ qua. Còn bây giờ thì đừng hòng, cô ta còn hồ đồ thì tôi không chắc mình có đủ kiên nhẫn đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...